Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 44:
Mộ Nghị
18/09/2024
Tạ Kỳ Thâm khó có khi thấy dáng vẻ này của cô: “Sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?”
“Hả?”
“Khoé môi em chưa từng buông xuống.”
Đàn Mạt bị chọc thủng tâm tư vội đè phẳng lại khoé môi, nhưng ý cười vẫn tràn ra từ trong mắt: “Không có gì… Em chỉ là nghĩ đến món ăn tối nay làm, em rất có lòng tin.”
Người đàn ông không truy hỏi nữa, ánh mắt lại đặt lên máy tính xách tay, khoé môi cũng bất giác hơi cong lên.
Chiếc xe chạy về phía trước, một lúc sau, điện thoại đặt trên ghế ngồi của Tạ Kỳ Thâm đột nhiên vang lên.
Tạ Kỳ Thâm liếc nhìn, thấy là Lục Tử An, anh thuận tay gạt nút nghe máy, bấm mở loa ngoài.
“Alo, A Thâm, cậu có nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat của phòng ký túc chúng ta không?”
Đàn Mạt lắng nghe, nghe ra được là giọng của Lục Tử An.
Đó là một người trong đám anh em cùng học đại học của Tạ Kỳ Thâm, lần trước sau khi cô kết thúc kỳ thi cuối kỳ, bọn họ còn từng cùng ăn cơm với nhau ở Thiên Sơn Thuỷ.
Tạ Kỳ Thâm vẫn đang làm việc trên máy tính, không tập trung lắm: “Không nhìn thấy, có chuyện gì.”
“Cậu không biết sao…”
Giọng của Lục Tử An vang lên một cách rõ ràng ở hàng ghế sau: “Chiều hôm nay, nữ thần Tống đã về nước rồi.”
Ba chữ quen thuộc lại xa lạ lọt vào trong tai, đôi mắt yên lặng như nước của Đàn Mạt bỗng chốc lóe lên sự dao động theo ánh đèn đỏ biến thành màu xanh phía trước.
Tin nhắn do Tống Nhiên Hạ gửi đến trong buổi tối giao thừa đó đột nhiên hiện ra trước mắt cô.
Đàn Mạt đột nhiên hoảng hốt, mạch suy nghĩ rất nhanh đã bị giọng nói của Lục Tử An gọi về: “Lúc nãy Tuân Hoắc đã cử người đi đón rồi, bây giờ đang từ sân bay về, cậu ấy không có nói với cậu sao?”
Tạ Kỳ Thâm nghe thấy, đáp lại một cách bình thản: “Mấy hôm trước cậu ấy có gửi tin nhắn cho tôi.”
“Tôi cũng là hôm qua mới biết nữ thần sắp về nước phát triển, bởi vậy hôm nay mới bàn bạc với mấy người chơi thân trong lớp, tối nay chúng ta tụ họp đi, thuận tiện mở miệng tẩy trần cho nữ thần, đúng lúc sau khi tốt nghiệp mọi người đều người đông kẻ tây, rất lâu rồi không tụ họp lại với nhau.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gọi món: “Đúng, hầm một con gà Đông Kinh… A Thâm, không nói với cậu nữa, bây giờ tôi đã đến nhà hàng rồi, vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với nữ thần, cậu ấy bảo tôi gọi cậu đến luôn, tối nay chỉ đám bạn học chúng ta tụ họp, không dẫn theo người nhà, đến lúc đó gửi địa chỉ cho cậu nhé!”
Lục Tử An không cho Tạ Kỳ Thâm từ chối, nói xong lập tức cúp máy.
Bên tai Đàn Mạt yên tĩnh trở lại.
Cô đảo mắt nhìn qua Tạ Kỳ Thâm, mở miệng:
“Vậy… tối nay anh phải tham gia họp lớp à?”
Tạ Kỳ Thâm cầm điện thoại, nhìn thấy trong nhóm chat của các bạn đại học, những nam sinh trước kia chơi thân với nhau nói tối nay cùng tụ họp, mọi người đều gọi tên Tạ Kỳ Thâm:
[A Thâm, sau khi cậu về nước chúng tôi cũng chưa gặp qua, thật là xấu, làm chủ tịch của Cao Sáng rồi cũng không mời chúng tôi ăn cơm!]
[A Thâm, tối nay cậu nhất định phải đến, cậu mà không đến chúng tôi sẽ mang theo rượu đến nhà tìm cậu đó ha ha ha ha.]
[…]
Tạ Kỳ Thâm nhìn tin nhắn của bạn bè, phát hiện không thể từ chối, nhìn vào mắt cô, thuận miệng hỏi: “Tối nay có thể ăn thử món mới trễ chút không?”
Đàn Mạt hiểu câu trả lời của anh, đè những lời nói muốn cùng anh trải qua sinh nhật xuống, gật đầu:
“…Không sao, bên em không gấp.”
Tạ Kỳ Thâm không nghĩ nhiều: “Tôi đưa em về nhà trước.”
“Vâng.”
Anh tiếp tục xử lý công việc, Đàn Mạt rời mắt đi, ánh mắt nhìn ra bầu trời đang dần tối đi bên ngoài, ánh sáng dưới đáy mắt dần tắt đi.
Sau đó, Tạ Kỳ Thâm đưa cô trở về biệt thự.
Đàn Mạt xuống xe, đi đến trước biệt thự, mở cửa ra, xoay đầu nhìn thấy chiếc Rolls Royce đã đi xa.
Đi vào huyền quan, Đàn Mạt đem những thứ vừa mua vào phòng bếp, rót một ly nước, ngồi trước quầy bar, để ý thấy miếng băng keo cá nhân dán ở ngón trỏ dính chút máu, lúc nãy âm ỉ đau suốt cả đường về.
Trong nhà trống vắng.
Đàn Mạt ngẩng đầu uống nước, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Tống Nhiên Hạ.
Mùa đông năm học lớp mười một, Đàn Mạt đã nửa tháng không gặp được Tạ Kỳ Thâm nên không kìm được sự nhớ nhung, một cuối tuần nào đó cô đã lén chạy đến trường đại học của anh để tìm anh.
Ở trong trường, đúng lúc cô gặp được Lục Tử An, anh ta nói Tạ Kỳ Thâm đang tham gia cuộc thi người máy của trường, Đàn Mạt tò mò nói muốn đi xem, nên Lục Tử An đã dẫn cô qua đó.
Cô gái nhỏ đeo cặp táp, búi tóc củ tỏi đi vào nơi thi với tâm trạng vui vẻ, đôi mắt cố gắng tìm kiếm khắp bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy ở vị trí trung tâm hội trường, anh chàng nam sinh mặc áo trắng quần đen, mắt mày mang theo sự lạnh nhạt đang điều khiển người máy, sắc mặt vững vàng, không hay nói cười.
Mà lúc đó đứng bên cạnh anh là Tống Nhiên Hạ.
Nữ sinh mặc áo len màu tím và váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, cột tóc đuôi ngựa, mái tóc dài như thác nước, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sau cặp kính yên tĩnh hơi cong, khí chất dịu dàng lại thông thái, bất giác thu hút ánh nhìn của người khác.
Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm chung một nhóm, Đàn Mạt thấy cô nữ sinh đó trao đổi gì đó với mọi người, mấy thành viên khác ở xung quanh đều cười, Tạ Kỳ Thâm đánh ở chính giữa thì điều khiển người máy một cách lười nhác, khoé môi cũng hơi cong lên, nụ cười khiến người ta động lòng.
Đàn Mạt nghe thấy xung quanh có bạn học bàn tán:
“Tống Nhiên Hạ và Tạ thần giỏi quá, một người là hot boy, một người là hoa khôi, mà cả hai đều là những người học giỏi.”
“Còn không phải sao, năm ngoái hai người họ đã dẫn đội tham gia cuộc thi toàn quốc, Tống Nhiên Hạ là nữ sinh duy nhất trong nhóm của Tạ thần, có thể thấy được thực lực mạnh thế nào.”
“Nữ thần Tống thật là đẹp, thật xứng đôi với Tạ thần.”
“Tôi chỉ muốn biết hai người họ có thể ở bên nhau hay không, muốn đẩy thuyền…”
Lúc đó, cô gái nhỏ đứng giữa đám người, ngơ ngẩn nhìn Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm, đột nhiên cảm thấy giữa mình và bọn họ có một đường ranh giới rất rõ ràng.
Cô không cách nào bước qua, chỉ có thể nhìn ngóng từ xa.
Sau đó khi cuộc thi kết thúc, có người nói với Tạ Kỳ Thâm là cô đã đến, Tống Nhiên Hạ nhìn cô, cười: “A Thâm, đây là em gái của cậu sao? Trông rất nhỏ tuổi.”
Nam sinh cong môi, sờ sờ đầu cô: “Ừ, em gái tôi.”
Vào khoảnh khắc đó, không lúc nào Đàn Mạt muốn trưởng thành như lúc đó, để đuổi theo bảy năm ngăn cách giữa cô và Tạ Kỳ Thâm.
Cô không biết Tống Nhiên Hạ có thích Tạ Kỳ Thâm hay không, mà điều châm chọc nhất là, cho dù là thích, thì ở trong mắt người khác, thậm chí Đàn Mạt còn chẳng thể tạo thành sự uy hiếp.
Bắt đầu từ lúc đó, Đàn Mạt không biết đã nghe bao nhiêu lần những lời nói Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm rất xứng đôi. Sau này khi Tạ Kỳ Thâm ra nước ngoài, cùng năm đó Tống Nhiên Hạ cũng ra nước ngoài, bây giờ anh đã trở về, cô ta cũng quay trở về, hai người cùng gặp lại ở thành phố Lệ, có lẽ đều trở nên xuất sắc hơn rồi.
Lâu ngày gặp lại, hai bên lao tới.
…Hướng đi của câu chuyện này cũng rất giống nam nữ chính trong tiểu thuyết.
Hồi ức trôi dạt trong đầu, niềm vui mà Đàn Mạt tích tụ cả một ngày giống như quả bóng bị đâm bể, từng chút hơi bị xì ra ngoài.
Tối nay Tạ Kỳ Thâm đi tụ họp với bạn học, liệu có một chút nào là vì muốn gặp Tống Nhiên Hạ không?
Nếu Tạ Kỳ Thâm không liên hôn với cô, có khi nào giữa anh và Tống Nhiên Hạ sẽ có một câu chuyện khác không…
Đàn Mạt cúi gục cái đầu nặng nề xuống, sự phiền não cứ quanh quẩn trong lòng, không cách nào xua đi.
Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn các nguyên liệu đựng trong mâm, và cả bánh kem bơ trong tủ lạnh.
Vốn dĩ cô đã mong đợi rất lâu, chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhưng tất cả kế hoạch đều không thể theo kịp sự biến hoá.
Rất lâu sau, Đàn Mạt lấy điện thoại ra, ấn vào một số điện thoại, giọng nói nhẹ hẫng:
“Alo, Kỷ Thư, cậu muốn đến biệt thự ăn cơm không?”
…
Màn đêm buông xuống, thành phố Lệ khoác lên mình những đốm lửa đèn neon.
Hơn sáu giờ tối, Kỷ Thư từ công ty đến Gia Ngu Thiên Thành.
Khi đến trước cửa, cô ấy ấn chuông, mấy giây sau cửa tự động mở ra, Kỷ Thư đi vào trong huyền quan, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói: “Cậu thay dép rồi vào đi.”
Kỷ Thư thay dép xong, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Đàn Mạt vừa xào xong một món ăn, và cả những món ăn phong phú trên bàn ăn:
“Ôi chao, bàn ăn này quá phong phú rồi đó, Mạt Mạt cậu thật là giỏi nha!”
Đàn Mạt cười nhạt: “Cậu đến đúng lúc lắm, có thể ăn được rồi.”
Kỷ Thư rửa tay, đi theo Đàn Mạt vào phòng ăn, hai người ngồi trước bàn, Kỷ Thư nhìn về phía Đàn Mạt, trái tim treo lên:
“Mạt Mạt, cậu vẫn ổn chứ?”
“Hả?”
Đàn Mạt ngẩn ra: “Không có gì, cậu thử đồ ăn tớ làm đi.”
Kỷ Thư làm gì có tâm trạng để ăn: “Cậu tưởng tớ không nhìn ra là cậu đang không vui à? Hôm nay ban ngày lúc cậu làm bánh kem cho Tạ Kỳ Thâm vui vẻ như vậy, đến tối thế mà anh lại cho cậu leo cây? Anh ta có ý gì đây!”
“…Cũng không phải, anh ấy không biết tớ muốn chúc mừng sinh nhật anh ấy, nhưng lúc đó trong điện thoại tớ thấy bạn bè của anh ấy đều gấp gáp gọi anh ấy đến, dù sao tớ cũng không thể giữ anh ấy lại, nên đã để anh ấy đi, sinh nhật có thể bù lại sau mà, cũng không có gì.”
“Nhưng thứ cậu để tâm không phải là có chúc mừng sinh nhật hay không, mà là anh ta sẽ gặp Tống Nhiên Hạ, trong lòng cậu sợ đúng không?”
Bàn tay cầm đũa của Đàn Mạt cứng lại.
Cô im lặng, Kỷ Thư vừa đau lòng vừa nổi nóng: “Có gì đáng để buồn đâu, bọn họ muốn tụ họp thì tụ họp, muốn gặp mặt thì cứ gặp mặt, không liên quan đến chúng ta, bữa cơm hôm nay là do Tạ Kỳ Thâm không có phúc hưởng, tớ sẽ diệt sạch hết, không để lại cho anh ta, đừng có chúc mừng sinh nhật gì nữa!”
Đàn Mạt không kìm được mà bật cười: “Được, cậu ăn nhiều chút.”
Đàn Mạt thu lại mạch suy nghĩ, không để mình chìm đắm vào sự khó chịu nữa.
Kỷ Thư nói rất đúng, cô mới không muốn lo chuyện của Tạ Kỳ Thâm, lo việc anh ăn cơm với ai, tất cả đều không liên quan đến cô.
Buổi tối, hai cô bạn thân ăn ngấu nghiến, ăn một bữa no nê, ngoại trừ bánh kem, cơ bản là các món ăn khác đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Kỷ Thư không muốn để Đàn Mạt ở nhà suy nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm cô ấy nói đưa cô ra ngoài uống cà phê tản bộ, coi như để tiêu hoá thức ăn.
Đàn Mạt đồng ý, dọn dẹp rồi cùng Kỷ Thư ra ngoài.
Kỷ Thư lái xe đến khu kinh doanh ở trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Kỷ Thư nhìn con đường phía trước, bình thản trò chuyện: “Trước kia tớ có gặp qua Tống Nhiên Hạ mấy lần trong giới xã giao của bố tớ, chị ta là con gái của Khoa học công nghệ FG, gia cảnh rất hùng hậu, và đúng là rất xinh đẹp, tính tình cũng khá tốt, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta.”
Đàn Mạt gật đầu: “Ừ, đúng là chị ấy rất ưu tú.”
“Nhưng Mạt Mạt cậu cũng không kém mà, cậu làm gì phải cảm thấy có áp lực? Nếu tớ là cậu, tớ chẳng thèm sợ chị ta, dù sao bây giờ cậu mới là bà Tạ danh chính ngôn thuận mà.”
Kỷ Thư hỏi: “Đúng rồi, gần đây cậu có nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm liên lạc với chị ta không?”
“Không có, tớ không rõ lắm.”
“Vì vậy mấy năm nay Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm ở nước ngoài vẫn giữ liên lạc với nhau sao? Chị ta có biết bây giờ Tạ Kỳ Thâm đã kết hôn rồi không?”
Đàn Mạt cụp mắt, đột nhiên nghẹn lời.
Liệu Tạ Kỳ Thâm có chủ động nói với cô ta không…
Hơn nữa thỏa thuận kết hôn hai năm, chỉ là đã kết hôn về mặt pháp luật mà thôi…
Đàn Mạt lại nhớ lại cô từng nghe thấy Tạ Kỳ Thâm nói với người khác rằng anh đã thích một người rất lâu rồi, cô nói chuyện này Kỷ Thư nghe, cô ấy ngạc nhiên: “Vì vậy cậu nghi ngờ người mà Tạ Kỳ Thâm nói là Tống Nhiên Hạ? Nhưng cậu cũng đâu dám chắc chắn.”
“Ngoại trừ Tống Nhiên Hạ thì còn ai nữa chứ.”
Đàn Mạt nói, hôm đó Tạ Kỳ Thâm và mấy bạn học cấp ba cùng bạn học đại học hẹn nhau đi chơi, giữa chừng Tống Nhiên Hạ mới đến, sau đó Đàn Mạt nghe thấy Tạ Kỳ Thâm nói với bạn mình câu nói đó ở trong biệt thự tổ chức tiệc, người bạn đó cũng là lần đầu tiên gặp Tống Nhiên Hạ.
“Có lẽ thật sự giống như cậu nói, Tạ Kỳ Thâm từng thích chị ta, nhưng đó là chuyện của rất lâu trước đây rồi, nói không chừng anh ta đã buông tay từ lâu rồi cũng nên…”
Kỷ Thư dừng lại một lúc: “Có lẽ sẽ không đến mức xảy ra chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Đàn Mạt khẽ đáp một tiếng, khống chế bản thân mình không suy nghĩ nhiều nữa.
Hai người trò chuyện, mười phút sau, chiếc Lamborghini dừng trong bãi đậu xe của một trung tâm bách hóa.
Kỷ Thư nói gần đây mới mở một quán cà phê rất có phong cách, có thể đến ngồi thử.
Hai người xuống xe đi vào trong quán cà phê.
Đọc sách, trò chuyện, thấm thoát đã hơn chín giờ.
Đàn Mạt nhìn điện thoại không hề có tin tức gì: “Trời cũng tối rồi, tớ muốn về nghỉ ngơi.”
Kỷ Thư biết trong lòng cô có tâm sự, nên cũng không còn hứng thú, nói: “Được, tớ đưa cậu về nhà.”
Ra khỏi quán cà phê, Kỷ Thư bảo Đàn Mạt đứng đợi ở đây, cô ấy qua phía đối diện lấy xe.
Gió đêm lạnh lẽo, Đàn Mạt siết chặt áo khoác, đứng đợi ở một góc của cửa sau toà nhà bách hóa, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói cười của nam nữ, cô nhìn qua theo…
Một đám người gồm mười đàn ông, hai ba người phụ nữ cùng nhau đi ra từ toà nhà.
Mọi người giống như vừa tụ họp xong, mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ, bầu không khí sôi nổi.
Mà trong đó, người phụ nữ đi ở chính giữa, chiếc váy dài bằng tơ tằm màu đỏ tôn lên cơ thể mềm mại của cô ta, mái tóc uốn xoăn màu nâu xoã ra phía sau, bớt đi chút non nớt của thời học sinh, mang theo sự xinh đẹp dịu dàng của phụ nữ thành thục, thời gian cũng chỉ để lại dấu vết trên người cô ta một cách dịu dàng.
Đàn Mạt vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là Tống Nhiên Hạ.
Mà đi bên cạnh Tống Nhiên Hạ chính là Tạ Kỳ Thâm.
Người đàn ông để một tay vào túi, trong tay cầm áo khoác tây trang, thân hình thon dài tự nhiên bị ánh đèn đường kéo thành một cái bóng dài, gương mặt linh hoạt thành thục và đường quai hàm rõ ràng ẩn hiện.
Hai người họ vẫn vô cùng xứng đôi như trước đây.
Tầm mắt Đàn Mạt hơi ngây ra.
Một đám người không để ý đến Đàn Mạt đang đứng trong góc cách đó mười mấy mét.
Đàn Mạt chỉ nghe thấy Lục Tử An và Tuân Hoắc đi ở phía trước quay đầu cười hỏi: “Nữ thần Tống, bọn thằng Dương nói chuyển chỗ qua KTV, cậu đi cùng không? Cậu không dễ gì mới về, nhất định phải hát hai bài đấy nhé?”
Tống Nhiên Hạ nghe thấy, cong môi cười: “Tối nay các cậu không muốn cho tôi nghỉ ngơi đàng hoàng à?”
“Bạn học cũ chúng ta tụ họp, cứ chơi cho đã rồi tính tiếp! Về rồi từ từ điều chỉnh múi giờ!”
Người bên cạnh hùa theo: “Đúng đó A Thâm, cậu cũng đi cùng đi, đừng nói với tớ cậu phải về với vợ đó nha!”
“Tạ Kỳ Thâm, cậu không thể trọng sắc khinh bạn được ha ha ha ha!”
Đàn Mạt hơi ngẩn ra, nhìn thấy Tống Nhiên Hạ đảo mắt sang người đàn ông bên cạnh.
Mái tóc đen dài bay bay, đáy mắt người phụ nữ nổi lên ý cười, dịu dàng hỏi anh:
“A Thâm, vậy là cậu muốn về nhà, hay là đi hát cùng chúng tôi đây?”
“Hả?”
“Khoé môi em chưa từng buông xuống.”
Đàn Mạt bị chọc thủng tâm tư vội đè phẳng lại khoé môi, nhưng ý cười vẫn tràn ra từ trong mắt: “Không có gì… Em chỉ là nghĩ đến món ăn tối nay làm, em rất có lòng tin.”
Người đàn ông không truy hỏi nữa, ánh mắt lại đặt lên máy tính xách tay, khoé môi cũng bất giác hơi cong lên.
Chiếc xe chạy về phía trước, một lúc sau, điện thoại đặt trên ghế ngồi của Tạ Kỳ Thâm đột nhiên vang lên.
Tạ Kỳ Thâm liếc nhìn, thấy là Lục Tử An, anh thuận tay gạt nút nghe máy, bấm mở loa ngoài.
“Alo, A Thâm, cậu có nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat của phòng ký túc chúng ta không?”
Đàn Mạt lắng nghe, nghe ra được là giọng của Lục Tử An.
Đó là một người trong đám anh em cùng học đại học của Tạ Kỳ Thâm, lần trước sau khi cô kết thúc kỳ thi cuối kỳ, bọn họ còn từng cùng ăn cơm với nhau ở Thiên Sơn Thuỷ.
Tạ Kỳ Thâm vẫn đang làm việc trên máy tính, không tập trung lắm: “Không nhìn thấy, có chuyện gì.”
“Cậu không biết sao…”
Giọng của Lục Tử An vang lên một cách rõ ràng ở hàng ghế sau: “Chiều hôm nay, nữ thần Tống đã về nước rồi.”
Ba chữ quen thuộc lại xa lạ lọt vào trong tai, đôi mắt yên lặng như nước của Đàn Mạt bỗng chốc lóe lên sự dao động theo ánh đèn đỏ biến thành màu xanh phía trước.
Tin nhắn do Tống Nhiên Hạ gửi đến trong buổi tối giao thừa đó đột nhiên hiện ra trước mắt cô.
Đàn Mạt đột nhiên hoảng hốt, mạch suy nghĩ rất nhanh đã bị giọng nói của Lục Tử An gọi về: “Lúc nãy Tuân Hoắc đã cử người đi đón rồi, bây giờ đang từ sân bay về, cậu ấy không có nói với cậu sao?”
Tạ Kỳ Thâm nghe thấy, đáp lại một cách bình thản: “Mấy hôm trước cậu ấy có gửi tin nhắn cho tôi.”
“Tôi cũng là hôm qua mới biết nữ thần sắp về nước phát triển, bởi vậy hôm nay mới bàn bạc với mấy người chơi thân trong lớp, tối nay chúng ta tụ họp đi, thuận tiện mở miệng tẩy trần cho nữ thần, đúng lúc sau khi tốt nghiệp mọi người đều người đông kẻ tây, rất lâu rồi không tụ họp lại với nhau.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gọi món: “Đúng, hầm một con gà Đông Kinh… A Thâm, không nói với cậu nữa, bây giờ tôi đã đến nhà hàng rồi, vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với nữ thần, cậu ấy bảo tôi gọi cậu đến luôn, tối nay chỉ đám bạn học chúng ta tụ họp, không dẫn theo người nhà, đến lúc đó gửi địa chỉ cho cậu nhé!”
Lục Tử An không cho Tạ Kỳ Thâm từ chối, nói xong lập tức cúp máy.
Bên tai Đàn Mạt yên tĩnh trở lại.
Cô đảo mắt nhìn qua Tạ Kỳ Thâm, mở miệng:
“Vậy… tối nay anh phải tham gia họp lớp à?”
Tạ Kỳ Thâm cầm điện thoại, nhìn thấy trong nhóm chat của các bạn đại học, những nam sinh trước kia chơi thân với nhau nói tối nay cùng tụ họp, mọi người đều gọi tên Tạ Kỳ Thâm:
[A Thâm, sau khi cậu về nước chúng tôi cũng chưa gặp qua, thật là xấu, làm chủ tịch của Cao Sáng rồi cũng không mời chúng tôi ăn cơm!]
[A Thâm, tối nay cậu nhất định phải đến, cậu mà không đến chúng tôi sẽ mang theo rượu đến nhà tìm cậu đó ha ha ha ha.]
[…]
Tạ Kỳ Thâm nhìn tin nhắn của bạn bè, phát hiện không thể từ chối, nhìn vào mắt cô, thuận miệng hỏi: “Tối nay có thể ăn thử món mới trễ chút không?”
Đàn Mạt hiểu câu trả lời của anh, đè những lời nói muốn cùng anh trải qua sinh nhật xuống, gật đầu:
“…Không sao, bên em không gấp.”
Tạ Kỳ Thâm không nghĩ nhiều: “Tôi đưa em về nhà trước.”
“Vâng.”
Anh tiếp tục xử lý công việc, Đàn Mạt rời mắt đi, ánh mắt nhìn ra bầu trời đang dần tối đi bên ngoài, ánh sáng dưới đáy mắt dần tắt đi.
Sau đó, Tạ Kỳ Thâm đưa cô trở về biệt thự.
Đàn Mạt xuống xe, đi đến trước biệt thự, mở cửa ra, xoay đầu nhìn thấy chiếc Rolls Royce đã đi xa.
Đi vào huyền quan, Đàn Mạt đem những thứ vừa mua vào phòng bếp, rót một ly nước, ngồi trước quầy bar, để ý thấy miếng băng keo cá nhân dán ở ngón trỏ dính chút máu, lúc nãy âm ỉ đau suốt cả đường về.
Trong nhà trống vắng.
Đàn Mạt ngẩng đầu uống nước, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Tống Nhiên Hạ.
Mùa đông năm học lớp mười một, Đàn Mạt đã nửa tháng không gặp được Tạ Kỳ Thâm nên không kìm được sự nhớ nhung, một cuối tuần nào đó cô đã lén chạy đến trường đại học của anh để tìm anh.
Ở trong trường, đúng lúc cô gặp được Lục Tử An, anh ta nói Tạ Kỳ Thâm đang tham gia cuộc thi người máy của trường, Đàn Mạt tò mò nói muốn đi xem, nên Lục Tử An đã dẫn cô qua đó.
Cô gái nhỏ đeo cặp táp, búi tóc củ tỏi đi vào nơi thi với tâm trạng vui vẻ, đôi mắt cố gắng tìm kiếm khắp bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy ở vị trí trung tâm hội trường, anh chàng nam sinh mặc áo trắng quần đen, mắt mày mang theo sự lạnh nhạt đang điều khiển người máy, sắc mặt vững vàng, không hay nói cười.
Mà lúc đó đứng bên cạnh anh là Tống Nhiên Hạ.
Nữ sinh mặc áo len màu tím và váy ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, cột tóc đuôi ngựa, mái tóc dài như thác nước, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sau cặp kính yên tĩnh hơi cong, khí chất dịu dàng lại thông thái, bất giác thu hút ánh nhìn của người khác.
Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm chung một nhóm, Đàn Mạt thấy cô nữ sinh đó trao đổi gì đó với mọi người, mấy thành viên khác ở xung quanh đều cười, Tạ Kỳ Thâm đánh ở chính giữa thì điều khiển người máy một cách lười nhác, khoé môi cũng hơi cong lên, nụ cười khiến người ta động lòng.
Đàn Mạt nghe thấy xung quanh có bạn học bàn tán:
“Tống Nhiên Hạ và Tạ thần giỏi quá, một người là hot boy, một người là hoa khôi, mà cả hai đều là những người học giỏi.”
“Còn không phải sao, năm ngoái hai người họ đã dẫn đội tham gia cuộc thi toàn quốc, Tống Nhiên Hạ là nữ sinh duy nhất trong nhóm của Tạ thần, có thể thấy được thực lực mạnh thế nào.”
“Nữ thần Tống thật là đẹp, thật xứng đôi với Tạ thần.”
“Tôi chỉ muốn biết hai người họ có thể ở bên nhau hay không, muốn đẩy thuyền…”
Lúc đó, cô gái nhỏ đứng giữa đám người, ngơ ngẩn nhìn Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm, đột nhiên cảm thấy giữa mình và bọn họ có một đường ranh giới rất rõ ràng.
Cô không cách nào bước qua, chỉ có thể nhìn ngóng từ xa.
Sau đó khi cuộc thi kết thúc, có người nói với Tạ Kỳ Thâm là cô đã đến, Tống Nhiên Hạ nhìn cô, cười: “A Thâm, đây là em gái của cậu sao? Trông rất nhỏ tuổi.”
Nam sinh cong môi, sờ sờ đầu cô: “Ừ, em gái tôi.”
Vào khoảnh khắc đó, không lúc nào Đàn Mạt muốn trưởng thành như lúc đó, để đuổi theo bảy năm ngăn cách giữa cô và Tạ Kỳ Thâm.
Cô không biết Tống Nhiên Hạ có thích Tạ Kỳ Thâm hay không, mà điều châm chọc nhất là, cho dù là thích, thì ở trong mắt người khác, thậm chí Đàn Mạt còn chẳng thể tạo thành sự uy hiếp.
Bắt đầu từ lúc đó, Đàn Mạt không biết đã nghe bao nhiêu lần những lời nói Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm rất xứng đôi. Sau này khi Tạ Kỳ Thâm ra nước ngoài, cùng năm đó Tống Nhiên Hạ cũng ra nước ngoài, bây giờ anh đã trở về, cô ta cũng quay trở về, hai người cùng gặp lại ở thành phố Lệ, có lẽ đều trở nên xuất sắc hơn rồi.
Lâu ngày gặp lại, hai bên lao tới.
…Hướng đi của câu chuyện này cũng rất giống nam nữ chính trong tiểu thuyết.
Hồi ức trôi dạt trong đầu, niềm vui mà Đàn Mạt tích tụ cả một ngày giống như quả bóng bị đâm bể, từng chút hơi bị xì ra ngoài.
Tối nay Tạ Kỳ Thâm đi tụ họp với bạn học, liệu có một chút nào là vì muốn gặp Tống Nhiên Hạ không?
Nếu Tạ Kỳ Thâm không liên hôn với cô, có khi nào giữa anh và Tống Nhiên Hạ sẽ có một câu chuyện khác không…
Đàn Mạt cúi gục cái đầu nặng nề xuống, sự phiền não cứ quanh quẩn trong lòng, không cách nào xua đi.
Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn các nguyên liệu đựng trong mâm, và cả bánh kem bơ trong tủ lạnh.
Vốn dĩ cô đã mong đợi rất lâu, chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhưng tất cả kế hoạch đều không thể theo kịp sự biến hoá.
Rất lâu sau, Đàn Mạt lấy điện thoại ra, ấn vào một số điện thoại, giọng nói nhẹ hẫng:
“Alo, Kỷ Thư, cậu muốn đến biệt thự ăn cơm không?”
…
Màn đêm buông xuống, thành phố Lệ khoác lên mình những đốm lửa đèn neon.
Hơn sáu giờ tối, Kỷ Thư từ công ty đến Gia Ngu Thiên Thành.
Khi đến trước cửa, cô ấy ấn chuông, mấy giây sau cửa tự động mở ra, Kỷ Thư đi vào trong huyền quan, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói: “Cậu thay dép rồi vào đi.”
Kỷ Thư thay dép xong, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Đàn Mạt vừa xào xong một món ăn, và cả những món ăn phong phú trên bàn ăn:
“Ôi chao, bàn ăn này quá phong phú rồi đó, Mạt Mạt cậu thật là giỏi nha!”
Đàn Mạt cười nhạt: “Cậu đến đúng lúc lắm, có thể ăn được rồi.”
Kỷ Thư rửa tay, đi theo Đàn Mạt vào phòng ăn, hai người ngồi trước bàn, Kỷ Thư nhìn về phía Đàn Mạt, trái tim treo lên:
“Mạt Mạt, cậu vẫn ổn chứ?”
“Hả?”
Đàn Mạt ngẩn ra: “Không có gì, cậu thử đồ ăn tớ làm đi.”
Kỷ Thư làm gì có tâm trạng để ăn: “Cậu tưởng tớ không nhìn ra là cậu đang không vui à? Hôm nay ban ngày lúc cậu làm bánh kem cho Tạ Kỳ Thâm vui vẻ như vậy, đến tối thế mà anh lại cho cậu leo cây? Anh ta có ý gì đây!”
“…Cũng không phải, anh ấy không biết tớ muốn chúc mừng sinh nhật anh ấy, nhưng lúc đó trong điện thoại tớ thấy bạn bè của anh ấy đều gấp gáp gọi anh ấy đến, dù sao tớ cũng không thể giữ anh ấy lại, nên đã để anh ấy đi, sinh nhật có thể bù lại sau mà, cũng không có gì.”
“Nhưng thứ cậu để tâm không phải là có chúc mừng sinh nhật hay không, mà là anh ta sẽ gặp Tống Nhiên Hạ, trong lòng cậu sợ đúng không?”
Bàn tay cầm đũa của Đàn Mạt cứng lại.
Cô im lặng, Kỷ Thư vừa đau lòng vừa nổi nóng: “Có gì đáng để buồn đâu, bọn họ muốn tụ họp thì tụ họp, muốn gặp mặt thì cứ gặp mặt, không liên quan đến chúng ta, bữa cơm hôm nay là do Tạ Kỳ Thâm không có phúc hưởng, tớ sẽ diệt sạch hết, không để lại cho anh ta, đừng có chúc mừng sinh nhật gì nữa!”
Đàn Mạt không kìm được mà bật cười: “Được, cậu ăn nhiều chút.”
Đàn Mạt thu lại mạch suy nghĩ, không để mình chìm đắm vào sự khó chịu nữa.
Kỷ Thư nói rất đúng, cô mới không muốn lo chuyện của Tạ Kỳ Thâm, lo việc anh ăn cơm với ai, tất cả đều không liên quan đến cô.
Buổi tối, hai cô bạn thân ăn ngấu nghiến, ăn một bữa no nê, ngoại trừ bánh kem, cơ bản là các món ăn khác đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Kỷ Thư không muốn để Đàn Mạt ở nhà suy nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm cô ấy nói đưa cô ra ngoài uống cà phê tản bộ, coi như để tiêu hoá thức ăn.
Đàn Mạt đồng ý, dọn dẹp rồi cùng Kỷ Thư ra ngoài.
Kỷ Thư lái xe đến khu kinh doanh ở trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Kỷ Thư nhìn con đường phía trước, bình thản trò chuyện: “Trước kia tớ có gặp qua Tống Nhiên Hạ mấy lần trong giới xã giao của bố tớ, chị ta là con gái của Khoa học công nghệ FG, gia cảnh rất hùng hậu, và đúng là rất xinh đẹp, tính tình cũng khá tốt, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta.”
Đàn Mạt gật đầu: “Ừ, đúng là chị ấy rất ưu tú.”
“Nhưng Mạt Mạt cậu cũng không kém mà, cậu làm gì phải cảm thấy có áp lực? Nếu tớ là cậu, tớ chẳng thèm sợ chị ta, dù sao bây giờ cậu mới là bà Tạ danh chính ngôn thuận mà.”
Kỷ Thư hỏi: “Đúng rồi, gần đây cậu có nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm liên lạc với chị ta không?”
“Không có, tớ không rõ lắm.”
“Vì vậy mấy năm nay Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm ở nước ngoài vẫn giữ liên lạc với nhau sao? Chị ta có biết bây giờ Tạ Kỳ Thâm đã kết hôn rồi không?”
Đàn Mạt cụp mắt, đột nhiên nghẹn lời.
Liệu Tạ Kỳ Thâm có chủ động nói với cô ta không…
Hơn nữa thỏa thuận kết hôn hai năm, chỉ là đã kết hôn về mặt pháp luật mà thôi…
Đàn Mạt lại nhớ lại cô từng nghe thấy Tạ Kỳ Thâm nói với người khác rằng anh đã thích một người rất lâu rồi, cô nói chuyện này Kỷ Thư nghe, cô ấy ngạc nhiên: “Vì vậy cậu nghi ngờ người mà Tạ Kỳ Thâm nói là Tống Nhiên Hạ? Nhưng cậu cũng đâu dám chắc chắn.”
“Ngoại trừ Tống Nhiên Hạ thì còn ai nữa chứ.”
Đàn Mạt nói, hôm đó Tạ Kỳ Thâm và mấy bạn học cấp ba cùng bạn học đại học hẹn nhau đi chơi, giữa chừng Tống Nhiên Hạ mới đến, sau đó Đàn Mạt nghe thấy Tạ Kỳ Thâm nói với bạn mình câu nói đó ở trong biệt thự tổ chức tiệc, người bạn đó cũng là lần đầu tiên gặp Tống Nhiên Hạ.
“Có lẽ thật sự giống như cậu nói, Tạ Kỳ Thâm từng thích chị ta, nhưng đó là chuyện của rất lâu trước đây rồi, nói không chừng anh ta đã buông tay từ lâu rồi cũng nên…”
Kỷ Thư dừng lại một lúc: “Có lẽ sẽ không đến mức xảy ra chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Đàn Mạt khẽ đáp một tiếng, khống chế bản thân mình không suy nghĩ nhiều nữa.
Hai người trò chuyện, mười phút sau, chiếc Lamborghini dừng trong bãi đậu xe của một trung tâm bách hóa.
Kỷ Thư nói gần đây mới mở một quán cà phê rất có phong cách, có thể đến ngồi thử.
Hai người xuống xe đi vào trong quán cà phê.
Đọc sách, trò chuyện, thấm thoát đã hơn chín giờ.
Đàn Mạt nhìn điện thoại không hề có tin tức gì: “Trời cũng tối rồi, tớ muốn về nghỉ ngơi.”
Kỷ Thư biết trong lòng cô có tâm sự, nên cũng không còn hứng thú, nói: “Được, tớ đưa cậu về nhà.”
Ra khỏi quán cà phê, Kỷ Thư bảo Đàn Mạt đứng đợi ở đây, cô ấy qua phía đối diện lấy xe.
Gió đêm lạnh lẽo, Đàn Mạt siết chặt áo khoác, đứng đợi ở một góc của cửa sau toà nhà bách hóa, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói cười của nam nữ, cô nhìn qua theo…
Một đám người gồm mười đàn ông, hai ba người phụ nữ cùng nhau đi ra từ toà nhà.
Mọi người giống như vừa tụ họp xong, mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ, bầu không khí sôi nổi.
Mà trong đó, người phụ nữ đi ở chính giữa, chiếc váy dài bằng tơ tằm màu đỏ tôn lên cơ thể mềm mại của cô ta, mái tóc uốn xoăn màu nâu xoã ra phía sau, bớt đi chút non nớt của thời học sinh, mang theo sự xinh đẹp dịu dàng của phụ nữ thành thục, thời gian cũng chỉ để lại dấu vết trên người cô ta một cách dịu dàng.
Đàn Mạt vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là Tống Nhiên Hạ.
Mà đi bên cạnh Tống Nhiên Hạ chính là Tạ Kỳ Thâm.
Người đàn ông để một tay vào túi, trong tay cầm áo khoác tây trang, thân hình thon dài tự nhiên bị ánh đèn đường kéo thành một cái bóng dài, gương mặt linh hoạt thành thục và đường quai hàm rõ ràng ẩn hiện.
Hai người họ vẫn vô cùng xứng đôi như trước đây.
Tầm mắt Đàn Mạt hơi ngây ra.
Một đám người không để ý đến Đàn Mạt đang đứng trong góc cách đó mười mấy mét.
Đàn Mạt chỉ nghe thấy Lục Tử An và Tuân Hoắc đi ở phía trước quay đầu cười hỏi: “Nữ thần Tống, bọn thằng Dương nói chuyển chỗ qua KTV, cậu đi cùng không? Cậu không dễ gì mới về, nhất định phải hát hai bài đấy nhé?”
Tống Nhiên Hạ nghe thấy, cong môi cười: “Tối nay các cậu không muốn cho tôi nghỉ ngơi đàng hoàng à?”
“Bạn học cũ chúng ta tụ họp, cứ chơi cho đã rồi tính tiếp! Về rồi từ từ điều chỉnh múi giờ!”
Người bên cạnh hùa theo: “Đúng đó A Thâm, cậu cũng đi cùng đi, đừng nói với tớ cậu phải về với vợ đó nha!”
“Tạ Kỳ Thâm, cậu không thể trọng sắc khinh bạn được ha ha ha ha!”
Đàn Mạt hơi ngẩn ra, nhìn thấy Tống Nhiên Hạ đảo mắt sang người đàn ông bên cạnh.
Mái tóc đen dài bay bay, đáy mắt người phụ nữ nổi lên ý cười, dịu dàng hỏi anh:
“A Thâm, vậy là cậu muốn về nhà, hay là đi hát cùng chúng tôi đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.