Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 257: Bạn cũ
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Sau khi Chu Tiểu Vân ngủ trưa ở nhà, đi dạo trên đường phố một vòng.
Hai năm qua so với trước đây đường phố sầm uất hơn hẳn, xuất hiện rất nhiều cửa hàng bán quần áo giày dép, còn có một siêu thị quy mô không nhỏ. Mua đồ cũng tiện hơn.
Chu Tiểu Vân dẫn Nhị Nha cùng đi siêu thị, Tiểu Bảo cũng theo sau. Đại khái cậu đoán được chị muốn mua cái gì, nên nghe lời đứng ở cửa chờ. Cô vòng vo một lúc ở gian đồ dùng vệ sinh cá nhân. Lúc này không có nhiều hãng băng vệ sinh, loại có cánh chỉ có hai ba hãng, giá đắt hơn một chút. Cô chọn hai gói loại vải bông, để có bà chủ siêu thị dùng túi đen đựng.
Nhị Nha không quan tâm chị mua cái gì, sớm chạy tới quầy bán đồ ăn vặt tìm đồ ăn ngon. Chỉ chốc lát sau, hai tay cầm hai túi đồ ăn vặt Nhị Nha cười hì hì đi tới. Khỏi cần phải nói, lại là Chu Tiểu Vân trả tiền.
Cô đã quen với tính ham ăn của Nhị Nha, rất tự nhiên trả tiền, nhưng muốn nói một câu: “Nhị Nha, không phải em cũng có tiền tiêu vặt à? Sao còn muốn chị trả tiền cho em.”
Nhị Nha nịnh hót: “Ôi trời chị gái yêu quý của em ơi, đi cùng chị cần gì cô em gái nhỏ bé như em phải bỏ tiền túi chứ. Với số tiền tiêu vặt ít ỏi đáng thương của em chị cứ để em tự tiêu nha!” Nói đến đây, Nhị Nha lại oán giận. Anh trai Đại Bảo học cao đẳng thể thao, ở trường sinh hoạt phí rất tốn kém —— bởi vì ăn nhiều, haha! Chị Chu Tiểu Vân, anh Tiểu Bảo một cấp hai một cấp ba nên tiền sinh hoạt phí cũng không ít, tiền của hai người đều do chị quản! Chẳng lẽ đến cuối tuần đã dùng hết? Nếu không tiêu hết cũng được tự giữ lại.
Duy độc có cô nhỏ tuổi nhất lại học tiểu học, cơ bản không có tiền tiêu vặt, tiêu một xin một, không cho hơn. Hại lúc nhìn thấy anh chị nhận sinh hoạt phí cô trông mà thèm, cảm thán bao giờ mình mới có một ngày như thế. Chỉ cho một hai nguyên thì quá ít. Nguyện vọng lớn nhất của Nhị Nha chính là nhanh nhanh lớn lên, tốt nhất lớn lên như chị vậy…
Anh chị đều ra ngoài đọc sách chỉ còn Nhị Nha ở nhà một mình, khó trách cô bé cô đơn tịch mịch. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân luôn luôn bận buôn bán, làm gì có tâm tình đến an ủi tâm hồn bé nhỏ yếu đuối của cô chứ. Aizz! Ghét nhất là anh cả chị hai anh ba, ba người đi đâu cũng đi cùng nhau, ném một mình cô ở lại.
Nhị Nha nghĩ thầm bao giờ mình mới trưởng thành đây! Mình cũng muốn có sống cuộc sống trọ ở ngoài, cuối tuần về nhà lấy sinh hoạt phí!
Chu Tiểu Vân nghe xong lời Nhị Nha nói “Xì” một tiếng bật cười, con bé này miệng ngọt như mật từ trước đến nay luôn khôn lỏi tinh ranh, có cơ hội chiếm tiện nghi của anh chị tuyệt không bỏ lỡ.
Như cô biết, Đại Bảo Tiểu Bảo chỉ cần một người ở nhà liền bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của Nhị Nha dỗ đi mua đồ ăn vặt cho con bé. Cũng đừng trách Đại Bảo Tiểu Bảo, đến cô không mạnh hơn là bao. Không thể chống cự lại Nhị Nha làm nũng đáng yêu, mỗi lần đều ngoan ngoãn bỏ tiền túi ra hay sao? Haha!
Đồ trong tay hai chị em đều được Tiểu Bảo xách, đây là phẩm chất tốt Đại Bảo Tiểu Bảo cùng sở hữu —— chỉ cần có hai người bọn họ ở đó, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ phải xách đồ nặng. Về phần bao nhiêu thì coi là “Đồ nặng”? Ừm, ước chừng hai kg trở lên!
Đang chuẩn bị dẫn Tiểu Bảo Nhị Nha về nhà, Chu Tiểu Vân bất ngờ chạm mặt bạn cũ đã lâu không gặp —— Phùng Thiết Trụ.
Hai người Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải đang đi về phía siêu thị, vừa đi Phùng Thiết Trụ vừa bàn với cậu bạn mua ít đồ ăn vặt về ăn —— Phùng Thiết Trụ vẫn là dáng vẻ tròn trịa trước kia, đầu cao hơn nhưng vòng hai cũng tăng theo tương ứng. Từ xa nhìn, người như quả cầu vậy.
Mắt Phùng Thiết Trụ tuỳ tiện thoáng nhìn qua, hình bóng quen thuộc kia bỗng nhiên đập vào mắt… Cậu hưng phấn chạy nhanh về phía trước, Chu Chí Hải còn đang thấy lạ, từ trước đến nay Phùng Thiết Trụ luôn thong thả, hôm nay sao nhanh nhẹn vậy?
Nhìn ra đằng trước, xôn xao, đây chẳng phải là ba chị em họ Chu à! Cao cái nhất chính là Chu Tiểu Vân càng lớn càng xinh đẹp, thảo nào Phùng Thiết Trụ kích động như thế! Ha ha ha ha…
Chu Tiểu Vân nhìn Phùng Thiết Trụ cảm thấy rất thân thiết, nói chuyện với cậu. Cảm giác gặp bạn cũ thời tiểu học đúng là không giống bình thường, dường như trong lúc đó chưa từng trải qua bao nhiêu tháng năm, giật mình đã trở về hồi bé. Nói chuyện không cần suy nghĩ mà nói luôn, cảm giác này thực sự rất tốt.
Phùng Thiết Trụ vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc hiền lành trước đây, còn to gấp đôi hồi tiểu học, khiến cô nói đùa: “Phùng Thiết Trụ, gia cảnh nhà cậu luôn tốt nhỉ! Thảo nào từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy cậu gầy đi?” Lời nói đùa kiểu này thốt ra từ miệng Chu Tiểu Vân đúng là hiếm thấy.
Phùng Thiết Trụ cười hắc hắc không ngừng, luôn vui vẻ căn bản không để ý đến mấy câu nói giỡn của cô. Chu Chí Hải đứng bên cạnh nhìn bạn thân Phùng Thiết Trụ khuôn mặt nhỏ đỏ lên cảm thấy rất có ý tứ, ừm, nhưng mà, hẳn là mặt trái bưởi đỏ lên mới đúng. Ha ha!
Tiểu Bảo và Nhị Nha tất nhiên cũng biết Phùng Thiết Trụ, đều là người lớn lên cùng một thôn làm gì có chuyện không quen. Đứng ở cửa siêu thị cậu một câu tớ một lời rất náo nhiệt. Bà chủ siêu thị thấy cửa bị mấy đứa bé chắn lối, rất khách sáo đề nghị bọn họ tìm một nơi khác tán ngẫu.
Chu Tiểu Vân nhìn, đúng rồi, năm người đứng chắn cửa làm cho người khác ra vào không tiện, vẫn nên nhanh nhanh rời đi đừng chậm trễ việc buôn bán của người ta.
Rất lâu rồi Phùng Thiết Trụ chưa gặp Chu Tiểu Vân, khó có dịp chạm mặt nên muốn trò chuyện lâu hơn với bạn ấy. Mắt thấy bạn ấy muốn đi thì rất sốt ruột, cậu liên tục nháy mắt ra hiệu với Chu Chí Hải.
Chu Chí Hải thầm than mình mệnh khổ, mời Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha cùng đến quán ăn vặt nào đó ăn một chút.
Nhị Nha hoan hô đầu tiên: “Anh Tiểu Hải, có phải anh mời không?”
Chu Chí Hải thương cái túi tiền của mình phải chảy máy nhiều, trên mặt còn phải giả vờ một nghìn lần nguyện ý một vạn phần nhiệt tình thực sự quá đau khổ. Phùng Thiết Trụ cảm kích liếc mắt nhìn Chu Chí Hải một cái, cậu đưa mắt đáp lại, ý là sau này có cơ hội Phùng Thiết Trụ phải mời khách. Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo Nhị Nha vào quán nướng, không để ý tới hai chàng trai đằng sau nháy mắt ra hiệu.
Quán ăn vặt có món đậu chiên giòn*, còn có thịt xiên. Chỉ năm giác một miếng hoặc một xiên, rán vàng cho thêm ít tương ngọt, không quan tâm có vệ sinh hay không nuốt luôn vào bụng, quá ngon.
(油炸臭干: nguyên văn cv là du tạc thối can, gg trans là đồ khô chiên, ta đọc thấy thành phần chính là đậu phụ trắng, giấm, mè, tương ớt, muối, dầu hạt cải nên đổi thành món này)
Lượng ăn cơm của Tiểu Bảo gần bằng anh trai Đại Bảo, thuộc loại ăn tương đối nhiều. Nhị Nha thì càng khỏi nhắc đến, nhìn con bé ăn ngon lành không hiểu tại sao lớn lên không hề bị mập.
Chu Chí Hải một bên bảo Chu Tiểu Vân cũng ăn nhiều một chút một bên trong lòng nhỏ máu. Aizz, sao Tiểu Bảo Nhị Nha ăn nhiều vậy, mười mấy nguyên trên người cậu có lẽ sắp không cánh mà bay. Cũng may Phùng Thiết Trụ một mực nói chuyện với Chu Tiểu Vân không để ý đến ăn uống, nếu không chút tiền còm ấy chưa chắc đã đủ!
Ăn xong này nọ, Phùng Thiết Trụ ầm ĩ nói muốn đến nhà Chu Chí Hải chơi, “vừa vặn” cùng đường với Chu Tiểu Vân.
Tiểu Bảo liếc qua là biết ngay âm mưu nhỏ của Phùng Thiết Trụ, nể tình anh ta ở cùng thôn cậu không tiện trưng ra bộ mặt khác cho anh ta nhìn. Dù sao, ở trong mắt Tiểu Bảo, những nam sinh muốn tiếp cận chị gái đều giống nhau, không phải người tốt!
Hai năm qua so với trước đây đường phố sầm uất hơn hẳn, xuất hiện rất nhiều cửa hàng bán quần áo giày dép, còn có một siêu thị quy mô không nhỏ. Mua đồ cũng tiện hơn.
Chu Tiểu Vân dẫn Nhị Nha cùng đi siêu thị, Tiểu Bảo cũng theo sau. Đại khái cậu đoán được chị muốn mua cái gì, nên nghe lời đứng ở cửa chờ. Cô vòng vo một lúc ở gian đồ dùng vệ sinh cá nhân. Lúc này không có nhiều hãng băng vệ sinh, loại có cánh chỉ có hai ba hãng, giá đắt hơn một chút. Cô chọn hai gói loại vải bông, để có bà chủ siêu thị dùng túi đen đựng.
Nhị Nha không quan tâm chị mua cái gì, sớm chạy tới quầy bán đồ ăn vặt tìm đồ ăn ngon. Chỉ chốc lát sau, hai tay cầm hai túi đồ ăn vặt Nhị Nha cười hì hì đi tới. Khỏi cần phải nói, lại là Chu Tiểu Vân trả tiền.
Cô đã quen với tính ham ăn của Nhị Nha, rất tự nhiên trả tiền, nhưng muốn nói một câu: “Nhị Nha, không phải em cũng có tiền tiêu vặt à? Sao còn muốn chị trả tiền cho em.”
Nhị Nha nịnh hót: “Ôi trời chị gái yêu quý của em ơi, đi cùng chị cần gì cô em gái nhỏ bé như em phải bỏ tiền túi chứ. Với số tiền tiêu vặt ít ỏi đáng thương của em chị cứ để em tự tiêu nha!” Nói đến đây, Nhị Nha lại oán giận. Anh trai Đại Bảo học cao đẳng thể thao, ở trường sinh hoạt phí rất tốn kém —— bởi vì ăn nhiều, haha! Chị Chu Tiểu Vân, anh Tiểu Bảo một cấp hai một cấp ba nên tiền sinh hoạt phí cũng không ít, tiền của hai người đều do chị quản! Chẳng lẽ đến cuối tuần đã dùng hết? Nếu không tiêu hết cũng được tự giữ lại.
Duy độc có cô nhỏ tuổi nhất lại học tiểu học, cơ bản không có tiền tiêu vặt, tiêu một xin một, không cho hơn. Hại lúc nhìn thấy anh chị nhận sinh hoạt phí cô trông mà thèm, cảm thán bao giờ mình mới có một ngày như thế. Chỉ cho một hai nguyên thì quá ít. Nguyện vọng lớn nhất của Nhị Nha chính là nhanh nhanh lớn lên, tốt nhất lớn lên như chị vậy…
Anh chị đều ra ngoài đọc sách chỉ còn Nhị Nha ở nhà một mình, khó trách cô bé cô đơn tịch mịch. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân luôn luôn bận buôn bán, làm gì có tâm tình đến an ủi tâm hồn bé nhỏ yếu đuối của cô chứ. Aizz! Ghét nhất là anh cả chị hai anh ba, ba người đi đâu cũng đi cùng nhau, ném một mình cô ở lại.
Nhị Nha nghĩ thầm bao giờ mình mới trưởng thành đây! Mình cũng muốn có sống cuộc sống trọ ở ngoài, cuối tuần về nhà lấy sinh hoạt phí!
Chu Tiểu Vân nghe xong lời Nhị Nha nói “Xì” một tiếng bật cười, con bé này miệng ngọt như mật từ trước đến nay luôn khôn lỏi tinh ranh, có cơ hội chiếm tiện nghi của anh chị tuyệt không bỏ lỡ.
Như cô biết, Đại Bảo Tiểu Bảo chỉ cần một người ở nhà liền bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của Nhị Nha dỗ đi mua đồ ăn vặt cho con bé. Cũng đừng trách Đại Bảo Tiểu Bảo, đến cô không mạnh hơn là bao. Không thể chống cự lại Nhị Nha làm nũng đáng yêu, mỗi lần đều ngoan ngoãn bỏ tiền túi ra hay sao? Haha!
Đồ trong tay hai chị em đều được Tiểu Bảo xách, đây là phẩm chất tốt Đại Bảo Tiểu Bảo cùng sở hữu —— chỉ cần có hai người bọn họ ở đó, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ phải xách đồ nặng. Về phần bao nhiêu thì coi là “Đồ nặng”? Ừm, ước chừng hai kg trở lên!
Đang chuẩn bị dẫn Tiểu Bảo Nhị Nha về nhà, Chu Tiểu Vân bất ngờ chạm mặt bạn cũ đã lâu không gặp —— Phùng Thiết Trụ.
Hai người Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải đang đi về phía siêu thị, vừa đi Phùng Thiết Trụ vừa bàn với cậu bạn mua ít đồ ăn vặt về ăn —— Phùng Thiết Trụ vẫn là dáng vẻ tròn trịa trước kia, đầu cao hơn nhưng vòng hai cũng tăng theo tương ứng. Từ xa nhìn, người như quả cầu vậy.
Mắt Phùng Thiết Trụ tuỳ tiện thoáng nhìn qua, hình bóng quen thuộc kia bỗng nhiên đập vào mắt… Cậu hưng phấn chạy nhanh về phía trước, Chu Chí Hải còn đang thấy lạ, từ trước đến nay Phùng Thiết Trụ luôn thong thả, hôm nay sao nhanh nhẹn vậy?
Nhìn ra đằng trước, xôn xao, đây chẳng phải là ba chị em họ Chu à! Cao cái nhất chính là Chu Tiểu Vân càng lớn càng xinh đẹp, thảo nào Phùng Thiết Trụ kích động như thế! Ha ha ha ha…
Chu Tiểu Vân nhìn Phùng Thiết Trụ cảm thấy rất thân thiết, nói chuyện với cậu. Cảm giác gặp bạn cũ thời tiểu học đúng là không giống bình thường, dường như trong lúc đó chưa từng trải qua bao nhiêu tháng năm, giật mình đã trở về hồi bé. Nói chuyện không cần suy nghĩ mà nói luôn, cảm giác này thực sự rất tốt.
Phùng Thiết Trụ vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc hiền lành trước đây, còn to gấp đôi hồi tiểu học, khiến cô nói đùa: “Phùng Thiết Trụ, gia cảnh nhà cậu luôn tốt nhỉ! Thảo nào từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy cậu gầy đi?” Lời nói đùa kiểu này thốt ra từ miệng Chu Tiểu Vân đúng là hiếm thấy.
Phùng Thiết Trụ cười hắc hắc không ngừng, luôn vui vẻ căn bản không để ý đến mấy câu nói giỡn của cô. Chu Chí Hải đứng bên cạnh nhìn bạn thân Phùng Thiết Trụ khuôn mặt nhỏ đỏ lên cảm thấy rất có ý tứ, ừm, nhưng mà, hẳn là mặt trái bưởi đỏ lên mới đúng. Ha ha!
Tiểu Bảo và Nhị Nha tất nhiên cũng biết Phùng Thiết Trụ, đều là người lớn lên cùng một thôn làm gì có chuyện không quen. Đứng ở cửa siêu thị cậu một câu tớ một lời rất náo nhiệt. Bà chủ siêu thị thấy cửa bị mấy đứa bé chắn lối, rất khách sáo đề nghị bọn họ tìm một nơi khác tán ngẫu.
Chu Tiểu Vân nhìn, đúng rồi, năm người đứng chắn cửa làm cho người khác ra vào không tiện, vẫn nên nhanh nhanh rời đi đừng chậm trễ việc buôn bán của người ta.
Rất lâu rồi Phùng Thiết Trụ chưa gặp Chu Tiểu Vân, khó có dịp chạm mặt nên muốn trò chuyện lâu hơn với bạn ấy. Mắt thấy bạn ấy muốn đi thì rất sốt ruột, cậu liên tục nháy mắt ra hiệu với Chu Chí Hải.
Chu Chí Hải thầm than mình mệnh khổ, mời Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha cùng đến quán ăn vặt nào đó ăn một chút.
Nhị Nha hoan hô đầu tiên: “Anh Tiểu Hải, có phải anh mời không?”
Chu Chí Hải thương cái túi tiền của mình phải chảy máy nhiều, trên mặt còn phải giả vờ một nghìn lần nguyện ý một vạn phần nhiệt tình thực sự quá đau khổ. Phùng Thiết Trụ cảm kích liếc mắt nhìn Chu Chí Hải một cái, cậu đưa mắt đáp lại, ý là sau này có cơ hội Phùng Thiết Trụ phải mời khách. Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo Nhị Nha vào quán nướng, không để ý tới hai chàng trai đằng sau nháy mắt ra hiệu.
Quán ăn vặt có món đậu chiên giòn*, còn có thịt xiên. Chỉ năm giác một miếng hoặc một xiên, rán vàng cho thêm ít tương ngọt, không quan tâm có vệ sinh hay không nuốt luôn vào bụng, quá ngon.
(油炸臭干: nguyên văn cv là du tạc thối can, gg trans là đồ khô chiên, ta đọc thấy thành phần chính là đậu phụ trắng, giấm, mè, tương ớt, muối, dầu hạt cải nên đổi thành món này)
Lượng ăn cơm của Tiểu Bảo gần bằng anh trai Đại Bảo, thuộc loại ăn tương đối nhiều. Nhị Nha thì càng khỏi nhắc đến, nhìn con bé ăn ngon lành không hiểu tại sao lớn lên không hề bị mập.
Chu Chí Hải một bên bảo Chu Tiểu Vân cũng ăn nhiều một chút một bên trong lòng nhỏ máu. Aizz, sao Tiểu Bảo Nhị Nha ăn nhiều vậy, mười mấy nguyên trên người cậu có lẽ sắp không cánh mà bay. Cũng may Phùng Thiết Trụ một mực nói chuyện với Chu Tiểu Vân không để ý đến ăn uống, nếu không chút tiền còm ấy chưa chắc đã đủ!
Ăn xong này nọ, Phùng Thiết Trụ ầm ĩ nói muốn đến nhà Chu Chí Hải chơi, “vừa vặn” cùng đường với Chu Tiểu Vân.
Tiểu Bảo liếc qua là biết ngay âm mưu nhỏ của Phùng Thiết Trụ, nể tình anh ta ở cùng thôn cậu không tiện trưng ra bộ mặt khác cho anh ta nhìn. Dù sao, ở trong mắt Tiểu Bảo, những nam sinh muốn tiếp cận chị gái đều giống nhau, không phải người tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.