Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế

Chương 13: Tại phòng nghỉ dành cho khách.

trucxinh0505

30/07/2020

Tại phòng nghỉ dành cho khách.

Hạ Lâm ngồi bên mép giường, giọng nhẹ nhàng đều đều kể chuyện thần thoại “{... chạy một đoạn đường dài, thấy bác thợ săn không có đuổi theo sau, sói xám mới hồng hộc thở dốc dừng lại cước bộ, nó cảm thấy khát nước...}”. Âu Dương Thần dường như đã chìm vào giấc ngủ. Dưới ánh sáng nhu hòa của cây đèn bàn có nắp chụp đặt trên kệ tủ đầu giường, trông anh lúc này không khác gì một vị thiên sứ đang say giấc, thật an tĩnh và thuần khiết. Tiếng hít thở đều đều xen lẫn tiếng ngáy nhè nhẹ, cô giảm âm thanh kể chuyện xuống từ từ và dừng lại. Xác định Âu Dương Thần thực sự ngủ sâu thì mới nhẹ nhàng dịch lại góc chăn cẩn thận. Xong đâu đấy cô mỉm cười dịu nhẹ, rời chỗ ngồi bên giường, điều chỉnh ánh sáng đèn ngủ vừa phải rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Qua phòng kế bên, nhận thấy Diệu Hân cũng đã say giấc, điều chỉnh chăn giúp bé, giảm bớt ánh sáng đèn và nhiệt độ thỏa đáng thì mới trở về phòng mình.

Chui vào ổ nhỏ của mình, đồng hồ đã điểm 00:25, Hạ Lâm che miệng ngáp một cái thật to ‘tối nay thật là mệt quá!’ và rất nhanh cô cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng ngày hôm sau.

Hạ Lâm đang vùi mình trong chăn ấm thì nghe tiếng chuông cửa. Cô khó chịu ‘thật là, mới sáng sớm ai lại dám phá giấc ngủ của mình chứ?’... ‘khoan, đâu ai biết chỗ mình ở mà đến viếng thăm... chị dâu? Chết!’ Cô vội vàng tuột xuống giường, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.

Đứng trước cửa không chỉ có chị dâu thân yêu mà còn có anh trai siêu khó tính nữa, nhìn mặt anh ấy đen như đít nồi cô than thở trong lòng ‘chết tôi rồi!’. Cao Thiên Hựu mở lời trách móc “Xem muội kìa, giờ này vẫn còn ngủ được!” Mỹ Linh hà hoãn trước hai anh em “từ từ rồi hỏi con bé, anh thế này thật khiến người ta sợ hãi đó.” Rồi quay sang cô “em không muốn mời anh chị vào trong sao?”

Hạ Lâm cười gượng gạo, mở rộng cánh cửa ra “Ối! em quên mất, mời anh chị vào nhà.”

Hai anh chị yên vị trên ghế Sofa trong phòng khách, cô lấy cớ làm vệ sinh cá nhân hòng chuẩn bị đối sách với anh chị mình.

Cao Thiên Hựu đợi muội muội làm vệ sinh sáng, 15 phút trôi qua thì cô xuất hiện trong bộ đầm kẻ sọc đầy thanh nhã.

Từ lúc vào nhà ngồi chờ muội muội, Cao Thiên Hựu vẫn ngồi một tư thế không thay đổi. Hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt im lặng tựa ‘biển lặng trước cơn giông’. Nhìn biểu hiện anh trai, Hạ Lâm nuốt ực nước miếng xuống cổ họng... theo thói quen tìm chị dâu phát tính hiệu SOS.

Mỹ Linh nhìn chồng lại nhìn Hạ Lâm. Thấy chồng trừng mắt í nói ‘chuyện này em đừng có xen vào’ thì chỉ biết làm động tác ‘tỷ xin lỗi không giúp gì được rồi, muội hãy tự bảo trọng.”

Hai anh em như đang đánh thái cực câm, Mỹ Linh châm tách trà phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy “Ông xã, nhấp chút trà nhuận hầu đã.”

Anh liếc bà xã, hừ qua lỗ mũi một cái, hai tay khoanh trước ngực mới chịu thả lỏng, tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm rồi để xuống bàn.



Biết tính ông xã nhà mình, chuyện này anh ấy phải hỏi cho ra lẽ thì mới an tâm nên cô yên phận làm người vô hình, tự châm trà ngồi uống như người không liên quan. Hạ Lâm nhìn một màn này của Mỹ Linh thì không khỏi chu môi nhỏ, ánh mắt ai oán ‘chị thật là...’

Biết không còn ai giúp được mình nữa, cô tiến lại ngồi đối diện với anh chị “Ca, tại sao huynh lại tức giận muội chứ?”

Cao tổng nhướn mày trả lời “muội không biết nguyên nhân sao?”

Hạ Lâm cười giả lã, lắc đầu nguâỳ nguậy “Không biết nha!”

Cao Thiên Hựu híp mắt nhìn chăm chăm muội muội kết nghĩa “Muốn ca nói sao?”

Hạ Lâm gật đầu như giã tỏi “ đúng vậy?”

Cao Thiên Hựu chỉ hướng phòng nghỉ dành cho khách “Ca hỏi muội, một lớn một nhỏ trong kia là ai? Người như thế nào?”

Hạ Lâm biểu tình ngây ngô “À, hôm nay muội cũng tính nhờ ca giúp tìm hiểu danh tính họ”

“CÁI GÌ? NGƯỜI KHÔNG RÕ LAI LỊCH MUỘI CŨNG DÁM CHỨA CHẤP?”

Nghe giọng điệu anh trai gắt gỏng, cô vội lấy lòng “Ca, muội biết lỗi rồi nhưng muội đảm bảo họ là người tốt!” nhìn anh trai đang cố gắng nghe mình phân trần, cô nói tiếp “muội gặp họ bị nạn trên đường mua thức ăn khuya về, cả hai dường như đang bị truy bắt và rất đói...muội không thể thấy chết không cứu.” Nói xong cô thể hiện mình vô tội mà biểu lộ ủy khuất trong im lặng.

“Còn ủy khuất?” anh nghiêm khắc nói tiếp “Muội là một cô nương sống đơn thân, lại tùy tiện cho người lạ mới gặp lần đầu vào nhà ở qua đêm mà còn nói mình không sai. Ý thức cảnh giác ở đâu? Cho dù đối phương có là trẻ con đi chăng nữa, cũng không thể xác định thật an toàn, không thấy lừa đảo, trộm cắp đầy rẫy trên thế giới không thiếu bóng hình những đứa trẻ đó sao?... (tóm lược 3 vạn chữ).”

“...” Lần đầu thấy anh giận dữ và nói thật nhiều đến như vậy khiến cô thiếu điều đầu choáng, mắt hoa. Trong những người anh chị kết nghĩa, cô sợ và kính nể nhất vị anh trai này. Cô âm thầm lau mồ hôi chịu sự giáo dục từ anh trai.

Dựa theo kinh nghiệm sau vô số lần được anh trai giáo dục, những lúc thế này chỉ có thể cam bái hạ phong, ngoan ngoãn nghe răn bảo, chỉ cần đợi anh trai nói mệt, khát nước mà dừng lại là được. Bằng không, dám có ý đồ muốn phản kháng thì hậu quả sẽ rất rất thê thảm... Cô cũng không có thuộc tính M trong mình nên không muốn làm chuột bạch lần hai đâu. Một lần lỡ dại hối hận ngàn thu là quá đủ rồi, cô vẫn rất yêu quý đôi tai của mình, thà chịu nhất thời chứ không bao giờ muốn nó một lần nữa hưởng hậu đãi bị bắn phá trường kỳ nghe anh trai tụng kinh bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu, chỉ cần gặp phải hay thông qua điện thoại,... liên tục hơn một tuần lễ đến khi cô ngoan ngoãn mà chịu ngồi yên nghe hết bản diễn văn mới tạm nghỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Sâu Gạo Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook