Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 45:
Mộ Nghị
18/09/2024
Thời gian quay ngược lại, trở về lúc hơn sáu giờ tối, khi chiếc Rolls Royce đến bãi đậu xe của trung tâm bách hóa.
Cửa sau mở ra, Tạ Kỳ Thâm bước xuống.
Điện thoại trong túi vang lên, người đàn ông nghe máy, đi về phía trước: “…Ừ, tôi đến rồi, các cậu đang ở đâu.”
Hai phút sau, trong nhà hàng cao cấp ở tầng cao nhất của trung tâm bách hóa, cửa phòng bao bị phục vụ đẩy ra, người bên trong cùng nhau đảo mắt, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đến, bầu không khí bỗng chốc bùng cháy lên:
“Khách quý quan trọng hàng đầu của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi!”
“A Thâm, đợi cậu cả nửa ngày rồi đó!”
“Mấy cậu thật không có mắt nhìn, bây giờ phải gọi người ta là tổng giám đốc Tạ nha ha ha ha ha ha!”
“Tổng giám đốc Tạ, cậu ra nước ngoài mấy năm trở về, có phải đã quên hết tụi tôi rồi không, cậu không tuyệt tình như vậy chứ!”
Tạ Kỳ Thâm nhìn bọn họ, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ: “Không có quên, vẫn hay nói linh tinh như thế.”
Tiếng cười không dứt, một đám người mời Tạ Kỳ Thâm vào, có người dời mắt về phía Tống Nhiên Hạ: “A Thâm, hôm nay nữ thần Tống về nước, hai người đã lâu không gặp rồi phải không?”
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi ở giữa đứng dậy, ánh mắt rơi lên người Tạ Kỳ Thâm, đáy mắt xoay chuyển ý cười rạng rỡ:
“Kỳ Thâm, lâu rồi không gặp.”
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô ta, bình thản đáp một tiếng, tuỳ ý hỏi han:
“Bây giờ về nước phát triển à?”
“Đúng vậy, bố tôi ép tôi về tiếp quản công ty, tôi chỉ có thể bị ép từ bỏ việc phát triển ở nước ngoài thôi.” Tống Nhiên Hạ cười: “Không phải cậu cũng giống như tôi sao? Bây giờ đã là CEO của Khoa học công nghệ Cao Sáng rồi, nếu có thể thì hãy hợp tác với nhau nhé tổng giám đốc Tạ.”
“Ừ.”
“Hai người đủ rồi đó, tụ họp bạn học mà làm như đi xã giao vậy, hôm nay xin hai vị đừng có bàn về công việc có được không!”
Tống Nhiên Hạ cười: “Không nói nữa không nói nữa, mọi người ngồi xuống đi.”
Mọi người ngồi vào bàn tròn, ghế bên cạnh Tống Nhiên Hạ còn trống, để lại cho Tạ Kỳ Thâm một cách như hiển nhiên.
Có nam sinh cảm thán: “Mọi người cùng tụ họp một lần thật chẳng dễ dàng gì, đột nhiên làm tôi nhớ lại thời đại học trước đây, nếu nói người thu hút nhất trong số chúng ta thì là A Thâm rồi, lúc đó cậu là anh chàng siêu cấp đẹp trai được cả trường công nhận cơ mà!”
Lục Tử An cười: “Còn không phải sao, tôi chơi bóng trong đội thi đấu của trường với cậu ta, fans của nhóm chúng tôi rõ ràng là rất nhiều người, có không biết bao nhiêu nữ sinh theo đuổi cậu ta, nhưng mà lại không có một nữ sinh nào có thể lấy được cách thức liên lạc từ trong miệng cậu ta, đúng là một núi băng ngàn năm.”
Tống Nhiên Hạ nhớ lại trước đây, cũng bật cười: “Tôi nhớ lúc đó rất nhiều nữ sinh đều theo đến phòng máy để tìm A Thâm lấy mã code, ngày nào tôi cũng phải giúp cậu ta đuổi hoa đào.”
“Nữ thần Tống cậu cũng không phải là có rất nhiều người theo đuổi sao, cậu nhìn xem, mấy năm rồi vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Chương, cậu đừng có trêu chọc tôi, ở nước ngoài làm nghiên cứu sinh một năm, tôi cảm thấy mình đột nhiên già đi rồi.” Tống Nhiên Hạ nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Ngược lại là Tạ thần vẫn đẹp trai như vậy, chắc chắn vẫn khiến rất nhiều cô gái nhớ nhung.”
“Còn không phải sao, A Thâm vẫn luôn khiến con gái nhớ nhung mà.”
Tuân Hoắc cười một cách sâu xa: “Aiz, nhưng bây giờ người ta không dám nhớ nhung cậu ta nữa, bởi vì cậu ta là hoa đã có chủ rồi!”
“Woa oh…”
Nói đến chuyện này, mọi người bắt đầu kích động: “Tôi thật sự không ngờ một người không gần phụ nữ như A Thâm, lần này về nước lại kết hôn chớp nhoáng như vậy!”
“Đúng đó A Thâm, chuyện lớn như kết hôn mà cậu cũng không chủ động nói với đám bạn bè bọn tôi, thậm chí tôi còn không biết cô dâu là ai nữa!”
Lục Tử An nhảy ra giải thích: “Trước kia các cậu từng gặp rồi, chính là cô em gái thường xuyên đi theo bên cạnh Tạ Kỳ Thâm, tên là Đàn Mạt đó.”
Có người không biết chuyện này tỏ vẻ kinh ngạc: “Mẹ nó, là cô ấy sao? Tôi có chút ấn tượng, cô gái đó rất xinh đẹp, nhưng không phải cô ấy nhỏ hơn chúng ta rất nhiều tuổi sao?”
“Kỳ Thâm, khi nào cậu dẫn người ta ra cho chúng tôi nhìn xem, không được kim ốc tàng kiều đâu đấy.”
Người đàn ông nói một cách nhẹ hẫng:
“Hôm khác, đợi có cơ hội.”
Mọi người đang trêu chọc Tạ Kỳ Thâm, Tống Nhiên Hạ mỉm cười ngăn lại: “Được rồi, mọi người đừng có trêu chọc thọ tinh của ngày hôm nay nữa.”
“Thọ tinh?”
“Đúng vậy.” Tống Nhiên Hạ hỏi Tạ Kỳ Thâm: “Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu, đúng không?”
Tạ Kỳ Thâm đúng là không nhớ: “Bình thường tôi không mừng ngày này.”
“Mẹ ơi, nữ thần, việc này cậu cũng nhớ à, thiên vị quá.”
Tống Nhiên Hạ cười: “Đừng nói bậy, sinh nhật của các cậu tôi đều ghi trong sổ ghi nhớ, có lần nào tôi không gửi thiệp chúc mừng các cậu không?”
Tuân Hoắc cười đứng dậy: “Nữ thần đã dặn dò tôi, còn bảo tôi mua bánh kem sinh nhật, vì vậy hôm nay là buổi tụ họp bạn học kèm tiệc đón gió tẩy trần cho nữ thần, cộng thêm sinh nhật của A Thâm, ba chuyện tốt đó nha.”
“Nào nào nào.” Có người đứng dậy theo, nâng ly: “Chúng ta cụng một cái trước nào, hoan nghênh nữ thần về nước! Cũng chúc A Thâm sinh nhật vui vẻ!”
“Nào nào nào, cạn ly…”
…
Không khí trong phòng bao sôi nổi, tiếng cười vang lên không dứt, mọi người đã rất lâu rồi không tụ tập, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Trong buổi tiệc, Tạ Kỳ Thâm không nói nhiều, nhiều lúc anh chỉ im lặng nghe người khác nói, chỉ có lúc trêu chọc đến anh, đáy mắt người đàn ông nổi lên ý cười nhạt, thỉnh thoảng sẽ mở miệng độc mồm mấy câu.
Vì vậy cảm giác xa cách lạnh nhạt mà anh cho người khác từ trước đến giờ cũng là vì nguyên nhân như thế, nhưng mọi người cũng đều đã quen rồi, biết trước giờ anh không bao giờ chủ động nhiệt tình với người khác.
Cuối cùng bánh kem được đưa lên, mọi người chúc mừng anh, trước giờ Tạ Kỳ Thâm đều không để ý đến ngày này, nhưng vẫn nhận ý tốt của mọi người, âm thầm bảo Ôn Thành đi thanh toán hoá đơn ngày hôm nay.
Qua ba tuần rượu, có thêm chút men say, mọi người vẫn chưa tụ tập đủ, đi ra khỏi nhà hàng xuống tầng một, bàn nhau tiếp tục đi ca hát.
Tống Nhiên Hạ đáp lại, nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm:
“A Thâm, vậy là cậu muốn về nhà, hay là đi hát cùng chúng tôi đây?”
Thời gian quay về hiện tại, cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Đàn Mạt đang đợi xe ở cách đó không xa.
Đàn Mạt nghe thấy Tống Nhiên Hạ hỏi, sau đó thấy Tạ Kỳ Thâm nói gì đó, rồi đi theo bọn họ về phía trước.
Một đám người nói cười, càng đi càng xa.
Tiếng động cũng dần biến mất khỏi tai Đàn Mạt.
Dưới ánh đèn, những con ruồi không cần mạng mà nhào vào ánh đèn.
Ánh đèn vàng cam chiếu xuống, rọi lên bóng dáng cô đơn nho nhỏ.
Đàn Mạt đứng tại chỗ, bàn tay đang cầm túi xách vải dần buông lỏng, lặng lẽ thu lại ánh mắt, từ đầu đến cuối đều không có dũng khí để gọi Tạ Kỳ Thâm.
Đã lâu không gặp Tống Nhiên Hạ, bây giờ quả nhiên cô ta càng trở nên xinh đẹp hơn.
Nhìn dáng vẻ, đám bạn học bọn họ lâu rồi không gặp, tối nay chắc là chơi đến rất vui, chắc Tạ Kỳ Thâm cũng sẽ đi ca hát với bọn họ…
Đàn Mạt cụp ánh mắt hơi tối, chiếc Lamborghini của Kỷ Thư cuối cùng cũng đến.
Sau khi lên xe, Đàn Mạt thuận miệng kể chuyện vừa rồi cho Kỷ Thư nghe, cô ấy cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, an ủi cô:
“Có lẽ tối nay bọn họ chỉ là tụ họp bạn bè bình thường, nói không chừng cậu về nhà sẽ nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm thì sao?”
“Ừm…”
Sau đó, Đàn Mạt được đưa về biệt thự.
Sau khi tạm biệt Kỷ Thư, cô một mình đi vào biệt thự, nhìn thấy bên trong vắng lặng, không hề có dấu vết có người trở về.
Quả nhiên, Tạ Kỳ Thâm đã đi cùng bọn họ rồi.
Đàn Mạt thay dép lê đi vào trong, mở điện thoại, đúng lúc lướt thấy đoạn clip ngắn mà Tuân Hoắc tiện tay đăng lên vòng bạn bè wechat nửa tiếng trước.
Cô mở ra nhìn, là cảnh tượng bên trong phòng bao, người trong đó cười nói vui vẻ, trên bàn ăn có bày bánh kem sinh nhật.
Mọi người đang cười nói chúc mừng sinh nhật Tạ Kỳ Thâm, mà ngồi bên cạnh Tạ Kỳ Thâm là Tống Nhiên Hạ, người phụ nữ mỉm cười cắm nến: “Tuân Hoắc, tôi dặn cậu đặt bánh kem, vậy mà cậu đặt nhỏ quá rồi, sinh nhật A Thâm mà sao cậu không có thành ý gì hết vậy?”
Đàn Mạt ngây ra.
Không ngờ Tống Nhiên Hạ cũng nhớ sinh nhật của Tạ Kỳ Thâm, cũng chuẩn bị bánh kem.
Đàn Mạt thoát ra khỏi vòng bạn bè, khoá màn hình điện thoại từ từ đi vào phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn bánh kem mà từ sáng sớm cô đã bắt đầu làm.
Bánh kem này là do cô thiết kế, ở giữa những vòng tròn kem màu xanh nhạt được rắc đầy kẹo vụn màu sắc sặc sỡ là một con gấu trắng nhỏ được làm từ kem, đứng bên phải nó là một người hoạt hình mặc bộ tây trang màu đen.
Đây là cảnh tượng mà Đàn Mạt nhớ hôm cô làm thêm ở trước cửa Cao Sáng, giả dạng con gấu trắng bị Tạ Kỳ Thâm bắt gặp, một đại diện cho cô, một đại diện cho anh, phía dưới cô còn viết bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” một cách vụng về.
Nhưng mà bây giờ, bơ đã hơi tan, hình người mặc tây trang cũng ngã rồi.
Cô đã tốn rất nhiều thời gian để nặn ra con gấu trắng, nhưng đầu nó cũng bị sụt xuống rồi, trông vô cùng suy sụp.
“Vốn dĩ đã không đẹp, bây giờ lại càng xấu hơn, khó coi hơn bánh kem mà người ta tặng nhiều hu hu hu…”
Đột nhiên ranh giới trong lòng Đàn Mạt sụp đổ, đầu dựa lên cửa tủ lạnh, tủi thân đỏ bừng mắt.
Một lúc sau, cô lau nước mắt, để lại bánh kem vào trong tủ lạnh, đi lên lầu, làm ổ trên sofa trong phòng khách, co mình lại thành một khối, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong biệt thự yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, không có chút sức sống.
Gần mười giờ, dưới lầu cuối cùng cũng vang lên tiếng mở cửa.
Tạ Kỳ Thâm đã về.
Anh nhìn thấy trên tầng hai mở ngọn đèn yếu ớt, đi lên tầng, nhìn thấy cô gái nhỏ đang cuộn người ngủ trên sofa trong phòng khách, ăn mặc phong phanh.
Mày anh hơi nhíu lại, đi qua, lấy tấm thảm ở trên ghế quý phi bên cạnh, đắp lên người cô.
Đàn Mạt bị tiếng động đánh thức, mở mắt nhìn thấy là Tạ Kỳ Thâm, đáy mắt cô hơi ngơ ngác: “Anh về rồi à…”
“Ừ, sao lại ngủ ở đây? Không lạnh à?”
Đàn Mạt ngồi dậy, cụp mắt không nhìn anh:
“Không có gì, em buồn ngủ quá nên nằm ở đây một lát thôi.
“Xin lỗi, em đợi tôi rất lâu à? Tối nay sau khi ăn xong còn chút việc nên về trễ, món mới mà em nói có cần đổi qua ngày mai không?”
Đàn Mạt nghe thấy, khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, tối nay em đã gọi Kỷ Thư đến, đã bị cậu ấy tiêu diệt sạch sẽ hết rồi.”
Tạ Kỳ Thâm nửa ngồi xổm trước sofa, cảm nhận được cảm xúc buồn bực của cô: “Sao vậy, không thoải mái à?”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai, tim Đàn Mạt gợn sóng lăn tăn, cô chống lại cảm xúc bất giác để tâm đến anh: “Không sao, có lẽ là hơi buồn ngủ thôi.”
Tạ Kỳ Thâm đứng dậy, đi rót nước.
Đàn Mạt nâng mắt nhìn hình bóng của anh, khẽ hé môi, giọng nói nhẹ hẫng: “Anh và chị Nhiên Hạ lâu rồi không gặp đúng không.”
“Em vẫn còn nhớ cô ấy à?”
“Vâng…” Cô mép môi, cố gắng đè nén sự chua xót trong lời nói: “Tối nay các anh chơi vui không?”
Người đàn ông bưng một ly nước ấm cho cô, chẳng để tâm: “Cũng bình thường, mọi người lâu rồi không gặp, hẹn ra ăn bữa cơm.”
“Bây giờ chị ấy…”
Điện thoại của Tạ Kỳ Thâm đúng lúc vang lên, anh lấy điện thoại ra, Đàn Mạt liếc thấy ba chữ “Tống Nhiên Hạ” trên đó, lời nói dừng lại.
Người đàn ông nghe máy, đi ra tiếp tục rót nước, giọng nói bình thản:
“Đúng, vừa về đến…”
Vài phút sau, anh nói: “Biết rồi, liên lạc sau.”
Nói xong, Tạ Kỳ Thâm cúp máy, nhìn qua Đàn Mạt: “Lúc nãy em vừa nói gì?”
Tất cả lời nói đến bên miệng đột nhiên không nói nên lời, cô gái nhỏ lắc đầu: “Không có gì, em muốn đi nghỉ ngơi trước.”
Tạ Kỳ Thâm tưởng cô buồn ngủ thật, sờ sờ đầu cô: “Ừ, ngủ sớm chút đi.”
Đàn Mạt đứng dậy, đi đến trước phòng ngủ, đột nhiên quay lại nhìn anh:
“Tạ Kỳ Thâm…”
Người đàn ông nâng mắt nhìn vào mắt cô: “Sao vậy?”
Đàn Mạt đè lại sự mất mát dưới đáy lòng, hơi cong khoé môi: “Chúc mừng sinh nhật.”
Có lẽ anh không cần cô chuẩn bị bất ngờ trong ngày sinh nhật, bởi vì đã có rất nhiều người chúc mừng anh rồi, vậy ít nhất ngày hôm nay anh rất vui, vậy là tốt rồi.”
Tạ Kỳ Thâm ngạc nhiên: “Em nhớ à?”
“…Vâng.”
Anh không hề biết rằng, thực ra năm nào cô cũng nhớ, thậm chí còn nhớ kỹ hơn sinh nhật của bản thân mình.
Cuối cùng Đàn Mạt trở về phòng ngủ.
Đóng cửa, cô dựa lên tường, đảo mắt nhìn chằm chằm ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
…
Một trận gió lạnh thổi qua, một đêm trôi qua, lá cây rơi rụng đầy đất, thành phố Lệ còn chưa bước vào mùa xuân, vẫn lạnh như hầm băng.
Tối qua Đàn Mạt lăn qua lộn lại, cho đến hai giờ mấy mới ngủ được, sáng nay ngủ một giấc đến hơn mười giờ.
Sau khi thức dậy, chuyện tối qua trong lòng đã tiêu tan bớt không ít.
Trước giờ cô luôn như vậy, ngủ một giấc thì tâm trạng sẽ bình tĩnh lại.
Cô an ủi bản thân, có lẽ rất nhiều chuyện là do cô nghĩ nhiều rồi cũng nên, thực ra cũng không phải là chuyện gì lớn.
Sau khi tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng, Đàn Mạt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, anh mặc bộ đồ ở nhà, trông rất thảnh thơi và thoải mái.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì đảo mắt, đôi mắt xuyên qua mắt kính gọng vàng rơi lên người cô: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Đàn Mạt ngơ ngác: “Sao hôm nay anh không đến tập đoàn…”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Tạ Kỳ Thâm bình thản hỏi ngược lại: “Sao, không hy vọng tôi ở nhà vậy sao?”
Đàn Mạt quẫn bách: “Không phải, em quên mất hôm nay là thứ bảy.”
“Xuống lầu ăn sáng trước đi.”
Đàn Mạt gật đầu đi xuống lầu, mở điện thoại ra, nhận được một tin nhắn.
Gần đây trang web chính thức của kênh D cập nhật video về cô có một chương trình tạp kĩ nửa công ích nửa giải trí, mỗi kỳ sẽ mời mấy blogger nổi tiếng cùng đi đến một nơi xa lạ để bắt đầu cuộc hành trình, trong thời gian một tuần, chủ yếu là sưu tầm thám hiểm hoặc ghi chép lại về ẩm thực, còn có làm công ích tại địa phương.
Kỳ này làm về mảng ẩm thực, tổ chương trình có mời Đàn Mạt, hy vọng cô có thể tham gia.
Sau khi Đàn Mạt nhận được thư mời, thì gọi điện thoại lại, trao đổi với tổ chương trình về hành trình đại khái. Cơ hội khó có được, danh tiếng trước giờ của chương trình này không tệ, Đàn Mạt thấy khá hay, ra ngoài để tăng thêm kiến thức, làm chút công ích, cũng có thể nâng cao danh tiếng của bản thân mình, nên đã đồng ý.
Đối phương nói hai ngày nữa sẽ xác định lại nội dung cụ thể với cô, Đàn Mạt đồng ý.
Sau khi cúp máy, cô đi vào nhà ăn, dì giúp việc nhìn thấy cô, bước lên hỏi: “Cô chủ, bánh kem trong tủ lạnh phải xử lý thế nào?”
Đàn Mạt ngẩn ra, nhớ lại chuyện này: “Hay là cứ để đó trước đi.”
Bây giờ cô cũng không biết nên lấy ra thế nào.
“Đúng rồi, đừng nhắc đến chuyện hôm qua với cậu chủ.” Cô nói: “Mấy người cứ xem như không có gì xảy ra là được.”
Dì giúp việc ngơ ngác: “Được…”
Đàn Mạt ngồi xuống bàn ăn, dì giúp việc bưng đồ ăn sáng lên.
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm bước vào, trong tay cầm điện thoại: “Thứ hai FG sẽ cử người đến tập đoàn, cậu phụ trách việc đàm phán tiếp theo, theo sát một chút.”
Đàn Mạt nghe thấy hai chữ “FG”, bàn tay đang cầm nĩa hơi cứng lại.
Cô nhớ đây là tên của doanh nghiệp nhà Tống Nhiên Hạ.
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm gọi điện thoại xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Cao Sáng sắp hợp tác với Khoa học công nghệ FG à?”
“Đang trong quá trình đàm phán, vẫn chưa quyết định.” Tạ Kỳ Thâm ngôi xuống đối diện cô, nhận lấy cà phê dì giúp việc đưa đến: “FG là công ty của nhà Tống Nhiên Hạ, chủ yếu nghiên cứu thông tin điện tử, bọn họ ở nước ngoài cũng có thị trường, nói không chừng có không gian để hợp tác.”
Đàn Mạt nhẹ giọng đáp một tiếng: “Vì vậy… là bởi vì chị Nhiên Hạ nên mới đồng ý sao?”
Người đàn ông nghe thấy, nhấc mắt lên, ánh mắt đen láy chạm vào mắt cô, cười khẽ một tiếng:
“Nghĩ cái gì đó? Tôi làm ăn chỉ suy nghĩ đến lợi ích.”
Đàn Mạt mím môi.
Được rồi, không hổ là nhà tư bản máu lạnh.
Tạ Kỳ Thâm hỏi cô: “Ngày mai em có việc gì không?”
“Hả?”
“Cùng tôi tham gia hôn lễ của bạn học, là bạn học cùng lớp đại học, tối hôm qua đã phát thiệp cho tôi.”
Đàn Mạt nghe thấy là bạn đại học của anh thì hơi ngẩn ra: “Nhưng em đâu có quen bọn họ, họ cũng đâu có mời em, em đi có vẻ không hay lắm…”
“Ai nói không mời em? Tối hôm qua ai ai cũng ồn ào nói muốn gặp em.”
“Bọn họ muốn gặp em?”
“Ừ, rất nhiều người đều tò mò về em.”
Khoé môi Tạ Kỳ Thâm cong lên thành nụ cười: “Bà Tạ, cho tôi chút mặt mũi nhé?”
Tai Đàn Mạt nóng lên, đầu ngón tay khẽ gảy góc áo, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn đồng ý: “Được rồi.”
“Thời gian là buổi trưa ngày mai.”
“Vâng.”
Cửa sau mở ra, Tạ Kỳ Thâm bước xuống.
Điện thoại trong túi vang lên, người đàn ông nghe máy, đi về phía trước: “…Ừ, tôi đến rồi, các cậu đang ở đâu.”
Hai phút sau, trong nhà hàng cao cấp ở tầng cao nhất của trung tâm bách hóa, cửa phòng bao bị phục vụ đẩy ra, người bên trong cùng nhau đảo mắt, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đến, bầu không khí bỗng chốc bùng cháy lên:
“Khách quý quan trọng hàng đầu của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi!”
“A Thâm, đợi cậu cả nửa ngày rồi đó!”
“Mấy cậu thật không có mắt nhìn, bây giờ phải gọi người ta là tổng giám đốc Tạ nha ha ha ha ha ha!”
“Tổng giám đốc Tạ, cậu ra nước ngoài mấy năm trở về, có phải đã quên hết tụi tôi rồi không, cậu không tuyệt tình như vậy chứ!”
Tạ Kỳ Thâm nhìn bọn họ, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ: “Không có quên, vẫn hay nói linh tinh như thế.”
Tiếng cười không dứt, một đám người mời Tạ Kỳ Thâm vào, có người dời mắt về phía Tống Nhiên Hạ: “A Thâm, hôm nay nữ thần Tống về nước, hai người đã lâu không gặp rồi phải không?”
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi ở giữa đứng dậy, ánh mắt rơi lên người Tạ Kỳ Thâm, đáy mắt xoay chuyển ý cười rạng rỡ:
“Kỳ Thâm, lâu rồi không gặp.”
Tạ Kỳ Thâm nhìn cô ta, bình thản đáp một tiếng, tuỳ ý hỏi han:
“Bây giờ về nước phát triển à?”
“Đúng vậy, bố tôi ép tôi về tiếp quản công ty, tôi chỉ có thể bị ép từ bỏ việc phát triển ở nước ngoài thôi.” Tống Nhiên Hạ cười: “Không phải cậu cũng giống như tôi sao? Bây giờ đã là CEO của Khoa học công nghệ Cao Sáng rồi, nếu có thể thì hãy hợp tác với nhau nhé tổng giám đốc Tạ.”
“Ừ.”
“Hai người đủ rồi đó, tụ họp bạn học mà làm như đi xã giao vậy, hôm nay xin hai vị đừng có bàn về công việc có được không!”
Tống Nhiên Hạ cười: “Không nói nữa không nói nữa, mọi người ngồi xuống đi.”
Mọi người ngồi vào bàn tròn, ghế bên cạnh Tống Nhiên Hạ còn trống, để lại cho Tạ Kỳ Thâm một cách như hiển nhiên.
Có nam sinh cảm thán: “Mọi người cùng tụ họp một lần thật chẳng dễ dàng gì, đột nhiên làm tôi nhớ lại thời đại học trước đây, nếu nói người thu hút nhất trong số chúng ta thì là A Thâm rồi, lúc đó cậu là anh chàng siêu cấp đẹp trai được cả trường công nhận cơ mà!”
Lục Tử An cười: “Còn không phải sao, tôi chơi bóng trong đội thi đấu của trường với cậu ta, fans của nhóm chúng tôi rõ ràng là rất nhiều người, có không biết bao nhiêu nữ sinh theo đuổi cậu ta, nhưng mà lại không có một nữ sinh nào có thể lấy được cách thức liên lạc từ trong miệng cậu ta, đúng là một núi băng ngàn năm.”
Tống Nhiên Hạ nhớ lại trước đây, cũng bật cười: “Tôi nhớ lúc đó rất nhiều nữ sinh đều theo đến phòng máy để tìm A Thâm lấy mã code, ngày nào tôi cũng phải giúp cậu ta đuổi hoa đào.”
“Nữ thần Tống cậu cũng không phải là có rất nhiều người theo đuổi sao, cậu nhìn xem, mấy năm rồi vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Chương, cậu đừng có trêu chọc tôi, ở nước ngoài làm nghiên cứu sinh một năm, tôi cảm thấy mình đột nhiên già đi rồi.” Tống Nhiên Hạ nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Ngược lại là Tạ thần vẫn đẹp trai như vậy, chắc chắn vẫn khiến rất nhiều cô gái nhớ nhung.”
“Còn không phải sao, A Thâm vẫn luôn khiến con gái nhớ nhung mà.”
Tuân Hoắc cười một cách sâu xa: “Aiz, nhưng bây giờ người ta không dám nhớ nhung cậu ta nữa, bởi vì cậu ta là hoa đã có chủ rồi!”
“Woa oh…”
Nói đến chuyện này, mọi người bắt đầu kích động: “Tôi thật sự không ngờ một người không gần phụ nữ như A Thâm, lần này về nước lại kết hôn chớp nhoáng như vậy!”
“Đúng đó A Thâm, chuyện lớn như kết hôn mà cậu cũng không chủ động nói với đám bạn bè bọn tôi, thậm chí tôi còn không biết cô dâu là ai nữa!”
Lục Tử An nhảy ra giải thích: “Trước kia các cậu từng gặp rồi, chính là cô em gái thường xuyên đi theo bên cạnh Tạ Kỳ Thâm, tên là Đàn Mạt đó.”
Có người không biết chuyện này tỏ vẻ kinh ngạc: “Mẹ nó, là cô ấy sao? Tôi có chút ấn tượng, cô gái đó rất xinh đẹp, nhưng không phải cô ấy nhỏ hơn chúng ta rất nhiều tuổi sao?”
“Kỳ Thâm, khi nào cậu dẫn người ta ra cho chúng tôi nhìn xem, không được kim ốc tàng kiều đâu đấy.”
Người đàn ông nói một cách nhẹ hẫng:
“Hôm khác, đợi có cơ hội.”
Mọi người đang trêu chọc Tạ Kỳ Thâm, Tống Nhiên Hạ mỉm cười ngăn lại: “Được rồi, mọi người đừng có trêu chọc thọ tinh của ngày hôm nay nữa.”
“Thọ tinh?”
“Đúng vậy.” Tống Nhiên Hạ hỏi Tạ Kỳ Thâm: “Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật âm lịch của cậu, đúng không?”
Tạ Kỳ Thâm đúng là không nhớ: “Bình thường tôi không mừng ngày này.”
“Mẹ ơi, nữ thần, việc này cậu cũng nhớ à, thiên vị quá.”
Tống Nhiên Hạ cười: “Đừng nói bậy, sinh nhật của các cậu tôi đều ghi trong sổ ghi nhớ, có lần nào tôi không gửi thiệp chúc mừng các cậu không?”
Tuân Hoắc cười đứng dậy: “Nữ thần đã dặn dò tôi, còn bảo tôi mua bánh kem sinh nhật, vì vậy hôm nay là buổi tụ họp bạn học kèm tiệc đón gió tẩy trần cho nữ thần, cộng thêm sinh nhật của A Thâm, ba chuyện tốt đó nha.”
“Nào nào nào.” Có người đứng dậy theo, nâng ly: “Chúng ta cụng một cái trước nào, hoan nghênh nữ thần về nước! Cũng chúc A Thâm sinh nhật vui vẻ!”
“Nào nào nào, cạn ly…”
…
Không khí trong phòng bao sôi nổi, tiếng cười vang lên không dứt, mọi người đã rất lâu rồi không tụ tập, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Trong buổi tiệc, Tạ Kỳ Thâm không nói nhiều, nhiều lúc anh chỉ im lặng nghe người khác nói, chỉ có lúc trêu chọc đến anh, đáy mắt người đàn ông nổi lên ý cười nhạt, thỉnh thoảng sẽ mở miệng độc mồm mấy câu.
Vì vậy cảm giác xa cách lạnh nhạt mà anh cho người khác từ trước đến giờ cũng là vì nguyên nhân như thế, nhưng mọi người cũng đều đã quen rồi, biết trước giờ anh không bao giờ chủ động nhiệt tình với người khác.
Cuối cùng bánh kem được đưa lên, mọi người chúc mừng anh, trước giờ Tạ Kỳ Thâm đều không để ý đến ngày này, nhưng vẫn nhận ý tốt của mọi người, âm thầm bảo Ôn Thành đi thanh toán hoá đơn ngày hôm nay.
Qua ba tuần rượu, có thêm chút men say, mọi người vẫn chưa tụ tập đủ, đi ra khỏi nhà hàng xuống tầng một, bàn nhau tiếp tục đi ca hát.
Tống Nhiên Hạ đáp lại, nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm:
“A Thâm, vậy là cậu muốn về nhà, hay là đi hát cùng chúng tôi đây?”
Thời gian quay về hiện tại, cảnh tượng này đúng lúc lọt vào mắt Đàn Mạt đang đợi xe ở cách đó không xa.
Đàn Mạt nghe thấy Tống Nhiên Hạ hỏi, sau đó thấy Tạ Kỳ Thâm nói gì đó, rồi đi theo bọn họ về phía trước.
Một đám người nói cười, càng đi càng xa.
Tiếng động cũng dần biến mất khỏi tai Đàn Mạt.
Dưới ánh đèn, những con ruồi không cần mạng mà nhào vào ánh đèn.
Ánh đèn vàng cam chiếu xuống, rọi lên bóng dáng cô đơn nho nhỏ.
Đàn Mạt đứng tại chỗ, bàn tay đang cầm túi xách vải dần buông lỏng, lặng lẽ thu lại ánh mắt, từ đầu đến cuối đều không có dũng khí để gọi Tạ Kỳ Thâm.
Đã lâu không gặp Tống Nhiên Hạ, bây giờ quả nhiên cô ta càng trở nên xinh đẹp hơn.
Nhìn dáng vẻ, đám bạn học bọn họ lâu rồi không gặp, tối nay chắc là chơi đến rất vui, chắc Tạ Kỳ Thâm cũng sẽ đi ca hát với bọn họ…
Đàn Mạt cụp ánh mắt hơi tối, chiếc Lamborghini của Kỷ Thư cuối cùng cũng đến.
Sau khi lên xe, Đàn Mạt thuận miệng kể chuyện vừa rồi cho Kỷ Thư nghe, cô ấy cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, an ủi cô:
“Có lẽ tối nay bọn họ chỉ là tụ họp bạn bè bình thường, nói không chừng cậu về nhà sẽ nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm thì sao?”
“Ừm…”
Sau đó, Đàn Mạt được đưa về biệt thự.
Sau khi tạm biệt Kỷ Thư, cô một mình đi vào biệt thự, nhìn thấy bên trong vắng lặng, không hề có dấu vết có người trở về.
Quả nhiên, Tạ Kỳ Thâm đã đi cùng bọn họ rồi.
Đàn Mạt thay dép lê đi vào trong, mở điện thoại, đúng lúc lướt thấy đoạn clip ngắn mà Tuân Hoắc tiện tay đăng lên vòng bạn bè wechat nửa tiếng trước.
Cô mở ra nhìn, là cảnh tượng bên trong phòng bao, người trong đó cười nói vui vẻ, trên bàn ăn có bày bánh kem sinh nhật.
Mọi người đang cười nói chúc mừng sinh nhật Tạ Kỳ Thâm, mà ngồi bên cạnh Tạ Kỳ Thâm là Tống Nhiên Hạ, người phụ nữ mỉm cười cắm nến: “Tuân Hoắc, tôi dặn cậu đặt bánh kem, vậy mà cậu đặt nhỏ quá rồi, sinh nhật A Thâm mà sao cậu không có thành ý gì hết vậy?”
Đàn Mạt ngây ra.
Không ngờ Tống Nhiên Hạ cũng nhớ sinh nhật của Tạ Kỳ Thâm, cũng chuẩn bị bánh kem.
Đàn Mạt thoát ra khỏi vòng bạn bè, khoá màn hình điện thoại từ từ đi vào phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn bánh kem mà từ sáng sớm cô đã bắt đầu làm.
Bánh kem này là do cô thiết kế, ở giữa những vòng tròn kem màu xanh nhạt được rắc đầy kẹo vụn màu sắc sặc sỡ là một con gấu trắng nhỏ được làm từ kem, đứng bên phải nó là một người hoạt hình mặc bộ tây trang màu đen.
Đây là cảnh tượng mà Đàn Mạt nhớ hôm cô làm thêm ở trước cửa Cao Sáng, giả dạng con gấu trắng bị Tạ Kỳ Thâm bắt gặp, một đại diện cho cô, một đại diện cho anh, phía dưới cô còn viết bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” một cách vụng về.
Nhưng mà bây giờ, bơ đã hơi tan, hình người mặc tây trang cũng ngã rồi.
Cô đã tốn rất nhiều thời gian để nặn ra con gấu trắng, nhưng đầu nó cũng bị sụt xuống rồi, trông vô cùng suy sụp.
“Vốn dĩ đã không đẹp, bây giờ lại càng xấu hơn, khó coi hơn bánh kem mà người ta tặng nhiều hu hu hu…”
Đột nhiên ranh giới trong lòng Đàn Mạt sụp đổ, đầu dựa lên cửa tủ lạnh, tủi thân đỏ bừng mắt.
Một lúc sau, cô lau nước mắt, để lại bánh kem vào trong tủ lạnh, đi lên lầu, làm ổ trên sofa trong phòng khách, co mình lại thành một khối, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong biệt thự yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe thấy, không có chút sức sống.
Gần mười giờ, dưới lầu cuối cùng cũng vang lên tiếng mở cửa.
Tạ Kỳ Thâm đã về.
Anh nhìn thấy trên tầng hai mở ngọn đèn yếu ớt, đi lên tầng, nhìn thấy cô gái nhỏ đang cuộn người ngủ trên sofa trong phòng khách, ăn mặc phong phanh.
Mày anh hơi nhíu lại, đi qua, lấy tấm thảm ở trên ghế quý phi bên cạnh, đắp lên người cô.
Đàn Mạt bị tiếng động đánh thức, mở mắt nhìn thấy là Tạ Kỳ Thâm, đáy mắt cô hơi ngơ ngác: “Anh về rồi à…”
“Ừ, sao lại ngủ ở đây? Không lạnh à?”
Đàn Mạt ngồi dậy, cụp mắt không nhìn anh:
“Không có gì, em buồn ngủ quá nên nằm ở đây một lát thôi.
“Xin lỗi, em đợi tôi rất lâu à? Tối nay sau khi ăn xong còn chút việc nên về trễ, món mới mà em nói có cần đổi qua ngày mai không?”
Đàn Mạt nghe thấy, khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, tối nay em đã gọi Kỷ Thư đến, đã bị cậu ấy tiêu diệt sạch sẽ hết rồi.”
Tạ Kỳ Thâm nửa ngồi xổm trước sofa, cảm nhận được cảm xúc buồn bực của cô: “Sao vậy, không thoải mái à?”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai, tim Đàn Mạt gợn sóng lăn tăn, cô chống lại cảm xúc bất giác để tâm đến anh: “Không sao, có lẽ là hơi buồn ngủ thôi.”
Tạ Kỳ Thâm đứng dậy, đi rót nước.
Đàn Mạt nâng mắt nhìn hình bóng của anh, khẽ hé môi, giọng nói nhẹ hẫng: “Anh và chị Nhiên Hạ lâu rồi không gặp đúng không.”
“Em vẫn còn nhớ cô ấy à?”
“Vâng…” Cô mép môi, cố gắng đè nén sự chua xót trong lời nói: “Tối nay các anh chơi vui không?”
Người đàn ông bưng một ly nước ấm cho cô, chẳng để tâm: “Cũng bình thường, mọi người lâu rồi không gặp, hẹn ra ăn bữa cơm.”
“Bây giờ chị ấy…”
Điện thoại của Tạ Kỳ Thâm đúng lúc vang lên, anh lấy điện thoại ra, Đàn Mạt liếc thấy ba chữ “Tống Nhiên Hạ” trên đó, lời nói dừng lại.
Người đàn ông nghe máy, đi ra tiếp tục rót nước, giọng nói bình thản:
“Đúng, vừa về đến…”
Vài phút sau, anh nói: “Biết rồi, liên lạc sau.”
Nói xong, Tạ Kỳ Thâm cúp máy, nhìn qua Đàn Mạt: “Lúc nãy em vừa nói gì?”
Tất cả lời nói đến bên miệng đột nhiên không nói nên lời, cô gái nhỏ lắc đầu: “Không có gì, em muốn đi nghỉ ngơi trước.”
Tạ Kỳ Thâm tưởng cô buồn ngủ thật, sờ sờ đầu cô: “Ừ, ngủ sớm chút đi.”
Đàn Mạt đứng dậy, đi đến trước phòng ngủ, đột nhiên quay lại nhìn anh:
“Tạ Kỳ Thâm…”
Người đàn ông nâng mắt nhìn vào mắt cô: “Sao vậy?”
Đàn Mạt đè lại sự mất mát dưới đáy lòng, hơi cong khoé môi: “Chúc mừng sinh nhật.”
Có lẽ anh không cần cô chuẩn bị bất ngờ trong ngày sinh nhật, bởi vì đã có rất nhiều người chúc mừng anh rồi, vậy ít nhất ngày hôm nay anh rất vui, vậy là tốt rồi.”
Tạ Kỳ Thâm ngạc nhiên: “Em nhớ à?”
“…Vâng.”
Anh không hề biết rằng, thực ra năm nào cô cũng nhớ, thậm chí còn nhớ kỹ hơn sinh nhật của bản thân mình.
Cuối cùng Đàn Mạt trở về phòng ngủ.
Đóng cửa, cô dựa lên tường, đảo mắt nhìn chằm chằm ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
…
Một trận gió lạnh thổi qua, một đêm trôi qua, lá cây rơi rụng đầy đất, thành phố Lệ còn chưa bước vào mùa xuân, vẫn lạnh như hầm băng.
Tối qua Đàn Mạt lăn qua lộn lại, cho đến hai giờ mấy mới ngủ được, sáng nay ngủ một giấc đến hơn mười giờ.
Sau khi thức dậy, chuyện tối qua trong lòng đã tiêu tan bớt không ít.
Trước giờ cô luôn như vậy, ngủ một giấc thì tâm trạng sẽ bình tĩnh lại.
Cô an ủi bản thân, có lẽ rất nhiều chuyện là do cô nghĩ nhiều rồi cũng nên, thực ra cũng không phải là chuyện gì lớn.
Sau khi tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng, Đàn Mạt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa bên cửa sổ sát đất trong phòng khách, anh mặc bộ đồ ở nhà, trông rất thảnh thơi và thoải mái.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì đảo mắt, đôi mắt xuyên qua mắt kính gọng vàng rơi lên người cô: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Đàn Mạt ngơ ngác: “Sao hôm nay anh không đến tập đoàn…”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Tạ Kỳ Thâm bình thản hỏi ngược lại: “Sao, không hy vọng tôi ở nhà vậy sao?”
Đàn Mạt quẫn bách: “Không phải, em quên mất hôm nay là thứ bảy.”
“Xuống lầu ăn sáng trước đi.”
Đàn Mạt gật đầu đi xuống lầu, mở điện thoại ra, nhận được một tin nhắn.
Gần đây trang web chính thức của kênh D cập nhật video về cô có một chương trình tạp kĩ nửa công ích nửa giải trí, mỗi kỳ sẽ mời mấy blogger nổi tiếng cùng đi đến một nơi xa lạ để bắt đầu cuộc hành trình, trong thời gian một tuần, chủ yếu là sưu tầm thám hiểm hoặc ghi chép lại về ẩm thực, còn có làm công ích tại địa phương.
Kỳ này làm về mảng ẩm thực, tổ chương trình có mời Đàn Mạt, hy vọng cô có thể tham gia.
Sau khi Đàn Mạt nhận được thư mời, thì gọi điện thoại lại, trao đổi với tổ chương trình về hành trình đại khái. Cơ hội khó có được, danh tiếng trước giờ của chương trình này không tệ, Đàn Mạt thấy khá hay, ra ngoài để tăng thêm kiến thức, làm chút công ích, cũng có thể nâng cao danh tiếng của bản thân mình, nên đã đồng ý.
Đối phương nói hai ngày nữa sẽ xác định lại nội dung cụ thể với cô, Đàn Mạt đồng ý.
Sau khi cúp máy, cô đi vào nhà ăn, dì giúp việc nhìn thấy cô, bước lên hỏi: “Cô chủ, bánh kem trong tủ lạnh phải xử lý thế nào?”
Đàn Mạt ngẩn ra, nhớ lại chuyện này: “Hay là cứ để đó trước đi.”
Bây giờ cô cũng không biết nên lấy ra thế nào.
“Đúng rồi, đừng nhắc đến chuyện hôm qua với cậu chủ.” Cô nói: “Mấy người cứ xem như không có gì xảy ra là được.”
Dì giúp việc ngơ ngác: “Được…”
Đàn Mạt ngồi xuống bàn ăn, dì giúp việc bưng đồ ăn sáng lên.
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm bước vào, trong tay cầm điện thoại: “Thứ hai FG sẽ cử người đến tập đoàn, cậu phụ trách việc đàm phán tiếp theo, theo sát một chút.”
Đàn Mạt nghe thấy hai chữ “FG”, bàn tay đang cầm nĩa hơi cứng lại.
Cô nhớ đây là tên của doanh nghiệp nhà Tống Nhiên Hạ.
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm gọi điện thoại xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Cao Sáng sắp hợp tác với Khoa học công nghệ FG à?”
“Đang trong quá trình đàm phán, vẫn chưa quyết định.” Tạ Kỳ Thâm ngôi xuống đối diện cô, nhận lấy cà phê dì giúp việc đưa đến: “FG là công ty của nhà Tống Nhiên Hạ, chủ yếu nghiên cứu thông tin điện tử, bọn họ ở nước ngoài cũng có thị trường, nói không chừng có không gian để hợp tác.”
Đàn Mạt nhẹ giọng đáp một tiếng: “Vì vậy… là bởi vì chị Nhiên Hạ nên mới đồng ý sao?”
Người đàn ông nghe thấy, nhấc mắt lên, ánh mắt đen láy chạm vào mắt cô, cười khẽ một tiếng:
“Nghĩ cái gì đó? Tôi làm ăn chỉ suy nghĩ đến lợi ích.”
Đàn Mạt mím môi.
Được rồi, không hổ là nhà tư bản máu lạnh.
Tạ Kỳ Thâm hỏi cô: “Ngày mai em có việc gì không?”
“Hả?”
“Cùng tôi tham gia hôn lễ của bạn học, là bạn học cùng lớp đại học, tối hôm qua đã phát thiệp cho tôi.”
Đàn Mạt nghe thấy là bạn đại học của anh thì hơi ngẩn ra: “Nhưng em đâu có quen bọn họ, họ cũng đâu có mời em, em đi có vẻ không hay lắm…”
“Ai nói không mời em? Tối hôm qua ai ai cũng ồn ào nói muốn gặp em.”
“Bọn họ muốn gặp em?”
“Ừ, rất nhiều người đều tò mò về em.”
Khoé môi Tạ Kỳ Thâm cong lên thành nụ cười: “Bà Tạ, cho tôi chút mặt mũi nhé?”
Tai Đàn Mạt nóng lên, đầu ngón tay khẽ gảy góc áo, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn đồng ý: “Được rồi.”
“Thời gian là buổi trưa ngày mai.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.