Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 30:
Mộ Nghị
18/09/2024
Nghe vậy, Đàn Mạt khiếp sợ đến mức trong đầu kêu lên rầm rầm, vội vàng nói: "Anh, anh đừng giỡn như vậy nữa..."
Mấy lời này ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không tin có được hay không...
Người này có thể đừng tùy tiện nói đùa như vậy được không...
Tạ Kỳ Thâm nhìn bộ dáng cô gái nhỏ cúi đầu đỏ mặt, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt, vài giây sau bình tĩnh mở miệng: "Thật ra mẹ tôi vô cùng ghét chuyện liên hôn, lúc trước bà và bố tôi chính là vì lợi ích mà kết hôn, sau khi kết hôn thường xuyên cãi vã, sống rất không hạnh phúc, cho nên bà vô cùng kiên định phản đối tôi đi theo con đường cũ của bọn họ. Hơn nữa sức khỏe của bà lại không tốt, tôi không muốn để bà phải lo lắng quá nhiều, đành phải nói với bà như vậy."
Dương Hạ Lan cũng không biết bọn họ chỉ kết hôn với nhau hai năm, vẫn tưởng rằng bọn họ thật lòng yêu nhau.
Đàn Mạt nghe vậy, phiền não nhức đầu: "Nhưng... Nhưng nhỡ bây giờ mẹ anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ..."
"Không có việc gì, lúc đó chúng ta ở trước mặt bà diễn một chút."
"Hả? Chúng ta diễn như thế nào?"
“Thì giả vờ như chúng ta rất ân ái, hạnh phúc.”
Đàn Mạt nghe vậy giật mình.
Anh nhìn về phía cô, khẽ cười một tiếng: "Ít nhất chúng ta phải biểu hiện hòa thuận một chút, có được không?"
"À..." Hai má Đàn Mạt hơi đỏ lên.
Ở trước mặt mẹ chồng giả bộ cuộc sống sau khi kết hôn rất ngọt ngào, việc này nói làm là làm, cũng không cho người ta chuẩn bị tâm lý trước gì hết hu hu hu...
"Ấy, hai đứa con còn không vào đi, thì thầm to nhỏ cái gì?" Trước cửa biệt thự truyền đến tiếng cười nói của Dương Hạ Lan.
Tạ Kỳ Thâm lên tiếng, Đàn Mạt đành phải đi theo anh đến biệt thự trước.
Thay giày ở cửa chính, Dương Hạ Lan nhìn trang trí ấm áp bên trong, không khỏi khen ngợi: "Đây là phong cách trang trí yêu thích của Mạt Mạt phải không? Cái này mới giống như một gia đình chứ, tốt hơn nhiều so với hai màu đen trắng lạnh lẽo như băng trong phòng của A Thâm trước kia.”
"Vâng, dựa theo phong cách cô ấy thích để thiết kế ạ." Tạ Kỳ Thâm nói.
Đàn Mạt ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi anh: "Làm sao mà anh biết em thích phong cách gì?"
Đuôi lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại: "Đoán. ”
“......”
Người này có phải quá nhạt nhẽo hay không vậy.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, lo cho sức khỏe của Dương Hạ Lan, một bàn thức ăn đều tương đối thanh đạm, nhưng cũng rất ngon miệng.
Trong bữa ăn, Tạ Kỳ Thâm gắp thức ăn cho Dương Hạ Lan, Dương Hạ Lan tỏ vẻ không cần: "Con không cần lo cho mẹ, con gắp cho Mạt Mạt nhiều chút, con xem con chăm vợ con kiểu gì thế này, gầy quá."
“Khụ khụ khụ!”
Đàn Mạt bị hai chữ kia làm sặc, Tạ Kỳ Thâm lấy giấy cho cô, trong lời nói mang theo ý cười nhạt: "Em có thể ăn chậm một chút được không?"
“......”
Sau đó anh gắp thức ăn cho cô, trong nháy mắt khiến bát cơm trước mặt cô chất thành một ngọn núi nhỏ, đã vậy còn hỏi một câu: "Đủ chưa? Còn muốn ăn cái gì nữa không?"
Người này muốn cô no chết đúng không!
Đàn Mạt đá anh một cái ở dưới gầm bàn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Không cần nữa đâu, em tự gắp là được."
Dương Hạ Lan chỉ cảm thấy hai đứa này đang tán tỉnh nhau, vội vàng bảo Đàn Mạt ăn nhiều hơn một chút.
Duy trì nguyên tắc không lãng phí thức ăn, cộng thêm Dương Hạ Lan ở đây, Đàn Mạt cuối cùng vẫn cố gắng ăn sạch sẽ thức ăn trong bát, no đến mức bụng căng tròn như quả bóng.
Sau khi ăn xong, Đàn Mạt đi vào phòng bếp cắt cam, một lúc lâu sau cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đi vào, lại cúi đầu tiếp tục cắt.
Dùng sức cắt quả cam thành đôi, chia thành từng miếng.
Nước chảy bốn phía, hình ảnh thê thảm.
Người đàn ông dựa vào bàn nấu ăn nhìn động tác của cô, cười khẽ ra tiếng: "Sao tôi lại như thể cảm thấy em không phải đang cắt cam, mà là đang cắt tôi nhỉ?"
Đàn Mạt cười cười với anh: "Nếu anh đã nghĩ như vậy thì cũng không phải không được."
Anh cười: "Còn giận hả? Tôi chỉ muốn em ăn nhiều hơn thôi.”
Cô nhìn chằm chằm: "Thế mà là muốn em ăn nhiều hơn à? Anh đang muốn em no chết thì có. Lượng cơm của em hồi cấp ba cũng chỉ như vậy thôi, bây giờ cũng không ăn nhiều hơn tí nào."
Đàn Mạt nhớ tới thời cấp ba khi còn chưa quen Tạ Kỳ Thâm, cô gầy như cây gậy trúc, một chút cũng không đẹp, sau đó vẫn là Tạ Kỳ Thâm thường xuyên dẫn cô đi ăn cơm, chậm rãi khiến cô ăn nhiều hơn, cân nặng của cô mới dần dần tăng lên.
"Trước kia anh cũng thích ép em ăn nhiều, hôm nay thiếu chút nữa là em nôn luôn rồi đó."
Đàn Mạt nhắc tới trước kia, Tạ Kỳ Thâm cúi người nhìn cô, độ cong đuôi mắt nhướng lên: "Đừng tức giận nữa, nhé? Anh trai xin lỗi em mà."
Xưng hô đã lâu không nghe thấy dừng bên tai, vành tai Đàn Mạt như bị một bàn tay nóng bỏng sờ một cái, siết chặt quả cam trong tay, căng mặt: "Chờ đi, ngày mai em sẽ gắp thức ăn cho anh."
Anh cười: "Được."
Cô đang định tiếp tục cắt, cái thớt bị dáng người cao lớn của người đàn ông che khuất, anh cầm dao gọt hoa quả từ tay cô: "Để tôi cắt cho, em cẩn thận không lại cắt vào tay."
Ngón tay vô thức chạm vào nhau, như đá lửa ma sát sinh nhiệt.
Đàn Mạt thu tay lại, đứng sang một bên: "Em quay video ẩm thực một mình suốt, anh còn phải nghi ngờ tay nghề cầm dao của em?"
“Tôi chỉ không muốn ăn cam dính máu thôi.”
“Này, anh có cần máu me vậy không..."
Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm bưng hoa quả đã cắt đến phòng khách, tối nay bầu trời đêm bên ngoài quang đãng, cũng không quá lạnh, ba người ăn xong hoa quả, liền quyết định ra ngoài, tản bộ dọc theo bờ sông khu biệt thự.
Gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào mặt, phản chiếu ánh đèn neon lấp lánh hai bên bờ sông.
Trên đường đi, Đàn Mạt nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp, đi sang một bên, Tạ Kỳ Thâm liền chậm rãi tiến về phía trước cùng Dương Hạ Lan.
Dương Hạ Lan quan tâm đến sự nghiệp của con trai, hỏi: "Gần đây tiếp quản Cao Sáng, con cảm thấy thương hiệu này thế nào? Mẹ nghe nói hiện nay máy bay không người lái phát triển rất mạnh mẽ trong nước."
“Triển vọng không tệ, Cao Sáng hiện đang phải đối mặt với giai đoạn chuyển đổi quan trọng nhất, một mặt là mở rộng lên, làm thế nào để áp dụng nhiều hơn trong lĩnh vực nông nghiệp hoặc an toàn công cộng, mặt khác là phổ biến xuống, biến máy bay không người lái thành sản phẩm thông thường cho nhiều người tiêu dùng hơn."
"Đúng vậy, hiện tại nhu cầu thị trường máy bay không người lái trong nước không lớn, dù sao hiện tại quy định bay còn tương đối nghiêm ngặt, quả thật cũng không có nhu cầu gì.”
"Vâng, cho nên cứ từ từ mở rộng thị trường, con muốn trước tiên để cho những người dùng hoặc doanh nghiệp có nhu cầu về máy bay không người lái dẫn đầu xu hướng đến Cao Sáng, năm nay Cao Sáng sẽ tập trung tinh lực chủ yếu vào nghiên cứu và phát triển công nghệ, công nghệ không theo kịp, cái gì cũng không thể nói, chỉ là muốn thực hiện cải cách thì sẽ phải chịu lực cản rất lớn."
"Đây là chuyện bình thường, quan mới nhậm chức lúc nào cũng khiến cho người ta không tin không phục, sau này khi con tạo ra thành tích mọi người nhất định sẽ đồng ý với con, mẹ tin thực lực của con, dù sao con cũng là con trai bảo bối của mẹ, chắc chắn là được thừa hưởng chỉ số thông minh của mẹ."
"Mẹ đang tự khen mình đấy à."
Dương Hạ Lan cười vỗ vỗ bả vai anh, thuận miệng đổi đề tài: "Đúng rồi, hiện tại thân thể bố con thế nào rồi."
Tuy rằng lúc trước Dương Hạ Lan và Tạ Văn Tông bởi vì tình cảm bất hòa mà chia tay, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không còn mang oán niệm gì với đối phương nữa, chỉ còn lại quan hệ như "bố nó/mẹ nó".
"Mệt mỏi quá độ lâu dài, hiện tại vẫn luôn dưỡng bệnh, tim ông ấy cũng không tốt."
"Haizz, lúc còn trẻ liều mạng như vậy làm gì, tuổi già cũng không biết còn có bao nhiêu thời gian hưởng thụ." Dương Hạ Lan thở dài: "Mẹ xem như nhìn thấu, vẫn là sống khỏe vui vẻ là quan trọng nhất, con cũng phải nhớ rõ, không được lúc nào cũng bận rộn với công việc, phải quan tâm Mạt Mạt nhiều hơn.”
"Vâng."
"Thế còn đứa con trai của Chân Mai kia, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh?"
Tạ Tư Viễn xảy ra chuyện đến bây giờ thân thể vẫn chưa khôi phục, phía cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng chậm chạp không có tiến triển, Tạ Kỳ Thâm trên mặt thờ ơ, kỳ thật cũng đang phái người điều tra, có lẽ phía sau còn có rất nhiều chuyện rất phức tạp liên quan đến nhau.
Dương Hạ Lan cảm thán: "Đứa nhỏ này xảy ra chuyện quả thật rất đáng thương, nhưng mẹ nó lại hoài nghi là do con làm, thật sự là cái gì cũng dám nói a, mẹ tốt xấu gì cũng là người sinh con trai đầu lòng cho Tạ Văn Tông, bà ta sau này mới được cưới vào Tạ gia lại dám nói con không phải người Tạ gia, còn dám giậm chân tức giận trước mặt con."
Người đàn ông cười khẽ: "Bà ta từ trước đến nay không phải đều như vậy sao.”
“Cũng chỉ là một Cao Sáng mà thôi, thế mà lại cho rằng ai cũng giống như bà ta đỏ mắt chờ mong, chỉ riêng tài sản của mẹ ở nước ngoài cũng không thua kém gì Tạ gia."
Hai mẹ con trò chuyện, quay đầu nhìn thấy Đàn Mạt yên lặng đi theo phía sau: "A Thâm, con chỉ lo nói chuyện với mẹ, bỏ cả Mạt Mạt phía sau."
Người đàn ông khẽ nắm chặt cổ tay Đàn Mạt, kéo cô đến bên cạnh: "Làm gì vậy, làm nô tì hả?"
Sắc mặt Đàn Mạt ửng đỏ, lắc đầu cười nhẹ: "Không phải, em vừa rồi cảm thấy anh nói chuyện với mẹ rất vui, nên không muốn quấy rầy."
Dương Hạ Lan sờ sờ đầu cô: "Người một nhà với nhau, có gì mà quấy rầy chứ."
Đi đến bờ sông, Dương Hạ Lan dựa vào lan can, nói với bọn họ: "A Thâm, Mạt Mạt, ba chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi."
Dương Hạ Lan giơ điện thoại lên, Đàn Mạt đứng ở giữa, Dương Hạ Lan kéo cô lại, sau đó cô cảm giác được người đàn ông bên kia nghiêng người về phía cô, giống như ôm cô vào lòng, tim Đàn Mạt nổi lên gợn sóng, quấn chặt khăn quàng cổ nhìn về phía ống kính, từ nội tâm cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Gió lạnh đìu hiu , nhưng vào giờ khắc này lại trở nên đặc biệt ấm áp.
Chụp ảnh xong, Dương Hạ Lan vui vẻ gửi ảnh cho hai người: "Đây là bức ảnh gia đình đầu tiên của chúng ta, sau này mỗi năm chúng ta đều chụp một bức đi."
Đàn Mạt nghe vậy hơi sững sờ, cảm nhận được một tầm mắt như có như không rơi trên người cô, trong lòng khẽ loạn.
Nghĩ ngoài trời quá lạnh, ba người không đi dạo lâu mà quay trở về biệt thự.
"Quả nhiên vẫn là trong nhà thoải mái, mùa đông ở thành phố Lệ càng ngày càng lạnh..."
Đi vào cửa, Dương Hạ Lan cởi áo khoác ra.
Đàn Mạt cởi đôi giày cao gót khiến cô mỏi chân ra, trong biệt thự rất ấm áp, mặt đất đều được sưởi ấm, cô thích cảm giác chân trần giẫm đất, vừa định đi thẳng vào, cổ tay liền bị túm lấy.
"Mang dép vào."
Cô quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm, khó chịu: "Trong nhà có hệ thống sưởi ấm mà, có lạnh đâu..."
Đàn Mạt không cứng nổi trước khuôn mặt không chút thay đổi của Tạ Kỳ Thâm, đành phải ngoan ngoãn mang dép vào: "Được rồi."
Sao mà người đàn ông này có lúc lại giống ông bố lớn tuổi vậy chứ.
Dương Hạ Lan đứng ở một bên nhìn cười cười.
Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai quan tâm một người con gái như vậy, trước kia bà còn tưởng rằng đời này con bà không định kết hôn cơ.
Không tệ, không tệ.
Có vẻ tình cảm của hai đứa khá tốt.
Sau khi vào nhà, Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt đưa Dương Hạ Lan lên lầu để cất hành lý.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tạ Kỳ Thâm, Dương Hạ Lan nhìn thoáng qua, đương nhiên cảm thấy đây là phòng ngủ chính của hai người bọn họ, nhưng nhìn thấy căn phòng bày đủ loại đồ của Đàn Mạt ở cách vách, chợt cảm thấy kỳ quái: "Phòng này bình thường cũng có người ở sao?"
"Cái kia..."
Đàn Mạt sợ lộ, thầm chửi trong lòng, giải thích: "Không phải ạ, phòng này là phòng bình thường con dùng để làm việc, con thường ở trong đó chỉnh sửa video, nên đặt chút đồ của con thôi ạ."
"Thế hả."
Dương Hạ Lan không nghi ngờ gì, cuối cùng bà ở trong phòng khách cùng tầng, sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, Đàn Mạt đến gần nhỏ giọng nói với Tạ Kỳ Thâm: "Làm sao bây giờ? Em đột nhiên quên mất chúng ta buổi tối sẽ… ngủ riêng, nếu lộ ra thì làm sao bây giờ?"
Anh cụp mắt xuống nhìn cô, mỉm cười hỏi ngược lại: "Thế em nói bây giờ phải làm sao?"
Đàn Mạt khổ sở suy nghĩ một phen: "Hay là buổi tối em về phòng em ngủ? Ngày hôm sau em dậy sớm một chút, như vậy hẳn là mẹ cũng không biết được."
“Ừm, cũng khả thi."
"Vậy em đi tắm đây."
Đàn Mạt trở về phòng ngủ của mình, Tạ Kỳ Thâm đi xử lý công việc, sau khi cô tắm rửa xong mới hơn tám giờ, liền xuống lầu quay video nấu ăn.
Khi mọi người đều bận rộn, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Hơn mười hai giờ đêm, Đàn Mạt rốt cục quay xong, mệt mỏi tắt máy quay.
Buồn ngủ quá đi...
Cô ngáp một cái, cảm giác mệt đến tê hết cả người.
Cô vịn vách tường, trợn tròn mắt đi lên lầu tới phòng ngủ của mình, đang mở cửa thì đúng lúc này cửa phòng đối diện cũng mở cửa ra.
Dương Hạ Lan muốn ra ngoài uống chút nước nhìn thấy Đàn Mạt: "Mạt Mạt, con vẫn chưa đi ngủ sao?"
"Vâng mẹ, con chuẩn bị đi ngủ rồi."
Mắt Đàn Mạt nửa nhắm nửa mở, đang muốn đi vào phòng của mình, phía sau liền truyền đến tiếng ngạc nhiên của Dương Hạ Lan: "Buổi tối con...không về phòng ngủ chính ngủ với A Thâm sao?"
Đàn Mạt sợ tới mức trợn to hai mắt, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
CMN, sao cô lại quên béng chuyện này cơ chứ!
Cô giật mình tại chỗ, đang suy nghĩ nên nói dối như thế nào, thì ngay sau đó, cửa phòng bên cạnh mở ra —— Tạ Kỳ Thâm đi ra.
Người đàn ông một thân áo ngủ màu đen, vừa tắm rửa xong, giọt nước từ mái tóc ngắn màu đen lưu loát lăn xuống, rơi vào xương quai xanh của anh, mang theo gợi cảm làm người ta muốn phá vỡ cấm dục.
Anh đi đến bên cạnh Đàn Mạt, nhìn về phía Dương Hạ Lan: "Mẹ, không có gì đâu, con vừa chọc Mạt Mạt không vui, cho nên cô ấy đang đòi không muốn ngủ với con."
Đàn Mạt: ???
Trong lúc còn đang ngạc nhiên, cô chỉ thấy người đàn ông giữ cổ tay cô, rũ mắt xuống nhìn cô: "Đừng giận anh nữa, theo anh về phòng, nha?"
(*Những lúc diễn kịch trước mặt người khác sẽ xưng anh-em nha)
Dương Hạ Lan hiểu rõ cười cười: "Hai đứa mau trở về ngủ đi, A Thâm con nhớ dỗ dành Mạt Mạt đấy, đừng có chọc người ta tức giận nữa."
Cái gì chứ...
Đàn Mạt cả người đều ngây thơ, cuối cùng đỏ mặt bị kéo vào phòng ngủ của Tạ Kỳ Thâm.
Mấy lời này ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không tin có được hay không...
Người này có thể đừng tùy tiện nói đùa như vậy được không...
Tạ Kỳ Thâm nhìn bộ dáng cô gái nhỏ cúi đầu đỏ mặt, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt, vài giây sau bình tĩnh mở miệng: "Thật ra mẹ tôi vô cùng ghét chuyện liên hôn, lúc trước bà và bố tôi chính là vì lợi ích mà kết hôn, sau khi kết hôn thường xuyên cãi vã, sống rất không hạnh phúc, cho nên bà vô cùng kiên định phản đối tôi đi theo con đường cũ của bọn họ. Hơn nữa sức khỏe của bà lại không tốt, tôi không muốn để bà phải lo lắng quá nhiều, đành phải nói với bà như vậy."
Dương Hạ Lan cũng không biết bọn họ chỉ kết hôn với nhau hai năm, vẫn tưởng rằng bọn họ thật lòng yêu nhau.
Đàn Mạt nghe vậy, phiền não nhức đầu: "Nhưng... Nhưng nhỡ bây giờ mẹ anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ..."
"Không có việc gì, lúc đó chúng ta ở trước mặt bà diễn một chút."
"Hả? Chúng ta diễn như thế nào?"
“Thì giả vờ như chúng ta rất ân ái, hạnh phúc.”
Đàn Mạt nghe vậy giật mình.
Anh nhìn về phía cô, khẽ cười một tiếng: "Ít nhất chúng ta phải biểu hiện hòa thuận một chút, có được không?"
"À..." Hai má Đàn Mạt hơi đỏ lên.
Ở trước mặt mẹ chồng giả bộ cuộc sống sau khi kết hôn rất ngọt ngào, việc này nói làm là làm, cũng không cho người ta chuẩn bị tâm lý trước gì hết hu hu hu...
"Ấy, hai đứa con còn không vào đi, thì thầm to nhỏ cái gì?" Trước cửa biệt thự truyền đến tiếng cười nói của Dương Hạ Lan.
Tạ Kỳ Thâm lên tiếng, Đàn Mạt đành phải đi theo anh đến biệt thự trước.
Thay giày ở cửa chính, Dương Hạ Lan nhìn trang trí ấm áp bên trong, không khỏi khen ngợi: "Đây là phong cách trang trí yêu thích của Mạt Mạt phải không? Cái này mới giống như một gia đình chứ, tốt hơn nhiều so với hai màu đen trắng lạnh lẽo như băng trong phòng của A Thâm trước kia.”
"Vâng, dựa theo phong cách cô ấy thích để thiết kế ạ." Tạ Kỳ Thâm nói.
Đàn Mạt ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi anh: "Làm sao mà anh biết em thích phong cách gì?"
Đuôi lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại: "Đoán. ”
“......”
Người này có phải quá nhạt nhẽo hay không vậy.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, lo cho sức khỏe của Dương Hạ Lan, một bàn thức ăn đều tương đối thanh đạm, nhưng cũng rất ngon miệng.
Trong bữa ăn, Tạ Kỳ Thâm gắp thức ăn cho Dương Hạ Lan, Dương Hạ Lan tỏ vẻ không cần: "Con không cần lo cho mẹ, con gắp cho Mạt Mạt nhiều chút, con xem con chăm vợ con kiểu gì thế này, gầy quá."
“Khụ khụ khụ!”
Đàn Mạt bị hai chữ kia làm sặc, Tạ Kỳ Thâm lấy giấy cho cô, trong lời nói mang theo ý cười nhạt: "Em có thể ăn chậm một chút được không?"
“......”
Sau đó anh gắp thức ăn cho cô, trong nháy mắt khiến bát cơm trước mặt cô chất thành một ngọn núi nhỏ, đã vậy còn hỏi một câu: "Đủ chưa? Còn muốn ăn cái gì nữa không?"
Người này muốn cô no chết đúng không!
Đàn Mạt đá anh một cái ở dưới gầm bàn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Không cần nữa đâu, em tự gắp là được."
Dương Hạ Lan chỉ cảm thấy hai đứa này đang tán tỉnh nhau, vội vàng bảo Đàn Mạt ăn nhiều hơn một chút.
Duy trì nguyên tắc không lãng phí thức ăn, cộng thêm Dương Hạ Lan ở đây, Đàn Mạt cuối cùng vẫn cố gắng ăn sạch sẽ thức ăn trong bát, no đến mức bụng căng tròn như quả bóng.
Sau khi ăn xong, Đàn Mạt đi vào phòng bếp cắt cam, một lúc lâu sau cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đi vào, lại cúi đầu tiếp tục cắt.
Dùng sức cắt quả cam thành đôi, chia thành từng miếng.
Nước chảy bốn phía, hình ảnh thê thảm.
Người đàn ông dựa vào bàn nấu ăn nhìn động tác của cô, cười khẽ ra tiếng: "Sao tôi lại như thể cảm thấy em không phải đang cắt cam, mà là đang cắt tôi nhỉ?"
Đàn Mạt cười cười với anh: "Nếu anh đã nghĩ như vậy thì cũng không phải không được."
Anh cười: "Còn giận hả? Tôi chỉ muốn em ăn nhiều hơn thôi.”
Cô nhìn chằm chằm: "Thế mà là muốn em ăn nhiều hơn à? Anh đang muốn em no chết thì có. Lượng cơm của em hồi cấp ba cũng chỉ như vậy thôi, bây giờ cũng không ăn nhiều hơn tí nào."
Đàn Mạt nhớ tới thời cấp ba khi còn chưa quen Tạ Kỳ Thâm, cô gầy như cây gậy trúc, một chút cũng không đẹp, sau đó vẫn là Tạ Kỳ Thâm thường xuyên dẫn cô đi ăn cơm, chậm rãi khiến cô ăn nhiều hơn, cân nặng của cô mới dần dần tăng lên.
"Trước kia anh cũng thích ép em ăn nhiều, hôm nay thiếu chút nữa là em nôn luôn rồi đó."
Đàn Mạt nhắc tới trước kia, Tạ Kỳ Thâm cúi người nhìn cô, độ cong đuôi mắt nhướng lên: "Đừng tức giận nữa, nhé? Anh trai xin lỗi em mà."
Xưng hô đã lâu không nghe thấy dừng bên tai, vành tai Đàn Mạt như bị một bàn tay nóng bỏng sờ một cái, siết chặt quả cam trong tay, căng mặt: "Chờ đi, ngày mai em sẽ gắp thức ăn cho anh."
Anh cười: "Được."
Cô đang định tiếp tục cắt, cái thớt bị dáng người cao lớn của người đàn ông che khuất, anh cầm dao gọt hoa quả từ tay cô: "Để tôi cắt cho, em cẩn thận không lại cắt vào tay."
Ngón tay vô thức chạm vào nhau, như đá lửa ma sát sinh nhiệt.
Đàn Mạt thu tay lại, đứng sang một bên: "Em quay video ẩm thực một mình suốt, anh còn phải nghi ngờ tay nghề cầm dao của em?"
“Tôi chỉ không muốn ăn cam dính máu thôi.”
“Này, anh có cần máu me vậy không..."
Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm bưng hoa quả đã cắt đến phòng khách, tối nay bầu trời đêm bên ngoài quang đãng, cũng không quá lạnh, ba người ăn xong hoa quả, liền quyết định ra ngoài, tản bộ dọc theo bờ sông khu biệt thự.
Gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào mặt, phản chiếu ánh đèn neon lấp lánh hai bên bờ sông.
Trên đường đi, Đàn Mạt nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp, đi sang một bên, Tạ Kỳ Thâm liền chậm rãi tiến về phía trước cùng Dương Hạ Lan.
Dương Hạ Lan quan tâm đến sự nghiệp của con trai, hỏi: "Gần đây tiếp quản Cao Sáng, con cảm thấy thương hiệu này thế nào? Mẹ nghe nói hiện nay máy bay không người lái phát triển rất mạnh mẽ trong nước."
“Triển vọng không tệ, Cao Sáng hiện đang phải đối mặt với giai đoạn chuyển đổi quan trọng nhất, một mặt là mở rộng lên, làm thế nào để áp dụng nhiều hơn trong lĩnh vực nông nghiệp hoặc an toàn công cộng, mặt khác là phổ biến xuống, biến máy bay không người lái thành sản phẩm thông thường cho nhiều người tiêu dùng hơn."
"Đúng vậy, hiện tại nhu cầu thị trường máy bay không người lái trong nước không lớn, dù sao hiện tại quy định bay còn tương đối nghiêm ngặt, quả thật cũng không có nhu cầu gì.”
"Vâng, cho nên cứ từ từ mở rộng thị trường, con muốn trước tiên để cho những người dùng hoặc doanh nghiệp có nhu cầu về máy bay không người lái dẫn đầu xu hướng đến Cao Sáng, năm nay Cao Sáng sẽ tập trung tinh lực chủ yếu vào nghiên cứu và phát triển công nghệ, công nghệ không theo kịp, cái gì cũng không thể nói, chỉ là muốn thực hiện cải cách thì sẽ phải chịu lực cản rất lớn."
"Đây là chuyện bình thường, quan mới nhậm chức lúc nào cũng khiến cho người ta không tin không phục, sau này khi con tạo ra thành tích mọi người nhất định sẽ đồng ý với con, mẹ tin thực lực của con, dù sao con cũng là con trai bảo bối của mẹ, chắc chắn là được thừa hưởng chỉ số thông minh của mẹ."
"Mẹ đang tự khen mình đấy à."
Dương Hạ Lan cười vỗ vỗ bả vai anh, thuận miệng đổi đề tài: "Đúng rồi, hiện tại thân thể bố con thế nào rồi."
Tuy rằng lúc trước Dương Hạ Lan và Tạ Văn Tông bởi vì tình cảm bất hòa mà chia tay, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không còn mang oán niệm gì với đối phương nữa, chỉ còn lại quan hệ như "bố nó/mẹ nó".
"Mệt mỏi quá độ lâu dài, hiện tại vẫn luôn dưỡng bệnh, tim ông ấy cũng không tốt."
"Haizz, lúc còn trẻ liều mạng như vậy làm gì, tuổi già cũng không biết còn có bao nhiêu thời gian hưởng thụ." Dương Hạ Lan thở dài: "Mẹ xem như nhìn thấu, vẫn là sống khỏe vui vẻ là quan trọng nhất, con cũng phải nhớ rõ, không được lúc nào cũng bận rộn với công việc, phải quan tâm Mạt Mạt nhiều hơn.”
"Vâng."
"Thế còn đứa con trai của Chân Mai kia, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh?"
Tạ Tư Viễn xảy ra chuyện đến bây giờ thân thể vẫn chưa khôi phục, phía cảnh sát vẫn đang điều tra, nhưng chậm chạp không có tiến triển, Tạ Kỳ Thâm trên mặt thờ ơ, kỳ thật cũng đang phái người điều tra, có lẽ phía sau còn có rất nhiều chuyện rất phức tạp liên quan đến nhau.
Dương Hạ Lan cảm thán: "Đứa nhỏ này xảy ra chuyện quả thật rất đáng thương, nhưng mẹ nó lại hoài nghi là do con làm, thật sự là cái gì cũng dám nói a, mẹ tốt xấu gì cũng là người sinh con trai đầu lòng cho Tạ Văn Tông, bà ta sau này mới được cưới vào Tạ gia lại dám nói con không phải người Tạ gia, còn dám giậm chân tức giận trước mặt con."
Người đàn ông cười khẽ: "Bà ta từ trước đến nay không phải đều như vậy sao.”
“Cũng chỉ là một Cao Sáng mà thôi, thế mà lại cho rằng ai cũng giống như bà ta đỏ mắt chờ mong, chỉ riêng tài sản của mẹ ở nước ngoài cũng không thua kém gì Tạ gia."
Hai mẹ con trò chuyện, quay đầu nhìn thấy Đàn Mạt yên lặng đi theo phía sau: "A Thâm, con chỉ lo nói chuyện với mẹ, bỏ cả Mạt Mạt phía sau."
Người đàn ông khẽ nắm chặt cổ tay Đàn Mạt, kéo cô đến bên cạnh: "Làm gì vậy, làm nô tì hả?"
Sắc mặt Đàn Mạt ửng đỏ, lắc đầu cười nhẹ: "Không phải, em vừa rồi cảm thấy anh nói chuyện với mẹ rất vui, nên không muốn quấy rầy."
Dương Hạ Lan sờ sờ đầu cô: "Người một nhà với nhau, có gì mà quấy rầy chứ."
Đi đến bờ sông, Dương Hạ Lan dựa vào lan can, nói với bọn họ: "A Thâm, Mạt Mạt, ba chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi."
Dương Hạ Lan giơ điện thoại lên, Đàn Mạt đứng ở giữa, Dương Hạ Lan kéo cô lại, sau đó cô cảm giác được người đàn ông bên kia nghiêng người về phía cô, giống như ôm cô vào lòng, tim Đàn Mạt nổi lên gợn sóng, quấn chặt khăn quàng cổ nhìn về phía ống kính, từ nội tâm cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Gió lạnh đìu hiu , nhưng vào giờ khắc này lại trở nên đặc biệt ấm áp.
Chụp ảnh xong, Dương Hạ Lan vui vẻ gửi ảnh cho hai người: "Đây là bức ảnh gia đình đầu tiên của chúng ta, sau này mỗi năm chúng ta đều chụp một bức đi."
Đàn Mạt nghe vậy hơi sững sờ, cảm nhận được một tầm mắt như có như không rơi trên người cô, trong lòng khẽ loạn.
Nghĩ ngoài trời quá lạnh, ba người không đi dạo lâu mà quay trở về biệt thự.
"Quả nhiên vẫn là trong nhà thoải mái, mùa đông ở thành phố Lệ càng ngày càng lạnh..."
Đi vào cửa, Dương Hạ Lan cởi áo khoác ra.
Đàn Mạt cởi đôi giày cao gót khiến cô mỏi chân ra, trong biệt thự rất ấm áp, mặt đất đều được sưởi ấm, cô thích cảm giác chân trần giẫm đất, vừa định đi thẳng vào, cổ tay liền bị túm lấy.
"Mang dép vào."
Cô quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm, khó chịu: "Trong nhà có hệ thống sưởi ấm mà, có lạnh đâu..."
Đàn Mạt không cứng nổi trước khuôn mặt không chút thay đổi của Tạ Kỳ Thâm, đành phải ngoan ngoãn mang dép vào: "Được rồi."
Sao mà người đàn ông này có lúc lại giống ông bố lớn tuổi vậy chứ.
Dương Hạ Lan đứng ở một bên nhìn cười cười.
Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai quan tâm một người con gái như vậy, trước kia bà còn tưởng rằng đời này con bà không định kết hôn cơ.
Không tệ, không tệ.
Có vẻ tình cảm của hai đứa khá tốt.
Sau khi vào nhà, Tạ Kỳ Thâm và Đàn Mạt đưa Dương Hạ Lan lên lầu để cất hành lý.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tạ Kỳ Thâm, Dương Hạ Lan nhìn thoáng qua, đương nhiên cảm thấy đây là phòng ngủ chính của hai người bọn họ, nhưng nhìn thấy căn phòng bày đủ loại đồ của Đàn Mạt ở cách vách, chợt cảm thấy kỳ quái: "Phòng này bình thường cũng có người ở sao?"
"Cái kia..."
Đàn Mạt sợ lộ, thầm chửi trong lòng, giải thích: "Không phải ạ, phòng này là phòng bình thường con dùng để làm việc, con thường ở trong đó chỉnh sửa video, nên đặt chút đồ của con thôi ạ."
"Thế hả."
Dương Hạ Lan không nghi ngờ gì, cuối cùng bà ở trong phòng khách cùng tầng, sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, Đàn Mạt đến gần nhỏ giọng nói với Tạ Kỳ Thâm: "Làm sao bây giờ? Em đột nhiên quên mất chúng ta buổi tối sẽ… ngủ riêng, nếu lộ ra thì làm sao bây giờ?"
Anh cụp mắt xuống nhìn cô, mỉm cười hỏi ngược lại: "Thế em nói bây giờ phải làm sao?"
Đàn Mạt khổ sở suy nghĩ một phen: "Hay là buổi tối em về phòng em ngủ? Ngày hôm sau em dậy sớm một chút, như vậy hẳn là mẹ cũng không biết được."
“Ừm, cũng khả thi."
"Vậy em đi tắm đây."
Đàn Mạt trở về phòng ngủ của mình, Tạ Kỳ Thâm đi xử lý công việc, sau khi cô tắm rửa xong mới hơn tám giờ, liền xuống lầu quay video nấu ăn.
Khi mọi người đều bận rộn, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Hơn mười hai giờ đêm, Đàn Mạt rốt cục quay xong, mệt mỏi tắt máy quay.
Buồn ngủ quá đi...
Cô ngáp một cái, cảm giác mệt đến tê hết cả người.
Cô vịn vách tường, trợn tròn mắt đi lên lầu tới phòng ngủ của mình, đang mở cửa thì đúng lúc này cửa phòng đối diện cũng mở cửa ra.
Dương Hạ Lan muốn ra ngoài uống chút nước nhìn thấy Đàn Mạt: "Mạt Mạt, con vẫn chưa đi ngủ sao?"
"Vâng mẹ, con chuẩn bị đi ngủ rồi."
Mắt Đàn Mạt nửa nhắm nửa mở, đang muốn đi vào phòng của mình, phía sau liền truyền đến tiếng ngạc nhiên của Dương Hạ Lan: "Buổi tối con...không về phòng ngủ chính ngủ với A Thâm sao?"
Đàn Mạt sợ tới mức trợn to hai mắt, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
CMN, sao cô lại quên béng chuyện này cơ chứ!
Cô giật mình tại chỗ, đang suy nghĩ nên nói dối như thế nào, thì ngay sau đó, cửa phòng bên cạnh mở ra —— Tạ Kỳ Thâm đi ra.
Người đàn ông một thân áo ngủ màu đen, vừa tắm rửa xong, giọt nước từ mái tóc ngắn màu đen lưu loát lăn xuống, rơi vào xương quai xanh của anh, mang theo gợi cảm làm người ta muốn phá vỡ cấm dục.
Anh đi đến bên cạnh Đàn Mạt, nhìn về phía Dương Hạ Lan: "Mẹ, không có gì đâu, con vừa chọc Mạt Mạt không vui, cho nên cô ấy đang đòi không muốn ngủ với con."
Đàn Mạt: ???
Trong lúc còn đang ngạc nhiên, cô chỉ thấy người đàn ông giữ cổ tay cô, rũ mắt xuống nhìn cô: "Đừng giận anh nữa, theo anh về phòng, nha?"
(*Những lúc diễn kịch trước mặt người khác sẽ xưng anh-em nha)
Dương Hạ Lan hiểu rõ cười cười: "Hai đứa mau trở về ngủ đi, A Thâm con nhớ dỗ dành Mạt Mạt đấy, đừng có chọc người ta tức giận nữa."
Cái gì chứ...
Đàn Mạt cả người đều ngây thơ, cuối cùng đỏ mặt bị kéo vào phòng ngủ của Tạ Kỳ Thâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.