Chương 64: Cảm xúc mãnh liệt trong phòng tắm
Thủy tụ nhân gia
15/07/2014
Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kỷ Vĩ ngẩng đầu, mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cố định trên đôi tuyết lê đầy đặn của cô, những giọt nước vẫn đang nhỏ xuống ngực cô, thấm ướt cả áo ngủ, hắn nuốt nước bọt.
Kiều Mạt không vui mắng hắn: “Anh tự đi pha sữa uống đi.” Cô đi lướt qua hắn, vừa lau tốc vừa đi ra ngoài, hắn kéo cô lại, nặng nề đè cô lên vách tường phòng tắm.
Hắn rất hiếm khi hành động như vậy, Kiều Mạt rất ngạc nhiên, nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn: “Em thử nói xem chỗ này bao giờ mới có sữa? Liệu có thể cho anh ăn no không?”
Kiều Mạt nhíu mày, “Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Hắn kéo tay cô đặt lên bảo bối của mình, có chút vô lại quấn quýt lấy cô: “Em có thể an ủi anh một chút không? Em yêu?”
Kiều Mạt nổi giận, cả ngày chơi bời bên ngoài, về nhà lại tùy tiện như vậy, dù cho cô có tốt tính đến thế nào đi nữa cũng không thể chấp nhận nổi.
Không ngờ rằng hắn lại càng làm loạn hơn, bất chấp tất cả, bế cô đặt vào bồn tắm, đầu Kiều Mạt bị va mạnh vào vòi nước, cô đau quá, còn chưa kịp la hét gì, hắn đã cúi xuống hôn cô ngấu nghiến, chiếc lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cô mang theo mùi rượu nồng nặc, lần này Kiều Mạt nổi giận thật rồi, cô cố sức đẩy hắn ra, tay lướt qua vai rồi đấm mạnh vào lưng hắn, nhưng cũng chẳng mảy may tác động gì, hắn vén áo ngủ của cô lên cổ, cúi đầu cắn mạnh lên ngực cô, Kiều Mạt đau quá hét ầm lên, sau đó, cô càng thấy khiếp sợ hơn, dục vọng của hắn ngày càng mãnh liệt, gần như điên cuồng, thậm chí hắn chẳng thể chờ nổi đến lúc bế cô lên giường, ngay trong phòng tắm, đặt cô trong bồn tắm lớn, hắn vội vàng cởi quần áo, tiến vào một cách thô bạo, điên cuồng ra vào, hắn cự lực đòi hỏi nơi cô.
Kiều Mạt bị hắn giày vò đến kiệt sức, gắn gượng đi tắm rửa cùng nằm trên giường, cô nổi giận: “Hôm nay anh bị làm sao vậy?”
Kỷ Vĩ trở mình ôm lấy cô, “Em à, hôm nay anh đã cháy hết mình.”
Kiều Mạt có chút ấm ức, cô muốn nói với hắn là cô đã có thai, nhưng lúc này hắn đang say rượu, lại điên cuồng đến vậy, bảo cô biết mở miệng nói sao đây. Cô đang do dự, chẳng chờ cô mở miệng, mới vừa nghỉ ngơi chưa đến mười phút, hắn lại đột kích một lần nữa, Kiều Mạt sợ hãi, “Kỷ Vĩ, em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng như vậy.”
Hắn ngăn cô lại, “Để sáng mai nói sau đi, ngày tháng còn dài, bây giờ có việc còn quan trọng hơn, anh không muốn nghe gì cả.”
Hắn lại đè chặt lên người cô, nóng bỏng và cuồng nhiệt xâm nhập, chuyển sang tư thế khác, tiến sâu từ sau lưng, Kiều Mạt bất đắc dĩ thừa nhận, cô chỉ hy vọng hắn mau chóng chấm dứt việc này càng sớm càng tốt.
Một đêm này tựa như con sóng lớn va vào vách đá, cô chỉ cần nhớ lại liền có chút hoảng sợ, sáng sớm hôm sau, toàn thân cô đau nhức, bả vai mỏi nhừ, thắt lưng và xương chậu đều đau nhức, hai chân mềm nhũn.
Cô gắng gượng đứng dậy mặc quần áo, hắn vẫn đang ngủ say, Kiều Mạt thở dài, cô buồn rầu khẽ nói: “Anh biết không? Em có thai rồi, anh có muốn đứa bé này không?”
Nhưng hắn vẫn dang ngủ say sưa, Kiều Mạt đành xoa lên mặt hắn một cái, rồi tự đi làm.
Nhưng khi đang làm việc, cô cảm thấy hôm nay trong người rất khó chịu, mệt mỏi rã rời, lại thấy buồn nôn, lúc đang làm bánh bông lan, cô cảm thấy hoa mắt, gắng gượng làm xong công việc buổi sáng, rồi lên phòng nghỉ ngơi, rót một ly nước, bỏng cảm thấy trời đất quay cuồng, chiếc ly đang cầm trên tay rơi xuống đất.
Kim Tông Trạch lao đến đỡ cô: “Kiều Mạt, em bị sao vậy? Sao mặt em lại tái mét đi thế? Hơn nữa, sao đầu em lại toát mồ hôi hột.”
Kiều Mạt cố gắng gượng một chút, nhưng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bụng dưới đau quặn thắt, như thể có thứ gì đó đang bị hút ra, cô cắn chặt răng.
Tông Trạch nói: “Để anh xin phép quản lí cho em về nhà nghỉ ngơi một lát.”
Kiều Mạt định từ chối, nhưng trước mắt tối sầm, cô bị ngất.
Kim Tông Trạch bất chấp tất cả bế cô ra khỏi khách sạn, đứng trước cửa khách sạn vẫy một chiếc xe tắc xi, giục tài xế lái xe như điên lao đến bệnh viện.
Bác sĩ phụ khoa khám cho Kiều Mạt một lúc, vẻ mặt hết sức nghiêm túc hỏi, “Tối qua có sinh hoạt không?”
Nhìn quanh không thấy một ai, Tông Trạch đang đứng bên ngoài, cô đành xấu hổ gật đầu.
Bác sĩ tức giận mắng: “Mang thai thời kỳ đầu không thể vận động kịch liệt như vậy, cô không biết à? Bây giờ cô bị sẩy thai rồi.”
Kiều Mạt kinh ngạc, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt nữ bác sĩ không một tia cảm xúc lóe lên trong mắt cô, rốt cuộc, người đã đi rồi, cô ngồi đó không nhúc nhích, toàn thân vô lực, sẩy thai? Sao có thể chứ?
Cô cắn vào tay mình, chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, không rõ là cảm giác gì, cô nghẹn ngào khóc nức nở.
Tông Trạch khẽ đẩy cửa ra, hắn xấu hổ đi vào, đưa cho cô túi đồ, hóa ra là băng vệ sinh.
Hắn nói: “Anh cũng không biết nên lấy loại nào, chỉ thấy loại nào giống trên quảng cáo thì lấy một gói.”
Tổng cộng là năm gói, hắn thật tốt bụng, xem ra hắn đã biết mọi chuyện rồi, Kiều Mạt cười khổ, lúc này, hắn biết được chuyện này thật đúng là bẽ mặt.
Bác sĩ bảo cô: “Tuy rằng là sinh non tự nhiên, nhưng cô vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi một đêm, hãy nhớ, nếu có thứ gì đó chảy ra, có thể là máu hoặc các cục máu đông, nhất định phải báo cho chúng tôi biết.”
Bác sĩ đi rồi, Kiều Mạt mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, chuyện này sao lại xảy ra được chứ, cô còn chưa nói cho hắn biết, vậy mà chỉ vì một đêm vận động điên cuồng, một đêm bất ngờ này, đem sinh mệnh còn chưa kịp nói cho hắn biết, bóp chết một cách tàn bạo.
Cô đau lòng, lại tủi thân, chum chăn kín đầu, nằm trong chăn khóc đến khi trời tối.
Tong Trạch hết lòng túc trực bên ngoài phòng bệnh của cô, nửa đêm còn mang cháo hầm táo đỏ còn ấm vào cho cô, Kiều Mạt không để ý lắc đầu, chẳng muốn ăn uống gì.
Cô gọi điện cho Kỷ Vĩ, điện thoại của hắn lại tắt máy.
Kỷ Vĩ đang mê muội chơi bời trong sòng bạc ngầm cùng Niếp Hoán Bình.
Biết bao gia đình tan nát chỉ vì cờ bạc.
——————
Kiều Mạt mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Kim Tông Trạch còn đang túc trực bên cạnh giường bệnh của cô, cô vô cùng áy náy, cũng rất xấu hổ.
Cô áy náy nói với Tông Trạch: “Tông Trạch, anh về nhà đi, em nghỉ ngơi một đêm là khỏe thôi.”
Tông Trạch bảo cô: “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đã xin phép quản lí giúp em rồi, anh bảo em bị viêm ruột cấp tính.”
Cô khẽ than, vô cùng áy náy, cho dù hắn thích cô, cũng không thể cứ làm phiền người ta như vậy mãi được.
Mà hắn, chẳng hỏi gì nhiều, rốt cuộc vì Kiều Mạt cứ nằng nặc bảo hắn về, hắn đành về nhà nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, y tá đưa một túi ni lông cho cô, “Đây là thuốc a giao, hôm qua bạn trai cô đặt hiệu thuốc làm nên hôm nay họ mang đến.”
Y tá nói bạn trai cô là Tông Trạch chứ không phải Kỷ Vĩ.
Kiều Mạt bất ngờ cảm động, thuốc a giao phải sắc rất lâu, sau đó bỏ đậu phộng, cẩu khởi, hạt mè đen vào tiếp tục đun sôi cho đến khi cô đặc lại, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ dày khoảng 1 cm là có thể ăn luôn.
Kiều Mạt thấy túi đựng thuốc a giao vẫn còn chút hơi ấm, lòng cô trăm mối ngổn ngang, hắn quả là một người cẩn thận.
Tại đúng nơi, đúng thời điểm, hắn luôn là một người đàn ông chu đáo và dịu dàng, còn cô lại chẳng phải người như vậy.
Bác sĩ tiến hành siêu âm B cho cô rồi bảo: “Trước mắt thì các bộ phận lớn đã bị trôi ra ngoài, nhưng vẫn còn một cục máu đông nhỏ bám vào vách tử cung, cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu có gì bất thường phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô mang đống thuốc do bác sĩ kê đơn cho và thuốc a giao của Tông Trạch xuống lầu, vừa xuống đến đại sảnh bệnh viện, cô liền giật mình.
Cô lại gặp Tông Trạch vẻ mặt còn ngái ngủ, vừa đứng lên khỏi từ sô pha trong đại sảnh, xoa xoa hai tay vào nhau, sụt sịt mũi, hắn lại cuộn người thấp thỏm trên ghế sô pha trong bệnh viện cả đêm sao?
Kiều Mạt bỗng rơi nước mắt, tỏng phút chốc, cô cảm giác như cha vẫn còn sống trên đời, cah luôn lo lắng túc trực liên tục bên ngoài phòng bệnh, chờ đợi con gái, tình cảm ấm áp này lan tràn khắp không gian, như cánh tay vô hình ôm trọn người cô.
Cô quay đầu đi, không muốn vạch trần hắn, cũng không đi gặp hắn ngay mà chờ đến khi hắn cử động cánh tay mấy cái, rồi sau đó bước vội về phía thang máy, cô mới từ từ bước ra khỏi lối nhỏ.
Tong Trạch vào phòng bệnh mà không thấy cô đâu, hắn gọi điện thoại cho cô, Kiều Mạt vờ như không có chuyện gì đáp: “Em không sao, hơi mệt một chút nên về nhà trước.”
Hắn vẫn hơi lo lắng, nhưng lại chẳng thể nói gì khác, đành dặn dò cô mấy câu xong mới tiếc nuối cúp điện thoại.
Kiều Mạt khóc ầm lên, xin lỗi Tông Trạch, sao anh phải thích em làm gì, sao anh lại ngốc nghếch như vậy chứ?
Toàn thân cô mệt mỏi rã rời lê bước về căn hộ của Kỷ Vĩ, mở cửa ra, thấy đôi giày của hắn vứt lung tung cạnh cửa khi vào nhà.
Ném đồ đạc linh tinh lên mặt bàn, cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, toàn thân run rẩy, ướt đẫm mồ hôi, tay cũng run lẩy bẩy.
Kỷ Vĩ đứng trên giường, chùm chăn hỏi cô: “Mới sáng sớm mà em đi đâu vậy?”
Kiều Mạt quay đầu lại nhìn hắn, sớm sao?
Chẳng lẽ hắn vừa mới về nhà sao? Không thấy cô ở nhà lại tưởng cô đi mua bữa sáng sao?
Hắn thấy sắc mặt cô rất lạ, bàn giải thích: “Tối hôm qua anh đi chơi cùng mấy người bạn hơi khuya nên ngủ luôn ở sòng bạc, xin lỗi em.”
Kiều Mạt không lên tiếng.
Hắn hít hít cái mũi, “Kiều Mạt, em ra ngoài mua bữa sáng sao?”
Kiều Mạt quay đầu đi, chẳng hé răng nửa lời. Một lát sau, hắn mới thấy lạ, liền bò xuống giường vội đi dép vào, lại gần ghế sô pha hỏi cô: “Em sao vậy? Sao mặt lại nhợt nhạt vậy?”
Kiều Mạt cúi đầu, bâng qươ đáp một câu: “Chẳng sao cả, hôm nay thấy người hơi mệt.”
Hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, ôm thắt lưng cô, Kiều Mạt nhìn đồng hồ, “Anh đói rồi à, để em đi nấu cơm.”
Hắn gục đầu xuống, đang định về giường ngủ tiếp lúc nữa. Kiều Mạt cô gượng dậy, toàn thân mệt mỏi nhưng vẫn đi chiên trứng gà cho hắn, chiên xong mới gọi hắn dậy ăn cơm.
Cô bỗng thấy hơi nản lòng, dù sao con cũng không còn nữa, cô cũng chẳng cần phải cho hắn biết đến sự tồn tại của nó nữa, giờ nói với hắn thì ích gì?
Vì cơ thể còn yếu, cô choáng váng đứng không nổi, tay chân lạnh như băng, may mà Tông trạch đã xin phép giúp cô nên cô mới có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi ăn cơm xong, cô lấy thuốc bác sĩ đã kê cho uống liên tục trong ba ngày, mà Kỷ Vĩ cũng chẳng nhận ra cô có gì khác thường, Kiều Mạt cũng yên tâm nghỉ ngơi ba ngày, hắn thường không ở nhà, nếu đói thì cô sẽ cố gượng dậy nấu chút cháo, may mà dưới lầu có siêu thị, muốn ăn gì có thể đi thang máy xuống mua về ăn, nhưng khi trở về thì cơ thể rã rời như tằm giăng tơ, cơ thể không thể chống đỡ nổi, toàn thân mềm nhũn như sắp đổ.
Trên ti vi đang chiếu chương trình thế giớ động vật, một con tinh tinh cái đang âu yếm ôm con của nó vào lòng, đang xoa đầu phủi sạch bụi bẩn cho tinh tinh con, Kiều Mạt bỗng òa khóc, cô còn nhớ, ngày bé mẹ cũng thường yêu thương xoa xoa đầu mình như vậy, sau đó mẹ ly hôn cha, cô chẳng hề gặp lại mẹ nữa, ban đầu, cô còn hay nhớ mẹ, sau đó nghe tin mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, lòng cô như đã chết, cho dù cô có nhớ mẹ thì mẹ cũng chẳng thể xuất hiện trước mặt cô được nữa, chẳng ngờ cậu lại nói với cô rằng: “Thật ra mẹ của cháu vẫn chưa chết.”
Cô rất khó chịu, tựa như trong Tuyết sơn phi hồ*, vợ của Miêu Nhân Phụng bỏ trốn theo Điền Quy Nông, cô bé Nhược Lan cô níu vạt áo mẹ, luôn miệng gọi mẹ ơi mẹ ơi, nhưng bà vẫn chẳng mảy may động lòng, khoảnh khắc ấy Kiều Mạt cảm thấy trên đời này không có người mẹ nào tuyệt tình hơn thế, tương tự như vậy, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ mình.
(*http://vi.wikipedia.org/wiki/Tuy%E1%BA%BFt_s%C6%A1n_phi_h%E1%BB%93)
Lúc cô còn đang ngủ mê mệt, Kỷ Vĩ khẽ hôn hai má cô rồi bảo: “Anh muốn sang Hồng Kông vài ngày, em có muốn quà gì không?”
Kiều Mạt chợt tỉnh, “Đi Hồng Kông?”
Hắn nói: “Ừ, ông Chu đi Hồng Kông công tác nên dẫn anh đi cùng.”
“Ông Chu kia là ba của Chu Thành Viện sao?”
“Đúng vậy, nhưng Kiều Mạt, em chớ suy nghĩ lung tung, lúc anh quen biết ông Chu, anh đâu biết ông ấy là ba của Chu Thành Viện đâu.”
Kiều Mạt không nói gì nữa, hắn đã muốn đi thì người khác có ngăn cản thế nào cũng chẳng được.
Hắn dịu dàng bảo cô: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào về anh sẽ mang quà về tặng em.”
Hắn đi rồi, cửa chống trộm kêu inh một tiếng rồi đóng lại, lòng cô cảm thấy mất mác tựa như nước lũ tràn vỡ đê.
Bắt đầu từ bao giờ, khoảng cách của hai người ngày một xa đến vậy?
——————
Hồng Kông, hòn ngọc phương Đông, nơi đây là chốn phồn hoa đô thị nhộn nhịp của châu Á, một trong những trung tâm tài chính quốc tế, vẻ đẹp quyến rũ của thành phố này thu hút biết bao người, nhiều người muốn đến đây định cư với những mơ mộng đẹp đẽ, họ không biết rằng biết bao người đã từng nước mắt tuôn trào mà vĩnh biệt mảnh đất này.
Cuối cùng thì Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ cũng tới Hồng Kông, máy bay hạ cánh tại sân bay Khải Đức, Kỷ Vĩ cảm thán: “Thật ra đây là lần đầu tiên cháu đến Hồng Kông.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, “Cháu còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Hứa Chấn Hoa và một vệ sĩ khác đi phía sau đang kéo hành lý ra ngoài, khi ra sân bay, Chu CHính Vinh ngồi khoang hạng nhất đã đứng bên ngoài từ lâu, Chu Chính Vinh có biệt thự tư nhân ở Hồng Kông, sau khi đến Hồng Kông, họ chuyển sang đi chiếc xe hạng sang GMC, xe chậm rãi dừng lại trước biệt thự trên vịnh ven biển của Chu Chính Vinh, cảnh vật hai bên cửa sổ xe thưa thớt dần, bãi biển rộng bao la dần hiện ra trước mắt họ.
Biệt thự này trang bị hệ thống cửa tự động, vào trong biệt thự, đồ vật bắt mắt đầu tiên là chiếc tủ rượu hai cánh làm bằng gỗ đàn hương của Pháp tỏa ra hương gỗ thoang thoảng, gỗ đàn hương màu nhuốm màu đỏ như áo gấm của bậc đế vương, đi vào sâu nữa là thảm cỏ xanh tốt, những cây phong có thế mới lạ và bắt mắt, không gian yên tĩnh của nơi đây thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái.
Mỗi năm Chu Chính Vinh chỉ đến đây ở một tháng, nhưng chỉ vì một thánh này mà mười một tháng còn lại đều có người giúp việc đến dọn dẹp hàng ngày, quản gia rất nghiêm túc chăm sóc bề mặt cỏ, thay nước cho bể cá, quét dọn sân vườn, người giúp việc ngày ngày lau chùi đồ đạc trong nhà sạch bóng không có lấy một hạt bụi, cũng chẳng dám lơ là.
Kỷ Vĩ than thầm, kẻ có tiền có cuộc sống quá là phô trương lãng phí.
Đến bây giờ, Kỷ Vĩ mới đàn dần cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa nhà giàu và dân thường, hắn vốn tưởng rằng cuộc sống của mình đã rất thoải mái rồi, nhà họ Kỷ có biệt thự, có xe đưa xe đón, cuộc sống sung túc, bình an, nhưng so với nhà Chu Chính Vinh, nhà họ Kỷ chỉ là một hộ gia đình nhỏ.
Họ vào trong biệt thự, Kỷ Vĩ đã nhìn thấy Chu Thành Viện, cô đã thay một chiếc váy liền xinh xắn, từ bên trong đi ra, thân mật chào Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ: “Ba, anh họ.”
Kỷ Vĩ ngẩng đầu, mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cố định trên đôi tuyết lê đầy đặn của cô, những giọt nước vẫn đang nhỏ xuống ngực cô, thấm ướt cả áo ngủ, hắn nuốt nước bọt.
Kiều Mạt không vui mắng hắn: “Anh tự đi pha sữa uống đi.” Cô đi lướt qua hắn, vừa lau tốc vừa đi ra ngoài, hắn kéo cô lại, nặng nề đè cô lên vách tường phòng tắm.
Hắn rất hiếm khi hành động như vậy, Kiều Mạt rất ngạc nhiên, nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn: “Em thử nói xem chỗ này bao giờ mới có sữa? Liệu có thể cho anh ăn no không?”
Kiều Mạt nhíu mày, “Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Hắn kéo tay cô đặt lên bảo bối của mình, có chút vô lại quấn quýt lấy cô: “Em có thể an ủi anh một chút không? Em yêu?”
Kiều Mạt nổi giận, cả ngày chơi bời bên ngoài, về nhà lại tùy tiện như vậy, dù cho cô có tốt tính đến thế nào đi nữa cũng không thể chấp nhận nổi.
Không ngờ rằng hắn lại càng làm loạn hơn, bất chấp tất cả, bế cô đặt vào bồn tắm, đầu Kiều Mạt bị va mạnh vào vòi nước, cô đau quá, còn chưa kịp la hét gì, hắn đã cúi xuống hôn cô ngấu nghiến, chiếc lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cô mang theo mùi rượu nồng nặc, lần này Kiều Mạt nổi giận thật rồi, cô cố sức đẩy hắn ra, tay lướt qua vai rồi đấm mạnh vào lưng hắn, nhưng cũng chẳng mảy may tác động gì, hắn vén áo ngủ của cô lên cổ, cúi đầu cắn mạnh lên ngực cô, Kiều Mạt đau quá hét ầm lên, sau đó, cô càng thấy khiếp sợ hơn, dục vọng của hắn ngày càng mãnh liệt, gần như điên cuồng, thậm chí hắn chẳng thể chờ nổi đến lúc bế cô lên giường, ngay trong phòng tắm, đặt cô trong bồn tắm lớn, hắn vội vàng cởi quần áo, tiến vào một cách thô bạo, điên cuồng ra vào, hắn cự lực đòi hỏi nơi cô.
Kiều Mạt bị hắn giày vò đến kiệt sức, gắn gượng đi tắm rửa cùng nằm trên giường, cô nổi giận: “Hôm nay anh bị làm sao vậy?”
Kỷ Vĩ trở mình ôm lấy cô, “Em à, hôm nay anh đã cháy hết mình.”
Kiều Mạt có chút ấm ức, cô muốn nói với hắn là cô đã có thai, nhưng lúc này hắn đang say rượu, lại điên cuồng đến vậy, bảo cô biết mở miệng nói sao đây. Cô đang do dự, chẳng chờ cô mở miệng, mới vừa nghỉ ngơi chưa đến mười phút, hắn lại đột kích một lần nữa, Kiều Mạt sợ hãi, “Kỷ Vĩ, em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng như vậy.”
Hắn ngăn cô lại, “Để sáng mai nói sau đi, ngày tháng còn dài, bây giờ có việc còn quan trọng hơn, anh không muốn nghe gì cả.”
Hắn lại đè chặt lên người cô, nóng bỏng và cuồng nhiệt xâm nhập, chuyển sang tư thế khác, tiến sâu từ sau lưng, Kiều Mạt bất đắc dĩ thừa nhận, cô chỉ hy vọng hắn mau chóng chấm dứt việc này càng sớm càng tốt.
Một đêm này tựa như con sóng lớn va vào vách đá, cô chỉ cần nhớ lại liền có chút hoảng sợ, sáng sớm hôm sau, toàn thân cô đau nhức, bả vai mỏi nhừ, thắt lưng và xương chậu đều đau nhức, hai chân mềm nhũn.
Cô gắng gượng đứng dậy mặc quần áo, hắn vẫn đang ngủ say, Kiều Mạt thở dài, cô buồn rầu khẽ nói: “Anh biết không? Em có thai rồi, anh có muốn đứa bé này không?”
Nhưng hắn vẫn dang ngủ say sưa, Kiều Mạt đành xoa lên mặt hắn một cái, rồi tự đi làm.
Nhưng khi đang làm việc, cô cảm thấy hôm nay trong người rất khó chịu, mệt mỏi rã rời, lại thấy buồn nôn, lúc đang làm bánh bông lan, cô cảm thấy hoa mắt, gắng gượng làm xong công việc buổi sáng, rồi lên phòng nghỉ ngơi, rót một ly nước, bỏng cảm thấy trời đất quay cuồng, chiếc ly đang cầm trên tay rơi xuống đất.
Kim Tông Trạch lao đến đỡ cô: “Kiều Mạt, em bị sao vậy? Sao mặt em lại tái mét đi thế? Hơn nữa, sao đầu em lại toát mồ hôi hột.”
Kiều Mạt cố gắng gượng một chút, nhưng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bụng dưới đau quặn thắt, như thể có thứ gì đó đang bị hút ra, cô cắn chặt răng.
Tông Trạch nói: “Để anh xin phép quản lí cho em về nhà nghỉ ngơi một lát.”
Kiều Mạt định từ chối, nhưng trước mắt tối sầm, cô bị ngất.
Kim Tông Trạch bất chấp tất cả bế cô ra khỏi khách sạn, đứng trước cửa khách sạn vẫy một chiếc xe tắc xi, giục tài xế lái xe như điên lao đến bệnh viện.
Bác sĩ phụ khoa khám cho Kiều Mạt một lúc, vẻ mặt hết sức nghiêm túc hỏi, “Tối qua có sinh hoạt không?”
Nhìn quanh không thấy một ai, Tông Trạch đang đứng bên ngoài, cô đành xấu hổ gật đầu.
Bác sĩ tức giận mắng: “Mang thai thời kỳ đầu không thể vận động kịch liệt như vậy, cô không biết à? Bây giờ cô bị sẩy thai rồi.”
Kiều Mạt kinh ngạc, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt nữ bác sĩ không một tia cảm xúc lóe lên trong mắt cô, rốt cuộc, người đã đi rồi, cô ngồi đó không nhúc nhích, toàn thân vô lực, sẩy thai? Sao có thể chứ?
Cô cắn vào tay mình, chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, không rõ là cảm giác gì, cô nghẹn ngào khóc nức nở.
Tông Trạch khẽ đẩy cửa ra, hắn xấu hổ đi vào, đưa cho cô túi đồ, hóa ra là băng vệ sinh.
Hắn nói: “Anh cũng không biết nên lấy loại nào, chỉ thấy loại nào giống trên quảng cáo thì lấy một gói.”
Tổng cộng là năm gói, hắn thật tốt bụng, xem ra hắn đã biết mọi chuyện rồi, Kiều Mạt cười khổ, lúc này, hắn biết được chuyện này thật đúng là bẽ mặt.
Bác sĩ bảo cô: “Tuy rằng là sinh non tự nhiên, nhưng cô vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi một đêm, hãy nhớ, nếu có thứ gì đó chảy ra, có thể là máu hoặc các cục máu đông, nhất định phải báo cho chúng tôi biết.”
Bác sĩ đi rồi, Kiều Mạt mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, chuyện này sao lại xảy ra được chứ, cô còn chưa nói cho hắn biết, vậy mà chỉ vì một đêm vận động điên cuồng, một đêm bất ngờ này, đem sinh mệnh còn chưa kịp nói cho hắn biết, bóp chết một cách tàn bạo.
Cô đau lòng, lại tủi thân, chum chăn kín đầu, nằm trong chăn khóc đến khi trời tối.
Tong Trạch hết lòng túc trực bên ngoài phòng bệnh của cô, nửa đêm còn mang cháo hầm táo đỏ còn ấm vào cho cô, Kiều Mạt không để ý lắc đầu, chẳng muốn ăn uống gì.
Cô gọi điện cho Kỷ Vĩ, điện thoại của hắn lại tắt máy.
Kỷ Vĩ đang mê muội chơi bời trong sòng bạc ngầm cùng Niếp Hoán Bình.
Biết bao gia đình tan nát chỉ vì cờ bạc.
——————
Kiều Mạt mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Kim Tông Trạch còn đang túc trực bên cạnh giường bệnh của cô, cô vô cùng áy náy, cũng rất xấu hổ.
Cô áy náy nói với Tông Trạch: “Tông Trạch, anh về nhà đi, em nghỉ ngơi một đêm là khỏe thôi.”
Tông Trạch bảo cô: “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đã xin phép quản lí giúp em rồi, anh bảo em bị viêm ruột cấp tính.”
Cô khẽ than, vô cùng áy náy, cho dù hắn thích cô, cũng không thể cứ làm phiền người ta như vậy mãi được.
Mà hắn, chẳng hỏi gì nhiều, rốt cuộc vì Kiều Mạt cứ nằng nặc bảo hắn về, hắn đành về nhà nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, y tá đưa một túi ni lông cho cô, “Đây là thuốc a giao, hôm qua bạn trai cô đặt hiệu thuốc làm nên hôm nay họ mang đến.”
Y tá nói bạn trai cô là Tông Trạch chứ không phải Kỷ Vĩ.
Kiều Mạt bất ngờ cảm động, thuốc a giao phải sắc rất lâu, sau đó bỏ đậu phộng, cẩu khởi, hạt mè đen vào tiếp tục đun sôi cho đến khi cô đặc lại, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ dày khoảng 1 cm là có thể ăn luôn.
Kiều Mạt thấy túi đựng thuốc a giao vẫn còn chút hơi ấm, lòng cô trăm mối ngổn ngang, hắn quả là một người cẩn thận.
Tại đúng nơi, đúng thời điểm, hắn luôn là một người đàn ông chu đáo và dịu dàng, còn cô lại chẳng phải người như vậy.
Bác sĩ tiến hành siêu âm B cho cô rồi bảo: “Trước mắt thì các bộ phận lớn đã bị trôi ra ngoài, nhưng vẫn còn một cục máu đông nhỏ bám vào vách tử cung, cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu có gì bất thường phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô mang đống thuốc do bác sĩ kê đơn cho và thuốc a giao của Tông Trạch xuống lầu, vừa xuống đến đại sảnh bệnh viện, cô liền giật mình.
Cô lại gặp Tông Trạch vẻ mặt còn ngái ngủ, vừa đứng lên khỏi từ sô pha trong đại sảnh, xoa xoa hai tay vào nhau, sụt sịt mũi, hắn lại cuộn người thấp thỏm trên ghế sô pha trong bệnh viện cả đêm sao?
Kiều Mạt bỗng rơi nước mắt, tỏng phút chốc, cô cảm giác như cha vẫn còn sống trên đời, cah luôn lo lắng túc trực liên tục bên ngoài phòng bệnh, chờ đợi con gái, tình cảm ấm áp này lan tràn khắp không gian, như cánh tay vô hình ôm trọn người cô.
Cô quay đầu đi, không muốn vạch trần hắn, cũng không đi gặp hắn ngay mà chờ đến khi hắn cử động cánh tay mấy cái, rồi sau đó bước vội về phía thang máy, cô mới từ từ bước ra khỏi lối nhỏ.
Tong Trạch vào phòng bệnh mà không thấy cô đâu, hắn gọi điện thoại cho cô, Kiều Mạt vờ như không có chuyện gì đáp: “Em không sao, hơi mệt một chút nên về nhà trước.”
Hắn vẫn hơi lo lắng, nhưng lại chẳng thể nói gì khác, đành dặn dò cô mấy câu xong mới tiếc nuối cúp điện thoại.
Kiều Mạt khóc ầm lên, xin lỗi Tông Trạch, sao anh phải thích em làm gì, sao anh lại ngốc nghếch như vậy chứ?
Toàn thân cô mệt mỏi rã rời lê bước về căn hộ của Kỷ Vĩ, mở cửa ra, thấy đôi giày của hắn vứt lung tung cạnh cửa khi vào nhà.
Ném đồ đạc linh tinh lên mặt bàn, cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, toàn thân run rẩy, ướt đẫm mồ hôi, tay cũng run lẩy bẩy.
Kỷ Vĩ đứng trên giường, chùm chăn hỏi cô: “Mới sáng sớm mà em đi đâu vậy?”
Kiều Mạt quay đầu lại nhìn hắn, sớm sao?
Chẳng lẽ hắn vừa mới về nhà sao? Không thấy cô ở nhà lại tưởng cô đi mua bữa sáng sao?
Hắn thấy sắc mặt cô rất lạ, bàn giải thích: “Tối hôm qua anh đi chơi cùng mấy người bạn hơi khuya nên ngủ luôn ở sòng bạc, xin lỗi em.”
Kiều Mạt không lên tiếng.
Hắn hít hít cái mũi, “Kiều Mạt, em ra ngoài mua bữa sáng sao?”
Kiều Mạt quay đầu đi, chẳng hé răng nửa lời. Một lát sau, hắn mới thấy lạ, liền bò xuống giường vội đi dép vào, lại gần ghế sô pha hỏi cô: “Em sao vậy? Sao mặt lại nhợt nhạt vậy?”
Kiều Mạt cúi đầu, bâng qươ đáp một câu: “Chẳng sao cả, hôm nay thấy người hơi mệt.”
Hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, ôm thắt lưng cô, Kiều Mạt nhìn đồng hồ, “Anh đói rồi à, để em đi nấu cơm.”
Hắn gục đầu xuống, đang định về giường ngủ tiếp lúc nữa. Kiều Mạt cô gượng dậy, toàn thân mệt mỏi nhưng vẫn đi chiên trứng gà cho hắn, chiên xong mới gọi hắn dậy ăn cơm.
Cô bỗng thấy hơi nản lòng, dù sao con cũng không còn nữa, cô cũng chẳng cần phải cho hắn biết đến sự tồn tại của nó nữa, giờ nói với hắn thì ích gì?
Vì cơ thể còn yếu, cô choáng váng đứng không nổi, tay chân lạnh như băng, may mà Tông trạch đã xin phép giúp cô nên cô mới có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi ăn cơm xong, cô lấy thuốc bác sĩ đã kê cho uống liên tục trong ba ngày, mà Kỷ Vĩ cũng chẳng nhận ra cô có gì khác thường, Kiều Mạt cũng yên tâm nghỉ ngơi ba ngày, hắn thường không ở nhà, nếu đói thì cô sẽ cố gượng dậy nấu chút cháo, may mà dưới lầu có siêu thị, muốn ăn gì có thể đi thang máy xuống mua về ăn, nhưng khi trở về thì cơ thể rã rời như tằm giăng tơ, cơ thể không thể chống đỡ nổi, toàn thân mềm nhũn như sắp đổ.
Trên ti vi đang chiếu chương trình thế giớ động vật, một con tinh tinh cái đang âu yếm ôm con của nó vào lòng, đang xoa đầu phủi sạch bụi bẩn cho tinh tinh con, Kiều Mạt bỗng òa khóc, cô còn nhớ, ngày bé mẹ cũng thường yêu thương xoa xoa đầu mình như vậy, sau đó mẹ ly hôn cha, cô chẳng hề gặp lại mẹ nữa, ban đầu, cô còn hay nhớ mẹ, sau đó nghe tin mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, lòng cô như đã chết, cho dù cô có nhớ mẹ thì mẹ cũng chẳng thể xuất hiện trước mặt cô được nữa, chẳng ngờ cậu lại nói với cô rằng: “Thật ra mẹ của cháu vẫn chưa chết.”
Cô rất khó chịu, tựa như trong Tuyết sơn phi hồ*, vợ của Miêu Nhân Phụng bỏ trốn theo Điền Quy Nông, cô bé Nhược Lan cô níu vạt áo mẹ, luôn miệng gọi mẹ ơi mẹ ơi, nhưng bà vẫn chẳng mảy may động lòng, khoảnh khắc ấy Kiều Mạt cảm thấy trên đời này không có người mẹ nào tuyệt tình hơn thế, tương tự như vậy, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ mình.
(*http://vi.wikipedia.org/wiki/Tuy%E1%BA%BFt_s%C6%A1n_phi_h%E1%BB%93)
Lúc cô còn đang ngủ mê mệt, Kỷ Vĩ khẽ hôn hai má cô rồi bảo: “Anh muốn sang Hồng Kông vài ngày, em có muốn quà gì không?”
Kiều Mạt chợt tỉnh, “Đi Hồng Kông?”
Hắn nói: “Ừ, ông Chu đi Hồng Kông công tác nên dẫn anh đi cùng.”
“Ông Chu kia là ba của Chu Thành Viện sao?”
“Đúng vậy, nhưng Kiều Mạt, em chớ suy nghĩ lung tung, lúc anh quen biết ông Chu, anh đâu biết ông ấy là ba của Chu Thành Viện đâu.”
Kiều Mạt không nói gì nữa, hắn đã muốn đi thì người khác có ngăn cản thế nào cũng chẳng được.
Hắn dịu dàng bảo cô: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào về anh sẽ mang quà về tặng em.”
Hắn đi rồi, cửa chống trộm kêu inh một tiếng rồi đóng lại, lòng cô cảm thấy mất mác tựa như nước lũ tràn vỡ đê.
Bắt đầu từ bao giờ, khoảng cách của hai người ngày một xa đến vậy?
——————
Hồng Kông, hòn ngọc phương Đông, nơi đây là chốn phồn hoa đô thị nhộn nhịp của châu Á, một trong những trung tâm tài chính quốc tế, vẻ đẹp quyến rũ của thành phố này thu hút biết bao người, nhiều người muốn đến đây định cư với những mơ mộng đẹp đẽ, họ không biết rằng biết bao người đã từng nước mắt tuôn trào mà vĩnh biệt mảnh đất này.
Cuối cùng thì Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ cũng tới Hồng Kông, máy bay hạ cánh tại sân bay Khải Đức, Kỷ Vĩ cảm thán: “Thật ra đây là lần đầu tiên cháu đến Hồng Kông.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, “Cháu còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Hứa Chấn Hoa và một vệ sĩ khác đi phía sau đang kéo hành lý ra ngoài, khi ra sân bay, Chu CHính Vinh ngồi khoang hạng nhất đã đứng bên ngoài từ lâu, Chu Chính Vinh có biệt thự tư nhân ở Hồng Kông, sau khi đến Hồng Kông, họ chuyển sang đi chiếc xe hạng sang GMC, xe chậm rãi dừng lại trước biệt thự trên vịnh ven biển của Chu Chính Vinh, cảnh vật hai bên cửa sổ xe thưa thớt dần, bãi biển rộng bao la dần hiện ra trước mắt họ.
Biệt thự này trang bị hệ thống cửa tự động, vào trong biệt thự, đồ vật bắt mắt đầu tiên là chiếc tủ rượu hai cánh làm bằng gỗ đàn hương của Pháp tỏa ra hương gỗ thoang thoảng, gỗ đàn hương màu nhuốm màu đỏ như áo gấm của bậc đế vương, đi vào sâu nữa là thảm cỏ xanh tốt, những cây phong có thế mới lạ và bắt mắt, không gian yên tĩnh của nơi đây thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ, sảng khoái.
Mỗi năm Chu Chính Vinh chỉ đến đây ở một tháng, nhưng chỉ vì một thánh này mà mười một tháng còn lại đều có người giúp việc đến dọn dẹp hàng ngày, quản gia rất nghiêm túc chăm sóc bề mặt cỏ, thay nước cho bể cá, quét dọn sân vườn, người giúp việc ngày ngày lau chùi đồ đạc trong nhà sạch bóng không có lấy một hạt bụi, cũng chẳng dám lơ là.
Kỷ Vĩ than thầm, kẻ có tiền có cuộc sống quá là phô trương lãng phí.
Đến bây giờ, Kỷ Vĩ mới đàn dần cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa nhà giàu và dân thường, hắn vốn tưởng rằng cuộc sống của mình đã rất thoải mái rồi, nhà họ Kỷ có biệt thự, có xe đưa xe đón, cuộc sống sung túc, bình an, nhưng so với nhà Chu Chính Vinh, nhà họ Kỷ chỉ là một hộ gia đình nhỏ.
Họ vào trong biệt thự, Kỷ Vĩ đã nhìn thấy Chu Thành Viện, cô đã thay một chiếc váy liền xinh xắn, từ bên trong đi ra, thân mật chào Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ: “Ba, anh họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.