Cuộc Sống Làm Việc Hằng Ngày Của Bà Chủ Tiệm Nhỏ Ở Minh Giới
Chương 1:
Minh Chiêu Tàng Nha
14/10/2024
Mặt trăng treo trên dòng sông Âm Dương tựa như con mắt cô độc, lặng lẽ dõi theo vô số đốm sáng lập lòe trôi nổi trên mặt nước.
Hai bên bờ sông, những ngọn đuốc cháy bập bùng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo âm u. Lũ quỷ sai nghiêm nghị đứng chầu hai bên bến tàu, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách.
Một chiếc thuyền nan trôi dạt vào bờ, một cây sào tre được đưa ra chống vào bờ kè.
Một thiếu niên cao ráo mặc áo trắng, đội mũ chóp nhọn nhảy xuống trước, tay cầm thẻ bài dài và dẹt. Tiếp theo là một thiếu niên thấp hơn một chút, mặc đồ đen, đội mũ phẳng, thắt lưng quấn xích bạc đen.
"Thất gia, Bát gia, hai vị đã về!" Quỷ sai canh gác bến tàu cung kính chào hỏi.
Theo tiếng chào hỏi, lũ quỷ sai đứng hai bên bến tàu đồng loạt chuyển động. Bến tàu vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên huyên náo, náo nhiệt lạ thường.
Thiếu niên áo trắng cười rạng rỡ, ánh mắt hiền hòa gật đầu đáp lại quỷ sai. Đường nét khuôn mặt rõ ràng toát lên vẻ nho nhã, tạo cảm giác dễ gần, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Còn thiếu niên áo đen thì lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, khí chất lạnh lẽo toát ra khiến người ta run sợ. Hắn coi như không thấy ai, sải bước đi về phía trước.
Thấy hai người, đám tiểu thương nhanh chóng thu dọn gánh hàng rong, đẩy xe đẩy dạt sang hai bên nhường đường.
Chờ hai người áo trắng áo đen đi xa, bọn họ lập tức như thủy triều tràn về phía bến tàu, chen chúc xô đẩy.
Trên sông, những chiếc thuyền lần lượt cập bến. Các tiểu lại câu hồn mặc trang phục đen đỏ nhảy lên bờ trước chờ đợi.
Những người phía sau lần lượt bước ra, già trẻ lớn bé, nam nữ đều có.
Họ rụt rè, trong tay đều cầm theo một xấp giấy vàng trắng dày mỏng khác nhau, ánh mắt tràn đầy hoang mang và sợ hãi.
"Cơm âm phủ đây, ăn no rồi lên đường, khỏi làm ma đói trên đường Hoàng Tuyền." Mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn lòng người.
"Bán hoa đây, cài bông hoa đẹp nhất, làm con quỷ đẹp nhất trên đường Hoàng Tuyền." Hoa tươi khoe sắc, hương thơm ngát.
"Hương dẫn hồn, chuông gió, tìm người thân, xua đuổi chó dữ, bảo đảm bình an trên đường." Tiếng chuông leng keng, xua tan lo âu.
Tiếng rao hàng, tiếng xì xào bàn tán, tiếng động vang lên không ngớt.
Quỷ sai duy trì trật tự, tiểu lại câu hồn cầm sổ sinh tử, điểm danh từng người, hô lớn: "Tất cả đứng tại chỗ chờ đợi, cầm thẻ bài đến “Miếu Thổ Địa” đăng ký."
Nói xong, các tiểu lại câu hồn lần lượt rời đi.
Đám người mất đi người dẫn đường, ngơ ngác nhìn nhau. Đứng hồi lâu vẫn không thấy ai để ý đến mình, trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Đây là âm phủ sao?"
Hai bên bờ sông, những ngọn đuốc cháy bập bùng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo âm u. Lũ quỷ sai nghiêm nghị đứng chầu hai bên bến tàu, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách.
Một chiếc thuyền nan trôi dạt vào bờ, một cây sào tre được đưa ra chống vào bờ kè.
Một thiếu niên cao ráo mặc áo trắng, đội mũ chóp nhọn nhảy xuống trước, tay cầm thẻ bài dài và dẹt. Tiếp theo là một thiếu niên thấp hơn một chút, mặc đồ đen, đội mũ phẳng, thắt lưng quấn xích bạc đen.
"Thất gia, Bát gia, hai vị đã về!" Quỷ sai canh gác bến tàu cung kính chào hỏi.
Theo tiếng chào hỏi, lũ quỷ sai đứng hai bên bến tàu đồng loạt chuyển động. Bến tàu vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên huyên náo, náo nhiệt lạ thường.
Thiếu niên áo trắng cười rạng rỡ, ánh mắt hiền hòa gật đầu đáp lại quỷ sai. Đường nét khuôn mặt rõ ràng toát lên vẻ nho nhã, tạo cảm giác dễ gần, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Còn thiếu niên áo đen thì lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, khí chất lạnh lẽo toát ra khiến người ta run sợ. Hắn coi như không thấy ai, sải bước đi về phía trước.
Thấy hai người, đám tiểu thương nhanh chóng thu dọn gánh hàng rong, đẩy xe đẩy dạt sang hai bên nhường đường.
Chờ hai người áo trắng áo đen đi xa, bọn họ lập tức như thủy triều tràn về phía bến tàu, chen chúc xô đẩy.
Trên sông, những chiếc thuyền lần lượt cập bến. Các tiểu lại câu hồn mặc trang phục đen đỏ nhảy lên bờ trước chờ đợi.
Những người phía sau lần lượt bước ra, già trẻ lớn bé, nam nữ đều có.
Họ rụt rè, trong tay đều cầm theo một xấp giấy vàng trắng dày mỏng khác nhau, ánh mắt tràn đầy hoang mang và sợ hãi.
"Cơm âm phủ đây, ăn no rồi lên đường, khỏi làm ma đói trên đường Hoàng Tuyền." Mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn lòng người.
"Bán hoa đây, cài bông hoa đẹp nhất, làm con quỷ đẹp nhất trên đường Hoàng Tuyền." Hoa tươi khoe sắc, hương thơm ngát.
"Hương dẫn hồn, chuông gió, tìm người thân, xua đuổi chó dữ, bảo đảm bình an trên đường." Tiếng chuông leng keng, xua tan lo âu.
Tiếng rao hàng, tiếng xì xào bàn tán, tiếng động vang lên không ngớt.
Quỷ sai duy trì trật tự, tiểu lại câu hồn cầm sổ sinh tử, điểm danh từng người, hô lớn: "Tất cả đứng tại chỗ chờ đợi, cầm thẻ bài đến “Miếu Thổ Địa” đăng ký."
Nói xong, các tiểu lại câu hồn lần lượt rời đi.
Đám người mất đi người dẫn đường, ngơ ngác nhìn nhau. Đứng hồi lâu vẫn không thấy ai để ý đến mình, trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Đây là âm phủ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.