Chương 22
trucxinh0505
30/07/2020
Hoài
Tuyết hiện tại không phải là Hoài Tuyết trước đây, Hoài Tuyết thật sự
hương tiêu ngọc tẫn do đột quỵ sớm đi đầu thai chuyển kiếp rồi. Linh hồn đang hiện hữu bên trong cơ thể Hạ Tuyết này vốn là một linh thể đến từ
thời không khác. Linh hồn này vốn tại thế giới dị thế đó cũng chết nhưng linh hồn không biến mất, hay quan binh âm phủ đưa đi Diêm La điện mà bị kéo vào vết nứt không gian, xuyên thời không đến thế giới này, nhập vào cơ thể Hoài Tuyết đạt được tân sinh mới.
Kiếp trước của Hoài Tuyết là một sát thủ, từ nhỏ bị tổ chức Ám Sát bắt về đào tạo lấy biệt danh là Mị Độc. Cô nổi danh với khả năng dùng độc vô cùng quỷ mị, trong tổ chức đứng hàng thứ hai và đứng thứ ba trong nhóm Bản Dương Danh bình chọn Thập đại sát thủ mạnh nhất thế giới. Khi có ý thức, cuộc sống của cô đều là máu và bóng đêm, giết người hoặc để người giết mình. Màu sắc trong mắt chỉ có màu đen của màn đêm và màu đỏ của huyết đổ. Cô nghĩ mình cuộc sống sẽ như vậy cho đến ngày sinh mệnh kết thúc, nhưng vào một ngày nọ, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời mình. Nhận nhiệm vụ thích sát hoàng thái tử của D quốc, tiếp cận người này khiến cô không còn là chính mình, cô phải lòng người mình muốn lấy mạng.
Thành tích vốn bất bại suốt 10 năm nay bị phá vỡ, không những hệ thống phòng vệ ở cung Thái tử mạnh gấp nhiều lần so với tư liệu, mà những thế lực cá nhân của mục tiêu cũng vô cùng cao. Cô không cách nào đánh hạ được đối phương, ngược lại còn bị bắt, thông tin về vị Hoàng Thái tử đó hoàn toàn không chính xác. Ý nghĩ đầu tiên của cô khi bị bắt là mình bị chơi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó nói cho cô biết không phải, chỉ là đối tượng của nhiệm vụ lần này ẩn quá hoàn mỹ mà thôi.
Ngày cô làm nhiệm vụ thất bại lần đầu tiên, cũng bị bắt được theo thường lệ thất bại đồng nghĩa với cái chết là không thể nghi ngờ. Nhưng đợi chờ cô lại không hề là lưỡi hái tử thần như cô nghĩ, hoàng thái tử không rõ vì nguyên nhân gì buôn tha cô, không những thế anh còn trợ giúp cô thoát khỏi tổ chức tìm lại thân nhân giúp cô nhận thân.
Cô cảm thấy anh chính là định mệnh của mình là niềm cứu rỗi, là ánh sáng của cuộc đời cô. Vỏn vẹn chỉ trong một đêm cô từ một tên sát thủ không quá khứ không tương lai, cuộc sống vốn dĩ vĩnh viễn đều là một màu hắc ám của màn đêm, thân phận không thể hiện sáng liền xoay mình trở thành biểu muội của Thái tử, hóa ra mẫu thân sinh ra cô và đương nhiệm Hoàng hậu là chị em ruột. Cô nghe nói mẹ cô đã cầu xin Thái tử tha cho cô một mạng. Trong mắt cô, không phải mẫu thân cầu xin cho mình mạng sống mà chính anh mới là người đã vươn tay ra kéo cô khỏi vực thẳm, ban cho cô vinh quang. Dưới muôn vàn ấm áp nhận từ vị Hoàng Thái tử mang đến khiến cô lầm tưởng. Cô không biết có là tình yêu hay không, nhưng một cô có thể xác nhận rõ ràng, cô muốn có người ấy. Thái tử là người anh, người thương duy nhất của cô. Cô không muốn nhườn anh cho bất cứ ai, ánh mắt anh chỉ hướng về mình cô, bất kỳ ai có ý định cướp sự chú ý của anh đều không có tư cách tồn tại trên đời.
Tay cô lại lần nữa dính máu, lần này không là vì nhiệm vụ mà xuất phát từ ý chỉ chính cô. Ban đầu chỉ đơn thuần là dạy dỗ một vài người không biết lau mắt nhìn lại mình thân phận gì mà cũng dám hướng cô chơi tâm nhãn, cùng cô tranh giành cảm tình với anh. Về sau, cô bắt đầu dần sa đọa trong màu đỏ của huyết. Nếu trước đây vì bị tổ chức áp lực về tinh thần mỗi khi cô làm nhiệm vụ đều cảm thấy màu đỏ của máu thật quá chói mắt nên mới thường xuyên chọn cách dùng độc để độc chết mục tiêu, nhưng hiện tại không hiểu sao cô lại cảm thấy nó thật xinh đẹp, cũng thật ấm áp, và cũng rất hưng phấn nhất là khi nhìn cảnh những người bị cô từng đao từng đao hành hạ từ từ cho đến chết. Nhìn bọn họ không ngừng rên rỉ, la hét hay nguyền rủa và qua trọng nhất là nổi sợ hãi đến tột cùng trong mắt bọn họ khi nhìn cô. Cô hưởng thụ cái tư vị mà cô cho là mỹ diệu đó khi giết người. Nó như ma túy mỗi chút một ăn mòn vào mọi ngóc ngách trong cốt tủy, tâm linh cô. Thật sảng, thật thoải mái, thử cảm nhận hơi ấm từ những dòng máu đỏ tươi tuyệt đẹp đang không ngừng phun trào từ vô số vết thương lớn nhỏ trên các cụ thân thể kia xem, quá mỹ diệu, không phải sao, ha ha.
Cô cảm thấy mình đã vì anh mà làm nhiều việc như vậy (giết những người bản thân cho là tình địch, những kẻ đối đầu anh hay một vài người ghen tị nói vài câu khó nghe, tóm lại là lấy cớ tình yêu đối với hoàng thái tử làm lý do cho sở thích biến thái vặn vẹo của bản thân ‘không ngừng giết người lấy làm niềm vui’), cũng chỉ có cô mới thực sự thật lòng với anh, thật sự yêu anh mà không phải vì cái vị trí hiện tại cùng tương lai của anh. Đúng, chỉ mình cô là thật sự yêu anh vô vị lợi, cũng chỉ có cô xứng đáng đứng bên cạnh anh mà thôi, những kẻ khác đều là rác rưởi đến tư cách sống cũng không có chứ nói chi nghĩ muốn làm một nửa của anh.
Cô đã vì anh mà khiến bản thân hai tay nhuộm đẫm máu tươi, biến thành ác quỷ trong mắt kẻ khác. Vậy vì sao? Vì sao khi cô lấy can đảm đi thổ lộ với anh, anh cư nhiên không chút chần chờ mà thẳng thắng từ chối cô, đến thời gian suy nghĩ cũng không. Cô không tin, thật nực cười, anh rõ ràng cũng yêu cô nên trước đây mới quan tâm cô như vậy. Vậy mà bây giờ cô biểu lộ ái với anh anh thế nhưng lại từ chối cô, anh xem cô là gì?
Anh nói anh đối với cô không có cảm giác tình yêu nam nữ, anh trước đây quan tâm cô chỉ là vì cảm tình giữa mẫu hậu anh với mẹ cô mà thôi. Không, cô không tin, anh nhất định đang lừa cô. Cô biết chắc anh cũng yêu cô, vì ngoài cô ra còn ai có thể xứng với anh chứ.
Trên thực tế Hoàng Thái tử chưa từng dù chỉ một chút tỏ ra có ý hay có bất kỳ hành động cử chỉ mập mờ nào cùng Mị Độc cả. Anh đối xử với cô và tất cả mọi người trong hoàng gia là như nhau, thậm chí là so với những người anh em bà con cùng anh lớn lên từ nhỏ ít một phần thân thiết. Chỉ có thể nói những gì cô cho là đều hoàn toàn là tự mình đa tình, tự suy diễn rồi ảo tưởng ra mà thôi.
Lăng Thiên nghĩ bản thân đã nói rất rõ ràng cũng hết lời khuyên bảo, Mị Độc trước nay đều tỏ ra rất lý tính và thông minh nên sẽ biết khó mà lui. Anh cũng quyết định cùng cô kéo khoản cách, tốt nhất là không cần chạm mặt như vậy cô sẽ không vì hiểu lầm mà ảo tưởng. Sau khi quyết định, anh hoàn toàn lạnh nhạt mối quan hệ đối với Mị Độc chẳng mấy chốc anh lại bị núi công việc khiến cho tối mày mặt, thế nên anh rất nhanh chóng ném chuyện lần này ra sau đầu, không chú ý đến nữa, nhưng cũng vì một lần bất cẩn không để ý này mà anh đã phải trả giá đại giới trong tương lai không xa.
Bản thân Mị Độc cũng chính là Hoài Tuyết hiện tại, sau khi bị người mình yêu thẳng thừng từ chối, cô không cam lòng. Cô không tin, anh từng đối xử tốt với mình như vậy nhất định cũng có cảm giác. Anh chắc chắn cũng yêu cô như cô yêu anh vậy. Việc anh xa cách cô nhất định là do đám hồ li tinh kia tác quoái, cô phải bảo vệ anh không để yêu tinh lây nhiễm dơ bẩn của chúng lên anh, vị thần Apollo trong lòng cô.
Thế nhưng vì sao, vì sao mọi người đều chỉ trích cô, việc cô là sát thủ liên hoàn, kẻ thủ ác thực hiện vô số vụ án giết người dã man bị vạch trần, toà án tuyên phán tử hình dành cho cô nhưng cô cũng không chút mảy may để ý. Cô chỉ quan tâm anh. Anh lúc này tại sao vẫn không chịu nhìn cô dù một cái liếc mắt. Cô làm tất cả mọi việc chỉ vì quá yêu anh mà thôi. Tại sao? Anh nói cô không phải yêu mà chỉ là tính độc chiếm quá cường và sự cố chấp vô lý của cô tác quái mà thôi. Cô chính là đứa trẻ xấu tính khư khư ôm món đồ chơi yêu thích trong tay, sẽ hành hung bất kỳ kẻ nào muốn chạm vào nó. Và anh chính là món đồ chơi mà cô vô cùng thích đó.
Không phải, không phải vậy, cô chưa từng xem anh là món đồ chơi. Cô là thật sự yêu anh. Tại sao anh không nhìn thấy chứ? Không, anh nhất định là yêu cô nhưng vì lý do nào đó mới không biểu lộ ra, nhất định như vậy. Nhất định có kẻ nào đó dùng quyền thế hay cách nào đó ngăn cản anh đáp lại tình cảm của cô. Nhất định là vậy. Mà những kẻ đó đều đáng chết, cho dù là ai. Đúng, cô không sai, những kẻ muốn đoạt anh khỏi tay cô mới là sai. Cô phải hủy diệt tất cả bọn chúng. Mị Độc hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng trong suy nghĩ hoản loạn bản thân.
Tính sỡ hữu, độc chiếm cá nhân quá cao cùng bản tính sân - si - ganh ghét vượt tầm kiểm soát đã làm không thiếu việc ác. Bản năng muốn giết người đã sớm ăn sâu vào trong con người cô. Nó không ngừng thôi thúc cô cảm thấy ngứa mắt kẻ nào thì liền đem ra khai đao, hành hạ thảm trọng đến chết mới thôi.
Nếu ai đó bị cô cho là cục đá cản bước con đường Tình Yêu của mình thì lập tức sẽ nhận một kết cục chết dã man nhất. Bị tuyên án tử hình, cô thậm chí không hề có chút hối cải nào mà còn tìm cách bằng vượt ngục, đem thuốc nổ ẩn hoàng cung nhằm diệt trừ tất cả mọi người ở đó, những người cô cho là kẻ cản trở mình.
Cũng trong lúc cô hành động điên cuồng như thế, Hoàng Thái tử Lăng Thiên vì cứu hơn 500 nhân khẩu nằm trong phạm vi nguy hiểm liều mình quyết tử với cô, đổi lấy bình an cho thân nhân và mọi người trong hoàng cung.
Hôm ấy cả nước khóc tang cho vị Hoàng Thái tử anh minh, thần võ, vị Thần mặt trời của họ đã ra đi mãi mãi. Lễ tang là kết thúc của một cuộc đời nhưng ai chắc liệu đó không là một bắt đầu mới đâu.
Kiếp trước của Hoài Tuyết là một sát thủ, từ nhỏ bị tổ chức Ám Sát bắt về đào tạo lấy biệt danh là Mị Độc. Cô nổi danh với khả năng dùng độc vô cùng quỷ mị, trong tổ chức đứng hàng thứ hai và đứng thứ ba trong nhóm Bản Dương Danh bình chọn Thập đại sát thủ mạnh nhất thế giới. Khi có ý thức, cuộc sống của cô đều là máu và bóng đêm, giết người hoặc để người giết mình. Màu sắc trong mắt chỉ có màu đen của màn đêm và màu đỏ của huyết đổ. Cô nghĩ mình cuộc sống sẽ như vậy cho đến ngày sinh mệnh kết thúc, nhưng vào một ngày nọ, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời mình. Nhận nhiệm vụ thích sát hoàng thái tử của D quốc, tiếp cận người này khiến cô không còn là chính mình, cô phải lòng người mình muốn lấy mạng.
Thành tích vốn bất bại suốt 10 năm nay bị phá vỡ, không những hệ thống phòng vệ ở cung Thái tử mạnh gấp nhiều lần so với tư liệu, mà những thế lực cá nhân của mục tiêu cũng vô cùng cao. Cô không cách nào đánh hạ được đối phương, ngược lại còn bị bắt, thông tin về vị Hoàng Thái tử đó hoàn toàn không chính xác. Ý nghĩ đầu tiên của cô khi bị bắt là mình bị chơi, nhưng những chuyện xảy ra sau đó nói cho cô biết không phải, chỉ là đối tượng của nhiệm vụ lần này ẩn quá hoàn mỹ mà thôi.
Ngày cô làm nhiệm vụ thất bại lần đầu tiên, cũng bị bắt được theo thường lệ thất bại đồng nghĩa với cái chết là không thể nghi ngờ. Nhưng đợi chờ cô lại không hề là lưỡi hái tử thần như cô nghĩ, hoàng thái tử không rõ vì nguyên nhân gì buôn tha cô, không những thế anh còn trợ giúp cô thoát khỏi tổ chức tìm lại thân nhân giúp cô nhận thân.
Cô cảm thấy anh chính là định mệnh của mình là niềm cứu rỗi, là ánh sáng của cuộc đời cô. Vỏn vẹn chỉ trong một đêm cô từ một tên sát thủ không quá khứ không tương lai, cuộc sống vốn dĩ vĩnh viễn đều là một màu hắc ám của màn đêm, thân phận không thể hiện sáng liền xoay mình trở thành biểu muội của Thái tử, hóa ra mẫu thân sinh ra cô và đương nhiệm Hoàng hậu là chị em ruột. Cô nghe nói mẹ cô đã cầu xin Thái tử tha cho cô một mạng. Trong mắt cô, không phải mẫu thân cầu xin cho mình mạng sống mà chính anh mới là người đã vươn tay ra kéo cô khỏi vực thẳm, ban cho cô vinh quang. Dưới muôn vàn ấm áp nhận từ vị Hoàng Thái tử mang đến khiến cô lầm tưởng. Cô không biết có là tình yêu hay không, nhưng một cô có thể xác nhận rõ ràng, cô muốn có người ấy. Thái tử là người anh, người thương duy nhất của cô. Cô không muốn nhườn anh cho bất cứ ai, ánh mắt anh chỉ hướng về mình cô, bất kỳ ai có ý định cướp sự chú ý của anh đều không có tư cách tồn tại trên đời.
Tay cô lại lần nữa dính máu, lần này không là vì nhiệm vụ mà xuất phát từ ý chỉ chính cô. Ban đầu chỉ đơn thuần là dạy dỗ một vài người không biết lau mắt nhìn lại mình thân phận gì mà cũng dám hướng cô chơi tâm nhãn, cùng cô tranh giành cảm tình với anh. Về sau, cô bắt đầu dần sa đọa trong màu đỏ của huyết. Nếu trước đây vì bị tổ chức áp lực về tinh thần mỗi khi cô làm nhiệm vụ đều cảm thấy màu đỏ của máu thật quá chói mắt nên mới thường xuyên chọn cách dùng độc để độc chết mục tiêu, nhưng hiện tại không hiểu sao cô lại cảm thấy nó thật xinh đẹp, cũng thật ấm áp, và cũng rất hưng phấn nhất là khi nhìn cảnh những người bị cô từng đao từng đao hành hạ từ từ cho đến chết. Nhìn bọn họ không ngừng rên rỉ, la hét hay nguyền rủa và qua trọng nhất là nổi sợ hãi đến tột cùng trong mắt bọn họ khi nhìn cô. Cô hưởng thụ cái tư vị mà cô cho là mỹ diệu đó khi giết người. Nó như ma túy mỗi chút một ăn mòn vào mọi ngóc ngách trong cốt tủy, tâm linh cô. Thật sảng, thật thoải mái, thử cảm nhận hơi ấm từ những dòng máu đỏ tươi tuyệt đẹp đang không ngừng phun trào từ vô số vết thương lớn nhỏ trên các cụ thân thể kia xem, quá mỹ diệu, không phải sao, ha ha.
Cô cảm thấy mình đã vì anh mà làm nhiều việc như vậy (giết những người bản thân cho là tình địch, những kẻ đối đầu anh hay một vài người ghen tị nói vài câu khó nghe, tóm lại là lấy cớ tình yêu đối với hoàng thái tử làm lý do cho sở thích biến thái vặn vẹo của bản thân ‘không ngừng giết người lấy làm niềm vui’), cũng chỉ có cô mới thực sự thật lòng với anh, thật sự yêu anh mà không phải vì cái vị trí hiện tại cùng tương lai của anh. Đúng, chỉ mình cô là thật sự yêu anh vô vị lợi, cũng chỉ có cô xứng đáng đứng bên cạnh anh mà thôi, những kẻ khác đều là rác rưởi đến tư cách sống cũng không có chứ nói chi nghĩ muốn làm một nửa của anh.
Cô đã vì anh mà khiến bản thân hai tay nhuộm đẫm máu tươi, biến thành ác quỷ trong mắt kẻ khác. Vậy vì sao? Vì sao khi cô lấy can đảm đi thổ lộ với anh, anh cư nhiên không chút chần chờ mà thẳng thắng từ chối cô, đến thời gian suy nghĩ cũng không. Cô không tin, thật nực cười, anh rõ ràng cũng yêu cô nên trước đây mới quan tâm cô như vậy. Vậy mà bây giờ cô biểu lộ ái với anh anh thế nhưng lại từ chối cô, anh xem cô là gì?
Anh nói anh đối với cô không có cảm giác tình yêu nam nữ, anh trước đây quan tâm cô chỉ là vì cảm tình giữa mẫu hậu anh với mẹ cô mà thôi. Không, cô không tin, anh nhất định đang lừa cô. Cô biết chắc anh cũng yêu cô, vì ngoài cô ra còn ai có thể xứng với anh chứ.
Trên thực tế Hoàng Thái tử chưa từng dù chỉ một chút tỏ ra có ý hay có bất kỳ hành động cử chỉ mập mờ nào cùng Mị Độc cả. Anh đối xử với cô và tất cả mọi người trong hoàng gia là như nhau, thậm chí là so với những người anh em bà con cùng anh lớn lên từ nhỏ ít một phần thân thiết. Chỉ có thể nói những gì cô cho là đều hoàn toàn là tự mình đa tình, tự suy diễn rồi ảo tưởng ra mà thôi.
Lăng Thiên nghĩ bản thân đã nói rất rõ ràng cũng hết lời khuyên bảo, Mị Độc trước nay đều tỏ ra rất lý tính và thông minh nên sẽ biết khó mà lui. Anh cũng quyết định cùng cô kéo khoản cách, tốt nhất là không cần chạm mặt như vậy cô sẽ không vì hiểu lầm mà ảo tưởng. Sau khi quyết định, anh hoàn toàn lạnh nhạt mối quan hệ đối với Mị Độc chẳng mấy chốc anh lại bị núi công việc khiến cho tối mày mặt, thế nên anh rất nhanh chóng ném chuyện lần này ra sau đầu, không chú ý đến nữa, nhưng cũng vì một lần bất cẩn không để ý này mà anh đã phải trả giá đại giới trong tương lai không xa.
Bản thân Mị Độc cũng chính là Hoài Tuyết hiện tại, sau khi bị người mình yêu thẳng thừng từ chối, cô không cam lòng. Cô không tin, anh từng đối xử tốt với mình như vậy nhất định cũng có cảm giác. Anh chắc chắn cũng yêu cô như cô yêu anh vậy. Việc anh xa cách cô nhất định là do đám hồ li tinh kia tác quoái, cô phải bảo vệ anh không để yêu tinh lây nhiễm dơ bẩn của chúng lên anh, vị thần Apollo trong lòng cô.
Thế nhưng vì sao, vì sao mọi người đều chỉ trích cô, việc cô là sát thủ liên hoàn, kẻ thủ ác thực hiện vô số vụ án giết người dã man bị vạch trần, toà án tuyên phán tử hình dành cho cô nhưng cô cũng không chút mảy may để ý. Cô chỉ quan tâm anh. Anh lúc này tại sao vẫn không chịu nhìn cô dù một cái liếc mắt. Cô làm tất cả mọi việc chỉ vì quá yêu anh mà thôi. Tại sao? Anh nói cô không phải yêu mà chỉ là tính độc chiếm quá cường và sự cố chấp vô lý của cô tác quái mà thôi. Cô chính là đứa trẻ xấu tính khư khư ôm món đồ chơi yêu thích trong tay, sẽ hành hung bất kỳ kẻ nào muốn chạm vào nó. Và anh chính là món đồ chơi mà cô vô cùng thích đó.
Không phải, không phải vậy, cô chưa từng xem anh là món đồ chơi. Cô là thật sự yêu anh. Tại sao anh không nhìn thấy chứ? Không, anh nhất định là yêu cô nhưng vì lý do nào đó mới không biểu lộ ra, nhất định như vậy. Nhất định có kẻ nào đó dùng quyền thế hay cách nào đó ngăn cản anh đáp lại tình cảm của cô. Nhất định là vậy. Mà những kẻ đó đều đáng chết, cho dù là ai. Đúng, cô không sai, những kẻ muốn đoạt anh khỏi tay cô mới là sai. Cô phải hủy diệt tất cả bọn chúng. Mị Độc hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng trong suy nghĩ hoản loạn bản thân.
Tính sỡ hữu, độc chiếm cá nhân quá cao cùng bản tính sân - si - ganh ghét vượt tầm kiểm soát đã làm không thiếu việc ác. Bản năng muốn giết người đã sớm ăn sâu vào trong con người cô. Nó không ngừng thôi thúc cô cảm thấy ngứa mắt kẻ nào thì liền đem ra khai đao, hành hạ thảm trọng đến chết mới thôi.
Nếu ai đó bị cô cho là cục đá cản bước con đường Tình Yêu của mình thì lập tức sẽ nhận một kết cục chết dã man nhất. Bị tuyên án tử hình, cô thậm chí không hề có chút hối cải nào mà còn tìm cách bằng vượt ngục, đem thuốc nổ ẩn hoàng cung nhằm diệt trừ tất cả mọi người ở đó, những người cô cho là kẻ cản trở mình.
Cũng trong lúc cô hành động điên cuồng như thế, Hoàng Thái tử Lăng Thiên vì cứu hơn 500 nhân khẩu nằm trong phạm vi nguy hiểm liều mình quyết tử với cô, đổi lấy bình an cho thân nhân và mọi người trong hoàng cung.
Hôm ấy cả nước khóc tang cho vị Hoàng Thái tử anh minh, thần võ, vị Thần mặt trời của họ đã ra đi mãi mãi. Lễ tang là kết thúc của một cuộc đời nhưng ai chắc liệu đó không là một bắt đầu mới đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.