Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh

Chương 14:

Da Thanh Oa

26/08/2021

Edit: Kim Linh

Không khí trầm mặc trong chớp mắt, rất nhiều người vì lời nói của nam sinh mà nghẹn họng, bao gồm cả đám người La Ninh Hạm.

La Mạt nghẹn hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Vậy xin hỏi ân nhân tên họ là gì?”

“Ha ha ha ha………” Hắn lắc đầu, sau đó nhìn về phía La Mạt: “Kẻ hèn này họ Kỷ tên Thần, gọi tôi là Kỷ Thần là được rồi.”

La Mạt lúc ấy liền sửng sốt, hắn……. Chính là Kỷ Thần sao?

Chính là người duy nhất khiến La Ninh Hạm ăn mệt, lại không thích cô ta?

Đoạn Giai Kha liếc nhìn nam sinh một cái, lại quay đầu nhìn trộm La Ninh Hạm, sau đó nháy mắt với La Ninh Hạm.

La Ninh Hạm đỏ mặt cúi đầu, Đoạn Giai Kha cười một cái, lại quay đầu dùng lời lẽ chính đáng mà nói: “Rốt cuộc anh là hôn phu của ai thế? Sao có thể giúp người khác nói chuyện như vậy?”

Lời này vừa nói ra, giống như dẫm vào đuôi heo.

Sắc mặt Kỷ Thần tối sầm, hung hăng liếc mắt nhìn Đoạn Giai Kha một cái, mắng: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Còn hứa hôn từ nhỏ? Tôi cùng La Ninh Hạm không quen biết cũng không yêu nhau, còn nói vị hôn phu? Mặt mũi nào mà nói như vậy?”

Lời này nói ra, lập tức khiến Đoạn Giai Kha thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt La Ninh Hạm cũng trắng bệch, nhìn về phía Kỷ Thần rưng rưng chực khóc.

Trước kia cô cũng từng nghe nói Kỷ Thần không đồng ý mối hôn sự này, nhưng chính là cha mẹ Kỷ gia bên đó cũng chưa từng nói qua là không được.

Tuy rằng chưa làm tiệc đính hôn, nhưng người Kỷ gia nói tuổi hai người còn quá nhỏ, đợi lớn hơn sẽ làm.

La Ninh Hạm trộm nhìn Kỷ Thần, Kỷ Thần lớn lên rất đẹp, khi anh ngồi một mình phát ngốc ở hậu viện Kỷ gia, hai mắt đều mang theo vẻ ôn hòa, thâm tình.

Có một lần, có một con mèo hoang nhảy vào Kỷ gia, cả người dơ bẩn, run bần bật, Kỷ Thần cầm dù đứng ở hậu biện, mặc áo lông cao cổ màu trắng cùng quần màu nâu nhung hưu nhàn nhạt, toàn thân đều lộ ra một loại cảm giác thâm tình mật ý, anh thấy mèo kia nhảy vào, liền tiến lên ôm nó vào lòng.

Hạ cây dù xuống, anh cúi đầu nhìn con mèo, lộ ra ý tươi cười ôn nhu sủng nịnh.

Một khắc kia, La Ninh Hạm đã chấp nhận vị hôn phu này.

Sau đó cô lại cố ý vào trường đại học anh học, kết quả tới trường rồi mới biết Kỷ Thần từ năm đầu đã là một trao đổi sinh, vẫn luôn ở nước ngoài, La Ninh Hạm cũng liền xin trở thành trao đổi sinh.

Kết quả ra tới nước ngoài cũng không gặp được người, năm ngoái La Ninh Hạm mới từ nước ngoài trở về.

Sau đó lại đụng phải chuyện lớn thiên kim thật giả, nhất thời không thể phân thân mà quan tâm đến anh.

Hiện giờ, địa vị của cô ở La gia thật xấu hổ, cho dù cha mẹ yêu thích mình, nhưng La Mạt cường thế như vậy trực tiếp đánh tan cân bằng trong lòng cô.

Liên hôn cùng Kỷ gia, chính là đường lui duy nhất của cô.

Khác với La gia, Kỷ gia quả nhiên vẫn là gia tộc ở tầng cao hơn. Cùng Kỷ gia liên hôn, vừa trợ giúp cho La gia, cũng đảm bảo cho cuộc sống của mình, cũng có thể củng cố thêm địa vị của mình ở La gia.

Bởi vì thái độ này của cô, ba người bạn của cô liền biết cô đã có một vị hôn phu, thậm chí cũng biết Kỷ Thần trông thế nào.

Các cô đều nói Kỷ Thần lớn lên thật tốt, khẳng định là một người ôn nhu, lại không nghĩ đến anh sẽ……. Dạy dỗ bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, quá tự hạ thấp bản thân đi!

La Ninh Hạm càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, nước mắt đã chực rơi xuống.

Đáng tiếc, Kỷ Thần cùng La Mạt đều không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc, không ai để ý đến cô, La Ninh Hạm đứng một mình nơi đó lại càng xấu hổ.

La Mạt híp mắt hỏi: “Đính hôn từ nhỏ? Anh là vị hôn phu của cô ta sao?”

Kỷ Thần nhanh chóng nói toạc ra: “Cô mới là vị hôn phu của cô ta thì có!”

La Mạt cười nói: “Anh yên tâm, cô ta cũng không có cơ hội gả cho anh đâu.”

Kỷ Thần: “……….. Hả?”



La Ninh Hạm: “……. Cô, cô?” Hai mắt cô rưng rưng, nhìn La Mạt bằng ánh mắt không thể tin được, lại mang theo thần sắc bị phản bội thương tâm muốn chết.

La Mạt chỉ vào chính mình, lập lời thề son sắc: “Bởi vì, tôi mới chính là tiểu thư La gia.”

Kỷ Thần nghe vậy, có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà vì muốn đánh mất tâm tư của La Mạt, Kỷ Thần đứng dậy, đi đến trước mặt La Mạt.

Thân hình cao 1m89, cao hơn La Mạt một cái đầu. Anh nhìn La Mạt, ánh mắt bá đạo khiến người khác không thể trốn tránh, anh nói: “Tôi không thích cô ta, cũng không có nghĩa là tôi thích cô.”

La Mạt: “……….. Lần đầu tiên gặp mặt, đừng nói loại lời không biết xấu hổ này chứ.”

Kỷ Thần: “…….. Cô không thích tôi?”

La Mạt: “Không có cảm tình.”

Kỷ Thần: “………”

Tuy rằng La Mạt thấp hơn hắn, còn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, như khí thế lại không thấp hơn chút nào.

Mọi người trong nhà ăn lúc này im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, ánh mắt bát quái của mọi người đều đổ dồn về phía này.

Thiên kim thật giả, liên hôn hào môn, mối quan hệ tam giác kích thích muốn bùng nổ, đại bộ phận sinh viên đều không thể che dấu cảm giác, nếu hôm nay không đến nhà ăn ăn cơm khẳng định sẽ hối hận muốn chết.

Tay trái cầm bát cơm, tay phải cầm đôi đũa, còn có một đôi hỏa nhãn kim tinh cùng một đôi thuận phong nhĩ.

Nhưng mà, mọi người muốn xem chính là tiết mục này nha!

La Ninh Hạm thật sự không chịu nổi nữa, trong lòng thầm gào thét: Ai đó tới cứu tôi đi!!!

Giống như nghe được tiếng lòng của cô, đúng lúc này, di động của Chu Kim Thục vang lên.

Chu Kim Thục từ khiếp sợ hoàn hồn lại, nhanh chóng nhận điện thoại, chỉ nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ: “Xin chào, cô là người thân của chủ di động này sao?”

Chu Kim Thục nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”

Giọng người đàn ông nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá, tôi chính là bác sĩ bệnh viện tỉnh, tôi họ Du. Cô nhanh chóng đến bệnh viện tỉnh một chuyến đi, chúng tôi cần người đến làm thủ tục nhập viện, anh chàng này bị thương rất nghiêm trọng, xương sườn đều bị gãy thành mấy đoạn. Cần phải nằm viện, nhưng còn nhiều thủ tục còn chưa làm xong, cũng không có ai ký tên………”

Chu Kim Thục nghe xong sửng sốt: “Nằm viện? Sao anh ấy lại nằm viện? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ Du nói: “Anh ta bị đánh, bị thương rất nghiêm trọng té xỉu ở một hẻm nhỏ bên trong phố sinh viên. Tình huống cụ thể cô đi hỏi cảnh sát đi, tôi là bác sĩ, chỉ biết chữa bệnh.”

Chu Kim Thục hít một ngụm khí lạnh, kinh hô: “Tuần sau anh ấy có một trận thi đấu!”

Bác sĩ Du: “Với tình huống hiện tại của anh ta, khẳng định là không thể tham gia được.”

Chu Kim Thục càng kinh ngạc: “Đó là…….. Đó là giải thi đấu quốc tế, anh ấy đã nỗ lực rất lâu, vẫn luôn chờ đợi……”

Bác sĩ Du: “Tôi chỉ là bác sĩ, cô có nói với tôi cũng vô dụng!”

Chu Kim Thục không thể tiếp thu hiện thực, lập tức khóc lóc, cũng đáp ứng sẽ lập tức tới ngay.

Sau khi cúp điện thoại, cô ta phẫn hận mà nhìn về phía La Mạt: “Tôi biết là do cô làm, là cô đem anh ấy biến thành như vậy. Cô hãm hại chúng tôi, cô đã sớm biết mục đích của chúng tôi, cho nên sau đó tìm người đánh anh ấy đúng không? Anh ấy không thể thi đấu nữa rồi, chúng tôi sẽ cáo trạng cô. Chúng tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy đâu, nhà trường cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô cứ chờ đó.”

Rốt cuộc La Mạt cũng đem tâm tư đang đặt trên người Kỷ Thần rời đi, lộ ra vẻ mặt “Hoảng sợ” mà nhìn về phía Chu Kim Thục: “Dựa vào cái gì mà muốn tôi chờ cô?”

Chu Kim Thục cười lạnh, La Mạt lớn tiếng quát: “Tôi không rảnh chờ, chờ loại người như cô cáo trạng tôi!”

Nụ cười trên mặt của Chu Kim Thục cứng đờ, cô ta bi phẫn muốn chết nhưng không thể phát tiết, chịu đựng cảm giác muốn hộc máu chỉ vào La Mạt, sau đó vẫn là xoay người đi tới bệnh viện xem Triệu Khắc Tường trước.

La Mạt ở phía sau cô ta hét lớn: “Cô nói nhà trường sẽ khai trừ tôi sao? Có phải các người đã quên rồi không------- Tôi không có học tịch!!!” Căn bản không cần khai trừ, vốn dĩ cô cũng không phải là sinh viên của trường.

Chu Kim Thục đảo mắt, càng tức giận.

“Cô chờ đó, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ.” Các đứa ngốc này còn không biết sao? Cho dù bọn họ tránh camera, nhưng khẳng định trên đường sẽ có người qua đường, nhất định có chứng cứ.



La Mạt nói với cô ta: “Tôi chờ cô tìm được chứng cứ, cứ mạnh miệng đi!”

Chu Kim Thục lập tức muốn phun ra một búng máu, quay đầu giơ ngón giữa với La Mạt, sau đó chạy đi.

La Mạt lúc này ngây người, cô ngơ ngác học theo Chu Kim Thục giơ ngón giữa lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỷ Thần hỏi: “Cái này là có ý gì?”

Kỳ Thần: “………..” Đừng hỏi tôi có được không?

La Mạt: “Cô ta làm như vậy là đang mắng tôi sao?” Nói xong, cô nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng tinh nghịch đáng yêu, vô cùng thuần khiết.

Trong lòng Kỷ Thần lộp bộp một chút, nói: “………. Là đang mắng cô.”

La Mạt ngạc nhiên: “Hả? Như vậy xem như đang mắng chửi người?”

Cô bởi vì kiến thức mới này, mà hai mắt mở to ngập tràn vẻ chất phác ngây thơ. Vốn dĩ bề ngoài của cô đã diễm lệ, bây giờ còn thêm bộ dáng ngây thơ, liền giống như thiên sứ từ trên trời rơi xuống, đối với thế giới này tràn ngập tò mò.

Sau đó, Kỷ Thần trơ mắt nhìn thiên sứ này không chút do dự xoay người, đem tay tới trước mặt La Ninh Hạm, tò mò hỏi: “Thế nào? Có cảm thấy bị tôi xúc phạm không?”

La Ninh Hạm: “……….”

Đoạn Giai Kha cả giận nói: “………. Cô là một con lừa ngu ngốc.”

Lăng Tư Tư: “……. Cút đi.”

La Mạt: “Hắc hắc, quả nhiên là mắng chửi người, học được rồi.”

Kỷ Thần: “……. Cái này không cần học.”

***

Mấy người Đoạn Giai Kha bị La Mạt chọc tức hộc máu, lại không thể nói tiếp, mấy người liền liếc mắt nhìn La Mạt một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể đuổi theo Chu Kim Thục.

Đám người Chu Kim Thục đuổi tới bệnh viện, Triệu Khắc tường đã được cố định xương xong, cũng đắp thạch cao xong.

Chu Kim Thục vừa tiến vào phòng bệnh nước mắt liền tí tách rơi xuống, chỉ thấy Triệu Khắc Tường bó bột khắp ngực, dây vòng qua cổ một vòng, chân phải bó thạch cao đang treo lên.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, mắt phải nổi thêm sắc xanh lá đậm, hai má sưng phồng lên, cả người là một bộ dạng chật vật thê lương.

Nghe thấy tiếng động, hắn không có cách nào quay đầu, liền dùng lực chuyển tròng mắt muốn nhìn rõ người mới tới.

“Ai tới?” Mồm miệng hắn không thể nói rõ, trông có vẻ thực buồn cười.

Chu Kim Thục khóc nức nở hô: “A Khắc, sao anh lại biến thành thế này?”

Nghe được giọng của Chu Kim Thục, lửa giận trong lòng Triệu Khắc Tường lại bùng lên, nhưng bởi vì cử động cho nên xương sườn của hắn lại truyền đến một trận đau đớn.

Hắn lập tức kiềm chế, ổn định lại, không muốn khiến cho mình quá mức kích động.

Hắn hít hơi thật sâu, sau đó hỏi Chu Kim Thục: “Cô, cô nói cô ta là ai? Từ nông thôn đến sao? Sao lại khỏe như vậy?”

Chu Kim Thục tuy rằng nghe có chút mơ hồ, nhưng cũng hiểu được đại ý, cô ta sửng sốt: “Cô ta đánh anh?”

Triệu Khắc Tường thiếu chút nữa giậm chân: “Cô cái gì cũng không biết, còn kêu tôi đi đánh cô ta? Con mẹ nó cô thật ngu xuẩn.”

Chu Kim Thục sửng sốt, ba chị em của cô ta sẽ đến ngay, vì thế liền tiến lên nâng Triệu Khắc Tường lên.

Triệu Khắc Tường vốn dĩ đã bị thương, nói chuyện không rõ ràng lắm. Ngày thường lúc còn tốt, đều là Chu Kim Thục sai khiến hắn, trong lòng hắn đã có chút không thoải mái, hiện tại càng không thể bỏ qua cho những người khác.

Vì thế, dưới cơn tức giận, hắn trực tiếp đối với cảnh sát thẳng thắn thừa nhận mình chỉ là người bị sai khiến, cũng không phải chủ mưu. Cái cô gái ngu ngốc họ Đoạn kia mới là người lên kế hoạch, sai khiến hắn đem bạn cùng phòng của cô ta ra hẻm nhỏ đánh một trận, uy hiếp cô từ nay về sau ở ký túc xá không được tranh luận.

Tất cả những lời không nên nói đều đã nói.

Vì thế, Đoạn Giai Kha đã bị mang về cục cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook