Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 252: Làm khách (4)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Lúc xế chiều, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đi bộ một vòng quanh thôn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vô tình đi tới ruộng, Chu Tiểu Vân chỉ vào khoảnh đất nhà mình trồng rau cho Lưu Lộ thấy, đột nhiên nhớ lại trước đây thường đi đào rau dại.
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới cây tể thái, sủi cảo thì thèm chảy nước miếng, truy vấn Chu Tiểu Vân loại rau dại nào là cây tể thái.
(Chi tiết xem lại chương 147)
Chu Tiểu Vân bật cười: Đại tiểu thư ở thị trấn tất nhiên không biết cây gì gọi là cây tể thái!
“Nè, chính là nó.” Cô khom lưng nhổ lên một gốc cây tể thái tươi non cho Lưu Lộ nhìn, Lưu Lộ lật tới lật lui nhìn hồi lâu rồi hỏi một câu: “Cây tể thái làm sủi cảo ăn rất ngon à? Không biết làm có phức tạp không.”
Chu Tiểu Vân hiểu ngay, hoá ra vị đại tiểu thư này muốn ăn món sủi cảo làm từ cây tể thái. Quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy làm gì, cứ nói thẳng là được. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, nhà Lưu Lộ gia giáo thực sự rất tốt!
Chu Tiểu Vân nhìn ngắm bốn phía, chỗ này có không ít cây tể thái chỉ là không có dao cũng chẳng có rổ, làm thế nào bây giờ? Về nhà lấy vậy, cô hạ quyết tâm kéo Lưu Lộ quay đầu lại, vừa đi được hai bước, đã thấy hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo đi tới.
Từ xa đã nghe tiếng Đại Bảo ồn ào: “Tìm các em nửa ngày, sao lại chạy tới đây.”
Chu Tiểu Vân cố hết sức tạo cơ hội cho anh trai, kéo Tiểu Bảo về nhà lấy rổ lấy liềm, để Đại Bảo và Lưu Lộ ở ruộng chờ. Đại Bảo vui mừng quá đỗi, cảm thấy trên đời này chỉ có em gái tốt nhất! Lưu Lộ có ấn tượng rất tốt với Đại Bảo, hỏi cậu về chuyện đánh người xảy ra gần đây.
Hễ nhắc tới việc này là Đại Bảo lên tinh thần, nói từ việc làm sao mình nghe được tên trường của Cố Vạn Bảo, lại dẫn bạn học ngồi xe đến trường kia tìm Cố Vạn Bảo như thế nào, cuối cùng càng anh dũng đánh Cố Vạn Bảo một trận ra sao vân vân.
Lưu Lộ nghe nhập thần, để lộ ra lúc Cố Vạn Bảo quấy rầy nữ sinh ngoại trừ Chu Tiểu Vân còn có mình. Sau khi biết Đại Bảo cực kỳ hối hận, sớm biết thế lúc đó đánh tên kia mạnh hơn một chút.
Hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo chậm rì rì về nhà, lại chậm rì rì cầm rổ và liềm ra ruộng. Tiểu Bảo đề nghị: “Chị, chúng ta đi nhanh lên một chút nhé, làm sủi cảo phải nặn vỏ, trộn nhân còn phải cán mỏng vỏ, rất lâu.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Không sao, dù gì buổi tối cũng không có chuyện gì khác, cùng lắm thì ăn cơm chiều muộn một chút!” Từ trước đến nay Tiểu Bảo rất nghe lời Chu Tiểu Vân, nghe vậy cũng không thúc giục, đi với tốc độ sên bò. Một đoạn đường ngắn ngủi bình thường đi mất mấy phút, hôm nay cố gắng kéo dài tận nửa tiếng.
Rất xa đã nhìn thấy Đại Bảo nước miếng tung bay nói gì đó, Lưu Lộ nghe rất chuyên tâm thỉnh thoảng chen vào đôi lời.
Tiểu Bảo chọc chọc Chu Tiểu Vân: “Chị, chị nhìn đại ca xem.” Dáng vẻ phát xuân quá rõ ràng.
Chu Tiểu Vân che miệng nở nụ cười: “Đại ca đã mười tám tuổi, tha cho anh ấy đi! Có nam sinh nào đến tuổi này không như vậy, thấy nữ sinh là mắt tỏa sáng.” Tiểu Bảo nghĩ thầm sau này nhất định em sẽ không như vậy, quá khó coi, quả thực là mất hết mặt mũi con trai.
Chu Tiểu Vân kêu Lưu Lộ qua đào cây tể thái với mình, cô mang theo hai cái liềm vừa vặn mỗi người một cái. Đại Bảo đoạt lấy rổ, cầm trong tay chạy sang, Tiểu Bảo mừng rỡ thoải mái chẳng phải làm gì.
Chỉ chốc lát sau, đã đào được nửa rổ cây tể thái, Chu Tiểu Vân ước lượng có làm hai bữa cũng đủ, lúc này mới gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng về nhà.
Ở nhà, thịt được đặt trên xe để trong nhà kề, Chu Tiểu Vân chọn một miếng thịt sườn ba phần mỡ bảy phần nạc, nhân tiện truyền thụ kinh nghiệm cho Lưu Lộ đứng bên cạnh: Làm sủi cảo ý, không nên làm tất cả bằng thịt nạc, nhất định phải hơi béo một chút mới thơm ngon, không cần quá nhiều mỡ, mỡ không vượt quá một nửa cũng được.
Lưu Lộ ở bên cạnh nhìn Chu Tiểu Vân bận rộn quả thực hoa cả mắt, còn phải dùng nước sôi trần qua cây tể thái này một lần, rồi rửa lại hai lần để hết vị chát, sau đó thái thật nhỏ. Lưu Lộ xung phong nhận việc thái nhỏ
Chu Tiểu Vân thấy việc này không cần nhiều hàm lượng kỹ thuật lắm, nghĩ thầm để Lưu Lộ tự làm chắc là không sao, nên đưa dao cho bạn. Còn cô cầm miếng thịt heo đã rửa sạch, cho vào cối xay trong nhà, xay nhuyễn.
Bây giờ việc buôn bán tốt hơn, trước đây cối xay thịt nhỏ thủ công sớm đổi thành cối xay thịt lớn chạy bằng điện, có thể xay thịt, cắt nhỏ miếng thịt vân vân.
Chu Tiểu Vân xay thịt thành miếng nhỏ, rồi để anh trai Đại Bảo ngồi băm. Dùng cối xay ra thịt không ngon bằng tự băm, dù sao Đại Bảo ở bên cạnh nhàn rỗi cũng thảnh thơi, không cần lãng phí sức lao động.
Hôm nay Đại Bảo nghe lời một cách khác thường, vui vẻ đi băm thịt làm nhận —— Lưu Lộ đang ở đó băm cây tể thái vừa vặn hai người có thể vừa làm vừa trò chuyện, ha ha ha ha!
Chu Tiểu Vân bận rộn làm vỏ, Tiểu Bảo lau sạch sẽ mặt bàn, Nhị Nha đi tìm chày cán bột.
Lúc nặn sủi cảo là thú vị nhất, mỗi người một tay, nặn ra sủi cảo thiên kì bách quái hình dạng gì cũng có. Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường đi mua lợn đến giờ chưa về, bốn anh em cộng thêm Lưu Lộ bận rộn nửa ngày mới xong.
Chu Tiểu Vân phụ trách cán vỏ, chày cán bột ở trong tay cô vô cùng linh hoạt. Chỉ thấy Chu Tiểu Vân cầm một viên bột nhỏ cán một chút, lại cán nhẹ thêm hai cái, một cái vỏ sủi cảo tròn đều hơi mỏng đã hiện ra.
Cuối cùng Lưu Lộ cũng hoà một ván ở việc làm sủi cảo, nặn ra sủi cảo có khuôn có dạng. Bị Chu Tiểu Vân đả kích thương tích đầy mình cuối cùng Lưu Lộ cũng tìm về được một chút lòng tin, nghĩ thầm mình làm cũng được đấy chứ, sủi cảo này gói rất đẹp!
Nhị Nha nhỏ nhất, nhưng bàn tay khéo léo hơn hai anh trai nhiều, mấy giây một cái tốc độ nhanh nhất.
Chu Tiểu Vân cảnh cáo Nhị Nha ham tốc độ một tiếng: “Chu Tiểu Nguyệt, em nặn sủi cảo niết chặt một chút, giống như em thì sủi cảo nặn ra cho vào nồi sẽ ở riêng.” Vỏ đi đằng vỏ, nhân đi đằng nhân. Nhị Nha cười hì hì, cuối cùng cũng chậm lại, bóp chặt vỏ sủi cảo hơn.
Tiểu Bảo cẩn thận làm rất kiên nhẫn, nặn sủi cảo hình dạng không đẹp nhưng rất chắc chắn. Nặn sủi cảo xấu nhất không ai khác ngoài Đại Bảo, vỏ sủi cảo đẹp đẽ bị cậu bóp đến nỗi không còn hình dáng, không phải nhân lộ ra thì toàn là vỏ, quá ít nhân.
Nhị Nha cười chê anh trai mấy câu, Đại Bảo lơ đễnh cười hắc hắc. Con trai mà, mấy ai biết làm việc này, nếu không phải nể tình Lưu Lộ ở đây, cậu đã sớm lẩn đi xem ti vi, làm gì có chuyện lãng phí thời gian ở đây dài như vậy.
Chu Tiểu Vân sau khi cán hết chỗ vỏ sủi cảo, cũng ra nặn sủi cảo. Vừa để xuống, cái sủi cảo xinh xắn nhỏ nhắn ngay lập tức dìm tác phẩm của mọi người xuống.
Lưu Lộ thở dài: “Còn tưởng rằng tớ nặn không tệ, xem ra không thể so với cậu được!” Lưu Lộ triệt để quỳ gối trước tay nghề bếp núc của Chu Tiểu Vân.
Buổi tối ăn xong món sủi cảo cây tể thái thơm ngào ngạt, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi tản bộ. Đại Bảo la hét cũng muốn đi theo, thêm cả Tiểu Bảo Nhị Nha, năm người cùng xuất phát.
Gần đó bắt đầu xuất hiện bàn bi-a, Đại Bảo tay ngứa ngáy muốn đánh mấy ván. Không ngờ Lưu Lộ cũng đồng ý, hỏi ra mới biết cô từng đi theo anh họ Lý Thiên Vũ đi đánh bi-a nên cũng biết chơi. Mọi người chơi bi-a rất vui.
Gió ban đêm mát lạnh thổi hiu hiu, hình ảnh thiếu nữ cầm gậy bi-a cười thoải mái kia trở thành hồi ức đẹp đẽ vĩnh viễn không thể quên được trong lòng Đại Bảo.
Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới cây tể thái, sủi cảo thì thèm chảy nước miếng, truy vấn Chu Tiểu Vân loại rau dại nào là cây tể thái.
(Chi tiết xem lại chương 147)
Chu Tiểu Vân bật cười: Đại tiểu thư ở thị trấn tất nhiên không biết cây gì gọi là cây tể thái!
“Nè, chính là nó.” Cô khom lưng nhổ lên một gốc cây tể thái tươi non cho Lưu Lộ nhìn, Lưu Lộ lật tới lật lui nhìn hồi lâu rồi hỏi một câu: “Cây tể thái làm sủi cảo ăn rất ngon à? Không biết làm có phức tạp không.”
Chu Tiểu Vân hiểu ngay, hoá ra vị đại tiểu thư này muốn ăn món sủi cảo làm từ cây tể thái. Quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy làm gì, cứ nói thẳng là được. Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, nhà Lưu Lộ gia giáo thực sự rất tốt!
Chu Tiểu Vân nhìn ngắm bốn phía, chỗ này có không ít cây tể thái chỉ là không có dao cũng chẳng có rổ, làm thế nào bây giờ? Về nhà lấy vậy, cô hạ quyết tâm kéo Lưu Lộ quay đầu lại, vừa đi được hai bước, đã thấy hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo đi tới.
Từ xa đã nghe tiếng Đại Bảo ồn ào: “Tìm các em nửa ngày, sao lại chạy tới đây.”
Chu Tiểu Vân cố hết sức tạo cơ hội cho anh trai, kéo Tiểu Bảo về nhà lấy rổ lấy liềm, để Đại Bảo và Lưu Lộ ở ruộng chờ. Đại Bảo vui mừng quá đỗi, cảm thấy trên đời này chỉ có em gái tốt nhất! Lưu Lộ có ấn tượng rất tốt với Đại Bảo, hỏi cậu về chuyện đánh người xảy ra gần đây.
Hễ nhắc tới việc này là Đại Bảo lên tinh thần, nói từ việc làm sao mình nghe được tên trường của Cố Vạn Bảo, lại dẫn bạn học ngồi xe đến trường kia tìm Cố Vạn Bảo như thế nào, cuối cùng càng anh dũng đánh Cố Vạn Bảo một trận ra sao vân vân.
Lưu Lộ nghe nhập thần, để lộ ra lúc Cố Vạn Bảo quấy rầy nữ sinh ngoại trừ Chu Tiểu Vân còn có mình. Sau khi biết Đại Bảo cực kỳ hối hận, sớm biết thế lúc đó đánh tên kia mạnh hơn một chút.
Hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo chậm rì rì về nhà, lại chậm rì rì cầm rổ và liềm ra ruộng. Tiểu Bảo đề nghị: “Chị, chúng ta đi nhanh lên một chút nhé, làm sủi cảo phải nặn vỏ, trộn nhân còn phải cán mỏng vỏ, rất lâu.”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Không sao, dù gì buổi tối cũng không có chuyện gì khác, cùng lắm thì ăn cơm chiều muộn một chút!” Từ trước đến nay Tiểu Bảo rất nghe lời Chu Tiểu Vân, nghe vậy cũng không thúc giục, đi với tốc độ sên bò. Một đoạn đường ngắn ngủi bình thường đi mất mấy phút, hôm nay cố gắng kéo dài tận nửa tiếng.
Rất xa đã nhìn thấy Đại Bảo nước miếng tung bay nói gì đó, Lưu Lộ nghe rất chuyên tâm thỉnh thoảng chen vào đôi lời.
Tiểu Bảo chọc chọc Chu Tiểu Vân: “Chị, chị nhìn đại ca xem.” Dáng vẻ phát xuân quá rõ ràng.
Chu Tiểu Vân che miệng nở nụ cười: “Đại ca đã mười tám tuổi, tha cho anh ấy đi! Có nam sinh nào đến tuổi này không như vậy, thấy nữ sinh là mắt tỏa sáng.” Tiểu Bảo nghĩ thầm sau này nhất định em sẽ không như vậy, quá khó coi, quả thực là mất hết mặt mũi con trai.
Chu Tiểu Vân kêu Lưu Lộ qua đào cây tể thái với mình, cô mang theo hai cái liềm vừa vặn mỗi người một cái. Đại Bảo đoạt lấy rổ, cầm trong tay chạy sang, Tiểu Bảo mừng rỡ thoải mái chẳng phải làm gì.
Chỉ chốc lát sau, đã đào được nửa rổ cây tể thái, Chu Tiểu Vân ước lượng có làm hai bữa cũng đủ, lúc này mới gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo cùng về nhà.
Ở nhà, thịt được đặt trên xe để trong nhà kề, Chu Tiểu Vân chọn một miếng thịt sườn ba phần mỡ bảy phần nạc, nhân tiện truyền thụ kinh nghiệm cho Lưu Lộ đứng bên cạnh: Làm sủi cảo ý, không nên làm tất cả bằng thịt nạc, nhất định phải hơi béo một chút mới thơm ngon, không cần quá nhiều mỡ, mỡ không vượt quá một nửa cũng được.
Lưu Lộ ở bên cạnh nhìn Chu Tiểu Vân bận rộn quả thực hoa cả mắt, còn phải dùng nước sôi trần qua cây tể thái này một lần, rồi rửa lại hai lần để hết vị chát, sau đó thái thật nhỏ. Lưu Lộ xung phong nhận việc thái nhỏ
Chu Tiểu Vân thấy việc này không cần nhiều hàm lượng kỹ thuật lắm, nghĩ thầm để Lưu Lộ tự làm chắc là không sao, nên đưa dao cho bạn. Còn cô cầm miếng thịt heo đã rửa sạch, cho vào cối xay trong nhà, xay nhuyễn.
Bây giờ việc buôn bán tốt hơn, trước đây cối xay thịt nhỏ thủ công sớm đổi thành cối xay thịt lớn chạy bằng điện, có thể xay thịt, cắt nhỏ miếng thịt vân vân.
Chu Tiểu Vân xay thịt thành miếng nhỏ, rồi để anh trai Đại Bảo ngồi băm. Dùng cối xay ra thịt không ngon bằng tự băm, dù sao Đại Bảo ở bên cạnh nhàn rỗi cũng thảnh thơi, không cần lãng phí sức lao động.
Hôm nay Đại Bảo nghe lời một cách khác thường, vui vẻ đi băm thịt làm nhận —— Lưu Lộ đang ở đó băm cây tể thái vừa vặn hai người có thể vừa làm vừa trò chuyện, ha ha ha ha!
Chu Tiểu Vân bận rộn làm vỏ, Tiểu Bảo lau sạch sẽ mặt bàn, Nhị Nha đi tìm chày cán bột.
Lúc nặn sủi cảo là thú vị nhất, mỗi người một tay, nặn ra sủi cảo thiên kì bách quái hình dạng gì cũng có. Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường đi mua lợn đến giờ chưa về, bốn anh em cộng thêm Lưu Lộ bận rộn nửa ngày mới xong.
Chu Tiểu Vân phụ trách cán vỏ, chày cán bột ở trong tay cô vô cùng linh hoạt. Chỉ thấy Chu Tiểu Vân cầm một viên bột nhỏ cán một chút, lại cán nhẹ thêm hai cái, một cái vỏ sủi cảo tròn đều hơi mỏng đã hiện ra.
Cuối cùng Lưu Lộ cũng hoà một ván ở việc làm sủi cảo, nặn ra sủi cảo có khuôn có dạng. Bị Chu Tiểu Vân đả kích thương tích đầy mình cuối cùng Lưu Lộ cũng tìm về được một chút lòng tin, nghĩ thầm mình làm cũng được đấy chứ, sủi cảo này gói rất đẹp!
Nhị Nha nhỏ nhất, nhưng bàn tay khéo léo hơn hai anh trai nhiều, mấy giây một cái tốc độ nhanh nhất.
Chu Tiểu Vân cảnh cáo Nhị Nha ham tốc độ một tiếng: “Chu Tiểu Nguyệt, em nặn sủi cảo niết chặt một chút, giống như em thì sủi cảo nặn ra cho vào nồi sẽ ở riêng.” Vỏ đi đằng vỏ, nhân đi đằng nhân. Nhị Nha cười hì hì, cuối cùng cũng chậm lại, bóp chặt vỏ sủi cảo hơn.
Tiểu Bảo cẩn thận làm rất kiên nhẫn, nặn sủi cảo hình dạng không đẹp nhưng rất chắc chắn. Nặn sủi cảo xấu nhất không ai khác ngoài Đại Bảo, vỏ sủi cảo đẹp đẽ bị cậu bóp đến nỗi không còn hình dáng, không phải nhân lộ ra thì toàn là vỏ, quá ít nhân.
Nhị Nha cười chê anh trai mấy câu, Đại Bảo lơ đễnh cười hắc hắc. Con trai mà, mấy ai biết làm việc này, nếu không phải nể tình Lưu Lộ ở đây, cậu đã sớm lẩn đi xem ti vi, làm gì có chuyện lãng phí thời gian ở đây dài như vậy.
Chu Tiểu Vân sau khi cán hết chỗ vỏ sủi cảo, cũng ra nặn sủi cảo. Vừa để xuống, cái sủi cảo xinh xắn nhỏ nhắn ngay lập tức dìm tác phẩm của mọi người xuống.
Lưu Lộ thở dài: “Còn tưởng rằng tớ nặn không tệ, xem ra không thể so với cậu được!” Lưu Lộ triệt để quỳ gối trước tay nghề bếp núc của Chu Tiểu Vân.
Buổi tối ăn xong món sủi cảo cây tể thái thơm ngào ngạt, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi tản bộ. Đại Bảo la hét cũng muốn đi theo, thêm cả Tiểu Bảo Nhị Nha, năm người cùng xuất phát.
Gần đó bắt đầu xuất hiện bàn bi-a, Đại Bảo tay ngứa ngáy muốn đánh mấy ván. Không ngờ Lưu Lộ cũng đồng ý, hỏi ra mới biết cô từng đi theo anh họ Lý Thiên Vũ đi đánh bi-a nên cũng biết chơi. Mọi người chơi bi-a rất vui.
Gió ban đêm mát lạnh thổi hiu hiu, hình ảnh thiếu nữ cầm gậy bi-a cười thoải mái kia trở thành hồi ức đẹp đẽ vĩnh viễn không thể quên được trong lòng Đại Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.