Chương 23
trucxinh0505
30/07/2020
Như dự
định, trước một ngày sẽ bị triệu hồi đến Thế giới Ma pháp. Tạ Lâm nghiêm túc nói cho Lăng Thiên nghe. Trái với anh nghĩ Lăng Thiên sẽ có những
động cùng thái không tin hoặc nói anh bị hoang tưởng thì Lăng Thiên chỉ
im lặng.
Suốt cuộc trò chuyện chỉ mình anh nói, Lăng Thiên chỉ nói một câu “Chỉ hai chúng ta sao?”
Ngày hôm sau, Tạ Lâm đến nhà Lăng Thiên ngồi chờ đợi giây phút định mệnh.
Không hiểu sao Tạ Lâm cảm thấy Lăng Thiên sẽ tin tưởng, không gọi người bắt mình nhốt vì bị bệnh hoang tưởng.
Đúng không giờ, gió ngừng thổi, mọi vật xung quanh thật tĩnh lặng. Cả hai đang uống trà thì cảm nhận sự thay đổi khác thường xung quanh mình, một hào quang sáng chói bao quanh hai người, nhắm chặt mắt, cả hai ôm chặt lấy nhau.
--- ------ ---------
Tại thế giới Ma Pháp.
Tạ Lâm xoa xoa cái đầu còn hơi choáng váng của mình “Ai Ui! Đây là đâu?”
“... Tạ Lâm?!” Lăng Thiên có chút không xác định hỏi.
“Ai nha?” Tạ Lâm mê mang, chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn quanh, nhìn xuống thì vội đứng dậy “...A! Xin lỗi, mình không cố ý, bạn có sao không, bị mình đè chắc nặng lắm đi... Lăng Thiên... bạn sao vậy?”
Cảm thấy Lăng Thiên cứ nằm yên dưới đất mà nhìn mình như đang nghiên cứu, không trả lời mình thì sờ tay lên mặt “Mặt mình dính gì à?” rồi cảm thấy có gì đó dị thường, đúng rồi giọng nói của mình, Tạ Lâm che miệng “... từ từ, giọng nói mình...” rồi tự xem xét bản thân ‘Không phải chứ! Đây là làm sao nha? Mình ... mình quay trở lại làm nữ rồi sao? Ông trời đang chơi đùa mình đây mà!’
Lăng Thiên nhận ra người đối diện có thể là Tạ Lâm và bạn ấy cũng đang hoảng hốt khi biết mình thay đổi khi qua thế giới này. Lăng Thiên mở miệng hỏi “Bạn thật sự là Tạ Lâm sao?”
“Ừ, đúng là mình... nhưng mình không hiểu sao đến thế giới này mình lại bị đổi giới tính.”
Đối diện với Tạ Lâm là nữ, Lăng Thiên có hơi bối rối “Khụ, mình có thể cảm giác chính là bạn, Bạn giúp mình ngồi dậy được không?”
Lăng Thiên trước đây gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng đối với họ chỉ có một chữ Lãnh, Đúng, anh không có cảm giác với phái nữ, cũng có nghĩ không lẽ mình thích nam giới nhưng kết quả đều như nhau. Anh xác định cuối cùng mình là người lãnh tình, nhưng lúc này đối diện với Tạ Lâm khoát trên mình là nữ giới. Anh cảm thấy máu nóng trong người đang rạo rực, trái tim nhảy liên hồi. Lăng thiên khẽ vuốt trái tim đang đập gia tốc trong lồng ngựng, thật sâu thâm hút một hơi cố bình tĩnh lại hô hấp.
Lần đầu phát hiện bản thân có tình cảm đặc biệt đối với Tạ Lâm là khoản một tháng trước thì phải. Không hiểu sao, bình thường trước đây không có gì nhưng một tháng qua Tạ Lâm tựa như có một cái gì đó đặc biệt khiến anh để tâm và không biết trái tim mình bị bắt mất lúc nào không hay.
Anh xác định bản thân mình không phải người đồng tính, nhưng lại bị Tạ Lâm cuốn hút. Thời gian anh lưu lại ký túc nhiều hơn, trừ khi công việc quá quan trọng còn thì mỗi đêm anh đều về ký túc nghỉ ngơi.
Lăng Thiên tự kiểm điểm bản thân, không muốn mình sa lầy mất kiểm soát nữa thì được Tạ Lâm kể bạn ấy mộng thấy Tương Lai hai người. Câu chuyện thật khó tin, như một câu chuyện Viễn tưởng không có thật. Nhìn bạn ấy trịnh trọng nói, anh chỉ im lặng lắng nghe và quyết định cùng bạn ấy trải qua thời gian được triệu tập.
Trong lúc chờ đợi, Bạn ấy nói tháng trước mượn tiền mình là để chuẩn bị vũ khí cùng thuốc men. Thế giới được triệu tập là Ma pháp giới, cả hai sẽ phải trải qua cuộc chiến khốc liệt, tìm trong cõi chết dành lấy sự sống. Phải tham gia cuộc chiến phi nghĩa, hai đấu một vạn, người chiến thắng trở thành Tân vương thế giới đó. Nói thật, những điều Tạ Lâm nói nếu từ miệng người khác có lẽ anh đề nghị họ đến bệnh viện thần kinh khám một chút, vì nội dung quá không thực, chỉ có trong trí tưởng tượng mà thôi. Không hiểu sao, khi nghe Tạ Lâm nói, nhìn đôi mắt trong vắt tràn đầy kiên định kia anh liền tin, cho dù những điều đó là điều không tưởng.
Anh cảm thấy mình thật điên rồi. Ngày hôm đó anh dùng toàn lực cung cấp bạn ấy những thứ mình có thể giúp. Và lúc này, Tạ Lâm thể hiện một con người khác so với trước kia. Nhìn những vật anh đưa, chỉ một cái phất tay liền biến mất vô tung vô ảnh, từ ban đầu có chút kinh ngạc đến về sau chết lặng.
Kim đồng hồ điểm không giờ, xung quanh cả hai đột ngột xuất hiện một vòng sáng với những hoa văn kỳ lạ, ánh sáng càng ngày càng lượng rồi dường như có một lực hút vô hình kéo lấy cơ thể bọn họ. Sau một trận lộn nhào lôi kéo khiến đại não trướng đau, cả hai nhắm chặt mắt cho đến khi mọi thứ bình yên trở lại, mở mắt ra phát hiện bị một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp nằm đè lên.
Lăng Thiên hoảng hốt, không hiểu sao vừa liếc nhìn cô gái anh liền cảm giác quen thuộc, rõ ràng là người chưa gặp bao giờ nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại như có một âm thanh báo cho anh đó chính là người mà anh tâm niệm, Tạ Lâm của anh. Vì thế khi nghe cô gái bật thốt lên âm thanh, anh mới buộc miệng nói ra tên bạn ấy. Quả nhiên, đối phương lập tức phản ứng, hóa ra thật là Tạ Lâm. Không biết vì nguyên nhân gì mà bạn ấy bị chuyển đổi giới tính, nhưng anh thật sự rất vui vì điều này. Nói cho cùng, anh yêu người tên Tạ Lâm, yêu tâm hồn, yêu tất cả những gì thuộc về người đó.
“Xin lỗi, ha ha, tớ quên mất.” Tạ Lâm xấu hổ vuốt vuốt mái tóc xõa ngan lưng, cô đưa tay kéo Lăng Thiên từ từ ngồi dậy rồi xem có bị thương chỗ nào không.
Lăng Thiên mỉm nụ cười, đúng nở nụ cười sau mấy chục năm mất cảm giác “Mình không sao, cám ơn” Nhìn cụ cười đẹp như thiên sứ của anh khiến Tạ Lâm ngơ ngẩn.
“Bạn... bạn cười sao?
“Sao hả?” Lăng Thiên sờ cằm mình ngẫm ‘không ngờ cô ấy lại có ảnh hưởng lớn đến vậy, còn khiến cho mình cười được.’
Tạ Lâm còn đang bị nụ cười chân vô tà của Lăng Thiên làm cho ngốc, nhìn biểu hiện của cô Lăng Thiên phì cười. Vừa bị giày vò trong mớ khí hỗn độn, quần áo cả hai xốc xếch, nếu là đàn ông con trai thì không sao nhưng hiện tại Tạ Lâm là nữ. Anh mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cẩn thận giúp cô chỉnh lại cổ áo che đi cảnh xuân trước ngực. Bị hành động này của Lăng Thiên khiến cho Tạ Lâm hơi xấu hổ, hai gò má ửng hồng.
Trong lúc này một âm thanh nhu nhu của trẻ con vang lên bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của Lăng Thiên “Xin... xin chào!” May mắn, cứu với con tim mềm yếu của Tạ Lâm đang muốn ngừng đập.
Suốt cuộc trò chuyện chỉ mình anh nói, Lăng Thiên chỉ nói một câu “Chỉ hai chúng ta sao?”
Ngày hôm sau, Tạ Lâm đến nhà Lăng Thiên ngồi chờ đợi giây phút định mệnh.
Không hiểu sao Tạ Lâm cảm thấy Lăng Thiên sẽ tin tưởng, không gọi người bắt mình nhốt vì bị bệnh hoang tưởng.
Đúng không giờ, gió ngừng thổi, mọi vật xung quanh thật tĩnh lặng. Cả hai đang uống trà thì cảm nhận sự thay đổi khác thường xung quanh mình, một hào quang sáng chói bao quanh hai người, nhắm chặt mắt, cả hai ôm chặt lấy nhau.
--- ------ ---------
Tại thế giới Ma Pháp.
Tạ Lâm xoa xoa cái đầu còn hơi choáng váng của mình “Ai Ui! Đây là đâu?”
“... Tạ Lâm?!” Lăng Thiên có chút không xác định hỏi.
“Ai nha?” Tạ Lâm mê mang, chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn quanh, nhìn xuống thì vội đứng dậy “...A! Xin lỗi, mình không cố ý, bạn có sao không, bị mình đè chắc nặng lắm đi... Lăng Thiên... bạn sao vậy?”
Cảm thấy Lăng Thiên cứ nằm yên dưới đất mà nhìn mình như đang nghiên cứu, không trả lời mình thì sờ tay lên mặt “Mặt mình dính gì à?” rồi cảm thấy có gì đó dị thường, đúng rồi giọng nói của mình, Tạ Lâm che miệng “... từ từ, giọng nói mình...” rồi tự xem xét bản thân ‘Không phải chứ! Đây là làm sao nha? Mình ... mình quay trở lại làm nữ rồi sao? Ông trời đang chơi đùa mình đây mà!’
Lăng Thiên nhận ra người đối diện có thể là Tạ Lâm và bạn ấy cũng đang hoảng hốt khi biết mình thay đổi khi qua thế giới này. Lăng Thiên mở miệng hỏi “Bạn thật sự là Tạ Lâm sao?”
“Ừ, đúng là mình... nhưng mình không hiểu sao đến thế giới này mình lại bị đổi giới tính.”
Đối diện với Tạ Lâm là nữ, Lăng Thiên có hơi bối rối “Khụ, mình có thể cảm giác chính là bạn, Bạn giúp mình ngồi dậy được không?”
Lăng Thiên trước đây gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng đối với họ chỉ có một chữ Lãnh, Đúng, anh không có cảm giác với phái nữ, cũng có nghĩ không lẽ mình thích nam giới nhưng kết quả đều như nhau. Anh xác định cuối cùng mình là người lãnh tình, nhưng lúc này đối diện với Tạ Lâm khoát trên mình là nữ giới. Anh cảm thấy máu nóng trong người đang rạo rực, trái tim nhảy liên hồi. Lăng thiên khẽ vuốt trái tim đang đập gia tốc trong lồng ngựng, thật sâu thâm hút một hơi cố bình tĩnh lại hô hấp.
Lần đầu phát hiện bản thân có tình cảm đặc biệt đối với Tạ Lâm là khoản một tháng trước thì phải. Không hiểu sao, bình thường trước đây không có gì nhưng một tháng qua Tạ Lâm tựa như có một cái gì đó đặc biệt khiến anh để tâm và không biết trái tim mình bị bắt mất lúc nào không hay.
Anh xác định bản thân mình không phải người đồng tính, nhưng lại bị Tạ Lâm cuốn hút. Thời gian anh lưu lại ký túc nhiều hơn, trừ khi công việc quá quan trọng còn thì mỗi đêm anh đều về ký túc nghỉ ngơi.
Lăng Thiên tự kiểm điểm bản thân, không muốn mình sa lầy mất kiểm soát nữa thì được Tạ Lâm kể bạn ấy mộng thấy Tương Lai hai người. Câu chuyện thật khó tin, như một câu chuyện Viễn tưởng không có thật. Nhìn bạn ấy trịnh trọng nói, anh chỉ im lặng lắng nghe và quyết định cùng bạn ấy trải qua thời gian được triệu tập.
Trong lúc chờ đợi, Bạn ấy nói tháng trước mượn tiền mình là để chuẩn bị vũ khí cùng thuốc men. Thế giới được triệu tập là Ma pháp giới, cả hai sẽ phải trải qua cuộc chiến khốc liệt, tìm trong cõi chết dành lấy sự sống. Phải tham gia cuộc chiến phi nghĩa, hai đấu một vạn, người chiến thắng trở thành Tân vương thế giới đó. Nói thật, những điều Tạ Lâm nói nếu từ miệng người khác có lẽ anh đề nghị họ đến bệnh viện thần kinh khám một chút, vì nội dung quá không thực, chỉ có trong trí tưởng tượng mà thôi. Không hiểu sao, khi nghe Tạ Lâm nói, nhìn đôi mắt trong vắt tràn đầy kiên định kia anh liền tin, cho dù những điều đó là điều không tưởng.
Anh cảm thấy mình thật điên rồi. Ngày hôm đó anh dùng toàn lực cung cấp bạn ấy những thứ mình có thể giúp. Và lúc này, Tạ Lâm thể hiện một con người khác so với trước kia. Nhìn những vật anh đưa, chỉ một cái phất tay liền biến mất vô tung vô ảnh, từ ban đầu có chút kinh ngạc đến về sau chết lặng.
Kim đồng hồ điểm không giờ, xung quanh cả hai đột ngột xuất hiện một vòng sáng với những hoa văn kỳ lạ, ánh sáng càng ngày càng lượng rồi dường như có một lực hút vô hình kéo lấy cơ thể bọn họ. Sau một trận lộn nhào lôi kéo khiến đại não trướng đau, cả hai nhắm chặt mắt cho đến khi mọi thứ bình yên trở lại, mở mắt ra phát hiện bị một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp nằm đè lên.
Lăng Thiên hoảng hốt, không hiểu sao vừa liếc nhìn cô gái anh liền cảm giác quen thuộc, rõ ràng là người chưa gặp bao giờ nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại như có một âm thanh báo cho anh đó chính là người mà anh tâm niệm, Tạ Lâm của anh. Vì thế khi nghe cô gái bật thốt lên âm thanh, anh mới buộc miệng nói ra tên bạn ấy. Quả nhiên, đối phương lập tức phản ứng, hóa ra thật là Tạ Lâm. Không biết vì nguyên nhân gì mà bạn ấy bị chuyển đổi giới tính, nhưng anh thật sự rất vui vì điều này. Nói cho cùng, anh yêu người tên Tạ Lâm, yêu tâm hồn, yêu tất cả những gì thuộc về người đó.
“Xin lỗi, ha ha, tớ quên mất.” Tạ Lâm xấu hổ vuốt vuốt mái tóc xõa ngan lưng, cô đưa tay kéo Lăng Thiên từ từ ngồi dậy rồi xem có bị thương chỗ nào không.
Lăng Thiên mỉm nụ cười, đúng nở nụ cười sau mấy chục năm mất cảm giác “Mình không sao, cám ơn” Nhìn cụ cười đẹp như thiên sứ của anh khiến Tạ Lâm ngơ ngẩn.
“Bạn... bạn cười sao?
“Sao hả?” Lăng Thiên sờ cằm mình ngẫm ‘không ngờ cô ấy lại có ảnh hưởng lớn đến vậy, còn khiến cho mình cười được.’
Tạ Lâm còn đang bị nụ cười chân vô tà của Lăng Thiên làm cho ngốc, nhìn biểu hiện của cô Lăng Thiên phì cười. Vừa bị giày vò trong mớ khí hỗn độn, quần áo cả hai xốc xếch, nếu là đàn ông con trai thì không sao nhưng hiện tại Tạ Lâm là nữ. Anh mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cẩn thận giúp cô chỉnh lại cổ áo che đi cảnh xuân trước ngực. Bị hành động này của Lăng Thiên khiến cho Tạ Lâm hơi xấu hổ, hai gò má ửng hồng.
Trong lúc này một âm thanh nhu nhu của trẻ con vang lên bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của Lăng Thiên “Xin... xin chào!” May mắn, cứu với con tim mềm yếu của Tạ Lâm đang muốn ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.