Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ

Chương 29:

Mộ Nghị

18/09/2024

Nghe nói ông chủ đã kết hôn nhưng quản lý vẫn chưa từng thấy bà chủ, giật mình rớt cằm, vội vàng nói: “Xin lỗi…”

Ông trời ạ, bà chủ trẻ như vậy?

Gương mặt Đàn Mạt ửng đỏ, lắc đầu nói không sao, bị Tạ Kỳ Thâm dẫn đi vào trong.

Cô theo anh, băng qua những hòn nam bộ, hai người đi song song nhau, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.

Trong không khí tràn ngập mùi đàn hương đã lâu không ngửi thấy tỏa ra từ trên người đối phương, Đàn Mạt đột nhiên cảm nhận được, bọn họ đã nhiều gặp không gặp nhau.

Bầu không khí im lặng kỳ quái, Đàn Mạt nghe thấy âm thanh từ đỉnh đầu truyền xuống:

“Lạnh không?”

Cô ngước đầu lên chống lại ánh mắt của anh, lắc đầu, vẫy hai tay: “Em đã quấn bản thân lại thành một con gấu, sao có thể lạnh nữa.”

“Ừ, gấu trắng nhỏ.”

Cô nhận ra được anh đang chỉ cái gì thì xấu hổ: “Không được nói chuyện ngày hôm đó…”

Cô tức giận đánh anh, gương mặt đáng yêu được in trong mắt người đàn ông.

Đàn Mạt không có tâm trạng giỡn với đối phương, nghĩ đến lát nữa phải gặp bạn bè của anh thì khẩn trương, Tạ Kỳ Thâm trấn an cô: “Đến lúc đó em ăn cơm là được, không cần để ý đến hai tên ngốc kia.”

Cô cười: “Có ai lại nói bạn mình như anh không?”

Đi tới đình riêng, Tạ Kỳ Thâm dẫn cô đi vào, người đang ngóng trông bên trong chợt ngẩn ra:

“Má nó, đây không phải là…? ? !”

Tuân Hoắc cùng Lục Tử An khiếp sợ đứng lên, Tạ Kỳ Thâm giới thiệu: “Đàn Mạt, trước đây mọi người đã gặp rồi.’

“Xin chào anh Tuân Hoắc, xin chào anh Tử An.”

Tuân Hoắc và Lục Tử An khiếp sợ: “Em gái, thì ra em chính là người kết hôn với Tạ Kỳ Thâm?”

Chuyện này làm sao có có thể trùng hợp như vậy! !

Tạ Kỳ Thâm không để ý đến sự kinh ngạc của hai người, dẫn Đàn Mạt ngồi xuống, Tuân Hoắc nhanh chóng bình tĩnh lại, rót trà cho Đàn Mạt, Lục Tử An ở một bên không khỏi trêu chọc: “Tạ Kỳ Thâm, lúc trước không phải cậu coi người ta là em gái sao? Sao bây giờ lại trở thành vợ cậu rồi? Có phải cậu đã mưu đồ từ lâu không? Con gái nhỏ nhà người ta còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị cậu kéo đi kết hôn”

Đàn Mạt nghe vậy, hai má chợt đỏ lên, Tạ Kỳ Thâm ném ánh mắt lạnh như băng đến: “Nói đủ chưa?”

Lục Tử An nghẹn cười: “Tôi không nói nữa, chỉ giỡn một chút thôi.”

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, Tạ Kỳ Thâm đưa một cái cho Đàn Mạt: “Nhìn xem muốn ăn cái gì? Đầu bếp hôm nay chính là người nấu những món mà em thích ăn"

“Thật sao? Vậy thì em muốn canh cá tuyết Hồ Tây, với lại thêm bánh dừa hoa quế.”

“Món đó lạnh, không tốt cho dạ dày, đổi cái khác đi.”

“Vậy cũng được…”

Đàn Mạt nói chuyện với Tạ Kỳ Thâm, Tuân Hoắc cùng Lục Tử An ngồi đối diện liếc nhau một cái: “Tôi cảm thấy mình giống một cái bóng đèn khổng lồ.”

“Cộng một.”

Tạ Kỳ Thâm gọi món xong, trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ: “Những cái này trước.”

“Dạ vâng.”

Lục Tử An khó chịu: “Đã nói là mời khách mà? Cũng không hỏi hai chúng tôi muốn ăn gì.”

Tạ Kỳ Thâm câu khóe miệng: “Xin hỏi bóng đèn muốn ăn gì?”

“…”

Lục Tử An tức giận đến mức bóc phốt Tạ Kỳ Thâm với Đàn Mạt: “Em gái, Tạ Kỳ Thâm là người xấu xa như vậy. Nếu hai người mà không kết hôn, chắc chắn cậu ta sẽ ế cả đời!”

Đàn Mạt không khỏi nở nụ cười, hình như người này đúng thật có lúc rất xấu.

Giống như vừa rồi, hơi quá đáng.

Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, thản nhiên ném ra một câu, đâm thẳng vào phế quản người đối diện: “Cậu đừng nói tôi, cậu theo đuổi được người tới tay trước rồi nói sau.”

“…”

Lục Tử An khó chịu: “Nói về vấn đề tình cảm, cậu và Tuân Hoắc đều không bằng tôi.”

Tuân Hoắc chê đối phương: “Thôi đi, cậu làm một tên tra nam còn đam lên tiếng.”

“Tra nam thì sao, không phải ai cũng có thể làm được tra nam.”

“Ôi chao, cậu còn rất tự hào…”

Hai người đàn ông nhanh chóng cãi nhau, vẫn ấu trĩ như lúc bọn họ đi học trước đây.

Đàn Mạt không khỏi nhớ tới khung cảnh bọn Tạ Kỷ Thâm học trung học với nhau, nghĩ đến có chút hoài niệm.

Khi đó, cô thường xuyên được Tạ Kỳ Thâm dẫn đến sân bóng, rất nhiều học sinh nam coi cô như em gái mà chăm sóc, khoảng thời gian tươi trẻ đó là thời gian rất gần gũi với Tạ Kỳ Thâm.

Trên bàn ăn, có hai cái miệng cãi nhau, bầu không khí sẽ không quá lúng túng.

Đàn Mạt cũng dần dần thả lỏng, ăn một bữa vô cùng vui vẻ..

Sau khi ăn xong, mấy người đi ra khỏi đình, Tạ Kỳ Thâm nói với Đàn Mạt: “Chờ tôi ở cửa, tôi đi về phòng làm việc lấy vài thứ, sau đó mới trở lại rước em.”

“Ừm.”

Tạ Kỳ Thâm đi, ba người đứng ngay cửa, Tuân Hoắc hỏi Đàn Mạt: “Em gái, hiện tại em đang học ở đâu vậy? Đại học F?”

“Đúng vậy.”

Lục Tử An: “Ồ, vậy chẳng phải chúng ta học cùng một trường sao, em học chuyên ngành gì?”

“Máy tính.”

“Con gái học máy tính, lợi hại.” Lục Tử An giới thiệu trường đại học F với cô: “Anh nói em nghe, trường học của chúng ta nổi tiếng toàn trai xinh gái đẹp, anh nhớ năm ngoái có một tin sốt dẻo, đó là đoạn video về cơ bụng của một số sinh viên nam trong trường đại học F.”

Mắt Đàn Mạt sáng lên: “Cơ bụng?”

Tuân Hoắc tiến lại gần, cười cười: “Nhưng mà em cũng không cần nhìn người khác, bên cạnh đã có một cơ bụng đặc biệt đẹp mắt.”

“Hả?”

“Chính là A Thâm đó, trước kia khi cậu ấy chơi bóng rổ thì áo hay bị kéo lên, các cô gái xung quanh đều la hét chói tai, sao, em vẫn chưa thấy?”

Đàn Mạt cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, xấu hổ không trả lời, Lục Tử An nghiêng người thì thầm với cô:



“Hôm nào đó để cậu ấy vén lên cho em xem.”

Cả khuôn mặt Đàn Mạt đỏ rần lên, Tạ Kỳ Thâm đúng lúc đi ra, bắt gặp cảnh này, chỉ thấy hai người đàn ông cười không ngừng, mi tâm anh nhảy lên:

“Mấy ngươi lại đang nói chuyện gì vậy.”

“Em gái, đừng nói với cậu ta.”

Tuân Hoắc cùng Lục Tử An vẫy tay chào anh: ‘Chúng tôi đi trước.”

Hai người trực tiếp chuồn đi, trong đầu Đàn Mạt rất rối, cất bước đi về phía chiếc Rolls-Royce, cổ tay lại bị nắm chặt, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ cô, mang theo mùi đan hương vấn vương, tầm mắt rũ xuống: “Rốt cuộc bọn họ đã nói gì?”

Đàn Mạt đỏ mặt: “Không có.”

Người đàn ông không để cho cô đi, Đàn Mạt bị anh làm cho bối rối, dứt khoát nói sự thật:

“Bọn họ nói anh có cơ bụng vô cùng đẹp, dặn em hôm nào nhìn thử…”

Cô dứt lời, mấy giây sau trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông hỏi ngược lại.

“Vậy muốn xem không?”

Đàn Mạt: ? ?

Người ông này đang nói gì vậy!

Cô đỏ mặt tới tai, vội vàng tránh khỏi tay anh, bước nhanh về phía trước: “Em mới, mới không thèm nhìn…”

Tạ Kỳ Thâm nhìn bóng lưng tức giận của cô gái nhỏ, khóe môi cong lên.

-

Sau khi trở về biệt thự, Đàn Mạt sắp xếp lại hành lý vào phòng ngủ của mình, xem như chính thức bước vào cuộc sống nghỉ đông.

Bởi vì khoảng thời gian trước đi sớm về khuya ôn bài nên không được ngủ ngon, mấy ngày trước kỳ nghỉ, Đàn Mạt hầu như đều dính vào giường, thoát ly biến thành một con heo nhỏ lười biếng chỉ biết ăn cơm và ngủ.

Kỷ Thư thường xuyên gọi điện thoại tới, cô đều đang ngủ bù, khiến Kỷ Thư không khỏi cười trêu chọc: “Không biết còn tưởng cậu mấy tuần không về nhà, vừa về nhà đã cùng Tạ tiên sinh tiểu biệt thắng tân hôn, bị người đè lên giường lăn qua lăn lại ba ngày ba đêm, hung hăng bổ sung một chút tình cảm trên phương diện kia.”

Đàn Mạt còn đang buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được lời này thì cả người trong nháy mắt tỉnh hẳn:

“Kỷ Thư, trong đầu cậu đầy cái gì mà tư/ tưởng/ hư/ hỏng không vậy!”

Kỷ Thư che miệng cười: “Xin lỗi tớ lại nghĩ hơi nhiều…”

“Hôm nay rảnh rỗi như vậy?”

“Hôm nay tớ về quê thăm ông bà nội, công ty giao những chuyện cuối năm cho người khác xử lý, tớ được nghỉ đông sớm."

Quê hương của Kỷ Thư ở núi Khắc Ô thành phố Lâm, ông bà nội của cô sống ở trong núi, tuy rằng gia cảnh nhà họ Kỷ rất tốt, nhưng chính ông cụ không muốn chuyển đến thành phố, nguyện ý ở quê nhà, Kỷ Thư ngày thường bận rộn rất ít thời gian có thể đến thăm bọn họ, nên thừa dịp cuối năm trở về thăm bọn họ nhiều hơn.

Đàn Mạt trước kia có vài lần đi núi Khắc Ô nghỉ hè cùng Kỷ Thư, ông bà nội của đối phương rất yêu thương cô, cho nên Đàn Mạt cũng lo cho bọn họ.

“Gần đây thân thể ông nội thế nào rồi?” Đàn Mạt hỏi.

Kỷ Thư thở dài, “Thân thể ngược lại cũng tạm ổn, là bà nội chăm sóc ông nội, nhưng sau khi bị bệnh Alzheimer, càng ngày càng không nhớ nổi, hiện tại đã sắp không nhận ra tớ là cháu gái ông ấy.”

“Tớ nghĩ tìm thời gian nào đó đưa ông nội cậu vào thành phố, như vậy thì cậu cũng có thể dễ dàng chăm sóc."

“Tớ cũng nghĩ như vậy.”

Đàn Mạt nói năm nay có thời gian trở về thăm ông bà nội, hai người trò chuyện vài câu, cuối cùng thì cúp điện thoại.

Gọi điện thoại xong, Đàn Mạt cũng tỉnh táo thoát khỏi cơn buồn ngủ, cô xuống giường, đi vào phòng tắm, bấm công tắc, phát hiện bóng đèn không sáng.

Sau khi xác nhận không phải là mất điện, cô đoán chắc bóng đèn bị hỏng, nên đi xuống lầu tìm dì giúp việc để lấy một bóng đèn mới.

Trở lại phòng tắm, Đàn Mạt đột nhiên nhận ra bản thân quá thấp, vì vậy liền chạy đi dời một chiếc ghế tới.

Cô thở hồng hộc kéo ghế, cẩn thận đứng lên, chậm rãi thay bóng đèn, Tạ Kỳ Thâm từ phòng ngủ bên cạnh nhìn thấy cửa phòng cô mở, bên trong truyền ra tiếng động, đi vào liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng trên ghế cao, chân mày nhất thời nhíu lại: “Em làm gì vậy?”

Đàn Mạt cúi đầu nhìn thấy anh: “Em đang thay bóng đèn.”

“Xuống đây, để tôi làm giúp em.”

Đàn Mạt thay bóng đèn xong, nhảy xuống: “Không cần, em đã làm xong rồi.”

“Tôi ở phòng bên cạnh, tại sao không tìm tôi giúp?”

Hôm nay là cuối tuần, anh không cần đến tập đoàn.

Đàn Mạt chớp chớp mắt: “Không có vấn đề gì, một mình em có thể tự làm được, không cần phiền phức.”

Người đàn ông không nói gì nữa, Đàn Mạt nhìn anh, nghĩ đến những gì Kỷ Thư vừa nói, không tự chủ được não bổ ra một số hình ảnh không thể phát sóng, xấu hổ đến mức nhanh chóng dập tắt suy nghĩ vừa lóe lên.

Cô xoa gáy, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh có ăn cơm tối không?”

“Dưới lầu còn chưa làm xong.”

“Ồ.” Dường như cô ấy ngủ dậy không quá muộn.

Tạ Kỳ Thâm rũ mắt xuống nhàn nhạt nhìn cô: “Hiếm khi em thức dậy trước giờ cơm.”

Cô nghe thấy sự trào phúng trong lời nói đó, chột dạ giận dỗi với anh: “Cái gì gọi là hiếm khi, em chỉ ngủ trưa, nên vừa thức dậy không được sao?”

“Không giống vừa mới thức dậy, giống cương thi mới tỉnh lại hơn.”

“…”

"Ồ, vậy tại sao em không dọa chết anh nhỉ?”

Đàn Mạt không muốn để ý tới anh, đi ra khỏi phòng, lăng tăng chạy xuống lầu tìm thức ăn, vào phòng ăn liền nhìn thấy trên bàn bày đầy thức ăn ngon: “Oa, nhiều đồ ăn như vậy?”

Đầu bếp cười nói: “Tất cả những món ăn này đều được ông chủ cẩn thận dặn dò, ông chủ nói bà chủ đã ngủ một ngày, buổi tối nhất định sẽ đói bụng, tất cả đều là những món ăn yêu thích của bà chủ.”

Đàn Mạt nghe vậy, trái tim cảm động đến mức thổi ra bong bóng nhỏ.

Người này vẫn còn rất tốt…

Được rồi, cô sẽ cố tha thứ cho anh việc nói mình là cương thi.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tạ Kỳ Thâm nói với cô một chuyện: “Mẹ tôi nói hai ngày nữa sẽ về nước.”

Đàn Mạt vô cùng ngạc nhiên: “Dì sắp trở về? !”

Mẹ đẻ của Tạ Kỳ Thâm vài năm trước đã ra nước ngoài sinh sống, một thời gian trước bởi vì đang dưỡng bệnh, nên không về nước tham dự tiệc cưới của bọn họ.

“Ừ, bà ấy có hẹn với một số người bạn thân của mình để trở về nước du lịch, ăn mừng lễ năm mới, còn nói trước khi đi du lịch sẽ đến xem con dâu."”

“A…”



Toàn bộ tâm Đàn Mạt nhất thời bị treo lên, Tạ Kỳ Thâm lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Căng thẳng cái gì? Trước kia em cũng không phải chưa từng gặp qua bà ấy.”

Khác với loại tiểu thư khuê dịu dàng yên tĩnh này, mặc dù Dương Hạ Lan mẹ ruột của Tạ Kỳ Sâm cũng là thiên kim danh môn, nhưng tính cách lại hoạt bát sáng sủa, rất thân thiện, trước kia khi Đàn Mạt đến nhà Tạ Kỳ Thâm, bà thường xuyên nấu đồ ăn ngon cho Đàn Mạt, coi cô như con gái ruột để yêu thương.

Đàn Mạt cúi mặt xuống: “Đương nhiên em rất vui khi nhìn thấy dì, nhưng đó không phải là do hiện tại đột nhiên biến thành…”

Tạ Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng: “Biến thành mẹ chồng của em, cho nên căng thẳng?”

Không phải như vậy sao…

Người ta nói rằng một trong những mối quan hệ dễ sinh mâu thuẫn nhất trên đời là mối quan hệ mẹ chồng con dâu, mặc dù là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng cái này cũng tránh khỏi.

“Không vấn đề gì, mẹ tôi có ấn tượng rất tốt với em.”

“Gần đây sức khỏe của dì thế nào?”

“Coi như cũng bình thường.”

“Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó dì trở về thành phố Lệ thì em sẽ đi dạo với dì.”

Anh nhìn cô, cười: “Được.”

-

Chuyến bay của mẹ Tạ là hai ngày sau lúc năm giờ chiều, chạng vạng, Tạ Kỳ Thâm ra sân bay đón bà, Đàn Mạt cũng đi theo.

Hai người đang chờ đợi ở cổng đón, một lát sau, đằng trước có mấy người phụ nữ trung niên cười nói đi tới.

Mặc dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng mỗi người đều rạng rỡ, châu tròn ngọc sáng, vừa nhìn đã biết là bảo dưỡng rất cẩn thận.

Người phụ nữ đi chính giữa nhìn thấy bọn họ, vội vàng vẫy tay: “Ở đây!”

Đàn Mạt cùng Tạ Kỳ Thâm nhìn thấy, lúc này đi tới, Dương Hạ Lan mẹ Tạ cười vỗ bả vai của Tạ Kỳ Thâm: “Con trai, lại mẹ nhìn con một chút, sao gần đây lại gầy như vậy…”

“Mẹ, đưa hành lý cho con.”

Dương Hạ Lan đảo mắt nhìn cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài đứng bên cạnh con trai mình, Đàn Mạt hướng về phía bà cười: “Chào dì.”

“Ôi chao, Mạt Mạt, lớn như vậy, đã lâu lắm rồi mẹ không gặp con.”

Dương Hạ Lan ôm Đàn Mạt: “Bây giờ còn gọi dì? Chưa đổi lại?”

Đàn Mạt hơi sửng sốt một chút, mặt mày cong lên: “Mẹ.”

Dương Hạ Lan hài lòng, kiêu ngạo giới thiệu với mấy chị em xung quanh: “Đây là con dâu mà con trai tôi vừa kết hôn, có phải giống như tôi nói là một cô gái vô cùng xinh đẹp không? Mọi người nhìn thử hai đứa nhỏ đứng chung một chỗ có xứng đôi không.”

“Đúng đó, thảo nào thường nghe bà khen con bé.”

Dì đứng bên cạnh nháy mắt với Tạ Kỳ Thâm: “A Thâm, mẹ cháu bây giờ rất thích trẻ con, cháu cố gắng, tranh thủ sang năm để bà ấy được ôm cháu nội ha ha ha ha.”

Dương Hạ Lan cười vui vẻ: “Vậy tôi đây sẽ rất hạnh phúc!”

Đàn Mạt nghe nói như vậy, cả khuôn mặt đỏ ửng như muốn bốc khói, Dương Hạ Lan sau đó nắm lấy tay cô: “Vậy tôi với hai đứa nhỏ đi trước, hẹn mấy chị em vài ngày nữa, đến lúc đó chúng ta liên lạc.”

“Tạm biệt.”

“Chị Dương, nhớ chú ý thân thể đó!”

“Trời ơi cứ yên tâm, sức khỏe của tôi rất tốt, ngày nào đó đến nhà tôi chơi.”

Dương Hạ Lan cười vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, Tạ Kỳ Thâm ở một bên nhìn thần thái phấn khởi của bà, bất đắc dĩ ấn mi tâm, nhếch môi: “Mẹ, thấy mẹ có trạng thái tinh thần tốt như vậy thì con cũng an tâm rồi.”

“Lời này của con, nhìn thấy các con thì tâm trạng của mẹ không được tốt sao?”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Dương Hạ Lan kéo Đàn Mạt đi về phía trước, một đường đùa giỡn, sau khi lên xe, Tạ Kỳ Thâm nói: “Mẹ, bây giờ chúng ta về nhà, khoảng thời gian kế tiếp mẹ sẽ ở cùng chúng con.”

Bà vội vàng từ chối: “Không cần, con cứ tùy tiện tìm cho mẹ một chỗ là được, vợ chồng trẻ của con vừa kết hôn cần phải trải qua thế giới của hai người, mẹ ở mình, thoải mái.”

“Bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt, ở một mình thì ai chăm sóc mẹ?”

Thật ra mời Dương Hạ Lan ở chung là suy nghĩ của Đàn Mạt, dù sao tại thành phố Lệ này thì người duy nhất có quan hệ với bà chính là Tạ Kỳ Thâm, rất vất vả mới trở về một chuyến, sao có thể để người ở một mình bên ngoài, ở cùng một chỗ thứ nhất sợ thân thể của bà có vấn đề bất ngờ gì, cũng kịp chăm sóc, thứ hai là bọn họ có thể thường xuyên ở bên cạnh bà.

Đàn Mạt ngồi một bên cũng phụ họa, nghe nói như vậy, Dương Hạ Lan thỏa hiệp: “Vậy cũng được.”

Thật ra bà cũng muốn ở nhà với gia đình, nhưng lớn tuổi, không muốn làm phiền bọn nhỏ.

Trên đường trở về, Dương Hạ Lan hỏi tình hình hiện tại của Đàn Mạt: “Năm sau Mạt Mạt sẽ tốt nghiệp phải không?”

“Dạ.”

“Trước kia lúc gặp thì con còn chưa tốt nghiệp trung học, khi đó thường xuyên đến nhà dì chơi, còn nhớ không?”

“Dạ còn nhớ. “ Mắt Đàn Mạt cong cong: “Mẹ làm món khâu nhục ngon vô cùng, lần nào con cũng có thể ăn được chén cơm lớn.”

Dương Hạ Lan vui vẻ: “Ngày mai mẹ sẽ làm cho con ăn…”

Dương Hạ Lan trò chuyện với Đàn Mạt, đối với cô gái nhỏ trong trẻo trước mắt này càng nhìn càng thích, không khỏi cảm khái: “Khó trách A Thâm thích con như vậy.”

Đàn Mạt ngạc nhiên: “Sao?”

Dương Hạ Lan nở nụ cười: “Thật ra mẹ biết, mặc dù bên ngoài hai đứa là hôn nhân thương mại, nhưng A Thâm đã nói với mẹ, thằng bé nói nó thích con nhiều năm rồi, về nước chính là vì để cưới con, đúng lúc trước đó cả hai cũng quen biết, tình cảm rất dễ bồi dưỡng."

Đàn Mạt: ??! ! Cái quái gì vậy!

Đàn Mạt quay đầu chống lại tầm mắt của Tạ Kỳ Thâm, cả khuôn mặt đỏ bừng, trong đầu trống rỗng.

Dương Hạ Lan cười nói với bọn họ trên suốt quãng đường đi, nửa tiếng sau, xe chạy trở về biệt thự.

Sau khi xuống xe, dì giúp việc trong nhà tiến lên giúp đỡ cầm hành lý, đưa Dương Hạ Lan vào.

Đàn Mạt xuống xe, thấy Tạ Kỳ Sâm muốn đi vào, lén kéo anh đến đầu xe, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh:

“Tạ Kỳ Thâm, sao anh lại nói với mẹ anh như vậy?!”

Hai người đứng rất gần nhau, mùi thơm hoa nhài cùng gỗ đàn hương đan xen nhau, hơi thở quấn quanh.

Người đàn ông rũ mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cười như không cười:

“Nói cái gì?”

Đàn Mạt cũng không biết người này có phải đang giả ngu hay không, cắn môi, khóc không ra nước mắt: “Chính là, chính là nói bậy cái gì mà anh thích em nhiều năm rồi. Cái gì mà về nước là để kết hôn với em…”

Tạ Kỳ Thâm cúi người kéo gần khoảng cách với Đàn Mạt, ngay sau đó cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói rõ ràng dừng ở bên tai:

“Nếu như những gì tôi nói là thật thì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook