Cuộc Sống Làm Việc Hằng Ngày Của Bà Chủ Tiệm Nhỏ Ở Minh Giới
Chương 2:
Minh Chiêu Tàng Nha
14/10/2024
"Những người kia đều là quỷ sao?"
"Chúng ta phải đợi bao lâu?"
"..."
Có người cẩn thận xem xét thẻ bài trong tay, có người thì đảo mắt nhìn xung quanh.
Bến tàu náo nhiệt như chợ đêm nhân gian, xen lẫn một chút âm u rùng rợn như trong truyền thuyết.
Một đứa trẻ gan dạ không ai trông coi, thấy mới lạ liền bị quầy hàng rong thu hút.
Chủ quầy hàng là Hoàng lão tam thấy vậy, hai mắt sáng lên, nhe hàm răng hô vàng, nhiệt tình vẫy tay: "Nhóc con, đói bụng rồi phải không? Muốn ăn bát cơm âm phủ không?"
Giữa quầy hàng là một nồi thịt kho tàu nóng hổi bốc khói nghi ngút, nước sốt đỏ au tỏa ra hương thơm nức mũi. Bên cạnh là đĩa thức ăn xào đủ màu sắc, rau xanh mướt, món chiên vàng ruộm, đầy ắp, nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng.
Đứa trẻ thèm thuồng nuốt nước miếng, bàn tay vô thức đặt lên bụng, ngây ngô nhìn Hoàng lão tam: "Cháu không có tiền."
"Hắc hắc, không cần tiền, chỉ cần dùng tờ giấy trong tay cháu đổi là được." Hoàng lão tam ánh mắt tham lam, chỉ vào tay đứa trẻ.
Đứa trẻ ngơ ngác, siết chặt tờ giấy trong tay, rụt rè hỏi: "Tờ này ạ?"
Hoàng lão tam nhìn chằm chằm, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, đồ ăn ngon ở đây, cháu muốn ăn gì cũng được."
Đứa trẻ bị mùi thơm quyến rũ, do dự đưa xấp giấy trong tay ra: "Số này đủ không ạ?"
"Đủ đủ đủ!" Hoàng lão tam cố kìm nén sự kích động trong lòng, vội vàng đưa tay ra định nhận lấy.
Bỗng nhiên một cây cán chổi xuất hiện từ trên trời rơi xuống, chặn ngang tay ông ta.
Hoàng lão tam tức giận, hai má phồng lên, định giáo huấn kẻ nào dám cả gan cản trở mình. Nhưng khi nhìn rõ người cầm chổi là ai, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, sợ hãi đến mức suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.
Người phụ nữ cầm chổi có mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng thành búi tóc củ tỏi, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Cô mặc chiếc áo khoác màu xám tím rộng thùng thình, thắt lưng bằng một dải khăn đỏ, chân đi dép lê.
"Lão Hoàng, lại đang lừa quỷ đấy à."
Nguy Yếm Sinh chống một tay lên chổi, tay kia chống nạnh, đứng bên trái quầy hàng.
"Ôi chao, Nguy đại nhân, sao ngài lại đến đây? Không có lừa gạt, không có lừa gạt, mua bán công bằng, mua bán công bằng... hắc hắc..." Hoàng lão tam vội vàng cúi người, cười gượng gạo, đồng thời nhanh chóng lấy một phần thức ăn thịnh soạn nhét vào tay đứa trẻ, sau đó rút một tờ giấy vàng từ tay đứa trẻ.
Đứa trẻ không hiểu chuyện gì, vui mừng nhận lấy thức ăn, định bụng ăn ngấu nghiến thì lại nhớ đến người phụ nữ kỳ lạ bên cạnh, dè dặt nhìn cô, không dám manh động.
Nguy Yếm Sinh liếc nhìn đứa trẻ, nghiêm giọng nói: "Nhóc con, đi theo mọi người, đừng chạy lung tung, trong tay cậu là vé thông hành Minh giới, phải giữ gìn cẩn thận, nếu mất nó thì cậu sẽ không thể đầu thai, sẽ bị chó dữ ở núi Ác Cẩu ăn thịt đấy."
"Chúng ta phải đợi bao lâu?"
"..."
Có người cẩn thận xem xét thẻ bài trong tay, có người thì đảo mắt nhìn xung quanh.
Bến tàu náo nhiệt như chợ đêm nhân gian, xen lẫn một chút âm u rùng rợn như trong truyền thuyết.
Một đứa trẻ gan dạ không ai trông coi, thấy mới lạ liền bị quầy hàng rong thu hút.
Chủ quầy hàng là Hoàng lão tam thấy vậy, hai mắt sáng lên, nhe hàm răng hô vàng, nhiệt tình vẫy tay: "Nhóc con, đói bụng rồi phải không? Muốn ăn bát cơm âm phủ không?"
Giữa quầy hàng là một nồi thịt kho tàu nóng hổi bốc khói nghi ngút, nước sốt đỏ au tỏa ra hương thơm nức mũi. Bên cạnh là đĩa thức ăn xào đủ màu sắc, rau xanh mướt, món chiên vàng ruộm, đầy ắp, nhìn thôi đã thèm chảy nước miếng.
Đứa trẻ thèm thuồng nuốt nước miếng, bàn tay vô thức đặt lên bụng, ngây ngô nhìn Hoàng lão tam: "Cháu không có tiền."
"Hắc hắc, không cần tiền, chỉ cần dùng tờ giấy trong tay cháu đổi là được." Hoàng lão tam ánh mắt tham lam, chỉ vào tay đứa trẻ.
Đứa trẻ ngơ ngác, siết chặt tờ giấy trong tay, rụt rè hỏi: "Tờ này ạ?"
Hoàng lão tam nhìn chằm chằm, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, đồ ăn ngon ở đây, cháu muốn ăn gì cũng được."
Đứa trẻ bị mùi thơm quyến rũ, do dự đưa xấp giấy trong tay ra: "Số này đủ không ạ?"
"Đủ đủ đủ!" Hoàng lão tam cố kìm nén sự kích động trong lòng, vội vàng đưa tay ra định nhận lấy.
Bỗng nhiên một cây cán chổi xuất hiện từ trên trời rơi xuống, chặn ngang tay ông ta.
Hoàng lão tam tức giận, hai má phồng lên, định giáo huấn kẻ nào dám cả gan cản trở mình. Nhưng khi nhìn rõ người cầm chổi là ai, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, sợ hãi đến mức suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.
Người phụ nữ cầm chổi có mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng thành búi tóc củ tỏi, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Cô mặc chiếc áo khoác màu xám tím rộng thùng thình, thắt lưng bằng một dải khăn đỏ, chân đi dép lê.
"Lão Hoàng, lại đang lừa quỷ đấy à."
Nguy Yếm Sinh chống một tay lên chổi, tay kia chống nạnh, đứng bên trái quầy hàng.
"Ôi chao, Nguy đại nhân, sao ngài lại đến đây? Không có lừa gạt, không có lừa gạt, mua bán công bằng, mua bán công bằng... hắc hắc..." Hoàng lão tam vội vàng cúi người, cười gượng gạo, đồng thời nhanh chóng lấy một phần thức ăn thịnh soạn nhét vào tay đứa trẻ, sau đó rút một tờ giấy vàng từ tay đứa trẻ.
Đứa trẻ không hiểu chuyện gì, vui mừng nhận lấy thức ăn, định bụng ăn ngấu nghiến thì lại nhớ đến người phụ nữ kỳ lạ bên cạnh, dè dặt nhìn cô, không dám manh động.
Nguy Yếm Sinh liếc nhìn đứa trẻ, nghiêm giọng nói: "Nhóc con, đi theo mọi người, đừng chạy lung tung, trong tay cậu là vé thông hành Minh giới, phải giữ gìn cẩn thận, nếu mất nó thì cậu sẽ không thể đầu thai, sẽ bị chó dữ ở núi Ác Cẩu ăn thịt đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.