Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 28:
Mộ Nghị
18/09/2024
Trở lại trường học, Đàn Mạt nhanh chóng ném sự hiện diện của một số người lên chín tầng mây, thoải mái sống “cuộc sống sa ngã của nữ sinh viên đại học”.
Ban ngày ngâm mình trong phòng máy hoặc thư viện, buổi tối đọc sách xong thì đi nấu cơm với Thường Nguyệt. Mỗi ngày của Đàn Mạt vô cùng phong phú, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới cái khác.
Đương nhiên, cũng sẽ không nhớ đến Tạ Kỳ Thâm.
Cô tự mình sống thoải mái, với lại nhìn từ một góc độ nào khác, cô đoán Tạ Kỳ Thâm chắc cũng rất thoải mái?
Dù sao thì hai người bọn họ bây giờ giống như bạn cùng phòng, cô có ở trong biệt thự hay không, dường như cũng không có ảnh hưởng gì với anh. Nói không chừng đối phương còn cảm thấy yên tĩnh.
Buổi tối, Đàn Mạt tắm rửa ở ký túc xá, đi đến trước bàn ngồi bôi kem sữa, một bên vắt chéo chân. Thường Nguyệt chơi game xong buông điện thoại xuống, thở dài một hơi, a a hét lớn: “Cuối cùng cũng thắng, nhưng mệt chết tớ, bây giờ tớ mới phát hiện ra cục diện đội hình quái dưới bạch kim muốn thắng thì phải càng đấu càng nhanh, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng được đồng đội của mình có thể dùng Đát Kỷ đánh dã chiến sau đó còn lật ngược tình thế.”
Đàn Mạt không khỏi cười: “Lát nữa còn chơi không, kéo tớ một ván.”
“Đến, để tớ đi rửa mặt sạch cái đã! Tối nay chúng ta sẽ tình cảm mãnh liệt song chiến, đã lâu rồi không chơi với nhau.”
Thường Nguyệt đứng dậy, dựa vào bàn bên cạnh Đàn Mạt, nghĩ đến một chuyện, đột nhiên cảm khái một tiếng: “Tới nói với cậu chuyện này, hôm nay tớ nghe được một tin đồn.”
“Tin gì?”
“Có một nữ sinh sống cùng tầng trệt ký túc xá với chúng ta, khoa khác, mới học năm thứ hai, bây giờ nghỉ học về nhà kết hôn với bạn trai!”
Trong lòng Đàn Mạt lộp bộp một chút: “A, kết hôn…”
“Đúng vậy, cậu cũng không ngờ tới phải không? Năm thứ hai đại học đã kết hôn! Ông trời ạ, tớ năm cuối đại học còn độc thân, người ta đã bước vào lễ đường hôn nhân rồi, có phải là quá sớm không?”
Đàn Mạt nghĩ đến mình, đột nhiên chột dạ, tay bôi kem dưỡng da che lên mảng đỏ ửng trên mặt: “Cũng hơi sớm… Sao lại vội vã kết hôn như vậy?”
“Hình như nghe nói ngoài ý muốn mang thai, hai người yêu muốn chết muốn sống, nhất định phải sinh con, cho nên mới có đứa nhỏ trước khi cưới, về nhà dưỡng thai.”
Vậy thì không sao, giữa cô và Tạ Kỳ Thâm cũng không phải vì chuyện này…
Thường Nguyệt cảm khái: “Dù sao tớ chắc chắn cũng sẽ không kết hôn sớm như vậy. Mạt Mạt, cậu có dự định kết hôn không? Cậu nhiều người đuổi theo như vậy, nói không chừng rất nhanh sẽ gặp được người mình thích, một hai năm nữa tốt nghiệp là kết hôn, đến lúc đó được uống rượu mừng của cậu a ha ha ha ha.”
Cả khuôn mặt Đàn Mạt đều đỏ lên, vội vàng chuyển đề tài: “Cậu đừng bận tâm đến tớ, mau quan tâm đến bản thân, có còn muốn chơi game nữa không?”
“Còn còn còn, tớ đi rửa mặt ngay đây.”
Thường Nguyệt rời đi, Đàn Mạt khẽ thở ra một hơi, hai tay ôm lấy đôi gò má ửng đỏ, cả người đều không ổn.
Trường hợp trong tương lai bạn cùng phòng biết cô đã kết hôn, nói không chừng chắc chắn sẽ nổ tung, đến lúc đó phải giải thích như thế nào.
… Hu hu hu không dám nghĩ tới nữa.
-
Nghĩ đến việc thường xuyên liên lạc với Tạ Kỳ Thâm ở ký túc xá sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho nên trong hai tuần ôn tập này, Đàn Mạt không gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, chỉ thỉnh thoảng có chuyện quan trọng mới phải gửi tin nhắn cho anh.
Thời gian của cuộc sống phong phú trôi qua trong nháy mắt, nhanh chóng đã sắp tới cuối tháng một.
Thi cuối kỳ tổng cộng ba ngày, ngày thi thứ ba là buổi chiều, buổi trưa cô đã đóng gói hành lý trong ký túc xá, nhưng một mình không có cách nào xách về biệt thự, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải làm phiền Tạ Kỳ Thâm, bảo anh gọi tài xế trong nhà đến đón cô một chuyến.
Nhưng cô không có số điện thoại, chỉ có thể liên lạc với người nào đó.
Buổi trưa, sau khi ăn xong đồ ăn đặt ngoài, cô đi ra ban công ký túc xá, đóng cửa lại, bấm dãy số đã lâu không gọi.
Vài giây sau, đầu kia được kết nối, cô vội vàng nhỏ giọng gọi anh:
“Tạ Kỳ Thâm…”
Người đàn ông kia mở miệng, giọng điệu không lạnh không nóng: “Ai vậy?”
“…”
Đàn Mạt cũng không biết anh có thật sự nhận ra là cô hay không, hai má ửng đỏ: “Em, Đàn Mạt nè.”
Người đàn ông ngồi trong văn phòng của câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy, đóng tạp chí tài chính trước mặt mình lại:
“Xin lỗi, không có ấn tượng gì cả.”
Đàn Mạt: ?
Cô xấu hổ: “Tạ Kỳ Thâm, anh cố ý đúng không…”
Người đàn ông cười nhẹ: “Hiếm khi nhận được cuộc gọi từ em, tôi còn nghĩ rằng em đã quên mất mình vẫn còn một người chồng trên danh nghĩa.”
Đàn Mạt đương nhiên không dám nói bản thân cảm thấy liên lạc với anh cũng không quan trọng, mềm giọng nhẹ nhàng giải thích, lại giống như đang làm nũng: “Gần đây em đang ở trong tuần thi mà, hơn nữa bây giờ không phải là cuối năm sao, tập đoàn hẳn là có rất nhiều chuyện? Em đoán anh đang bận rộn, nên không làm phiền.”
Anh thay đổi chủ đề: “Khi nào thi xong?”
“Bốn giờ chiều thì thi xong, em đã thu xếp xong hành lý, chỉ muốn hỏi buổi chiều anh có thể để cho người lái xe đến trường để đón em về không, hành lý của em hơi nhiều á.”
“Biết rồi.”
Cho nên người đàn ông này cuối cùng đã đồng ý chưa…
Đàn Mạt chỉ coi như đối phương đã đồng ý: “Cảm ơn.”
“Đi ngủ trưa một lát đi, nếu không buổi chiều thi sẽ không có tinh thần.”
“Được.”
Sau nửa tiếng nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, đồng hồ báo thức vang lên, Đàn Mạt đứng dậy thu dọn xong, đi với bạn cùng phòng đến phòng thi.
Ngoài ra hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đã trở lại trường học, trên đường đi, bọn họ hỏi cô: “Mạt Mạt, hè này cậu ở nhà thuê sao?”
Bọn họ biết cô đã thuê một căn hộ bên ngoài trong học kỳ này.
Đàn Mạt nghe vậy, sờ đầu, mơ hồ đáp một tiếng, Thường Nguyệt liền nói: “Mạt Mạt, sau này đến lúc đó rảnh rỗi đến nhà cậu chơi ha, tớ còn chưa từng đến nhà thuê của cậu lần nào đâu.”
Nhưng cô đã trả nhà lại rồi…
Đàn Mạt còn giấu chuyện kết hôn không nói với họ, chỉ cười cười: “Được, đến lúc đó cậu đến phải nói với tớ một tiếng.”
“Được.”
Sau khi đến lớp học, Đàn Mạt ngồi vào vị trí được chỉ định, sau một lát thì giám thị bắt đầu phát bài thi.
Cô bắt đầu trả lời các câu hỏi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một tiếng sau, một bên khác ở câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy, Tạ Kỳ Thâm xử lý xong công việc, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Đi qua cây cầu cổ, có một cái đình ở phía trước, từ bên trong truyền ra từng đợt tiếng đàn cổ, vấn vương kéo dài.
Xung quanh đình dựng mấy bức bình phong, nhìn không thấy ánh sáng bên trong, chỉ thông qua đường viền của bình phong, nhìn thấy người bên trong dường như đang thưởng thức trà, rảnh rỗi tao nhã.
Tạ Kỳ Thâm bước lên thềm đá, hai người đàn ông bên trong đang uống trà nói cười, ở giữa trống một vị trí.
Nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, bọn họ bảo nhạc sĩ rời đi trước, cười: “A Thâm, cậu có cần phải bận rộn như vậy không, đến chỗ cậu uống trà nửa ngày mới đợi được người đến, chiêu đãi không chu đáo nha.”
Hai người này đều là con cháu nhà giàu, lần lượt tên là Tuân Hoắc cùng Lục Tử An. Bọn họ với Tạ Kỳ Thâm là anh em đại học, vẫn chơi cho đến bây giờ, quan hệ rất thân.
Chuyện thường xuyên nhất trong năm, chính là ba người hay hẹn nhau chơi bóng rổ.
Chơi bóng xong, bọn họ ngồi nghỉ ngơi trên khán đài cao, Tạ Kỳ Thâm mặc một bộ đồ thể thao không tay màu trắng, nửa nằm trên khán đài, trên đỉnh đầu là hoàng hôn ửng đỏ, mồ hôi lăn xuống dưới cằm, mang theo vẻ hoang dã rạng rỡ của ánh dương trong ngày.
Trong khuôn viên trường, Tạ Kỳ Thâm luôn là sự tồn tại bắt mắt nhất.
Anh nằm, một lúc lâu sau bọn họ tới vỗ bả vai: “A Thâm, lại có bạn nữ đến đưa nước cho cậu kìa.”
Mọi người cười đùa trêu ghẹo, Tạ Kỳ Thâm tựa cánh tay vào trán, khép đôi mắt lại, giọng nói lười biếng nhạt nhẽo:
“Thì nói tớ đã mệt đến ngất đi rồi.”
“Ha ha ha ha, mẹ nó cậu có phải giả đến vậy không…”
Bây giờ tất cả mọi người từ thiếu niên trở thành đàn ông, Tuân Hoắc tính cách ổn định một chút, trở về kế thừa gia nghiệp. Lục Tử An tính cách không kiềm chế, cả ngày cà lơ phất phơ, hiện tại mở một công ty giải trí. Cũng may là ba người vẫn duy trì liên lạc.
Tạ Kỳ Thâm đi vào trong đình, ngồi trên ghế bằng gỗ lê, đảo mắt nhìn bọn họ: “Uống một cân trà mấy vạn của tôi còn gọi là chiêu đãi không chu đáo? Vậy lần sau đừng tới đây nữa.”
Tuân Hoắc ở bên cạnh đặt chén trà lên bàn, thản nhiên câu môi: “Nói cậu bên này trà ngon gì cũng có, vậy lần sau tôi có đi xã giao với người ta thì trực tiếp hẹn người tới đây luôn."
“Suy nghĩ rất hay, để tôi lấy trà tốt cho cậu chiêu đãi khách.”
Tuân Hoắc cười: “Lúc trước thi cuối kỳ ở đại học, bài tập của cậu thường là tôi làm giúp, uống trà ngon của cậu thì đã sao?”
Đừng nhìn bề ngoài Tạ Kỳ Thâm tao nhã, chỉ có người quen mới biết, anh cũng có mặt nổi loạn.
Tạ Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng: “Lập trình giúp tôi hai lần là nhớ đến bây giờ, lúc đó bug nghiêm trọng đến mức khiến thiếu chút nữa đã bị giáo viên phát hiện.”
“Đại ca, cậu là một học bá lại bảo học tra như tôi giúp làm bài tập về nhà, tôi có thể làm hết là đã tốt lắm rồi…”
Hai người nói cười, sau đó Tạ Kỳ Thâm mới chú ý tới Lục Tử An bên cạnh vẫn luôn cúi bấm điện thoại di động. Lục Tử An là người nói nhiều nhất trong ba người, hôm nay thái độ lại có chút khác thường.
Tuân Hoắc cười: “Người này gần đây luôn như vậy, mắt không rời khỏi điện thoại di động, gần đây rất chịu khó theo đuổi người khác.”
Tạ Kỳ Thâm pha trà: “Theo đuổi?”
“Đúng vậy, gần đây cậu ta đã gặp một cô gái trẻ hơn mình năm tuổi, người mới ra mắt của công ty của bọn họ, cậu ta mặt dày mày dạn theo đuổi, nhưng hiện tại xem ra, muốn theo đuổi được chỉ là hy vọng xa vời."
Lục Tử An nhấc chân lên, nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Câm miệng, cái gì gọi là hy vọng xa vời, nhà họ Lục tôi không có chuyện theo đuổi không được? Cậu đừng không ăn được nho thì nói nho chua.”
“Được rồi, cậu mà ăn nho cái gì, phải là trâu già gặm cỏ non.”
Lục Tử An tức giận đến dở khóc dở cười: “Tạ Kỳ Thâm, cậu phân xử, tôi theo đuổi hạnh phúc của mình có sai không?”
Tạ Kỳ Thâm câu khóe môi” “Ừ, đúng là trâu già gặm cỏ non.”
“Má nó! Cái gì gọi là trâu già gặm cỏ non! Một số người trước đó còn không phải đã nói sẽ không kết hôn, sẽ không thoát khỏi tình trạng độc thân mà!”
Lục Tử An nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm: “Tháng trước hai chúng ta đều bận rộn, còn chưa gặp chị dâu lần nào, cậu không định dẫn cô ấy tới cho anh em xem một chút sao? Với lại cô ấy trông như thế nào, đang làm việc gì?”
Tuân Hoắc: “Đúng vậy, bọn tôi nhất định phải gặp.”
Tạ Kỳ Thâm uống trà, thản nhiên mở miệng: “Tối nay hỏi cô ấy một chút, hai ngày nay đang thi cuối kỳ, tối nay mới từ trường trở về.”
Lục Tử An trực tiếp phun một ngụm trà ra.
“Thi cuối kỳ? !”
Người ta vẫn đang thi???!!
“Tạ Kỳ Thâm, rốt cuộc là ai mới trâu già gặm cỏ non?!”
-
Bốn giờ sau chuông reo lên, trong phòng thi, giáo viên yêu cầu mọi người đặt bút xuống, ngừng làm bài.
Đàn Mạt lên nộp bài thi, đi tới cuối lớp lấy hành lý, mấy người bạn cùng phòng đến hỏi cô: “Mạt Mạt, có cần mang phụ cậu ra cổng trường không?”
“Không cần đâu, sẽ có người đến giúp.”
Mấy người xoa đầu đáng yêu của Đàn Mạt: “Được, học kỳ sau gặp lại, bái bai.”
“Bái bai…”
Tạm biệt bạn cùng phòng, Đàn Mạt mới mang hành lý của mình ra khỏi trường, nhìn thấy người tài xế đã chờ bên ngoài từ lâu.
Sau khi lên xe, một cuộc gọi điện thoại gọi đến, đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
“Thi xong rồi sao?”
Là Tạ Kỳ Thâm.
“Ừm, bây giờ đã lên xe.”
Đầu dây bên kia, Tuân Hoắc cùng Lục Tử An đang kích động tiến lại gần: “Mở loa ngoài nhanh! Bọn tôi muốn nói chuyện với chị dâu!”
Đàn Mạt thắc mắc: “Xung quanh anh có người?”
Tạ Kỳ Thâm vừa định nói chuyện, điện thoại di động đã bị cướp đi, Lục Tử An mở loa ngoài, cười với Đàn Mạt nói: “Chào chị dâu, chúng tôi là anh em với Tạ Kỳ Thâm!”
Đàn Mạt không nghĩ tới bên cạnh Tạ Kỳ Thâm còn có bạn của anh, lúc này bất ngờ không kịp đề phòng được chào hỏi, cô có chút không biết làm sao, xấu hổ nhỏ giọng đáp: “Xin chào hai ngươi…”
“Chị dâu, chúng tôi có một câu hỏi đặc biệt tò mò muốn hỏi.”
“Hả?”
“Chị dâu đã thành niên chưa?”
Đàn Mạt: ??
Vẻ mặt cô bối rối: “Tôi đã thành niên rồi, có chuyện gì sao…”
“Không có không có, chị dâu đừng hiểu lầm, chủ yếu là do chúng tôi tưởng Kỳ Thâm đang lừa gạt trẻ con!”
Lục Tử An cùng Tuân Hoắc cười không ngừng, người đàn ông ngồi một bên cạnh đen mặt giật lại điện thoại di động, tắt loa ngoài, đi sang nơi khác, nói với Đàn Mạt: “Đừng để ý hai người phát bệnh.”
Đôi gò má Đàn Mạt ửng đỏ: “Sao bọn họ lại hỏi em như vậy…”
“Không có gì, tôi nói em đang thi cuối kỳ, nên bọn họ tưởng là học sinh trung học.” Tạ Kỳ Thâm bất đắc dĩ ấn mi tâm: “Hai người bọn họ chính là Tuân Hoắc và Lục Tử An, trước kia có dẫn em đi gặp qua, còn nhớ không?”
Đàn Mạt có ấn tượng, là anh em chơi rất thân với Tạ Kỳ Thâm, nếu không đổi lại là ai dám đùa giỡn như vậy trước mặt Tạ Kỳ Thâm.
Nhưng mà cả hai đều lớn hơn cô vài tuổi, còn gọi là chị dâu, chuyện này cũng thật kỳ lạ!
Tạ Kỳ Thâm chuyển đề tài, hỏi cô tối nay có sắp xếp gì khác không: “Bọn họ vẫn chưa biết em, luôn la hét nói muốn gặp mặt một lần.”
“Vậy em có cần tới gặp mọi người không…”
“Muốn tới không?”
Giọng nói người đàn ông chậm rãi câu tâm, truyền đến bên tai cô: “Đã hai tuần rồi không gặp.”
Đàn Mạt nghe vậy, tim đập như trống đánh.
Chẳng lẽ anh rất quan tâm đến chuyện hai tuần nay không nhìn thấy cô sao?
Hiện tại cũng trong lúc rảnh rỗi, cuối cùng Đàn Mạt đồng ý: “Được, vậy giờ em qua.”
“Đến rồi gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Tạ Kỳ Thâm trở lại bàn trà, Lục Tử An cười sâu xa:
“Tạ Kỳ Thâm, đây là lần đầu tiên con mẹ nó tôi nghe thấy cậu dùng giọng điệu này nói chuyện với con gái, cần phải dụ dỗ vậy không?”
Tạ Kỳ Thâm lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không thèm để ý tới, tiếp tục pha trà.
Hai người đàn ông không thể không tấm tắc lấy làm lạ.
Tạ Kỳ Thâm từ trước đến nay đối với bất kỳ cô gái nào cũng đều lạnh lùng như băng, bộ dáng từ chối người ngoài ngàn dặm, nhưng mà trong trí nhớ, duy nhất chỉ có một ngoại lệ có thể khiến đối phương dịu dàng, là một cô bé mà hay gọi là em gái, hình như tên Đàn Mạt, trừ lần đó ra, không còn ai khác.
Vì vậy, bây giờ chị dâu này đến từ đâu, càng khiến người khác vô cùng tò mò.
-
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời rất nhanh đã ẩn đằng sau những ngọn núi, màn trời thay thành màu tối.
Nửa tiếng sau, Đàn Mạt được đưa đến câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy.
Sau khi xuống xe, Đàn Mạt bảo tài xế mang hành lý về biệt thự trước, cô đi vào câu lạc bộ, nhắn tin cho Tạ Kỳ Thâm: “Em đến rồi.”
Đứng ở sảnh, đánh giá xung quanh, khiến người quản lý đứng quầy lễ tân chú ý tới, chỉ thấy cô mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn núp trong khăn quàng cổ màu trắng, một đôi mắt hạnh nhân to, sáng như ngọc trai đen, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, không giống như đến đây để hưởng thụ.
Đàn Mạt đợi vài phút, chậm chạp không thấy bóng dáng Tạ Kỳ Thâm, định đi vào trong, bỗng nhiên quản lý tiến lên chặn đường đi của cô, mỉm cười hỏi:
“Xin chào buổi tối, quý cô tới ăn cơm sao?”
Đàn Mạt hơi sững sờ: “Tôi tới tìm người.”
“Người bạn đó đã đến chưa, là phòng số mấy? Để tôi nói nhân viên phục vụ dẫn cô qua đó.”
Đàn Mạt không biết nên nói như thế nào, đành phải nói thật: “Tôi tới tìm Tạ Kỳ Thâm.”
Quản lý nghe tên đầy đủ, sững sờ: “Tìm ông chủ của chúng tôi? Xin hỏi quý cô, có hẹn trước không?”
Đàn Mạt lúng túng, còn chưa mở miệng, đảo mắt nhìn thấy phía trước, người đàn ông một tay đút túi đi tới, quản lý nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, vội vàng gật đầu: “Xin chào tổng giám đốc Tạ.”
“Ừ.”
Tạ Kỳ Thâm thản nhiên đáp một tiếng, giữ chặt Đàn Mạt, nhìn về phía quản lý: "Sau này nhìn một chút, đây là bà chủ.”
Ban ngày ngâm mình trong phòng máy hoặc thư viện, buổi tối đọc sách xong thì đi nấu cơm với Thường Nguyệt. Mỗi ngày của Đàn Mạt vô cùng phong phú, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới cái khác.
Đương nhiên, cũng sẽ không nhớ đến Tạ Kỳ Thâm.
Cô tự mình sống thoải mái, với lại nhìn từ một góc độ nào khác, cô đoán Tạ Kỳ Thâm chắc cũng rất thoải mái?
Dù sao thì hai người bọn họ bây giờ giống như bạn cùng phòng, cô có ở trong biệt thự hay không, dường như cũng không có ảnh hưởng gì với anh. Nói không chừng đối phương còn cảm thấy yên tĩnh.
Buổi tối, Đàn Mạt tắm rửa ở ký túc xá, đi đến trước bàn ngồi bôi kem sữa, một bên vắt chéo chân. Thường Nguyệt chơi game xong buông điện thoại xuống, thở dài một hơi, a a hét lớn: “Cuối cùng cũng thắng, nhưng mệt chết tớ, bây giờ tớ mới phát hiện ra cục diện đội hình quái dưới bạch kim muốn thắng thì phải càng đấu càng nhanh, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng được đồng đội của mình có thể dùng Đát Kỷ đánh dã chiến sau đó còn lật ngược tình thế.”
Đàn Mạt không khỏi cười: “Lát nữa còn chơi không, kéo tớ một ván.”
“Đến, để tớ đi rửa mặt sạch cái đã! Tối nay chúng ta sẽ tình cảm mãnh liệt song chiến, đã lâu rồi không chơi với nhau.”
Thường Nguyệt đứng dậy, dựa vào bàn bên cạnh Đàn Mạt, nghĩ đến một chuyện, đột nhiên cảm khái một tiếng: “Tới nói với cậu chuyện này, hôm nay tớ nghe được một tin đồn.”
“Tin gì?”
“Có một nữ sinh sống cùng tầng trệt ký túc xá với chúng ta, khoa khác, mới học năm thứ hai, bây giờ nghỉ học về nhà kết hôn với bạn trai!”
Trong lòng Đàn Mạt lộp bộp một chút: “A, kết hôn…”
“Đúng vậy, cậu cũng không ngờ tới phải không? Năm thứ hai đại học đã kết hôn! Ông trời ạ, tớ năm cuối đại học còn độc thân, người ta đã bước vào lễ đường hôn nhân rồi, có phải là quá sớm không?”
Đàn Mạt nghĩ đến mình, đột nhiên chột dạ, tay bôi kem dưỡng da che lên mảng đỏ ửng trên mặt: “Cũng hơi sớm… Sao lại vội vã kết hôn như vậy?”
“Hình như nghe nói ngoài ý muốn mang thai, hai người yêu muốn chết muốn sống, nhất định phải sinh con, cho nên mới có đứa nhỏ trước khi cưới, về nhà dưỡng thai.”
Vậy thì không sao, giữa cô và Tạ Kỳ Thâm cũng không phải vì chuyện này…
Thường Nguyệt cảm khái: “Dù sao tớ chắc chắn cũng sẽ không kết hôn sớm như vậy. Mạt Mạt, cậu có dự định kết hôn không? Cậu nhiều người đuổi theo như vậy, nói không chừng rất nhanh sẽ gặp được người mình thích, một hai năm nữa tốt nghiệp là kết hôn, đến lúc đó được uống rượu mừng của cậu a ha ha ha ha.”
Cả khuôn mặt Đàn Mạt đều đỏ lên, vội vàng chuyển đề tài: “Cậu đừng bận tâm đến tớ, mau quan tâm đến bản thân, có còn muốn chơi game nữa không?”
“Còn còn còn, tớ đi rửa mặt ngay đây.”
Thường Nguyệt rời đi, Đàn Mạt khẽ thở ra một hơi, hai tay ôm lấy đôi gò má ửng đỏ, cả người đều không ổn.
Trường hợp trong tương lai bạn cùng phòng biết cô đã kết hôn, nói không chừng chắc chắn sẽ nổ tung, đến lúc đó phải giải thích như thế nào.
… Hu hu hu không dám nghĩ tới nữa.
-
Nghĩ đến việc thường xuyên liên lạc với Tạ Kỳ Thâm ở ký túc xá sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho nên trong hai tuần ôn tập này, Đàn Mạt không gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Thâm, chỉ thỉnh thoảng có chuyện quan trọng mới phải gửi tin nhắn cho anh.
Thời gian của cuộc sống phong phú trôi qua trong nháy mắt, nhanh chóng đã sắp tới cuối tháng một.
Thi cuối kỳ tổng cộng ba ngày, ngày thi thứ ba là buổi chiều, buổi trưa cô đã đóng gói hành lý trong ký túc xá, nhưng một mình không có cách nào xách về biệt thự, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải làm phiền Tạ Kỳ Thâm, bảo anh gọi tài xế trong nhà đến đón cô một chuyến.
Nhưng cô không có số điện thoại, chỉ có thể liên lạc với người nào đó.
Buổi trưa, sau khi ăn xong đồ ăn đặt ngoài, cô đi ra ban công ký túc xá, đóng cửa lại, bấm dãy số đã lâu không gọi.
Vài giây sau, đầu kia được kết nối, cô vội vàng nhỏ giọng gọi anh:
“Tạ Kỳ Thâm…”
Người đàn ông kia mở miệng, giọng điệu không lạnh không nóng: “Ai vậy?”
“…”
Đàn Mạt cũng không biết anh có thật sự nhận ra là cô hay không, hai má ửng đỏ: “Em, Đàn Mạt nè.”
Người đàn ông ngồi trong văn phòng của câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy, đóng tạp chí tài chính trước mặt mình lại:
“Xin lỗi, không có ấn tượng gì cả.”
Đàn Mạt: ?
Cô xấu hổ: “Tạ Kỳ Thâm, anh cố ý đúng không…”
Người đàn ông cười nhẹ: “Hiếm khi nhận được cuộc gọi từ em, tôi còn nghĩ rằng em đã quên mất mình vẫn còn một người chồng trên danh nghĩa.”
Đàn Mạt đương nhiên không dám nói bản thân cảm thấy liên lạc với anh cũng không quan trọng, mềm giọng nhẹ nhàng giải thích, lại giống như đang làm nũng: “Gần đây em đang ở trong tuần thi mà, hơn nữa bây giờ không phải là cuối năm sao, tập đoàn hẳn là có rất nhiều chuyện? Em đoán anh đang bận rộn, nên không làm phiền.”
Anh thay đổi chủ đề: “Khi nào thi xong?”
“Bốn giờ chiều thì thi xong, em đã thu xếp xong hành lý, chỉ muốn hỏi buổi chiều anh có thể để cho người lái xe đến trường để đón em về không, hành lý của em hơi nhiều á.”
“Biết rồi.”
Cho nên người đàn ông này cuối cùng đã đồng ý chưa…
Đàn Mạt chỉ coi như đối phương đã đồng ý: “Cảm ơn.”
“Đi ngủ trưa một lát đi, nếu không buổi chiều thi sẽ không có tinh thần.”
“Được.”
Sau nửa tiếng nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, đồng hồ báo thức vang lên, Đàn Mạt đứng dậy thu dọn xong, đi với bạn cùng phòng đến phòng thi.
Ngoài ra hai người bạn cùng phòng còn lại cũng đã trở lại trường học, trên đường đi, bọn họ hỏi cô: “Mạt Mạt, hè này cậu ở nhà thuê sao?”
Bọn họ biết cô đã thuê một căn hộ bên ngoài trong học kỳ này.
Đàn Mạt nghe vậy, sờ đầu, mơ hồ đáp một tiếng, Thường Nguyệt liền nói: “Mạt Mạt, sau này đến lúc đó rảnh rỗi đến nhà cậu chơi ha, tớ còn chưa từng đến nhà thuê của cậu lần nào đâu.”
Nhưng cô đã trả nhà lại rồi…
Đàn Mạt còn giấu chuyện kết hôn không nói với họ, chỉ cười cười: “Được, đến lúc đó cậu đến phải nói với tớ một tiếng.”
“Được.”
Sau khi đến lớp học, Đàn Mạt ngồi vào vị trí được chỉ định, sau một lát thì giám thị bắt đầu phát bài thi.
Cô bắt đầu trả lời các câu hỏi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một tiếng sau, một bên khác ở câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy, Tạ Kỳ Thâm xử lý xong công việc, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Đi qua cây cầu cổ, có một cái đình ở phía trước, từ bên trong truyền ra từng đợt tiếng đàn cổ, vấn vương kéo dài.
Xung quanh đình dựng mấy bức bình phong, nhìn không thấy ánh sáng bên trong, chỉ thông qua đường viền của bình phong, nhìn thấy người bên trong dường như đang thưởng thức trà, rảnh rỗi tao nhã.
Tạ Kỳ Thâm bước lên thềm đá, hai người đàn ông bên trong đang uống trà nói cười, ở giữa trống một vị trí.
Nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, bọn họ bảo nhạc sĩ rời đi trước, cười: “A Thâm, cậu có cần phải bận rộn như vậy không, đến chỗ cậu uống trà nửa ngày mới đợi được người đến, chiêu đãi không chu đáo nha.”
Hai người này đều là con cháu nhà giàu, lần lượt tên là Tuân Hoắc cùng Lục Tử An. Bọn họ với Tạ Kỳ Thâm là anh em đại học, vẫn chơi cho đến bây giờ, quan hệ rất thân.
Chuyện thường xuyên nhất trong năm, chính là ba người hay hẹn nhau chơi bóng rổ.
Chơi bóng xong, bọn họ ngồi nghỉ ngơi trên khán đài cao, Tạ Kỳ Thâm mặc một bộ đồ thể thao không tay màu trắng, nửa nằm trên khán đài, trên đỉnh đầu là hoàng hôn ửng đỏ, mồ hôi lăn xuống dưới cằm, mang theo vẻ hoang dã rạng rỡ của ánh dương trong ngày.
Trong khuôn viên trường, Tạ Kỳ Thâm luôn là sự tồn tại bắt mắt nhất.
Anh nằm, một lúc lâu sau bọn họ tới vỗ bả vai: “A Thâm, lại có bạn nữ đến đưa nước cho cậu kìa.”
Mọi người cười đùa trêu ghẹo, Tạ Kỳ Thâm tựa cánh tay vào trán, khép đôi mắt lại, giọng nói lười biếng nhạt nhẽo:
“Thì nói tớ đã mệt đến ngất đi rồi.”
“Ha ha ha ha, mẹ nó cậu có phải giả đến vậy không…”
Bây giờ tất cả mọi người từ thiếu niên trở thành đàn ông, Tuân Hoắc tính cách ổn định một chút, trở về kế thừa gia nghiệp. Lục Tử An tính cách không kiềm chế, cả ngày cà lơ phất phơ, hiện tại mở một công ty giải trí. Cũng may là ba người vẫn duy trì liên lạc.
Tạ Kỳ Thâm đi vào trong đình, ngồi trên ghế bằng gỗ lê, đảo mắt nhìn bọn họ: “Uống một cân trà mấy vạn của tôi còn gọi là chiêu đãi không chu đáo? Vậy lần sau đừng tới đây nữa.”
Tuân Hoắc ở bên cạnh đặt chén trà lên bàn, thản nhiên câu môi: “Nói cậu bên này trà ngon gì cũng có, vậy lần sau tôi có đi xã giao với người ta thì trực tiếp hẹn người tới đây luôn."
“Suy nghĩ rất hay, để tôi lấy trà tốt cho cậu chiêu đãi khách.”
Tuân Hoắc cười: “Lúc trước thi cuối kỳ ở đại học, bài tập của cậu thường là tôi làm giúp, uống trà ngon của cậu thì đã sao?”
Đừng nhìn bề ngoài Tạ Kỳ Thâm tao nhã, chỉ có người quen mới biết, anh cũng có mặt nổi loạn.
Tạ Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng: “Lập trình giúp tôi hai lần là nhớ đến bây giờ, lúc đó bug nghiêm trọng đến mức khiến thiếu chút nữa đã bị giáo viên phát hiện.”
“Đại ca, cậu là một học bá lại bảo học tra như tôi giúp làm bài tập về nhà, tôi có thể làm hết là đã tốt lắm rồi…”
Hai người nói cười, sau đó Tạ Kỳ Thâm mới chú ý tới Lục Tử An bên cạnh vẫn luôn cúi bấm điện thoại di động. Lục Tử An là người nói nhiều nhất trong ba người, hôm nay thái độ lại có chút khác thường.
Tuân Hoắc cười: “Người này gần đây luôn như vậy, mắt không rời khỏi điện thoại di động, gần đây rất chịu khó theo đuổi người khác.”
Tạ Kỳ Thâm pha trà: “Theo đuổi?”
“Đúng vậy, gần đây cậu ta đã gặp một cô gái trẻ hơn mình năm tuổi, người mới ra mắt của công ty của bọn họ, cậu ta mặt dày mày dạn theo đuổi, nhưng hiện tại xem ra, muốn theo đuổi được chỉ là hy vọng xa vời."
Lục Tử An nhấc chân lên, nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Câm miệng, cái gì gọi là hy vọng xa vời, nhà họ Lục tôi không có chuyện theo đuổi không được? Cậu đừng không ăn được nho thì nói nho chua.”
“Được rồi, cậu mà ăn nho cái gì, phải là trâu già gặm cỏ non.”
Lục Tử An tức giận đến dở khóc dở cười: “Tạ Kỳ Thâm, cậu phân xử, tôi theo đuổi hạnh phúc của mình có sai không?”
Tạ Kỳ Thâm câu khóe môi” “Ừ, đúng là trâu già gặm cỏ non.”
“Má nó! Cái gì gọi là trâu già gặm cỏ non! Một số người trước đó còn không phải đã nói sẽ không kết hôn, sẽ không thoát khỏi tình trạng độc thân mà!”
Lục Tử An nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm: “Tháng trước hai chúng ta đều bận rộn, còn chưa gặp chị dâu lần nào, cậu không định dẫn cô ấy tới cho anh em xem một chút sao? Với lại cô ấy trông như thế nào, đang làm việc gì?”
Tuân Hoắc: “Đúng vậy, bọn tôi nhất định phải gặp.”
Tạ Kỳ Thâm uống trà, thản nhiên mở miệng: “Tối nay hỏi cô ấy một chút, hai ngày nay đang thi cuối kỳ, tối nay mới từ trường trở về.”
Lục Tử An trực tiếp phun một ngụm trà ra.
“Thi cuối kỳ? !”
Người ta vẫn đang thi???!!
“Tạ Kỳ Thâm, rốt cuộc là ai mới trâu già gặm cỏ non?!”
-
Bốn giờ sau chuông reo lên, trong phòng thi, giáo viên yêu cầu mọi người đặt bút xuống, ngừng làm bài.
Đàn Mạt lên nộp bài thi, đi tới cuối lớp lấy hành lý, mấy người bạn cùng phòng đến hỏi cô: “Mạt Mạt, có cần mang phụ cậu ra cổng trường không?”
“Không cần đâu, sẽ có người đến giúp.”
Mấy người xoa đầu đáng yêu của Đàn Mạt: “Được, học kỳ sau gặp lại, bái bai.”
“Bái bai…”
Tạm biệt bạn cùng phòng, Đàn Mạt mới mang hành lý của mình ra khỏi trường, nhìn thấy người tài xế đã chờ bên ngoài từ lâu.
Sau khi lên xe, một cuộc gọi điện thoại gọi đến, đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
“Thi xong rồi sao?”
Là Tạ Kỳ Thâm.
“Ừm, bây giờ đã lên xe.”
Đầu dây bên kia, Tuân Hoắc cùng Lục Tử An đang kích động tiến lại gần: “Mở loa ngoài nhanh! Bọn tôi muốn nói chuyện với chị dâu!”
Đàn Mạt thắc mắc: “Xung quanh anh có người?”
Tạ Kỳ Thâm vừa định nói chuyện, điện thoại di động đã bị cướp đi, Lục Tử An mở loa ngoài, cười với Đàn Mạt nói: “Chào chị dâu, chúng tôi là anh em với Tạ Kỳ Thâm!”
Đàn Mạt không nghĩ tới bên cạnh Tạ Kỳ Thâm còn có bạn của anh, lúc này bất ngờ không kịp đề phòng được chào hỏi, cô có chút không biết làm sao, xấu hổ nhỏ giọng đáp: “Xin chào hai ngươi…”
“Chị dâu, chúng tôi có một câu hỏi đặc biệt tò mò muốn hỏi.”
“Hả?”
“Chị dâu đã thành niên chưa?”
Đàn Mạt: ??
Vẻ mặt cô bối rối: “Tôi đã thành niên rồi, có chuyện gì sao…”
“Không có không có, chị dâu đừng hiểu lầm, chủ yếu là do chúng tôi tưởng Kỳ Thâm đang lừa gạt trẻ con!”
Lục Tử An cùng Tuân Hoắc cười không ngừng, người đàn ông ngồi một bên cạnh đen mặt giật lại điện thoại di động, tắt loa ngoài, đi sang nơi khác, nói với Đàn Mạt: “Đừng để ý hai người phát bệnh.”
Đôi gò má Đàn Mạt ửng đỏ: “Sao bọn họ lại hỏi em như vậy…”
“Không có gì, tôi nói em đang thi cuối kỳ, nên bọn họ tưởng là học sinh trung học.” Tạ Kỳ Thâm bất đắc dĩ ấn mi tâm: “Hai người bọn họ chính là Tuân Hoắc và Lục Tử An, trước kia có dẫn em đi gặp qua, còn nhớ không?”
Đàn Mạt có ấn tượng, là anh em chơi rất thân với Tạ Kỳ Thâm, nếu không đổi lại là ai dám đùa giỡn như vậy trước mặt Tạ Kỳ Thâm.
Nhưng mà cả hai đều lớn hơn cô vài tuổi, còn gọi là chị dâu, chuyện này cũng thật kỳ lạ!
Tạ Kỳ Thâm chuyển đề tài, hỏi cô tối nay có sắp xếp gì khác không: “Bọn họ vẫn chưa biết em, luôn la hét nói muốn gặp mặt một lần.”
“Vậy em có cần tới gặp mọi người không…”
“Muốn tới không?”
Giọng nói người đàn ông chậm rãi câu tâm, truyền đến bên tai cô: “Đã hai tuần rồi không gặp.”
Đàn Mạt nghe vậy, tim đập như trống đánh.
Chẳng lẽ anh rất quan tâm đến chuyện hai tuần nay không nhìn thấy cô sao?
Hiện tại cũng trong lúc rảnh rỗi, cuối cùng Đàn Mạt đồng ý: “Được, vậy giờ em qua.”
“Đến rồi gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Tạ Kỳ Thâm trở lại bàn trà, Lục Tử An cười sâu xa:
“Tạ Kỳ Thâm, đây là lần đầu tiên con mẹ nó tôi nghe thấy cậu dùng giọng điệu này nói chuyện với con gái, cần phải dụ dỗ vậy không?”
Tạ Kỳ Thâm lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không thèm để ý tới, tiếp tục pha trà.
Hai người đàn ông không thể không tấm tắc lấy làm lạ.
Tạ Kỳ Thâm từ trước đến nay đối với bất kỳ cô gái nào cũng đều lạnh lùng như băng, bộ dáng từ chối người ngoài ngàn dặm, nhưng mà trong trí nhớ, duy nhất chỉ có một ngoại lệ có thể khiến đối phương dịu dàng, là một cô bé mà hay gọi là em gái, hình như tên Đàn Mạt, trừ lần đó ra, không còn ai khác.
Vì vậy, bây giờ chị dâu này đến từ đâu, càng khiến người khác vô cùng tò mò.
-
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời rất nhanh đã ẩn đằng sau những ngọn núi, màn trời thay thành màu tối.
Nửa tiếng sau, Đàn Mạt được đưa đến câu lạc bộ Thiên Sơn Thủy.
Sau khi xuống xe, Đàn Mạt bảo tài xế mang hành lý về biệt thự trước, cô đi vào câu lạc bộ, nhắn tin cho Tạ Kỳ Thâm: “Em đến rồi.”
Đứng ở sảnh, đánh giá xung quanh, khiến người quản lý đứng quầy lễ tân chú ý tới, chỉ thấy cô mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn núp trong khăn quàng cổ màu trắng, một đôi mắt hạnh nhân to, sáng như ngọc trai đen, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, không giống như đến đây để hưởng thụ.
Đàn Mạt đợi vài phút, chậm chạp không thấy bóng dáng Tạ Kỳ Thâm, định đi vào trong, bỗng nhiên quản lý tiến lên chặn đường đi của cô, mỉm cười hỏi:
“Xin chào buổi tối, quý cô tới ăn cơm sao?”
Đàn Mạt hơi sững sờ: “Tôi tới tìm người.”
“Người bạn đó đã đến chưa, là phòng số mấy? Để tôi nói nhân viên phục vụ dẫn cô qua đó.”
Đàn Mạt không biết nên nói như thế nào, đành phải nói thật: “Tôi tới tìm Tạ Kỳ Thâm.”
Quản lý nghe tên đầy đủ, sững sờ: “Tìm ông chủ của chúng tôi? Xin hỏi quý cô, có hẹn trước không?”
Đàn Mạt lúng túng, còn chưa mở miệng, đảo mắt nhìn thấy phía trước, người đàn ông một tay đút túi đi tới, quản lý nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, vội vàng gật đầu: “Xin chào tổng giám đốc Tạ.”
“Ừ.”
Tạ Kỳ Thâm thản nhiên đáp một tiếng, giữ chặt Đàn Mạt, nhìn về phía quản lý: "Sau này nhìn một chút, đây là bà chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.