Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 7: Học tập với phụ nữ cực kỳ quan trọng
Nam Qua Giáp Tâm
16/10/2023
Sau khi gọi Tôn Biền đến bên cạnh mình, bà cụ vỗ vai cô nhóc, nhìn dáng người yểu điệu của cháu gái cùng với da thịt mịn màng trắng nõn của cô, sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Trong giỏ liễu mà dì cả cháu mang đến có một lọ kem dưỡng da, bên trong đựng phấn dưỡng da mà bà cố ý làm cho cháu, mỗi tuần dùng mấy lần là được, đừng cho mẹ cháu dùng, mẹ cháu không thích hợp, phấn dưỡng da kia là cho mấy cô thiếu nữ dùng.”
Bà cụ nói xong bèn cầm chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, bà cụ sẽ không ăn kem, từ lúc còn trẻ đến bây giờ, phương pháp giải nhiệt mùa hè của bà cụ vẫn luôn là dùng các loại nước chè, dùng cách nói của bà cụ đây gọi là thuận theo tự nhiên, thứ như đá không phải là thứ thuộc về mùa hè, không nên ăn.
Tôn Biền rất nghe lời bà, bởi vì khi con nhỏ cô từng ở bên cạnh bà ngoại một khoảng thời gian, Tôn Biền biết bà cụ không phải là một bà lão nông thôn bình thường, nếu không phải sinh ra thời buổi loạn thế trêu người, ông ngoại cô hoàn toàn không thể cưới được bà ngoại.
Lời này của Tôn Biền không có ý tứ gièm pha bất kỳ ai, chỉ là Tôn Biền loáng thoáng nghe được, ngày xưa ông ngoại cô là người làm công trong cửa hàng đồ gia dụng mà nhà bà ngoại cô mở, về sau làm sao cưới được bà ngoại cô, chuyện này cô không rõ lắm.
Chỉ là vừa nghĩ đến ông ngoại, dáng vẻ mỗi lần nhắc đến chuyện cưới bà ngoại cô vào cửa, giống như con gấu to rơi vào trong ổ mật ong, vẻ mặt tươi cười kia, ngay cả Tôn Biền cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Đừng nhìn ông ngoại là chủ một gia đình, nhưng trên thực thế nóc nhà chính lại là bà ngoại cô, từ trước đến nay mấy việc nhỏ bà ngoại luôn thuận theo ý ông ngoại, nhưng chỉ cần dính dáng đến mấy chuyện gia đình, con cái, ông ngoại cô nhất định sẽ để bà ngoại quyết định.
Tôn Biền cảm thấy bốn anh chị em của mẹ mình nên cảm ơn bà ngoại cô, bởi vì bà ngoại cô kiên trì tất cả con của mình đều phải biết chữ, biết làm toán.
Ở niên đại mà cơm còn sắp ăn không đủ no kia, kiểu “nghèo mà còn đua đòi” của bà ngoại rất khiến người ta trào phúng, nhưng sự thật chứng minh bà ngoại của cô đúng, nói cho cùng con đường của người có tri thức rộng mở hơn nhiều.
Không nói những chuyện khác, bởi vì biết chữ, dáng dấp lại xinh đẹp, dì cả của cô từ nông thôn đến thành phố còn có một phần công việc ổn định.
Mà sau khi mẹ gả cho cha cô, càng trực tiếp được nhà máy cử đến trường học học nâng cao, sau hai năm tốt nghiệp trở về, vào bệnh viện nhà máy trở thành y tá xem như công nhân viên chức, duy trì cũng được mười mấy năm rồi, làm đến chức y tá trưởng khoa nội.
Từ cuộc sống của người bên cạnh, Tôn Biền hiểu được, phần lớn phụ nữ trung niên ở độ tuổi của mẹ cô và dì cả là mù chữ.
Cho dù đã trải qua lớp xóa nạn mù chữ, bọn họ cũng chỉ đơn giản học cho xong mấy con số, thậm chí có một số người ngay cả tên mình cũng không biết viết, cho nên chỉ có thể tham gia một vài công việc đơn giản, hoặc là dứt khoát ở nhà làm nội trợ.
Đây là thực tế ở bên khu ký túc xá nhà xưởng, ở nông thôn lại càng không cần phải nói, có thể nói nếu như không biết chữ, dì cả và mẹ cô tuyệt đối không có cuộc sống như bây giờ.
Cho nên đến tận hiện tại Tôn Biền vẫn còn nhớ đến, trên chiếc giường sưởi ấm áp, bà ngoại ôm cô, vừa cho cô ăn táo ngọt, vừa rất nghiêm túc nói: “Bé ngoan à, cháu phải nhớ, học thức rất quan trọng, đối với phụ nữ mà nói lại càng trọng yếu.”
…
Lúc nhà họ Điền đến không tính là sớm, lại thêm người nhà họ Tôn sớm biết bọn họ sẽ đến, cho nên dù là cha Tôn hay mẹ Tôn, hôm nay đều xin nghỉ về nhà sớm.
Cha Tôn và anh cả Tôn Tuấn của Tôn Biền về nhà đầu tiên, mẹ Tôn gần như chân trước chân sau về cùng với bọn họ, lúc cha Tôn trở về mang theo một chai rượu trắng, trên tay anh trai cô cầm mấy lon bia, mẹ Tôn ở sau lưng bọn họ xách theo một miếng thịt ba chỉ nặng trĩu.
Bà cụ nói xong bèn cầm chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, bà cụ sẽ không ăn kem, từ lúc còn trẻ đến bây giờ, phương pháp giải nhiệt mùa hè của bà cụ vẫn luôn là dùng các loại nước chè, dùng cách nói của bà cụ đây gọi là thuận theo tự nhiên, thứ như đá không phải là thứ thuộc về mùa hè, không nên ăn.
Tôn Biền rất nghe lời bà, bởi vì khi con nhỏ cô từng ở bên cạnh bà ngoại một khoảng thời gian, Tôn Biền biết bà cụ không phải là một bà lão nông thôn bình thường, nếu không phải sinh ra thời buổi loạn thế trêu người, ông ngoại cô hoàn toàn không thể cưới được bà ngoại.
Lời này của Tôn Biền không có ý tứ gièm pha bất kỳ ai, chỉ là Tôn Biền loáng thoáng nghe được, ngày xưa ông ngoại cô là người làm công trong cửa hàng đồ gia dụng mà nhà bà ngoại cô mở, về sau làm sao cưới được bà ngoại cô, chuyện này cô không rõ lắm.
Chỉ là vừa nghĩ đến ông ngoại, dáng vẻ mỗi lần nhắc đến chuyện cưới bà ngoại cô vào cửa, giống như con gấu to rơi vào trong ổ mật ong, vẻ mặt tươi cười kia, ngay cả Tôn Biền cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Đừng nhìn ông ngoại là chủ một gia đình, nhưng trên thực thế nóc nhà chính lại là bà ngoại cô, từ trước đến nay mấy việc nhỏ bà ngoại luôn thuận theo ý ông ngoại, nhưng chỉ cần dính dáng đến mấy chuyện gia đình, con cái, ông ngoại cô nhất định sẽ để bà ngoại quyết định.
Tôn Biền cảm thấy bốn anh chị em của mẹ mình nên cảm ơn bà ngoại cô, bởi vì bà ngoại cô kiên trì tất cả con của mình đều phải biết chữ, biết làm toán.
Ở niên đại mà cơm còn sắp ăn không đủ no kia, kiểu “nghèo mà còn đua đòi” của bà ngoại rất khiến người ta trào phúng, nhưng sự thật chứng minh bà ngoại của cô đúng, nói cho cùng con đường của người có tri thức rộng mở hơn nhiều.
Không nói những chuyện khác, bởi vì biết chữ, dáng dấp lại xinh đẹp, dì cả của cô từ nông thôn đến thành phố còn có một phần công việc ổn định.
Mà sau khi mẹ gả cho cha cô, càng trực tiếp được nhà máy cử đến trường học học nâng cao, sau hai năm tốt nghiệp trở về, vào bệnh viện nhà máy trở thành y tá xem như công nhân viên chức, duy trì cũng được mười mấy năm rồi, làm đến chức y tá trưởng khoa nội.
Từ cuộc sống của người bên cạnh, Tôn Biền hiểu được, phần lớn phụ nữ trung niên ở độ tuổi của mẹ cô và dì cả là mù chữ.
Cho dù đã trải qua lớp xóa nạn mù chữ, bọn họ cũng chỉ đơn giản học cho xong mấy con số, thậm chí có một số người ngay cả tên mình cũng không biết viết, cho nên chỉ có thể tham gia một vài công việc đơn giản, hoặc là dứt khoát ở nhà làm nội trợ.
Đây là thực tế ở bên khu ký túc xá nhà xưởng, ở nông thôn lại càng không cần phải nói, có thể nói nếu như không biết chữ, dì cả và mẹ cô tuyệt đối không có cuộc sống như bây giờ.
Cho nên đến tận hiện tại Tôn Biền vẫn còn nhớ đến, trên chiếc giường sưởi ấm áp, bà ngoại ôm cô, vừa cho cô ăn táo ngọt, vừa rất nghiêm túc nói: “Bé ngoan à, cháu phải nhớ, học thức rất quan trọng, đối với phụ nữ mà nói lại càng trọng yếu.”
…
Lúc nhà họ Điền đến không tính là sớm, lại thêm người nhà họ Tôn sớm biết bọn họ sẽ đến, cho nên dù là cha Tôn hay mẹ Tôn, hôm nay đều xin nghỉ về nhà sớm.
Cha Tôn và anh cả Tôn Tuấn của Tôn Biền về nhà đầu tiên, mẹ Tôn gần như chân trước chân sau về cùng với bọn họ, lúc cha Tôn trở về mang theo một chai rượu trắng, trên tay anh trai cô cầm mấy lon bia, mẹ Tôn ở sau lưng bọn họ xách theo một miếng thịt ba chỉ nặng trĩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.