Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống

Chương 5:

Cật Cật Thang Viên Nha

11/11/2024

Mịch Phượng Nương nhanh chóng nhét tiền vào áo lót sát ngực: “Trản Trản mới về nên tạm thời không cần nộp.”

Các huynh đệ tỷ muội nghe vậy thì không có ý kiến gì.

Diệp Trản nghĩ một lúc, tháo dây lưng: “Dây này làm theo kiểu trong cung, có thể bán được mấy chục văn, coi như tiền công hôm nay của con.”

Nàng ngay lập tức hiểu tại sao cả nhà coi trọng tiền bạc như vậy.

Ở Biện Kinh, cái gì cũng cần tiền: củi nấu ăn phải mua, nước uống phải mua, thậm chí đổ bô cũng phải trả tiền!

Nhà thuê của họ có lẽ là rẻ nhất thành, nhưng vẫn phải trả ba quan mỗi tháng.

Sống ở kinh thành không dễ, phải nhanh chóng tìm cách kiếm sống thôi.

Diệp Trản cũng mang theo tiền bạc, nàng đặt gói hành lý lên bàn: “Đây là hành lý của con, nương cất đi.”

Các tỳ nữ như Liên Hoa đều bị gia đình bán nên không tin tưởng người thân, dặn nàng quan sát phẩm hạnh của gia đình rồi mới lộ tài.

Nhưng Diệp Trản thấy Diệp gia bán hết tài sản chỉ để tìm con, không phải loại người thấy lợi quên nghĩa nên quyết định tin tưởng gia đình.

Gói hành lý rơi xuống bàn, phát ra tiếng kim loại va chạm, mở ra càng lấp lánh.

Mịch Phượng Nương vội úp rổ kim chỉ lên.



Diệp Đại Phú đứng dậy nhảy ra cửa nhìn quanh.

Diệp Ngân thì ra ngoài, ôm cánh tay như gấu đi lại trước cửa.

Ngay cả tiểu muội Lưu Ly cũng biết nhỏ giọng cảnh báo Diệp Trản: “Suỵt——”

Diệp Ngọc giải thích với muội muội: “Hẻm Than Trường loạn lắm, bị người ta nhắm đến rồi trộm hết thì sao?”

Diệp Trản ngạc nhiên rồi tỏ vẻ đồng tình.

Biện Kinh tuy trị an tốt, nhưng thời nào cũng không thiếu trộm cắp,

Nàng xuyên không đến làm tỳ nữ trong gia đình lớn, quên mất bên ngoài hiểm ác.

Vì vậy nàng cất kỹ đồ, kể lại nguồn gốc tài sản cho gia đình:

Liên Hoa tỷ mà Diệp Trản hầu hạ vốn là người tốt, nàng ấy còn cố ý tìm cơ hội kể lại thân thế của Diệp Trản cho lão phu nhân trong phủ nghe giải khuây,

Lão phu nhân thích nghe những câu chuyện đoàn viên, cảm thán vài câu rồi thưởng cho nàng ít đồ.

Các phu nhân trong phủ cũng tặng thêm vài thứ để lấy lòng.

Vì vậy Diệp Trản được hai tấm vải mịn, một chiếc nhẫn vàng bọc bạc, một chiếc nhẫn bạc khảm đá đỏ, hai bộ quần áo cũ của các phu nhân.

Vài tỳ nữ thân quen cũng tặng nàng vài thứ: vài chiếc khăn tay thêu tinh xảo và hai bông hoa lụa.



Còn lại là quần áo của Diệp Trản cùng tiền tích cóp làm tỳ nữ nhiều năm: hai lượng bạc.

Hai lượng bạc này là tiền công, tiền thưởng và tiền lì xì tích cóp hơn mười năm do Liên Hoa giữ hộ, nàng ấy không những không tham ô mà còn thêm vài đồng bạc vụn cho tròn số.

Mịch Phượng Nương nhanh chóng phân chia tài sản: “Bạc thì trong nhà chỉ lấy một lượng, còn lại nhẫn cùng vải lụa khăn tay đều là của con.”

Một lượng bạc đối với nhà giàu không là gì, nhưng với người nghèo thì đủ sống vài ngày.

Một người một ngày ăn uống hết 20 văn, một nghìn văn đủ cho cả nhà tiêu xài bảy tám ngày.

Nếu ở trấn khác ngoài Biện Kinh thì còn có thể tiêu lâu hơn.

“Trản nhi muốn tiêu thế nào là chuyện của nàng, người khác không được gây chuyện, các ngươi có đồng ý không?”

Cả nhà tất nhiên đồng ý.

Sau khi cất tiền vào cái bô ở góc nhà, Mịch Phượng Nương mới bảo các con chuẩn bị tiệc đón gió cho Trản nhi.

Diệp Đại Phú sai Diệp Ngọc ra đầu ngõ mua một ít thịt heo, từ cái chum lớn trước cửa vớt ra một miếng dưa muối khô.

“Con ăn được món thịt heo hầm dưa muối không?” Mịch Phượng Nương muốn làm một bữa ngon cho nữ nhi đón gió, “Rồi lại hấp một con cá khô, mua thêm ít cá chép tươi làm món phụ.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook