Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 11: Hết hi vọng
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Thấy chị gái mình còn chưa hết hi vọng, Điền Thục Lệ vừa định mở miệng đã nghe thấy chồng mình nói: “Chị, còn cả anh và cậu út, chuyện năm sau bên xưởng lốp xe định xây dựng thêm khu nhà xưởng, mọi người có biết không?”
Anh em nhà họ Điền bị lời nói của Tôn Thúc Minh làm cho sững sờ, lập tức nhìn sang Điền Lai Phúc, ông ấy chính là công nhân xưởng lốp xe.
Điền Lai Phúc bị nhìn đến mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nhà máy bọn họ định xây dựng thêm ư? Sao ông ấy không biết nhỉ?
Nhìn dáng vẻ của em trai mình, anh cả và chị cả nhà họ Điền cũng không trông cậy vào, đứa em trai út này của bọn họ, tính tình ngốc nghếch lại thẳng thắn, nhưng lại tốt số, năm đó xưởng lốp xe tuyển công nhân diện rộng, yêu cầu độ tuổi dưới 30, em trai bọn họ vừa khéo được tuyển.
Về sau xưởng lốp xe chia nhà, có nhà cần tiền gấp nhường ra suất của mình đổi tiền dùng, em út bọn họ chỉ cần tốn chút tiền đã có thể biến từ một phòng thành hai phòng, vận may quả thực không thể nào tốt hơn.
“Thúc Minh, em nói thật sao?” Việc liên quan đến con gái nhà mình, đám anh chị em nhà họ Điền đều rất quan tâm.
“Em có một người chiến hữu làm trong cục quy hoạch của thành phố. Cậu ấy nói kế hoạch xây dựng thêm của xưởng lốp xe đã được quyết định, sang năm nhất định sẽ áp dụng. Nhà máy xây dựng thêm nhất định sẽ cần tuyển công nhân trên diện rộng, trong thành phố cố ý lộ ra, điều kiện cùng lần trước không khác nhau là mấy, đứa nhỏ nhà anh cả và cậu út nhất định không có vấn đề gì, chỉ là hộ khẩu của chị cả không ở chỗ này, nhân lúc còn chưa có tiếng gió truyền đi, sớm tính toán mới tốt.”
Lần trước điều kiện tuyển công nhân của xưởng lốp xe là nam nữ sức khỏe tốt, học vấn từ cấp hai trở lên, tuổi từ 18 đến dưới 30.
Những điều kiện này còn dễ nói, quan trọng là còn hộ khẩu, ngoại trừ một số cá nhân có liên quan, những người khác hạn chế ở trong số người có hộ khẩu mười hôn làng xung quanh.
Đây là để bù đắp cho những nông dân lúc trước vì xây dựng những nhà máy đó mất đi đất, lần xây dựng kia chiếm diện tích không nhỏ, có một phần rất lớn còn chưa dùng, đoán chừng là lần này dự định xây dựng thêm.
Đám anh em nhà họ Điền nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, trong gia đình bọn họ đều có đứa nhỏ phù hợp với điều kiện, nhất là dì cả Điền, bây giờ đang tính toán làm sao chuyển hộ khẩu của con gái còn cả con trai trưởng về bên phía nhà mẹ đẻ.
Một bữa cơm này cũng xem như là cả chủ cả khác đều vui vẻ, sau khi ăn xong cơm tối, vốn dĩ Tôn Thúc Minh định giữ một nhà mẹ vợ ở lại ngày mai lại về, dù sao căn nhà phúc lợi cậu út được chia cũng cách nhà bọn họ không xa, hai nhà lẫn nhau có thể chen chúc một chút.
Nhưng đám người bà cụ Điền từ chối, lúc bọn họ thu dọn đồ, Điền Thục Lệ vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Mẹ à, mọi người ở lại đây một đêm đi, bên ngoài đã tối rồi, sao còn đánh xe đi được?”
Bà cụ bọc chân nhỏ vừa đi từ từ đến cửa, vừa nói với con gái út: “Buổi chiều lúc ra cửa đã nói sẽ về, nếu như không về cha con sẽ sốt ruột.”
Chị cả Điền xách theo giỏ liễu đã đuổi theo mẹ mình, Điền Canh Địa theo sát ở phía sau cũng nói: “Em chỉ mang một bó cỏ khô cho lừa, tối nay mà không cho nó ăn, sáng mai nhất định nó sẽ tạo phản, trời tối chút cũng không sao, bọn em mang theo đèn pin, dù sao quãng đường cũng không bao xa, một lát là được, đi đi về về bao nhiêu năm như vậy, đừng nói là trời tối, cho dù nhắm mắt lại vẫn đi được.”
Thấy bọn họ nhất định muốn đi, mẹ Tôn cũng không còn cách nào, đành phải ra ngoài tiễn, cô biết đây là anh chị mình nóng lòng chuyện xưởng lốp xe có ý định tuyển người, vội vã trở về bàn bạc đối sách.
Trong đêm, trên đường khu tập thể nhà máy điện, tiếng chuông lục lạc của con lừa không ngừng vang lên trong đêm tối.
Hai chiếc đèn pin chiếu sáng trước xe lừa, con lừa già nhàn nhã trên đường về nhà.
Anh em nhà họ Điền bị lời nói của Tôn Thúc Minh làm cho sững sờ, lập tức nhìn sang Điền Lai Phúc, ông ấy chính là công nhân xưởng lốp xe.
Điền Lai Phúc bị nhìn đến mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nhà máy bọn họ định xây dựng thêm ư? Sao ông ấy không biết nhỉ?
Nhìn dáng vẻ của em trai mình, anh cả và chị cả nhà họ Điền cũng không trông cậy vào, đứa em trai út này của bọn họ, tính tình ngốc nghếch lại thẳng thắn, nhưng lại tốt số, năm đó xưởng lốp xe tuyển công nhân diện rộng, yêu cầu độ tuổi dưới 30, em trai bọn họ vừa khéo được tuyển.
Về sau xưởng lốp xe chia nhà, có nhà cần tiền gấp nhường ra suất của mình đổi tiền dùng, em út bọn họ chỉ cần tốn chút tiền đã có thể biến từ một phòng thành hai phòng, vận may quả thực không thể nào tốt hơn.
“Thúc Minh, em nói thật sao?” Việc liên quan đến con gái nhà mình, đám anh chị em nhà họ Điền đều rất quan tâm.
“Em có một người chiến hữu làm trong cục quy hoạch của thành phố. Cậu ấy nói kế hoạch xây dựng thêm của xưởng lốp xe đã được quyết định, sang năm nhất định sẽ áp dụng. Nhà máy xây dựng thêm nhất định sẽ cần tuyển công nhân trên diện rộng, trong thành phố cố ý lộ ra, điều kiện cùng lần trước không khác nhau là mấy, đứa nhỏ nhà anh cả và cậu út nhất định không có vấn đề gì, chỉ là hộ khẩu của chị cả không ở chỗ này, nhân lúc còn chưa có tiếng gió truyền đi, sớm tính toán mới tốt.”
Lần trước điều kiện tuyển công nhân của xưởng lốp xe là nam nữ sức khỏe tốt, học vấn từ cấp hai trở lên, tuổi từ 18 đến dưới 30.
Những điều kiện này còn dễ nói, quan trọng là còn hộ khẩu, ngoại trừ một số cá nhân có liên quan, những người khác hạn chế ở trong số người có hộ khẩu mười hôn làng xung quanh.
Đây là để bù đắp cho những nông dân lúc trước vì xây dựng những nhà máy đó mất đi đất, lần xây dựng kia chiếm diện tích không nhỏ, có một phần rất lớn còn chưa dùng, đoán chừng là lần này dự định xây dựng thêm.
Đám anh em nhà họ Điền nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, trong gia đình bọn họ đều có đứa nhỏ phù hợp với điều kiện, nhất là dì cả Điền, bây giờ đang tính toán làm sao chuyển hộ khẩu của con gái còn cả con trai trưởng về bên phía nhà mẹ đẻ.
Một bữa cơm này cũng xem như là cả chủ cả khác đều vui vẻ, sau khi ăn xong cơm tối, vốn dĩ Tôn Thúc Minh định giữ một nhà mẹ vợ ở lại ngày mai lại về, dù sao căn nhà phúc lợi cậu út được chia cũng cách nhà bọn họ không xa, hai nhà lẫn nhau có thể chen chúc một chút.
Nhưng đám người bà cụ Điền từ chối, lúc bọn họ thu dọn đồ, Điền Thục Lệ vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Mẹ à, mọi người ở lại đây một đêm đi, bên ngoài đã tối rồi, sao còn đánh xe đi được?”
Bà cụ bọc chân nhỏ vừa đi từ từ đến cửa, vừa nói với con gái út: “Buổi chiều lúc ra cửa đã nói sẽ về, nếu như không về cha con sẽ sốt ruột.”
Chị cả Điền xách theo giỏ liễu đã đuổi theo mẹ mình, Điền Canh Địa theo sát ở phía sau cũng nói: “Em chỉ mang một bó cỏ khô cho lừa, tối nay mà không cho nó ăn, sáng mai nhất định nó sẽ tạo phản, trời tối chút cũng không sao, bọn em mang theo đèn pin, dù sao quãng đường cũng không bao xa, một lát là được, đi đi về về bao nhiêu năm như vậy, đừng nói là trời tối, cho dù nhắm mắt lại vẫn đi được.”
Thấy bọn họ nhất định muốn đi, mẹ Tôn cũng không còn cách nào, đành phải ra ngoài tiễn, cô biết đây là anh chị mình nóng lòng chuyện xưởng lốp xe có ý định tuyển người, vội vã trở về bàn bạc đối sách.
Trong đêm, trên đường khu tập thể nhà máy điện, tiếng chuông lục lạc của con lừa không ngừng vang lên trong đêm tối.
Hai chiếc đèn pin chiếu sáng trước xe lừa, con lừa già nhàn nhã trên đường về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.