Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 258: Tài bếp núc
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Lần đầu tiên kinh nguyệt của Chu Tiểu Vân kéo dài hơn một tuần lễ, lại đúng vào mùa hè nóng nực, thật khiến người ta vừa dễ nổi nóng vừa chán nản.
Triệu Ngọc Trân an ủi Chu Tiểu Vân: “Lần đầu tiên của con gái luôn kéo dài một chút, sau này sẽ không vậy nữa, cùng lắm là bị bốn năm thôi.”
Đương nhiên cô biết, chỉ là vẫn thấy quá phiền. Bụng đau âm ỉ, đi đứng không được tự nhiên, chỉ một lúc lại phải vào nhà vệ sinh, tắm chỉ có thể đứng tắm, dưới vòi hoa sen lau mình, không được ăn bất cứ đồ gì lạnh… Làm phụ nữ thật phiền, sau này mỗi tháng đều tới một lần, lăn qua lăn lại mệt người. Chu Tiểu Vân bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước đây, trẻ con thật tốt a, đâu có nhiều phiền não như vậy.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng kết thúc ở ngày thứ chín. Lúc Chu Tiểu Vân soi gương cảm giác sắc mặt mình không hồng hào như xưa, xem ra cần bồi bổ thêm.
Trong một lần Đại Bảo về nhà, đắc ý báo cho người thân rằng mình đã qua vòng sơ tuyển, cố thêm một chút nữa là có thể qua vòng đấu loại vòng ngoài.
Thời gian Nhị Nha ở nhà ít nhất, thường bị bạn bè kéo ra ngoài chơi. Ngược lại thời gian Tiểu Bảo ra ngoài ít hơn em gái. Chu Tiểu Vân khuyên cậu nên ra ngoài nhiều hơn, chơi với các bạn cùng trang lứa, Tiểu Bảo bất đắc dĩ nói: “Chị, không phải em không muốn đi, mà là bạn học của em đều về nhà nghỉ hè rồi, nào có ai chơi cùng!”
Hơn nữa, Tiểu Bảo có rất ít bạn thân, ở lớp cậu thuộc tuýp người có nhân duyên không tồi nhưng tuyệt không chủ động bắt chuyện với người khác ———— không khác Chu Tiểu Vân lắm.
Chu Tiểu Vân mỗi ngày nằm ườn ở nhà ôm quạt điện, quạt trần to đùng treo ngược trên đỉnh đầu mỗi lần chuyển động phát ra âm thanh kinh thiên động địa như động đất, nhưng vẫn thổi ra gió nóng. Tắt đi, thì càng nóng càng khó nhịn.
Cô nghĩ ra một cách hay, dùng cây lau nhà thấm nhiều nước lau ướt qua một lần, trong phòng sẽ mát mẻ hơn. Lại bật quạt thổi, quả nhiên mát nhanh hơn hẳn.
Trước khai giảng, cuối cùng Đại Bảo kết thúc đợt tập huấn về nhà nghỉ ngơi hơn mười ngày. Cậu đắc ý tuyên bố mình vững chắc giành được thành tích số một trong vòng sơ tuyển, là hạt giống tuyển thủ được giáo viên xem trọng nhất. Từ đáy lòng cô cảm thấy rất hài lòng vì anh trai.
Tuổi Đại Bảo đã lớn nên không tiện nhảy xuống hồ tắm, lớn như vậy còn cởi hết đồ đi bơi không phải bị người ta cười nhạo à? Nhưng, trời nóng như vậy chỉ ở nhà đúng là buồn chán.
Vừa đến chạng vạng Đại Bảo giựt giây Tiểu Bảo cùng cậu ra phố đánh bi-a, Tiểu Bảo không có hứng thú không chịu đi. Cậu thấy không thể kéo được em trai bất động thì cảm thấy rất không thú vị, lầm bầm bảo Tiểu Bảo là một “con mọt sách”. Lời chưa nói dứt liền thấy hai đôi mắt quay sang lườm.
Một đôi là của Chu Tiểu Vân, cô trách lườm anh một cái. Anh trai à, chính mình không thích học tập còn muốn dẫn cả Tiểu Bảo theo, đánh bi-a rất dễ nghiện, nam sinh tốt cố đánh bi-a sẽ bỏ phí việc học, nguy hiểm gần bằng máy chơi game.
Một đôi là của Tiểu Bảo. Cậu đáp lễ nói: “Em chính là con mọt sách, nhưng, con mọt sách không phải ai ai cũng làm được. Những người khác chậm hiểu chỉ biết đọc chuyện xưa, tiểu thuyết võ hiệp, phỏng chừng mấy quyển sâu hơn một chút, hơi nội hàm một chút có xem cũng không hiểu. Muốn làm con mọt sách cũng cần bản lĩnh!” Nói xong, Tiểu Bảo còn thở dài lắc đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ, khiến Đại Bảo tức giận nghiến răng nghiến lợi. So đấu võ mồm cậu đâu thể là đối thủ của Tiểu Bảo.
Đại Bảo đành phải chuyển mục tiêu vào Chu Chí Hải, lúc này coi như tìm được tri kỷ. Người cùng sở thích Chu Chí Hải vừa nghe đánh bi-a mắt toả sáng, hai người hằng ngày khoảng ba, bốn giờ trời không còn quá nắng thì ra phố, chưa đến lúc trời tối giờ ăn cơm thì chưa về.
Đại Bảo ăn cơm tối xong còn muốn đi, bị Chu Tiểu Vân nhìn thấy lập tức ngăn lại. Nhắc một thôi một hồi làm cậu đau đầu vô cùng giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi ở nhà xem ti vi hoặc đọc tiểu thuyết gì gì đó.
Trên giá sách của Chu Tiểu Vân có rất nhiều sách, bình thường cô bận học có nhiều quyển chưa xem qua, hiện tại vừa vặn có thời gian, cả ngày ngoại trừ ăn ăn ngủ ngủ chính là đọc đọc sách.
Chu Tiểu Vân đã viết hết một quyển sổ dày giờ lại thay đổi một quyển, lúc có cảm hứng, văn xuôi, bài báo, thơ ca, nghĩ cái gì viết cái đó. Nếu như bạn làm chuyện mình thích, bạn sẽ rất vui vẻ đi làm, tuyệt không cảm thấy mệt. Cô là như thế, không những không cảm thấy mệt trái lại cảm thấy tâm trạng đặc biệt khoan khoái.
Mùa hè này trôi qua coi như thư thái.
Chu Tiểu Vân ở nhà lần thứ hai trở thành bếp chính, Triệu Ngọc Trân không cần lo trước lo sau, có về nhà muộn cũng không sao, ngược lại về đến nhà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Hơn nữa, cô nấu cơm rất ngon, tuyệt đối không kém mẹ.
Cô rất thích bỏ chút công sức và tâm tư khi làm bếp, nhìn ba mẹ anh em ăn ngon lành mình cũng thấy vui.
Ví dụ như, cho mì đã cán sẵn vào trụng đun sôi sau đó thả vào nước lạnh để mát, trộn ít dưa chuột cắt lát, đậu xanh nha cộng thêm muối, giấm chua, tương ớt thành salad để trên chính là mì lạnh, vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại ăn ngon.
Đại Bảo – đại thực khách này một người có thể ăn hai ba bát, vừa ăn vừa khen ngon lại xin thêm một bát, Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh à, anh ăn từ từ, cẩn thận sặc…” Nói chưa dứt lời liền thấy Đại Bảo ôm cổ khoa tay múa chân muốn uống nước.
Chu Tiểu Vân không kịp đi rót nước thuận tay múc bát nước lạnh cho Đại Bảo, Đại Bảo uống một hớp lớn mới nuốt xuống. Tiểu Bảo cười nghiêng ngả, Nhị Nha cũng cười khanh khách không ngừng.
Ngoại trừ mì lạnh, cô còn thích làm mì xào.
Bước đầu tiên trụng mì của mì lạnh và mì xào giống nhau, lại chuẩn bị thêm ít đồ khô thanh đạm như giá, khoai tây nạo sợi, rau cần các loại. Cho dầu vào, phi hành, gừng thái nhỏ cho thơm, sau đó nhanh tay cho đồ khô vào trong nồi xào qua. Chờ khi tất cả mọi thứ gần chín, cho mì vào đảo qua hai ba cái, thêm ít muối và mì chính vừa ăn là có thể cho ra đĩa.
Mì xào bán ở quán cơm quá nhiều mỡ, ăn vài miếng đã thấy ngấy cả người, còn mì xào Chu Tiểu Vân làm ăn ngon miệng, càng ăn càng thấy ngon. Tiểu Bảo thích ăn mì xào kiểu này nhất.
Đại Bảo cằn nhằn bảo Chu Tiểu Vân khi xào mì cho thêm ít thịt băm, cậu là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, hai bữa không ăn thịt đã cảm thấy trong bụng như không có gì, trong miệng không còn vị giác. Thịt băm à, trong nhà có nhiều mà. Có lúc còn có thể thêm bớt đa dạng thành mì xào tim gan các loại.
Nhị Nha lúc ăn cơm ầm ĩ: “Nếu như mỗi ngày chị ở nhà nấu cơm cho bọn em ăn thì quá tốt, chị làm ăn ngon hơn cả mẹ.” Mấy câu thông suốt vỗ mông ngựa làm Chu Tiểu Vân toàn thân thoải mái.
Nhưng cô biết rõ Nhị Nha nói không đáng tin, có lẽ ở trước mặt mẹ sẽ đổi thành “Vẫn là mẹ nấu cơm ngon nhất “. Haha!
Cơm rang trứng, canh rau cần, cháo khoai lang, cháo mặn rau cải, đổi mới đa dạng, món nào cũng ngon. Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng cảm giác gần đây khả năng bếp núc của mình tiến rất xa. Còn không phải, cô bắt đầu học bà nội, không có việc gì làm thì nghịch ngợm làm ít mì phở.
Ở quê có người chuyên làm đồ sắt, Chu Tiểu Vân bảo người bán hàng làm một cái chảo thật dày, cho lên bếp than vừa nấu được cơm vừa có thể rán bánh, vừa tiện lại ăn ngon.
Chu Tiểu Vân thích làm trứng gà bánh nhất, bánh rán vừa chín thì đập một quả trứng gà lên trên, ăn vào thơm nức mũi. Thế nhưng, một tay cô làm không xuể, một mình làm bột cả buổi sáng. Bên này bánh vừa để ra đĩa, bên kia hai anh em đã tranh nhau cướp.
Vẻ mặt Nhị Nha đau khổ không nhanh tay tranh kịp, Chu Tiểu Vân thương em gái bánh trứng gà vừa làm xong lót giấy trực tiếp đưa cho cô mới khiến Nhị Nha vui vẻ.
Triệu Ngọc Trân an ủi Chu Tiểu Vân: “Lần đầu tiên của con gái luôn kéo dài một chút, sau này sẽ không vậy nữa, cùng lắm là bị bốn năm thôi.”
Đương nhiên cô biết, chỉ là vẫn thấy quá phiền. Bụng đau âm ỉ, đi đứng không được tự nhiên, chỉ một lúc lại phải vào nhà vệ sinh, tắm chỉ có thể đứng tắm, dưới vòi hoa sen lau mình, không được ăn bất cứ đồ gì lạnh… Làm phụ nữ thật phiền, sau này mỗi tháng đều tới một lần, lăn qua lăn lại mệt người. Chu Tiểu Vân bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước đây, trẻ con thật tốt a, đâu có nhiều phiền não như vậy.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng kết thúc ở ngày thứ chín. Lúc Chu Tiểu Vân soi gương cảm giác sắc mặt mình không hồng hào như xưa, xem ra cần bồi bổ thêm.
Trong một lần Đại Bảo về nhà, đắc ý báo cho người thân rằng mình đã qua vòng sơ tuyển, cố thêm một chút nữa là có thể qua vòng đấu loại vòng ngoài.
Thời gian Nhị Nha ở nhà ít nhất, thường bị bạn bè kéo ra ngoài chơi. Ngược lại thời gian Tiểu Bảo ra ngoài ít hơn em gái. Chu Tiểu Vân khuyên cậu nên ra ngoài nhiều hơn, chơi với các bạn cùng trang lứa, Tiểu Bảo bất đắc dĩ nói: “Chị, không phải em không muốn đi, mà là bạn học của em đều về nhà nghỉ hè rồi, nào có ai chơi cùng!”
Hơn nữa, Tiểu Bảo có rất ít bạn thân, ở lớp cậu thuộc tuýp người có nhân duyên không tồi nhưng tuyệt không chủ động bắt chuyện với người khác ———— không khác Chu Tiểu Vân lắm.
Chu Tiểu Vân mỗi ngày nằm ườn ở nhà ôm quạt điện, quạt trần to đùng treo ngược trên đỉnh đầu mỗi lần chuyển động phát ra âm thanh kinh thiên động địa như động đất, nhưng vẫn thổi ra gió nóng. Tắt đi, thì càng nóng càng khó nhịn.
Cô nghĩ ra một cách hay, dùng cây lau nhà thấm nhiều nước lau ướt qua một lần, trong phòng sẽ mát mẻ hơn. Lại bật quạt thổi, quả nhiên mát nhanh hơn hẳn.
Trước khai giảng, cuối cùng Đại Bảo kết thúc đợt tập huấn về nhà nghỉ ngơi hơn mười ngày. Cậu đắc ý tuyên bố mình vững chắc giành được thành tích số một trong vòng sơ tuyển, là hạt giống tuyển thủ được giáo viên xem trọng nhất. Từ đáy lòng cô cảm thấy rất hài lòng vì anh trai.
Tuổi Đại Bảo đã lớn nên không tiện nhảy xuống hồ tắm, lớn như vậy còn cởi hết đồ đi bơi không phải bị người ta cười nhạo à? Nhưng, trời nóng như vậy chỉ ở nhà đúng là buồn chán.
Vừa đến chạng vạng Đại Bảo giựt giây Tiểu Bảo cùng cậu ra phố đánh bi-a, Tiểu Bảo không có hứng thú không chịu đi. Cậu thấy không thể kéo được em trai bất động thì cảm thấy rất không thú vị, lầm bầm bảo Tiểu Bảo là một “con mọt sách”. Lời chưa nói dứt liền thấy hai đôi mắt quay sang lườm.
Một đôi là của Chu Tiểu Vân, cô trách lườm anh một cái. Anh trai à, chính mình không thích học tập còn muốn dẫn cả Tiểu Bảo theo, đánh bi-a rất dễ nghiện, nam sinh tốt cố đánh bi-a sẽ bỏ phí việc học, nguy hiểm gần bằng máy chơi game.
Một đôi là của Tiểu Bảo. Cậu đáp lễ nói: “Em chính là con mọt sách, nhưng, con mọt sách không phải ai ai cũng làm được. Những người khác chậm hiểu chỉ biết đọc chuyện xưa, tiểu thuyết võ hiệp, phỏng chừng mấy quyển sâu hơn một chút, hơi nội hàm một chút có xem cũng không hiểu. Muốn làm con mọt sách cũng cần bản lĩnh!” Nói xong, Tiểu Bảo còn thở dài lắc đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ, khiến Đại Bảo tức giận nghiến răng nghiến lợi. So đấu võ mồm cậu đâu thể là đối thủ của Tiểu Bảo.
Đại Bảo đành phải chuyển mục tiêu vào Chu Chí Hải, lúc này coi như tìm được tri kỷ. Người cùng sở thích Chu Chí Hải vừa nghe đánh bi-a mắt toả sáng, hai người hằng ngày khoảng ba, bốn giờ trời không còn quá nắng thì ra phố, chưa đến lúc trời tối giờ ăn cơm thì chưa về.
Đại Bảo ăn cơm tối xong còn muốn đi, bị Chu Tiểu Vân nhìn thấy lập tức ngăn lại. Nhắc một thôi một hồi làm cậu đau đầu vô cùng giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi ở nhà xem ti vi hoặc đọc tiểu thuyết gì gì đó.
Trên giá sách của Chu Tiểu Vân có rất nhiều sách, bình thường cô bận học có nhiều quyển chưa xem qua, hiện tại vừa vặn có thời gian, cả ngày ngoại trừ ăn ăn ngủ ngủ chính là đọc đọc sách.
Chu Tiểu Vân đã viết hết một quyển sổ dày giờ lại thay đổi một quyển, lúc có cảm hứng, văn xuôi, bài báo, thơ ca, nghĩ cái gì viết cái đó. Nếu như bạn làm chuyện mình thích, bạn sẽ rất vui vẻ đi làm, tuyệt không cảm thấy mệt. Cô là như thế, không những không cảm thấy mệt trái lại cảm thấy tâm trạng đặc biệt khoan khoái.
Mùa hè này trôi qua coi như thư thái.
Chu Tiểu Vân ở nhà lần thứ hai trở thành bếp chính, Triệu Ngọc Trân không cần lo trước lo sau, có về nhà muộn cũng không sao, ngược lại về đến nhà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Hơn nữa, cô nấu cơm rất ngon, tuyệt đối không kém mẹ.
Cô rất thích bỏ chút công sức và tâm tư khi làm bếp, nhìn ba mẹ anh em ăn ngon lành mình cũng thấy vui.
Ví dụ như, cho mì đã cán sẵn vào trụng đun sôi sau đó thả vào nước lạnh để mát, trộn ít dưa chuột cắt lát, đậu xanh nha cộng thêm muối, giấm chua, tương ớt thành salad để trên chính là mì lạnh, vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại ăn ngon.
Đại Bảo – đại thực khách này một người có thể ăn hai ba bát, vừa ăn vừa khen ngon lại xin thêm một bát, Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh à, anh ăn từ từ, cẩn thận sặc…” Nói chưa dứt lời liền thấy Đại Bảo ôm cổ khoa tay múa chân muốn uống nước.
Chu Tiểu Vân không kịp đi rót nước thuận tay múc bát nước lạnh cho Đại Bảo, Đại Bảo uống một hớp lớn mới nuốt xuống. Tiểu Bảo cười nghiêng ngả, Nhị Nha cũng cười khanh khách không ngừng.
Ngoại trừ mì lạnh, cô còn thích làm mì xào.
Bước đầu tiên trụng mì của mì lạnh và mì xào giống nhau, lại chuẩn bị thêm ít đồ khô thanh đạm như giá, khoai tây nạo sợi, rau cần các loại. Cho dầu vào, phi hành, gừng thái nhỏ cho thơm, sau đó nhanh tay cho đồ khô vào trong nồi xào qua. Chờ khi tất cả mọi thứ gần chín, cho mì vào đảo qua hai ba cái, thêm ít muối và mì chính vừa ăn là có thể cho ra đĩa.
Mì xào bán ở quán cơm quá nhiều mỡ, ăn vài miếng đã thấy ngấy cả người, còn mì xào Chu Tiểu Vân làm ăn ngon miệng, càng ăn càng thấy ngon. Tiểu Bảo thích ăn mì xào kiểu này nhất.
Đại Bảo cằn nhằn bảo Chu Tiểu Vân khi xào mì cho thêm ít thịt băm, cậu là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, hai bữa không ăn thịt đã cảm thấy trong bụng như không có gì, trong miệng không còn vị giác. Thịt băm à, trong nhà có nhiều mà. Có lúc còn có thể thêm bớt đa dạng thành mì xào tim gan các loại.
Nhị Nha lúc ăn cơm ầm ĩ: “Nếu như mỗi ngày chị ở nhà nấu cơm cho bọn em ăn thì quá tốt, chị làm ăn ngon hơn cả mẹ.” Mấy câu thông suốt vỗ mông ngựa làm Chu Tiểu Vân toàn thân thoải mái.
Nhưng cô biết rõ Nhị Nha nói không đáng tin, có lẽ ở trước mặt mẹ sẽ đổi thành “Vẫn là mẹ nấu cơm ngon nhất “. Haha!
Cơm rang trứng, canh rau cần, cháo khoai lang, cháo mặn rau cải, đổi mới đa dạng, món nào cũng ngon. Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng cảm giác gần đây khả năng bếp núc của mình tiến rất xa. Còn không phải, cô bắt đầu học bà nội, không có việc gì làm thì nghịch ngợm làm ít mì phở.
Ở quê có người chuyên làm đồ sắt, Chu Tiểu Vân bảo người bán hàng làm một cái chảo thật dày, cho lên bếp than vừa nấu được cơm vừa có thể rán bánh, vừa tiện lại ăn ngon.
Chu Tiểu Vân thích làm trứng gà bánh nhất, bánh rán vừa chín thì đập một quả trứng gà lên trên, ăn vào thơm nức mũi. Thế nhưng, một tay cô làm không xuể, một mình làm bột cả buổi sáng. Bên này bánh vừa để ra đĩa, bên kia hai anh em đã tranh nhau cướp.
Vẻ mặt Nhị Nha đau khổ không nhanh tay tranh kịp, Chu Tiểu Vân thương em gái bánh trứng gà vừa làm xong lót giấy trực tiếp đưa cho cô mới khiến Nhị Nha vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.