Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 253: Người ái mộ Tiểu Bảo
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Chiều chủ nhật, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo còn có Lưu Lộ đồng loạt xuất phát. Đương nhiên Đại Bảo cũng đi theo, đạp xe chở Chu Tiểu Vân, đi bên cạnh là Lưu Lộ và Tiểu Bảo, muốn vui vẻ có bao nhiêu vui vẻ.
Đến thị trấn, Đại Bảo lưu luyến không rời lên xe buýt công cộng đến cao đẳng thể thao, trong lòng vô cùng thất vọng: aizz, không biết lần sau được gặp lại Lưu Lộ là khi nào.
Bản thân Lưu Lộ thì không có cảm giác gì, cô thần kinh trì độn, không phát hiện ra Đại Bảo có tình cảm với mình. Nhưng, qua hai ngày ở chung này, cô thật sự có ấn tượng rất tốt về Đại Bảo. Sau đó, Lưu Lộ đạp xe về nhà mình.
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo hai người không có việc gì làm, thoải mái cùng nhau dạo phố. Con đường dưới lầu càng ngày càng nhộn nhịp, các cửa hàng ở mặt tiền xuất hiện càng ngày càng nhiều. Có không ít cửa hàng cho thuê sách, quà lưu niệm chuyên dành cho học sinh, đếm sơ sơ hơn mười hàng. Đương nhiên Chu Tiểu Vân thích nhất là cửa hàng cho thuê sách. Nộp ít tiền thế chấp, trả ít tiền thuê, muốn đọc loại sách nào cũng có.
Nhưng, buổi đi dạo hôm nay không đến tiệm cho thuê sách, mà là cửa hàng bán quần áo.
Chu Tiểu Vân phát hiện ngực mình bắt đầu phát triển, nếu mặc loại áo trước đây thì rất khó chịu, nên đi mua áo lót cho thiếu nữ thì tốt hơn. Tìm cửa hàng chuyên bán đồ nội y, dặn Tiểu Bảo đứng ở cửa chờ mình, Chu Tiểu Vân đi vào.
Tiểu Bảo liếc mắt một cái thấy khắp nơi trong cửa hàng đều treo đồ nội y thì mặt hồng rực, nói với chị mình đến cửa hàng sách gần đó chờ sau đó chạy nhanh như làn khói.
Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo chạy nhanh hơn thỏ thì có chút ngạc nhiên, nghĩ lại hiểu ra, chắc là xấu hổ đây mà! Thực sự cô không coi Tiểu Bảo là con trai, luôn cảm thấy đó là em trai mình chứ chưa hề nghĩ đến Tiểu Bảo đã là thiếu niên mười bốn tuổi. Nhưng, Tiểu Bảo mặt đỏ đúng là rất đáng yêu! Ha ha!
Chu Tiểu Vân vừa bước vào cửa hàng đã có một người phụ nữ trung niên tiếp đón, phục vụ nhiệt tình khiến cô cảm thấy không mua đồ gì ở đây thì quả thực xin lỗi bà.
Thử mấy lần, cô mua một áo lót màu trắng thuần khiết cộng thêm một chiếc màu xanh nhạt. Áo lót mặc sát người nên chắc chắn phải chọn loại chất lượng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển. Vì thế, cô đặc biệt chọn cửa hàng này, thoạt nhìn có vẻ bán đồ nội y chất lượng tương đối cao. Giá hơi đắt một chút, nhưng mặc cũng thoải mái. Ở phương diện này con gái không thể bạc đãi chính mình. Lại mua thêm hai cái quần lót mới, đến khi ví tiền vơi đi một phần ba, Chu Tiểu Vân mới ngừng tay.
Sau khi lên cấp ba, sinh hoạt phí nhiều hơn trước đây, phần của Tiểu Bảo cũng giao cho Chu Tiểu Vân cầm. Chu Quốc Cường không cần lén lén lút lút kín đáo đưa cho bọn nhỏ tiền sinh hoạt phí, hiện tại Triệu Ngọc Trân cầm tiền buôn bán hằng ngày trong tay hào phóng đưa sinh hoạt phí khiến người ta líu lưỡi.
Ống đựng tiền tiết kiệm cũ ở nhà sớm chật kín, Chu Tiểu Vân thực sự tiếc nếu phải đập bể, thế nhưng không đập thì đầy quá, không thể nhét tiền vào nữa. Chọn ngày lành giờ tốt, cô nhịn đau đập bể phật Di Lặc cười híp mắt đi theo mình bao năm qua, lấy hết tiền bên trong gửi vào sổ tiết kiệm. Tiền nhuận bút đương nhiên được rất ít, nhưng số tiền tiêu vặt tích cóp nhiều năm rất khả quan. Bây giờ, quyển sổ tiết kiệm này đã có con số hàng trăm. Việc quan trọng không cần dùng đến, để mua mấy thứ mình thích như sách, quần áo, giầy dép cũng tiện hơn.
Nhưng, Chu Tiểu Vân phát hiện mình căn bản không có cơ hội sử dụng “tiền tiết kiệm”. Cuối tuần tiền sinh hoạt phí mẹ đưa cho cô cũng có thể để lại một ít, trong sổ tiết kiệm các con số tăng trưởng thong thả ổn định theo hướng đi lên.
Chu Tiểu Vân cảm thấy hiện tại đời sống vật chất có thể xem là thường thường bậc trung, không thể so với một số bạn học có nhiều tiền trong lớp nhưng cô đã thấy thoả mãn. Cuộc sống luôn phát triển theo hướng càng ngày càng tốt đẹp.
Chu Tiểu Vân mua đông mua tây sau đó cầm túi đen đi tìm Tiểu Bảo, trong một cửa hàng cho thuê sách thì tìm thấy em trai.
A? Có một nữ sinh rất đáng yêu đứng bên cạnh Tiểu Bảo kìa!
Chu Tiểu Vân hứng thú, đánh giá nữ sinh kia, cảm thấy cô bé này bộ dạng cũng không tệ lắm, lúc nói chuyện với Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ như hoa. Chẳng lẽ là bạn cùng lớp của Tiểu Bảo?
Chu Tiểu Vân tiến lên phía trước gọi “Chu Chí Kiệt”. Đây là ước định ngầm ăn ý giữa bốn anh em nhà họ Chu, chỉ cần có mặt người ngoài thì sẽ gọi họ tên chính thức, nhũ danh chỉ “truyền lưu” trong bốn anh em. Con trai lớn thế rồi lại bổ nhào tới gọi “Tiểu Bảo”, “Tiểu Bảo” chẳng phải làm cho Tiểu Bảo xấu hổ?
Cô bé kia đúng là bạn cùng lớp của Tiểu Bảo, ở gần đó, khi đi dạo hiệu sách bất ngờ chạm mặt Tiểu Bảo thì mừng khôn kể xiết, bắt chuyện với cậu.
Lúc nói chuyện với cô bé kia, Tiểu Bảo luôn nho nhã lễ độ, khuôn mặt mỉm cười nhưng lại không quá phận, hấp tấp mà giữ vững một khoảng cách nhất định, khiến Chu Tiểu Vân rất ít nhìn thấy mặt này của em trai hơi kinh ngạc một chút.
Thật sự không nhìn ra, khi nói chuyện với con gái Tiểu Bảo có tiền đồ hơn hẳn anh trai sốt sắng muốn lấy lòng nhiều. Nhưng Chu Tiểu Vân vẫn rất thích. Hihi! Em trai bảo bối của mình nhìn mặt nào cũng thuận mắt.
Cô bé này bộ dạng xinh xắn nhỏ nhắn, lại cùng lớp với Tiểu Bảo, là một trong những người thích “soái ca nhỏ” – bạn học Chu Chí Kiệt. Từ đôi mắt không thể che giấu kia cũng có thể đoán được tâm tư nhỏ bé của cô.
Trong lòng Chu Tiểu Vân có ý xem kịch vui đứng bên cạnh nhìn nữ sinh tên là Khâu Vũ Hàm và Tiểu Bảo nói chuyện. Khâu Vũ Hàm miệng rất ngọt, luôn miệng chị ơi chị à khiến Chu Tiểu Vân có hảo cảm hơn với cô bé.
Thế nhưng rõ ràng Tiểu Bảo không vui mừng khi gặp cô. Lễ phép hàn huyên mấy câu rồi thôi khiến Khâu Vũ Hàm đứng cạnh có vài phần xấu hổ, lại luyến tiếc cứ thế rời đi. Cứ như vậy mọi người giằng co đứng yên tại chỗ.
Chu Tiểu Vân không đành lòng, nghĩ thầm con gái da mặt mỏng tiếp tục như vậy chẳng phải rất xấu hổ? Nên xoa dịu không khí thôi! Cô khách sáo hàn huyên cùng cô bé mấy câu, Khâu Vũ Hàm thấy Chu Tiểu Vân chủ động nói chuyện với mình thì rất cao hứng, hào hứng trò chuyện.
Nói một hồi, Chu Tiểu Vân phát hiện cô bé này rất thích náo nhiệt, nói từ đầu đến cuối vừa vội vừa nhanh. Không thích bắt chuyện với người lạ, mười phút sau Chu Tiểu Vân bại trận đầu hàng.
Tiểu Bảo mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của chị đã thay đổi, thản nhiên nói với Khâu Vũ Hàm một câu “Tớ và chị có việc phải đi trước hẹn gặp lại” rồi kéo Chu Tiểu Vân đi.
Chu Tiểu Vân đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy cô bé kia đang tội nghiệp nhìn mình và Tiểu Bảo lại cảm thấy cô bé thật đáng thương .
Chu Tiểu Vân nói đùa: “Tiểu Bảo à, không nhìn ra em cũng có mị lực nhỉ, Khâu Vũ Hàm kia thích em có phải không?”
Thật bất ngờ câu trả lời Tiểu Bảo rất chín chắn: “Cái gì mà là thích? Thiếu niên thiếu nữ bé tí tuổi đầu thì biết cái gì là thích? Một đám nữ sinh ấu trĩ, ai nấy líu ríu líu ríu, không ai khiến em nhìn thuận mắt cả.”
Thiếu nữ đáng yêu hẳn là như chị vậy, văn văn tĩnh tĩnh không nói nhiều nhưng khi nói chuyện thì dịu dàng hiểu ý người khác, một khi cười rộ lên khiến người ta như mộc xuân phong… (cảm thấy ấm áp như hoa cỏ gặp gió xuân)
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, xem ra Tiểu Bảo trưởng thành rất sớm, câu nói này rất có trình độ có tư tưởng riêng. Đâu có điểm nào giống tiểu nam sinh mười bốn tuổi chứ, còn chín chắn hơn anh trai Đại Bảo!
Hai chị em vừa đi vừa trò chuyện, về nhà lại tiếp tục nói, càng nói Chu Tiểu Vân càng phát hiện ra không thể xem thường Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, với tính cách xoi mói này của Tiểu Bảo không biết sau khi lớn lên sẽ thích cô bé thế nào nhỉ! Hì hì!
Đến thị trấn, Đại Bảo lưu luyến không rời lên xe buýt công cộng đến cao đẳng thể thao, trong lòng vô cùng thất vọng: aizz, không biết lần sau được gặp lại Lưu Lộ là khi nào.
Bản thân Lưu Lộ thì không có cảm giác gì, cô thần kinh trì độn, không phát hiện ra Đại Bảo có tình cảm với mình. Nhưng, qua hai ngày ở chung này, cô thật sự có ấn tượng rất tốt về Đại Bảo. Sau đó, Lưu Lộ đạp xe về nhà mình.
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo hai người không có việc gì làm, thoải mái cùng nhau dạo phố. Con đường dưới lầu càng ngày càng nhộn nhịp, các cửa hàng ở mặt tiền xuất hiện càng ngày càng nhiều. Có không ít cửa hàng cho thuê sách, quà lưu niệm chuyên dành cho học sinh, đếm sơ sơ hơn mười hàng. Đương nhiên Chu Tiểu Vân thích nhất là cửa hàng cho thuê sách. Nộp ít tiền thế chấp, trả ít tiền thuê, muốn đọc loại sách nào cũng có.
Nhưng, buổi đi dạo hôm nay không đến tiệm cho thuê sách, mà là cửa hàng bán quần áo.
Chu Tiểu Vân phát hiện ngực mình bắt đầu phát triển, nếu mặc loại áo trước đây thì rất khó chịu, nên đi mua áo lót cho thiếu nữ thì tốt hơn. Tìm cửa hàng chuyên bán đồ nội y, dặn Tiểu Bảo đứng ở cửa chờ mình, Chu Tiểu Vân đi vào.
Tiểu Bảo liếc mắt một cái thấy khắp nơi trong cửa hàng đều treo đồ nội y thì mặt hồng rực, nói với chị mình đến cửa hàng sách gần đó chờ sau đó chạy nhanh như làn khói.
Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo chạy nhanh hơn thỏ thì có chút ngạc nhiên, nghĩ lại hiểu ra, chắc là xấu hổ đây mà! Thực sự cô không coi Tiểu Bảo là con trai, luôn cảm thấy đó là em trai mình chứ chưa hề nghĩ đến Tiểu Bảo đã là thiếu niên mười bốn tuổi. Nhưng, Tiểu Bảo mặt đỏ đúng là rất đáng yêu! Ha ha!
Chu Tiểu Vân vừa bước vào cửa hàng đã có một người phụ nữ trung niên tiếp đón, phục vụ nhiệt tình khiến cô cảm thấy không mua đồ gì ở đây thì quả thực xin lỗi bà.
Thử mấy lần, cô mua một áo lót màu trắng thuần khiết cộng thêm một chiếc màu xanh nhạt. Áo lót mặc sát người nên chắc chắn phải chọn loại chất lượng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển. Vì thế, cô đặc biệt chọn cửa hàng này, thoạt nhìn có vẻ bán đồ nội y chất lượng tương đối cao. Giá hơi đắt một chút, nhưng mặc cũng thoải mái. Ở phương diện này con gái không thể bạc đãi chính mình. Lại mua thêm hai cái quần lót mới, đến khi ví tiền vơi đi một phần ba, Chu Tiểu Vân mới ngừng tay.
Sau khi lên cấp ba, sinh hoạt phí nhiều hơn trước đây, phần của Tiểu Bảo cũng giao cho Chu Tiểu Vân cầm. Chu Quốc Cường không cần lén lén lút lút kín đáo đưa cho bọn nhỏ tiền sinh hoạt phí, hiện tại Triệu Ngọc Trân cầm tiền buôn bán hằng ngày trong tay hào phóng đưa sinh hoạt phí khiến người ta líu lưỡi.
Ống đựng tiền tiết kiệm cũ ở nhà sớm chật kín, Chu Tiểu Vân thực sự tiếc nếu phải đập bể, thế nhưng không đập thì đầy quá, không thể nhét tiền vào nữa. Chọn ngày lành giờ tốt, cô nhịn đau đập bể phật Di Lặc cười híp mắt đi theo mình bao năm qua, lấy hết tiền bên trong gửi vào sổ tiết kiệm. Tiền nhuận bút đương nhiên được rất ít, nhưng số tiền tiêu vặt tích cóp nhiều năm rất khả quan. Bây giờ, quyển sổ tiết kiệm này đã có con số hàng trăm. Việc quan trọng không cần dùng đến, để mua mấy thứ mình thích như sách, quần áo, giầy dép cũng tiện hơn.
Nhưng, Chu Tiểu Vân phát hiện mình căn bản không có cơ hội sử dụng “tiền tiết kiệm”. Cuối tuần tiền sinh hoạt phí mẹ đưa cho cô cũng có thể để lại một ít, trong sổ tiết kiệm các con số tăng trưởng thong thả ổn định theo hướng đi lên.
Chu Tiểu Vân cảm thấy hiện tại đời sống vật chất có thể xem là thường thường bậc trung, không thể so với một số bạn học có nhiều tiền trong lớp nhưng cô đã thấy thoả mãn. Cuộc sống luôn phát triển theo hướng càng ngày càng tốt đẹp.
Chu Tiểu Vân mua đông mua tây sau đó cầm túi đen đi tìm Tiểu Bảo, trong một cửa hàng cho thuê sách thì tìm thấy em trai.
A? Có một nữ sinh rất đáng yêu đứng bên cạnh Tiểu Bảo kìa!
Chu Tiểu Vân hứng thú, đánh giá nữ sinh kia, cảm thấy cô bé này bộ dạng cũng không tệ lắm, lúc nói chuyện với Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ như hoa. Chẳng lẽ là bạn cùng lớp của Tiểu Bảo?
Chu Tiểu Vân tiến lên phía trước gọi “Chu Chí Kiệt”. Đây là ước định ngầm ăn ý giữa bốn anh em nhà họ Chu, chỉ cần có mặt người ngoài thì sẽ gọi họ tên chính thức, nhũ danh chỉ “truyền lưu” trong bốn anh em. Con trai lớn thế rồi lại bổ nhào tới gọi “Tiểu Bảo”, “Tiểu Bảo” chẳng phải làm cho Tiểu Bảo xấu hổ?
Cô bé kia đúng là bạn cùng lớp của Tiểu Bảo, ở gần đó, khi đi dạo hiệu sách bất ngờ chạm mặt Tiểu Bảo thì mừng khôn kể xiết, bắt chuyện với cậu.
Lúc nói chuyện với cô bé kia, Tiểu Bảo luôn nho nhã lễ độ, khuôn mặt mỉm cười nhưng lại không quá phận, hấp tấp mà giữ vững một khoảng cách nhất định, khiến Chu Tiểu Vân rất ít nhìn thấy mặt này của em trai hơi kinh ngạc một chút.
Thật sự không nhìn ra, khi nói chuyện với con gái Tiểu Bảo có tiền đồ hơn hẳn anh trai sốt sắng muốn lấy lòng nhiều. Nhưng Chu Tiểu Vân vẫn rất thích. Hihi! Em trai bảo bối của mình nhìn mặt nào cũng thuận mắt.
Cô bé này bộ dạng xinh xắn nhỏ nhắn, lại cùng lớp với Tiểu Bảo, là một trong những người thích “soái ca nhỏ” – bạn học Chu Chí Kiệt. Từ đôi mắt không thể che giấu kia cũng có thể đoán được tâm tư nhỏ bé của cô.
Trong lòng Chu Tiểu Vân có ý xem kịch vui đứng bên cạnh nhìn nữ sinh tên là Khâu Vũ Hàm và Tiểu Bảo nói chuyện. Khâu Vũ Hàm miệng rất ngọt, luôn miệng chị ơi chị à khiến Chu Tiểu Vân có hảo cảm hơn với cô bé.
Thế nhưng rõ ràng Tiểu Bảo không vui mừng khi gặp cô. Lễ phép hàn huyên mấy câu rồi thôi khiến Khâu Vũ Hàm đứng cạnh có vài phần xấu hổ, lại luyến tiếc cứ thế rời đi. Cứ như vậy mọi người giằng co đứng yên tại chỗ.
Chu Tiểu Vân không đành lòng, nghĩ thầm con gái da mặt mỏng tiếp tục như vậy chẳng phải rất xấu hổ? Nên xoa dịu không khí thôi! Cô khách sáo hàn huyên cùng cô bé mấy câu, Khâu Vũ Hàm thấy Chu Tiểu Vân chủ động nói chuyện với mình thì rất cao hứng, hào hứng trò chuyện.
Nói một hồi, Chu Tiểu Vân phát hiện cô bé này rất thích náo nhiệt, nói từ đầu đến cuối vừa vội vừa nhanh. Không thích bắt chuyện với người lạ, mười phút sau Chu Tiểu Vân bại trận đầu hàng.
Tiểu Bảo mẫn cảm nhận thấy cảm xúc của chị đã thay đổi, thản nhiên nói với Khâu Vũ Hàm một câu “Tớ và chị có việc phải đi trước hẹn gặp lại” rồi kéo Chu Tiểu Vân đi.
Chu Tiểu Vân đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy cô bé kia đang tội nghiệp nhìn mình và Tiểu Bảo lại cảm thấy cô bé thật đáng thương .
Chu Tiểu Vân nói đùa: “Tiểu Bảo à, không nhìn ra em cũng có mị lực nhỉ, Khâu Vũ Hàm kia thích em có phải không?”
Thật bất ngờ câu trả lời Tiểu Bảo rất chín chắn: “Cái gì mà là thích? Thiếu niên thiếu nữ bé tí tuổi đầu thì biết cái gì là thích? Một đám nữ sinh ấu trĩ, ai nấy líu ríu líu ríu, không ai khiến em nhìn thuận mắt cả.”
Thiếu nữ đáng yêu hẳn là như chị vậy, văn văn tĩnh tĩnh không nói nhiều nhưng khi nói chuyện thì dịu dàng hiểu ý người khác, một khi cười rộ lên khiến người ta như mộc xuân phong… (cảm thấy ấm áp như hoa cỏ gặp gió xuân)
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, xem ra Tiểu Bảo trưởng thành rất sớm, câu nói này rất có trình độ có tư tưởng riêng. Đâu có điểm nào giống tiểu nam sinh mười bốn tuổi chứ, còn chín chắn hơn anh trai Đại Bảo!
Hai chị em vừa đi vừa trò chuyện, về nhà lại tiếp tục nói, càng nói Chu Tiểu Vân càng phát hiện ra không thể xem thường Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, với tính cách xoi mói này của Tiểu Bảo không biết sau khi lớn lên sẽ thích cô bé thế nào nhỉ! Hì hì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.