Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống
Chương 4:
Cật Cật Thang Viên Nha
11/11/2024
“Ban đầu con đốt lửa trong bếp, vài năm sau được đại tỳ nữ Liên Hoa bên cạnh tam tiểu thư yêu thích nên hầu hạ nàng ấy vài năm.”
“Tỳ nữ cũng cần người hầu hạ sao?” Mịch Phượng Nương ngạc nhiên.
“Tỳ nữ nhà giàu như tiểu thư thứ hai vậy, bên cạnh có hai tiểu tỳ nữ hầu hạ ăn mặc, Liên Hoa tính tình hiền hòa, ngày lễ tết được thưởng bạc cũng chia cho chúng con, con chỉ phụ trách rót nước pha trà, không chịu khổ gì.”
“Dù sao cũng là làm nô tỳ, sống chết không do mình, nữ nhi khổ của ta!”
Bà ôm nữ nhi rồi lại khóc, mấy ca ca cùng tỷ muội cũng an ủi.
Diệp Đại Phú lau mắt, không quên đưa khăn cho thê tử.
Diệp Trản tiếp tục kể: “Tam tiểu thư Đỗ gia nói câu thơ ‘Điêu tàn ngọc trản’ rất tao nhã nên đặt tên cho con là Ngọc Trản, ai ngờ tên của tỷ tỷ và con ghép lại thành Ngọc Trản, thật có duyên.”
“Tội nghiệp con ta.” Nương nàng lại lau nước mắt, “Nữ nhi tốt của ta phải làm nô tỳ, ngay cả tên mình cũng không giữ được…”
Cả nhà cũng lau mắt theo.
Lúc này cả nhà lại nghe thấy tiếng chuông từ tháp chuông xa xa: “Đang—đang—đang…” tổng cộng một trăm tiếng.
Mịch Phượng Nương đang khóc liền ra lệnh: “Giờ Dậu đến rồi, mau giao tiền! Ít nhất hai mươi văn!”
Cả nhà đang lau nước mắt liền nhanh chóng ngồi quanh bàn.
Từ Diệp Đại Phú lớn tuổi nhất đến Diệp Ly nhỏ tuổi nhất, cả nhà bắt đầu móc tiền từ túi ra.
Tiền đồng rơi vào giỏ vuông trên bàn, kêu leng keng không ngừng.
Diệp Trản: “???”
…
Thấy nữ nhi thắc mắc, Mịch Phượng Nương giải thích: “Đây là tiền sinh hoạt hàng ngày, mỗi ngày hai mươi văn, giao đúng giờ Dậu. Diệp gia không nuôi người ăn không ngồi rồi.”
Cha nàng cười hiền từ, móc từ trong ngực ra một cái túi: “Đưa hết cho nương tử giữ.”
“Ngày hôm nay bán đồ ăn vặt được chín mươi văn, đây là hai mươi văn.” Diệp Ngọc kéo túi tiền, đổ hết lên bàn, “Con lười đếm, nương tự đếm đi.”
Nhị ca Diệp Ngân nhẹ nhàng xách hai túi vải ở cửa: “Hôm nay cứu hỏa được hàng xóm tặng hai túi táo nhỏ, khoảng năm mươi văn. Đưa hết cho nhà ta.”
Tiểu muội Lưu Ly từ tốn đếm hai mươi văn từ túi bên hông: “Sư phụ dẫn con đi khám bệnh, người ta tặng một tấm vải, con bán được thế là sư phụ thưởng cho con ít tiền chạy việc.”
Đại ca Diệp Kim khó khăn móc ra một nắm tiền: “Đây là hai mươi văn.”
Mịch Phượng Nương đưa tay: “Còn nữa không?”
Hắn luyến tiếc móc thêm vài nắm tiền, vẻ mặt đau khổ, đưa lên mấy đồng xu.
“Còn nữa không?” Mịch Phượng Nương không đổi sắc mặt, lặp lại câu nói cũ.
Diệp Kim bất đắc dĩ cởi giày, đổ ra vài đồng xu.
Mịch Phượng Nương vẫn chưa rút tay lại.
Hắn lại móc từ kẽ tóc ra mấy đồng xu cuối cùng, vừa móc còn vừa rên rỉ: “Nương! Con lớn rồi, phải để dành ít tiền riêng để giao thiệp! Hơn nữa sao các đệ đệ cùng tỷ muội trong nhà không bị nộp thêm tiền mà chỉ có mình con bị!”
“Để dành cái gì?!”
Mịch Phượng Nương gõ mạnh vào đầu nhi tử.
“Đừng học theo Triệu Tiểu Thất nhà bên giấu tiền trong kẽ mông!”
Diệp Trản: “…”
Triệu Tiểu Thất, thật tiếc khi biết ngươi theo cách này.
“Không được cãi nương.” Diệp Đại Phú dạy con.
“Mỗi người phải nộp hai mươi văn tiền ăn ở là đúng, nhưng tiền dư con đều cho bạn bè, không bằng để nương giữ cho.”
Hắn vừa bóp tay áo nhi tử, lại móc ra vài đồng tiền, dáng vẻ rất thành thạo.
“Hết rồi. Thật sự hết rồi.” Diệp Kim ôm đầu chạy trốn, “Nếu con nói dối sẽ biến thành bảy mươi hai con chó, chuyên ở cổng nhà tranh phân với người khác!”
Tiểu muội Lưu Ly lẩm bẩm: “Sao lại tranh phân với người khác? Không phải nên tranh với chó khác sao?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
“Tỳ nữ cũng cần người hầu hạ sao?” Mịch Phượng Nương ngạc nhiên.
“Tỳ nữ nhà giàu như tiểu thư thứ hai vậy, bên cạnh có hai tiểu tỳ nữ hầu hạ ăn mặc, Liên Hoa tính tình hiền hòa, ngày lễ tết được thưởng bạc cũng chia cho chúng con, con chỉ phụ trách rót nước pha trà, không chịu khổ gì.”
“Dù sao cũng là làm nô tỳ, sống chết không do mình, nữ nhi khổ của ta!”
Bà ôm nữ nhi rồi lại khóc, mấy ca ca cùng tỷ muội cũng an ủi.
Diệp Đại Phú lau mắt, không quên đưa khăn cho thê tử.
Diệp Trản tiếp tục kể: “Tam tiểu thư Đỗ gia nói câu thơ ‘Điêu tàn ngọc trản’ rất tao nhã nên đặt tên cho con là Ngọc Trản, ai ngờ tên của tỷ tỷ và con ghép lại thành Ngọc Trản, thật có duyên.”
“Tội nghiệp con ta.” Nương nàng lại lau nước mắt, “Nữ nhi tốt của ta phải làm nô tỳ, ngay cả tên mình cũng không giữ được…”
Cả nhà cũng lau mắt theo.
Lúc này cả nhà lại nghe thấy tiếng chuông từ tháp chuông xa xa: “Đang—đang—đang…” tổng cộng một trăm tiếng.
Mịch Phượng Nương đang khóc liền ra lệnh: “Giờ Dậu đến rồi, mau giao tiền! Ít nhất hai mươi văn!”
Cả nhà đang lau nước mắt liền nhanh chóng ngồi quanh bàn.
Từ Diệp Đại Phú lớn tuổi nhất đến Diệp Ly nhỏ tuổi nhất, cả nhà bắt đầu móc tiền từ túi ra.
Tiền đồng rơi vào giỏ vuông trên bàn, kêu leng keng không ngừng.
Diệp Trản: “???”
…
Thấy nữ nhi thắc mắc, Mịch Phượng Nương giải thích: “Đây là tiền sinh hoạt hàng ngày, mỗi ngày hai mươi văn, giao đúng giờ Dậu. Diệp gia không nuôi người ăn không ngồi rồi.”
Cha nàng cười hiền từ, móc từ trong ngực ra một cái túi: “Đưa hết cho nương tử giữ.”
“Ngày hôm nay bán đồ ăn vặt được chín mươi văn, đây là hai mươi văn.” Diệp Ngọc kéo túi tiền, đổ hết lên bàn, “Con lười đếm, nương tự đếm đi.”
Nhị ca Diệp Ngân nhẹ nhàng xách hai túi vải ở cửa: “Hôm nay cứu hỏa được hàng xóm tặng hai túi táo nhỏ, khoảng năm mươi văn. Đưa hết cho nhà ta.”
Tiểu muội Lưu Ly từ tốn đếm hai mươi văn từ túi bên hông: “Sư phụ dẫn con đi khám bệnh, người ta tặng một tấm vải, con bán được thế là sư phụ thưởng cho con ít tiền chạy việc.”
Đại ca Diệp Kim khó khăn móc ra một nắm tiền: “Đây là hai mươi văn.”
Mịch Phượng Nương đưa tay: “Còn nữa không?”
Hắn luyến tiếc móc thêm vài nắm tiền, vẻ mặt đau khổ, đưa lên mấy đồng xu.
“Còn nữa không?” Mịch Phượng Nương không đổi sắc mặt, lặp lại câu nói cũ.
Diệp Kim bất đắc dĩ cởi giày, đổ ra vài đồng xu.
Mịch Phượng Nương vẫn chưa rút tay lại.
Hắn lại móc từ kẽ tóc ra mấy đồng xu cuối cùng, vừa móc còn vừa rên rỉ: “Nương! Con lớn rồi, phải để dành ít tiền riêng để giao thiệp! Hơn nữa sao các đệ đệ cùng tỷ muội trong nhà không bị nộp thêm tiền mà chỉ có mình con bị!”
“Để dành cái gì?!”
Mịch Phượng Nương gõ mạnh vào đầu nhi tử.
“Đừng học theo Triệu Tiểu Thất nhà bên giấu tiền trong kẽ mông!”
Diệp Trản: “…”
Triệu Tiểu Thất, thật tiếc khi biết ngươi theo cách này.
“Không được cãi nương.” Diệp Đại Phú dạy con.
“Mỗi người phải nộp hai mươi văn tiền ăn ở là đúng, nhưng tiền dư con đều cho bạn bè, không bằng để nương giữ cho.”
Hắn vừa bóp tay áo nhi tử, lại móc ra vài đồng tiền, dáng vẻ rất thành thạo.
“Hết rồi. Thật sự hết rồi.” Diệp Kim ôm đầu chạy trốn, “Nếu con nói dối sẽ biến thành bảy mươi hai con chó, chuyên ở cổng nhà tranh phân với người khác!”
Tiểu muội Lưu Ly lẩm bẩm: “Sao lại tranh phân với người khác? Không phải nên tranh với chó khác sao?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.