Chương 63: Tranh chấp tại Liên Viên
Thủy tụ nhân gia
18/07/2014
Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kiều Mạt đang cầm ly nước thủy tinh, ngồi trên giường, ti vi đang phát chương trình giải trí truyền hình nhàm chán, đồng hồ đã điểm hơn mười hai giờ, Kỷ Vĩ vẫn chưa về nhà.
Gần đây hắn về nhà ngày càng muộn, có vẻ như ngày càng bận rộn hơn.
Loáng một cái đã là ba tháng sau Tết.
Tình cảm của hai người vẫn thắm thiết như thường, thậm chí còn tốt hơn bao giờ hết, nhưng qua dịp Tết, Kỷ Vĩ bắt đầu thay đổi.
Mấy ngày sau dịp Tết, ngày nào hắn cũng ra ngoài, mỗi ngày về nhà đều rất vui vẻ, cô tò mò hỏi hắn đã đi đâu, hắn bảo cô: “Tôi đã đến rạp hát kinh kịch Tân Phổ, sáng nay nghe vở Ngọc Đường Xuân, buổi chiều lại nghe vở Lưu Bị kén rể.”
Kiều Mạt chẳng hứng thú gì với Kinh kịch, nhưng cô cũng cảm thấy khó hiểu, sao hắn lại thích đến rạp hát, lại còn đến xem cả ngày trời nữa chứ.
Cô nghĩ, đàn ông vốn thích giao lưu qua lại, cô cũng không định gặng hỏi hắn nhiều chuyện, nhưng hắn đang làm gì vậy?
Hơn nữa, gần đây hắn bắt đầu uống rượu, còn say đến mức chẳng biết gì, nửa đêm về nhà cũng chẳng nhẹ nhàng mở cửa như mọi khi mà rầm một cái đẩy cửa ra, Kiều Mạt đang mơ màng ngủ thì giật mình tỉnh giấc, loạng choạng đến cởi áo khoác cho hắn, dìu hắn lên giường, rót nước cho hắn uống, còn hắn thì hò hét ầm ĩ sai bảo này nọ, Kiều Mạt chẳng nghe rõ hắn đang nói gì.
Thỉnh thoảng, tâm trạng khó chịu, về đến nhà là hắn mặt sung mày xỉa, hắn phải gắng gượng lắm mới không mượn rượu trút giận lên người cô.
Kiều Mạt vô tình nghe thấy hắn vụng trộm gọi điện thoại, “Lần sau tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”
Cô bắt đầu lo lắng không yên, nhịn không được hỏi hắn: “Kỷ Vĩ, có phải anh lại đánh bạc không?”
Hắn chối đây đẩy: “Đúng vậy, cùng mấy người bạn chơi một chút, em yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.”
Kiều Mạt lo lắng đến phát khóc, cô rất muốn khuyên nhủ hắn, nhưng.
Gần đây, hắn về nhà giờ giấc thất thường.
Kiều Mạt nhìn đồng hồ, muộn rồi mà hắn vẫn chưa về, cô muốn gọi điện thoại cho hắn, lại sợ hắn giận, chẳng còn cách nào khác, cô đành ấm ức lên giường đi ngủ.
Vì hắn về muộn, nên thời gian hai người âu yếm với nhau còn út hơn trước rất nhiều, mặc dù hắn vẫn nhiệt tình với cô như trước, nhưng lại giống như một cuộc tiến công thần tốc, hắn thích cô, thường âu yếm với cô lúc bình minh, khi cô vẫn còn mơ màng ngủ, hắn lại giống như chú nai con không bồn chồn, động tay động chân ôm ấp cô, nhưng ngay sau đó liền tiến tiến quân thần tốc, thỉnh thoảng, khiến cô đạt cực khoái, cũng có khi, chỉ going như hoàn thành một hạng mục công việc, chỉ đơn giản là đòi hỏi không ngừng, hoàn thành công việc, hắn hơi chút mệt mỏi, quẳng cô sang một bên, tiếp tục ngủ say sưa.
Cô không ngủ được, nên dậy mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu bữa sáng, một hộ gia đình ở tầng đối diện có đứa con đang học trung học, nên người mẹ ngày nào cũng dậy từ sớm tinh mơ chuẩn bị đồ đạc và bữa sáng cho con, cô cũng giống như một bà nội trợ dậy từ sáng sớm, làm nem rán, hoành thánh, nướng vài lát bánh mỳ, muối kim chi, bày biện lên bàn chờ hắn đến ăn.
Kỷ Vĩ cảm kích bảo: “Anh là thằng khốn hạnh phúc nhất trên đời.”
Kiều Mạt hơi bực tức: “Em giống hệt một vương phi bị thất sủng.”
Hắn cười, véo má cô: “Có vương phi nào đáng yêu được như em không?”
Vì vậy cô cũng không nghi ngờ gì, tình yêu hắn dành cho cô vẫn như xưa, nhưng yêu nhau cũng giống như đi trên một con đường, lúc đi lên sườn núi, hai người phải dìu nhau cùng đi, khi đi trên đường bằng phẳng, hai người có thể nắm tay nhau cùng bước về phía trước nói cho cùng, bây giờ hai người đnag đi trên một con đường bằng phẳng.
Kiều Mạt vừa định lên giường, cửa mở ra, cô chạy đên cạnh cửa, thấy Kỷ Vĩ say rượu, mặt đỏ gay.
Kỷ Vĩ treo áo khoác lên cái giá treo quần áo cạnh cửa, chà sát hai tay một lúc rồi luồn tay vào nách cô, cù một trận, Kiều Mạt chẳng hề nhúc nhích, hắn cười: “Lạ thật, hôm nay em không sợ nhột à.”
“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Anh có uống mấy đâu, em yêu, hôm nay anh không say đâu, em yên tâm đi.”
Kiều Mạt pha cho hắn một ly trà sữa, vậy mà nói là không uống mấy, chân nam đá chân chiêu, lúc cô bưng ly trà sữa vào phòng ngủ, hắn đã nằm ngủ lăn quay trên giường.
Kiều Mạt cố nịnh nọt để hắn uống hết ly trà sữa, uống xong hắn tiện tay kéo cô vào lòng, nằm trên ngời hắn, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô. Nhìn cô hai giây, hắn cười ầm lên, xoay người một cái, nằm đè lên người cô.
Kiều Mạt có chút tủi thân: “Hơn một tuần rồi.”
“Có thật là lâu rồi anh không hôn em không?”
“Không, em muốn nói là chúng ta không nói chuyện tử tế đã nhiều tuần nay rồi.”
Hắn thở phào, “Anh hỏi em, chẳng lẽ hôm trước anh âu yếm với em là anh đang mộng du sao?” Hắn cười, “Vậy được, em nói đi, anh đnag nghe đây.” Ngoài miệng thì nói vậy, tay lại xằng bậy vươn ra cởi từng chiếc cúc áo của cô ra.
Kiều Mạt có vẻ không vui, hắn là người như vậy, cô còn có thể nói gì được nữa, cô định nói lại thôi, “Kỷ Vĩ, em…….”
Hắn đã cởi gần hét cúc áo của cô, khẽ cắn vành tai trái của cô. Kiều Mạt đành nhắm mắt lại.
Chờ đến khi hắn ngủ say, cô mới ôm thắt lưng hắn từ phía sau, hắn mơ màng hỏi: “Sao vậy em?”
Kiều Mạt vùi đầu trên lưng hắn, cô khẽ nói: “Thật ra em muốn đượ tâm sự cùng anh.”
Hồm sau hắn ra ngoài, Kiều Mạt vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thoáng qua bồn rửa trong phòng tắm, cô thở dài, cô đặt que thử thái trên bồn rửa mặt, trên màn hình hiện rõ hai vạch màu đỏ.
Có thai.
Cô để chình ình ra như vậy mà hắn cũng chẳng để ý.
——
Kỷ Vĩ ngồi cùng Chu Chính Vinh trong phòng VIP trên tầng hai rạp hát Tân Phổ, đây là vị trí đẹp nhất, cách sân khấu một khoảng vừa đủ, có thể thấy rõ từng động tác dù là nhỏ nhất của những diễn viên đang biểu diễn bên dưới.
Chu Chính Vinh nói: “Họ đều thích xem ca kịch, theo bác thấy, mấy lão già như bác còn lưu giữ những tinh hoa của dân tộc.”
Bà chủ rạp hát đã hóa trang xong xuôi, vào phòng, hôm nay diễn vở kịch võ Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái mà Chu Chính Vinh thích nhất.
Đóng vai Mục Quế Anh chính là một diễn viên nổi tiếng họ Tiết, nhìn thấy Chu Chính Vinh liền lễ phép cúi đầu chào: “Xin chào ông chủ Chu.”
Chu Chính Vinh cười nói: “Bà chủ Tiết, tôi biết đây là buổi biểu diễn đầu tiên cuả bà sau khi khỏi ốm, vậy nên, hôm nay dù diễn xuất có thế nào đi chăng nữa tôi cũng muốn đến cổ vũ một trận.”
Bà chủ Tiết đáp: “Chủ tịch Chu, ngài khách khí quá, có lẽ vở diễn hôm nay hát không được hay như mọi khi, dù sao tôi đã lâu lắm rồi không hát, cũng may những người tới đây hôm nay đều là khách quen, nếu hát không hay, ngài hãy bỏ quá cho.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên: “Giọng hát của bà chủ Tiết là nhất, kịch võ là sở trường của bà, bà cũng đừng khiêm tốn quá.”
Bà chủ Tiết vô cùng biết ơn: “Ngài bận nhiều việc như vậy, lại vẫn hạ cố tới đây ủng hộ cho rạp hát chúng tôi, thật sự khiến tôi vô cùng cảm động, lẵng hoa ngài tặng chúng tôi đã nhận được rồi, còn quyên tặng tiền, quả thật ngài đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
Chu Chính Vinh chỉ cười, ông giới thiệu với bà chủ Tiết: “Đây là Kỷ Vĩ, cậu bạn trẻ của tôi, Kỷ Vĩ, vị này chính là bà chủ Tiết, Tiết Đình Ngọc, danh ca nổi tiếng nhất Lê Viên, lát nữa cậu nghe giọng hát của bà ấy sẽ biết.”
Kỷ Vĩ vội đứng lên chào hỏi Tiết Đình Ngọc, lại nhìn Tiết ĐÌnh Ngọc hóa trang hoàn hảo đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt bà, nhưng sau lớp phấn hóa trang màu hồng nhạt vẫn có thể nhận ra, tuy rằng Tiết Đình Ngọc đã ở độ trung tuần nhưng vẫn rất có phong thái, hơn nữa vị Tiết Đình Ngọc này dáng đi mạnh mẽ, mỗi độngtác giơ tay nhấc chân đều rất quyến rũ.
Hắn đang định nói vài câu khách sáo, bỗng thấy Chu Chính Vinh mỉm cười nhìn Tiết Đình Ngọc, hai người lẳng lặng nhìn nhau chừng năm giây, chẳng hề chớp mắt.
Hắn liền hiểu ngay, ranh giới tình cảm giữa đàn ông và phụ nữ, giữa tình bạn và tình yêu, tán thưởng và thương tiếc mong manh vô cùng.
Tiết Đình Ngọc định thần lại trước, bà cúi đầu, lễ phép nói với Chu Chính Vinh :”Ông chủ Chu, sắp đến giờ rồi, tôi xin phép xuống dưới trước chuẩn bị trang phục và đạo cụ.”
Chu Chính Vinh ánh mắt lưu luyến không rời.
Kỷ Vĩ vờ như không nhìn thấy, hắn điềm nhiên như không nhìn xuống sân khấu.
Khi Tiết Đình Ngọc đi thay trang phục và chuẩn bị đạo cụ xong, Chu Chính Vinh bảo Kỷ Vĩ:
“Trước đâynhững người trong gánh hát phải luyện tập các bước đi khi diễn tuồng, những người luyện tập phải duỗi thẳng chân, bàn chân trước chạm đất, khoảng cách từng bước chân có chuẩn mực nhất định, lợi hại hơn nữa là, những người từng trải qua huấn luyện, phải kẹp trứng gà sống giữa hai đùi, đi hết một vòng, trứng gà cũng không bị rơi vỡ, cho nên trình độ cũng luyện từ đấy mà ra, bây giờ những người này lại chẳng thích xem những thứ này nữa, những thứ tốt đẹp đã hiếm nay lại càng hiếm hơn.”
Kỷ Vĩ gật đầu, họ đi xuống xem, một tiếng chiêng vang vọng, khua chiêng gõ trống, binh lính cầm cờ hàng lối hàng ra ngoài, người phụ việc vén mành lên, diễn viên bước ra sân khấu.
Điệu Tây Bì hai mươi sáu, Tiết Đình Ngọc hát rành mạch:
“Chẳng phải ta thấy quốc gia lâm nguy mà không đoái hoài gì, gặp ấn soái lại ham mê, nổi lên tham vọng làm bá chủ? Tướng quân Dương gia ta xả thân vì nước, bình định xã tắc, khúc khải hoàn phải hy sinh biết bao nhiêu tướng sĩ.”
Toàn bộ khán phòng, mọi người cùng reo hò cổ vũ.
Chu Chính Vinh vỗ tay khe khẽ, Kỷ Vĩ cũng tấm tắc khen.
Tuy rằng nghe Chu Chính Vinh nói đây là vở diễn đầu tiên sau khi Tiết Đình Ngọc khỏi bệnh, nhưng thấy bà lưu loát sinh động, giọng hát trau chuốt, tròn trịa, tràn đầy tự tin, Chu Chính Vinh vừa nghe vừa trầm trồ khen ngợi, vô cùng thích thú, mặt mày hớn hở, ánh mắt cuẩ ông chưa từng rời khỏi Tiết Đình Ngọc.
“Ta không nắm giữ ấn soái thì ai làm thống soái, ta không chỉ huy binh lính thì ai chỉ huy, mau gọi kẻ hầu người hạ đến mặc quân phục chỉnh tề cho ta, mang ấn soái đến thào trường chỉ huy tam quân.”
Hát xong vở, Tiết Đình Ngọc lễ phép khom lưng, cúi đầu cám ơn tất cả mọi người, khán giả ra về đều khoái chí vô cùng.
Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ ra khỏi phòng, ông nói với Kỷ Vĩ: “Cậu xuống dưới lầu chờ tôi một lát, tôi đi tìm bà chủ Tiết và mấy người quen trò chuyện một lát.”
Kỷ Vĩ đi xuống lầu dưới, thăm quan đại sảnh một vòng, mới vừa đi đến cạnh cửa phụ gian triển lãm, liền nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp trên nên nhà, nghe có vẻ rất vội vàng, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Thành viện.
Mặt Chu Thành Viện hằm hằm tức giận, tay cô xách một túi LV nhỏ, giày cao 8 phân giẫm nát đại sảnh lát bằng đá cẩm thạch, bước nhanh đến bên này, tiếng giày lộp cộp vang vọng khắp nơi.
Chu Thành Viện không nhìn thấy Kỷ Vĩ, cô đi vội về hậu trường sân khấu, lúc này Hứa Chấn Hoa bước ra chặn cô lại.
Cô không hài lòng hỏi: “Ba tôi đâu?”
“Ông Chu đang nói chuyện với bà chủ rạp hát ở phía sau cánh gà.”
Chu Thành Viện cười lạnh: “Tìm bà chủ họ Tiết kia sao? Tránh ra.” Cô đi lướt qua Hứa Chấn Hoa vào trong.
Hứa Chấn Hoa cũng không ngăn cô lại, vừa lịch sự vừa khách sáo khuyên cô: “Cô Thành Viện, chủ tịch Chu đang tâm sự với bà chủ rạp hát.”
Chu Thành Viện bỗng nổi giận, “Tránh ra, anh dám ngăn cản tôi sao.”
Kỷ Vĩ rất bất ngờ, Chu Thành Viện sao lại nổi cáu ghê gớm đến vậy?
Hứa Chấn Hoa vẫn nói năng rất đúng mực, “Cô Thành Viện, trách nhiệm của tôi là thay mặt chủ tịch tiếp đón khách khứa, ngài ấy nói tạm thời không muốn gặp ai, nếu cô muốn gặp, để tôi vào báo với ngài ấy một tiếng.”
Chủ Thành Viện cười khẩy: “Tôi là người ngoài sao? Anh là cái thá gì? Anh sợ ba tôi lại không sợ tôi sao?”
Hứa Chấn Hoa cười nhạt: “Tôi ăn lương của chủ tịch, tôi có trách nhiệm làm việc cho chủ tịch, ngài ấy đã nói rõ là không muốn gặp ai, dù là ai đi nữa cũng không tiếp, tôi có trách nhiệm làm theo chỉ thị của ngài ấy, nếu cô nhất quyết đòi vào gặp chủ tịch, trước tiên phải thông qua tôi trước.”
Chu Thành Viện tức giận, cô tránh sang bên cạnh muốn đi qua nhưng đều bị Hứa Chấn Hoa lẽ phép ngăn cản, nhất thời cô tức điên lên, đột nhiên cô giơ tay lên, tát một cái vào mặt Hứa Chấn Hoa.
Kỷ Vĩ cũng có chút ngạc nhiên, Chu Thành Viện lại rat ay đánh người khác? Trong ấn tượng của hắn, Chu Thành Viện là một cô gái đoan trang, nhã nhặn, sao bây giờ lại giống hệt một người phụ nhữ chua ngoa như vậy?
Hắn liền hiểu ngay, chắc chắn là Tiết Đình Ngọc có quan hệ không rõ ràng với Chu Chính Vinh
Hắn đi lại phía này, Chu Thành Viện đang mắng Hứa Chấn Hoa: “Anh đúng là một tên kẻ hầu trong nhà.”
Kỷ Vĩ khẽ vỗ lên vai cô, “Thành Viện, trong phòng triển lãm trưng bày rất nhiều tranh ảnh nổi tiếng, chúng ta vào xem đi.”
Chu Thành Viện nhìn thấy hắn thì giật mình.
Hắn điềm nhiên như không kéo cô đi, nhân tiện nháy mắt ra hiệu với Hứa Chấn Hoa.
Làm vệ sĩ cũng chẳng dễ dàng gì, tuy rằng là làm công ăn lương nhưng cũng đâu phải là bán thân làm nô lệ, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng đến vậy.
Kéo cô sang bên kia, Chu Thành Viện mới nói với Kỷ Vĩ: “Anh không nên ngăn cản em.”
Kỷ Vĩ chỉ nói: “Bác Chu đang tâm sự cùng mấy ông bạn già, cớ sao lại đi quấy rầy ông ấy?”
“Người phụ nữ kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
“Thành Viện, vậy em định làm gì? Xông thẳng vào phòng à? Cả hai chúng ta đều hiểu rõ mọi chuyện, sao lại cứ phải khiến bản thân buồn phiền chứ?”
Cô nhìn vào hậu trường sân khấu, ngẫm nghĩ một lát, rốt cục cũng hạ hỏa.
Kỹ Vĩ kéo cô đến ngắm tranh, dễ dàng nhận ra là cô đang thấp thỏm không yên.
Mắ Chu Thành Viện một mực nhìn khán đâì, quả nhiên một lát sau, cửa mở ra, không chỉ một mình Chu Chính Vinh ra ngoài mà còn có bà chủ rạp hát, Tiết Đình Ngọc, bên cạnh còn có một nhân viên rạp hát khác ra khỏi hậu trường, thật ra tình hình thực tế hoàn toàn khác với những gì người ta suy đoán, nhiều lúc, chúng ta luôn có những ý nghĩ đen tối, nhưng thực tế nó lại rất trong sạch, Chu Chính Vinh chỉ nói chuyện phiếm cùng mọi người. Nhưng chỉ vì ông với bà chủ Tiết từng có tình cảm ái muội với nhau, lại cùng nhau vào sau hậu trường, khiến cho người khác phải suy đoán lung tung, hủy hoại thanh danh người khác mới dẫn đến cảnh tượng tranh chấp này.
Chu Thành Viện không nói gì, Kỷ Vĩ liếc nhìn cô, may mà cô còn chưa xông vào, nếu không há chẳng phải là quá mất mặt sao.
Chu Chính Vinh thấy con gái đến đây, mới đầu cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng thấy con gái đứng cùng Kỷ Vĩ quả là xứng lứa vừa đôi, liền tươi cười rạng rỡ.
Ông chào mọi người, đi lại đây trêu con gái: “Ha ha, sao con lại tới đây? Con là tân binh đến sa trường nhập ngũ hay là rồng con đang nổi xuân tình?”
Chu Thành Viện còn chưa nói gì, mắt lảng sang chỗ khác, Chu Chính Vinh hỏi Kỷ Vĩ: “Các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Cũng chưa nói gì cả ạ, chúng cháu vừa mới gặp nhau.”
Chu Chính Vinh cười sảng khoái, “Kỷ Vĩ, đứa con gái của bác rất ngang bướng, nhưng bác thấy một việc rất lạ là nó mà cứ ở cạnh cháu là bớt bướng bỉnh rất nhiều, tên nhóc như cháu vậy mà lại rất có uy với phụ nữ.”
Hắn không biết nên đáp lại thế nào, đành cười trừ.
Chu Chính Vinh cười ầm lên, kéo hai người đi cùng, ba người cùng đi ăn tối.
Trong một phòng riêng thuộc nhà hàng tư nhân Quảng Đông, sau khi vào phòng ngồi, quản đốc mang vào một bình rượu Mao Đài, Chu Chính Vinh bảo với Kỷ Vĩ: “Rượu này do một người bạn của bác tự tay ủ, rất thơm, ông ta cho bác mấy bình, bác nói cho cháu biết, cháu đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài của mấy chai rượu đắt tiền, đóng chai sang trọng, đôi khi uống vào, hương vị còn thua xa rượu tự nấu.”
Ông giới thiệu từng nguyên liệu để ủ loại rượu này, ủ bao nhiêu năm, phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức mới chưng cất được loại rượu này, Kỷ Vĩ nghe không hiểu lắm, chỉ biết rằng loại rượi này có chứa rất nhiều dược liệu quý hiếm, cho thấy tình cảm chân thành của Chu Chính Vinh dành cho mình, ông sẽ không tùy tiện lấy rượu quý ra chiêu đãi bạn bè.
Chu Chính Vinh nói: “Cháu hãy nếm thử xem, rượu này rất mạnh, bác thấy tửu lượng của cháu cũng được, song, cháu chỉ có thể uống nhiều nhất là 3 ly, bởi vì…………” Ông thì thầm vào tai Kỷ Vĩ: “Sauk hi uống ba ly, đêm nay sau khi về đến nhà cháu, cháu sẽ chẳng muốn rời giường đâu.”
Hai người đều cười, Chu Thành Viện đẩy ly rượu của mình ra, “Con cũng muốn uống một ly.”
Chu Chính Vinh quát con gái, “Con là con gái, sao có thể uống loại rượu có nồng độ cao như vậy được.”
Chu Thành Viện nói bóng gió, “Muons gairi sầu hãy uống rượu Đỗ Khang.”
Kỷ Vĩ không nói gì.
Chu Chính Vinh cười, đỡ lời, “Đúng vậy, nếu cả hai đứa đều muốn uống rượu, chi bằng cả ba chúng ta cùng uống đi.”
Tửu lượng của ba người cũng khá, một bình rượu đế chẳng mấy chốc đã đến đáy. Thực ra nếu ba người cùng uống thì cũng không nhiều lắm, chẳng qua là rượu này ngấm rất từ từ, Kỷ Vĩ uống hết ba ly, ban đầu cũng không cảm thấy khác lạ gì, nhưng khi bữa tiệc còn chưa đến hồi kết thúc, anh bắt đầu cảm thấy toàn thân đã có sự biến đổi.
Chu Chính Vinh hứng trí dào dạt, ông lấy đũa gõ nhịp lên bàn ăn rồi bắt đầu hát kinh kịch, Kỷ Vĩ cũng cười cười khích lệ ông.
Chu Thành Viện cảm thấy hơi mất mác, cô nhíu mày kéo tay ba, “Ba ơi, về nhà thôi.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, “Được rồi, chúng ta về thôi.”
Ông vẫn rất hào hứng, sau khi nói tạm biệt Kỷ Vĩ và hẹn Kỷ Vĩ lần sau lại đến cùng mình.
Sau khi ngồi lên xem Bently, hai cha con cũng chẳng ói gì với nhau.
Một lát sau, Chu Chính Vinh hỏi con gái: “Hôm nay không vào trong náo loạn, chắc là nó đã khuyên nhủ con chứ gì!”
Chu Thành Viện cúi đầu.
Chu Chính Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: “Thích nó thật sao? Đã mấy tháng rồi mà con vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Vẻ mặt Chu Thành Viện buồn bã, chớp lông mi, “Vâng ạ, đâu thể từ bỏ dễ dàng như vậy.”
Chu Chính Vinh thản nhiên nói, “Chớ nên nóng vội như vậy, đã là của con thì cuối cùng vẫn sẽ thuộc về con, nhưng nếu đã không phải của con, thì dù con có cố gượng ép đến thế nào, cũng chỉ có thể níu kéo được thân thể người ấy chứ không thể nắm giữ trái tim người ta được.”
——
Kỷ Vĩ lái xe quay về nhà riêng, vừa lên xe, hắn liền cởi áo khoác ra, vừa lái xe vừa tháo cà vạt, loại rượu này ngấm rất chậm, hắn chỉ cảm thấy thân thể căng cứng khó chịu, gấp gáp tựa như trong lồng ngực đang có một ngọn lửa cháy bùng ra ngoài, mà người an hem của hắn đang đứng thẳng, trướng đau vô cùng, lúc này đây, ngọn lửa ấy càng ngày càng bùng lên dữ dội.
Đẩy cửa ra, Kiều Mạt ngó đầu ra ngoài, thấy hắn thì thoáng yên tâm, cô vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, cô đang cầm chiếc khăn lông lau tóc.
Hắn xông vào nhà vệ sinh, mặt đỏ tía tai, thở hổn hển, Kiều Mạt kinh ngạc nhìn hắn, “Sắc mặt của anh rất lạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Mạt đang cầm ly nước thủy tinh, ngồi trên giường, ti vi đang phát chương trình giải trí truyền hình nhàm chán, đồng hồ đã điểm hơn mười hai giờ, Kỷ Vĩ vẫn chưa về nhà.
Gần đây hắn về nhà ngày càng muộn, có vẻ như ngày càng bận rộn hơn.
Loáng một cái đã là ba tháng sau Tết.
Tình cảm của hai người vẫn thắm thiết như thường, thậm chí còn tốt hơn bao giờ hết, nhưng qua dịp Tết, Kỷ Vĩ bắt đầu thay đổi.
Mấy ngày sau dịp Tết, ngày nào hắn cũng ra ngoài, mỗi ngày về nhà đều rất vui vẻ, cô tò mò hỏi hắn đã đi đâu, hắn bảo cô: “Tôi đã đến rạp hát kinh kịch Tân Phổ, sáng nay nghe vở Ngọc Đường Xuân, buổi chiều lại nghe vở Lưu Bị kén rể.”
Kiều Mạt chẳng hứng thú gì với Kinh kịch, nhưng cô cũng cảm thấy khó hiểu, sao hắn lại thích đến rạp hát, lại còn đến xem cả ngày trời nữa chứ.
Cô nghĩ, đàn ông vốn thích giao lưu qua lại, cô cũng không định gặng hỏi hắn nhiều chuyện, nhưng hắn đang làm gì vậy?
Hơn nữa, gần đây hắn bắt đầu uống rượu, còn say đến mức chẳng biết gì, nửa đêm về nhà cũng chẳng nhẹ nhàng mở cửa như mọi khi mà rầm một cái đẩy cửa ra, Kiều Mạt đang mơ màng ngủ thì giật mình tỉnh giấc, loạng choạng đến cởi áo khoác cho hắn, dìu hắn lên giường, rót nước cho hắn uống, còn hắn thì hò hét ầm ĩ sai bảo này nọ, Kiều Mạt chẳng nghe rõ hắn đang nói gì.
Thỉnh thoảng, tâm trạng khó chịu, về đến nhà là hắn mặt sung mày xỉa, hắn phải gắng gượng lắm mới không mượn rượu trút giận lên người cô.
Kiều Mạt vô tình nghe thấy hắn vụng trộm gọi điện thoại, “Lần sau tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”
Cô bắt đầu lo lắng không yên, nhịn không được hỏi hắn: “Kỷ Vĩ, có phải anh lại đánh bạc không?”
Hắn chối đây đẩy: “Đúng vậy, cùng mấy người bạn chơi một chút, em yên tâm đi, anh biết chừng mực mà.”
Kiều Mạt lo lắng đến phát khóc, cô rất muốn khuyên nhủ hắn, nhưng.
Gần đây, hắn về nhà giờ giấc thất thường.
Kiều Mạt nhìn đồng hồ, muộn rồi mà hắn vẫn chưa về, cô muốn gọi điện thoại cho hắn, lại sợ hắn giận, chẳng còn cách nào khác, cô đành ấm ức lên giường đi ngủ.
Vì hắn về muộn, nên thời gian hai người âu yếm với nhau còn út hơn trước rất nhiều, mặc dù hắn vẫn nhiệt tình với cô như trước, nhưng lại giống như một cuộc tiến công thần tốc, hắn thích cô, thường âu yếm với cô lúc bình minh, khi cô vẫn còn mơ màng ngủ, hắn lại giống như chú nai con không bồn chồn, động tay động chân ôm ấp cô, nhưng ngay sau đó liền tiến tiến quân thần tốc, thỉnh thoảng, khiến cô đạt cực khoái, cũng có khi, chỉ going như hoàn thành một hạng mục công việc, chỉ đơn giản là đòi hỏi không ngừng, hoàn thành công việc, hắn hơi chút mệt mỏi, quẳng cô sang một bên, tiếp tục ngủ say sưa.
Cô không ngủ được, nên dậy mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu nấu bữa sáng, một hộ gia đình ở tầng đối diện có đứa con đang học trung học, nên người mẹ ngày nào cũng dậy từ sớm tinh mơ chuẩn bị đồ đạc và bữa sáng cho con, cô cũng giống như một bà nội trợ dậy từ sáng sớm, làm nem rán, hoành thánh, nướng vài lát bánh mỳ, muối kim chi, bày biện lên bàn chờ hắn đến ăn.
Kỷ Vĩ cảm kích bảo: “Anh là thằng khốn hạnh phúc nhất trên đời.”
Kiều Mạt hơi bực tức: “Em giống hệt một vương phi bị thất sủng.”
Hắn cười, véo má cô: “Có vương phi nào đáng yêu được như em không?”
Vì vậy cô cũng không nghi ngờ gì, tình yêu hắn dành cho cô vẫn như xưa, nhưng yêu nhau cũng giống như đi trên một con đường, lúc đi lên sườn núi, hai người phải dìu nhau cùng đi, khi đi trên đường bằng phẳng, hai người có thể nắm tay nhau cùng bước về phía trước nói cho cùng, bây giờ hai người đnag đi trên một con đường bằng phẳng.
Kiều Mạt vừa định lên giường, cửa mở ra, cô chạy đên cạnh cửa, thấy Kỷ Vĩ say rượu, mặt đỏ gay.
Kỷ Vĩ treo áo khoác lên cái giá treo quần áo cạnh cửa, chà sát hai tay một lúc rồi luồn tay vào nách cô, cù một trận, Kiều Mạt chẳng hề nhúc nhích, hắn cười: “Lạ thật, hôm nay em không sợ nhột à.”
“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Anh có uống mấy đâu, em yêu, hôm nay anh không say đâu, em yên tâm đi.”
Kiều Mạt pha cho hắn một ly trà sữa, vậy mà nói là không uống mấy, chân nam đá chân chiêu, lúc cô bưng ly trà sữa vào phòng ngủ, hắn đã nằm ngủ lăn quay trên giường.
Kiều Mạt cố nịnh nọt để hắn uống hết ly trà sữa, uống xong hắn tiện tay kéo cô vào lòng, nằm trên ngời hắn, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô. Nhìn cô hai giây, hắn cười ầm lên, xoay người một cái, nằm đè lên người cô.
Kiều Mạt có chút tủi thân: “Hơn một tuần rồi.”
“Có thật là lâu rồi anh không hôn em không?”
“Không, em muốn nói là chúng ta không nói chuyện tử tế đã nhiều tuần nay rồi.”
Hắn thở phào, “Anh hỏi em, chẳng lẽ hôm trước anh âu yếm với em là anh đang mộng du sao?” Hắn cười, “Vậy được, em nói đi, anh đnag nghe đây.” Ngoài miệng thì nói vậy, tay lại xằng bậy vươn ra cởi từng chiếc cúc áo của cô ra.
Kiều Mạt có vẻ không vui, hắn là người như vậy, cô còn có thể nói gì được nữa, cô định nói lại thôi, “Kỷ Vĩ, em…….”
Hắn đã cởi gần hét cúc áo của cô, khẽ cắn vành tai trái của cô. Kiều Mạt đành nhắm mắt lại.
Chờ đến khi hắn ngủ say, cô mới ôm thắt lưng hắn từ phía sau, hắn mơ màng hỏi: “Sao vậy em?”
Kiều Mạt vùi đầu trên lưng hắn, cô khẽ nói: “Thật ra em muốn đượ tâm sự cùng anh.”
Hồm sau hắn ra ngoài, Kiều Mạt vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thoáng qua bồn rửa trong phòng tắm, cô thở dài, cô đặt que thử thái trên bồn rửa mặt, trên màn hình hiện rõ hai vạch màu đỏ.
Có thai.
Cô để chình ình ra như vậy mà hắn cũng chẳng để ý.
——
Kỷ Vĩ ngồi cùng Chu Chính Vinh trong phòng VIP trên tầng hai rạp hát Tân Phổ, đây là vị trí đẹp nhất, cách sân khấu một khoảng vừa đủ, có thể thấy rõ từng động tác dù là nhỏ nhất của những diễn viên đang biểu diễn bên dưới.
Chu Chính Vinh nói: “Họ đều thích xem ca kịch, theo bác thấy, mấy lão già như bác còn lưu giữ những tinh hoa của dân tộc.”
Bà chủ rạp hát đã hóa trang xong xuôi, vào phòng, hôm nay diễn vở kịch võ Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái mà Chu Chính Vinh thích nhất.
Đóng vai Mục Quế Anh chính là một diễn viên nổi tiếng họ Tiết, nhìn thấy Chu Chính Vinh liền lễ phép cúi đầu chào: “Xin chào ông chủ Chu.”
Chu Chính Vinh cười nói: “Bà chủ Tiết, tôi biết đây là buổi biểu diễn đầu tiên cuả bà sau khi khỏi ốm, vậy nên, hôm nay dù diễn xuất có thế nào đi chăng nữa tôi cũng muốn đến cổ vũ một trận.”
Bà chủ Tiết đáp: “Chủ tịch Chu, ngài khách khí quá, có lẽ vở diễn hôm nay hát không được hay như mọi khi, dù sao tôi đã lâu lắm rồi không hát, cũng may những người tới đây hôm nay đều là khách quen, nếu hát không hay, ngài hãy bỏ quá cho.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên: “Giọng hát của bà chủ Tiết là nhất, kịch võ là sở trường của bà, bà cũng đừng khiêm tốn quá.”
Bà chủ Tiết vô cùng biết ơn: “Ngài bận nhiều việc như vậy, lại vẫn hạ cố tới đây ủng hộ cho rạp hát chúng tôi, thật sự khiến tôi vô cùng cảm động, lẵng hoa ngài tặng chúng tôi đã nhận được rồi, còn quyên tặng tiền, quả thật ngài đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
Chu Chính Vinh chỉ cười, ông giới thiệu với bà chủ Tiết: “Đây là Kỷ Vĩ, cậu bạn trẻ của tôi, Kỷ Vĩ, vị này chính là bà chủ Tiết, Tiết Đình Ngọc, danh ca nổi tiếng nhất Lê Viên, lát nữa cậu nghe giọng hát của bà ấy sẽ biết.”
Kỷ Vĩ vội đứng lên chào hỏi Tiết Đình Ngọc, lại nhìn Tiết ĐÌnh Ngọc hóa trang hoàn hảo đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt bà, nhưng sau lớp phấn hóa trang màu hồng nhạt vẫn có thể nhận ra, tuy rằng Tiết Đình Ngọc đã ở độ trung tuần nhưng vẫn rất có phong thái, hơn nữa vị Tiết Đình Ngọc này dáng đi mạnh mẽ, mỗi độngtác giơ tay nhấc chân đều rất quyến rũ.
Hắn đang định nói vài câu khách sáo, bỗng thấy Chu Chính Vinh mỉm cười nhìn Tiết Đình Ngọc, hai người lẳng lặng nhìn nhau chừng năm giây, chẳng hề chớp mắt.
Hắn liền hiểu ngay, ranh giới tình cảm giữa đàn ông và phụ nữ, giữa tình bạn và tình yêu, tán thưởng và thương tiếc mong manh vô cùng.
Tiết Đình Ngọc định thần lại trước, bà cúi đầu, lễ phép nói với Chu Chính Vinh :”Ông chủ Chu, sắp đến giờ rồi, tôi xin phép xuống dưới trước chuẩn bị trang phục và đạo cụ.”
Chu Chính Vinh ánh mắt lưu luyến không rời.
Kỷ Vĩ vờ như không nhìn thấy, hắn điềm nhiên như không nhìn xuống sân khấu.
Khi Tiết Đình Ngọc đi thay trang phục và chuẩn bị đạo cụ xong, Chu Chính Vinh bảo Kỷ Vĩ:
“Trước đâynhững người trong gánh hát phải luyện tập các bước đi khi diễn tuồng, những người luyện tập phải duỗi thẳng chân, bàn chân trước chạm đất, khoảng cách từng bước chân có chuẩn mực nhất định, lợi hại hơn nữa là, những người từng trải qua huấn luyện, phải kẹp trứng gà sống giữa hai đùi, đi hết một vòng, trứng gà cũng không bị rơi vỡ, cho nên trình độ cũng luyện từ đấy mà ra, bây giờ những người này lại chẳng thích xem những thứ này nữa, những thứ tốt đẹp đã hiếm nay lại càng hiếm hơn.”
Kỷ Vĩ gật đầu, họ đi xuống xem, một tiếng chiêng vang vọng, khua chiêng gõ trống, binh lính cầm cờ hàng lối hàng ra ngoài, người phụ việc vén mành lên, diễn viên bước ra sân khấu.
Điệu Tây Bì hai mươi sáu, Tiết Đình Ngọc hát rành mạch:
“Chẳng phải ta thấy quốc gia lâm nguy mà không đoái hoài gì, gặp ấn soái lại ham mê, nổi lên tham vọng làm bá chủ? Tướng quân Dương gia ta xả thân vì nước, bình định xã tắc, khúc khải hoàn phải hy sinh biết bao nhiêu tướng sĩ.”
Toàn bộ khán phòng, mọi người cùng reo hò cổ vũ.
Chu Chính Vinh vỗ tay khe khẽ, Kỷ Vĩ cũng tấm tắc khen.
Tuy rằng nghe Chu Chính Vinh nói đây là vở diễn đầu tiên sau khi Tiết Đình Ngọc khỏi bệnh, nhưng thấy bà lưu loát sinh động, giọng hát trau chuốt, tròn trịa, tràn đầy tự tin, Chu Chính Vinh vừa nghe vừa trầm trồ khen ngợi, vô cùng thích thú, mặt mày hớn hở, ánh mắt cuẩ ông chưa từng rời khỏi Tiết Đình Ngọc.
“Ta không nắm giữ ấn soái thì ai làm thống soái, ta không chỉ huy binh lính thì ai chỉ huy, mau gọi kẻ hầu người hạ đến mặc quân phục chỉnh tề cho ta, mang ấn soái đến thào trường chỉ huy tam quân.”
Hát xong vở, Tiết Đình Ngọc lễ phép khom lưng, cúi đầu cám ơn tất cả mọi người, khán giả ra về đều khoái chí vô cùng.
Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ ra khỏi phòng, ông nói với Kỷ Vĩ: “Cậu xuống dưới lầu chờ tôi một lát, tôi đi tìm bà chủ Tiết và mấy người quen trò chuyện một lát.”
Kỷ Vĩ đi xuống lầu dưới, thăm quan đại sảnh một vòng, mới vừa đi đến cạnh cửa phụ gian triển lãm, liền nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp trên nên nhà, nghe có vẻ rất vội vàng, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Thành viện.
Mặt Chu Thành Viện hằm hằm tức giận, tay cô xách một túi LV nhỏ, giày cao 8 phân giẫm nát đại sảnh lát bằng đá cẩm thạch, bước nhanh đến bên này, tiếng giày lộp cộp vang vọng khắp nơi.
Chu Thành Viện không nhìn thấy Kỷ Vĩ, cô đi vội về hậu trường sân khấu, lúc này Hứa Chấn Hoa bước ra chặn cô lại.
Cô không hài lòng hỏi: “Ba tôi đâu?”
“Ông Chu đang nói chuyện với bà chủ rạp hát ở phía sau cánh gà.”
Chu Thành Viện cười lạnh: “Tìm bà chủ họ Tiết kia sao? Tránh ra.” Cô đi lướt qua Hứa Chấn Hoa vào trong.
Hứa Chấn Hoa cũng không ngăn cô lại, vừa lịch sự vừa khách sáo khuyên cô: “Cô Thành Viện, chủ tịch Chu đang tâm sự với bà chủ rạp hát.”
Chu Thành Viện bỗng nổi giận, “Tránh ra, anh dám ngăn cản tôi sao.”
Kỷ Vĩ rất bất ngờ, Chu Thành Viện sao lại nổi cáu ghê gớm đến vậy?
Hứa Chấn Hoa vẫn nói năng rất đúng mực, “Cô Thành Viện, trách nhiệm của tôi là thay mặt chủ tịch tiếp đón khách khứa, ngài ấy nói tạm thời không muốn gặp ai, nếu cô muốn gặp, để tôi vào báo với ngài ấy một tiếng.”
Chủ Thành Viện cười khẩy: “Tôi là người ngoài sao? Anh là cái thá gì? Anh sợ ba tôi lại không sợ tôi sao?”
Hứa Chấn Hoa cười nhạt: “Tôi ăn lương của chủ tịch, tôi có trách nhiệm làm việc cho chủ tịch, ngài ấy đã nói rõ là không muốn gặp ai, dù là ai đi nữa cũng không tiếp, tôi có trách nhiệm làm theo chỉ thị của ngài ấy, nếu cô nhất quyết đòi vào gặp chủ tịch, trước tiên phải thông qua tôi trước.”
Chu Thành Viện tức giận, cô tránh sang bên cạnh muốn đi qua nhưng đều bị Hứa Chấn Hoa lẽ phép ngăn cản, nhất thời cô tức điên lên, đột nhiên cô giơ tay lên, tát một cái vào mặt Hứa Chấn Hoa.
Kỷ Vĩ cũng có chút ngạc nhiên, Chu Thành Viện lại rat ay đánh người khác? Trong ấn tượng của hắn, Chu Thành Viện là một cô gái đoan trang, nhã nhặn, sao bây giờ lại giống hệt một người phụ nhữ chua ngoa như vậy?
Hắn liền hiểu ngay, chắc chắn là Tiết Đình Ngọc có quan hệ không rõ ràng với Chu Chính Vinh
Hắn đi lại phía này, Chu Thành Viện đang mắng Hứa Chấn Hoa: “Anh đúng là một tên kẻ hầu trong nhà.”
Kỷ Vĩ khẽ vỗ lên vai cô, “Thành Viện, trong phòng triển lãm trưng bày rất nhiều tranh ảnh nổi tiếng, chúng ta vào xem đi.”
Chu Thành Viện nhìn thấy hắn thì giật mình.
Hắn điềm nhiên như không kéo cô đi, nhân tiện nháy mắt ra hiệu với Hứa Chấn Hoa.
Làm vệ sĩ cũng chẳng dễ dàng gì, tuy rằng là làm công ăn lương nhưng cũng đâu phải là bán thân làm nô lệ, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng đến vậy.
Kéo cô sang bên kia, Chu Thành Viện mới nói với Kỷ Vĩ: “Anh không nên ngăn cản em.”
Kỷ Vĩ chỉ nói: “Bác Chu đang tâm sự cùng mấy ông bạn già, cớ sao lại đi quấy rầy ông ấy?”
“Người phụ nữ kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì.”
“Thành Viện, vậy em định làm gì? Xông thẳng vào phòng à? Cả hai chúng ta đều hiểu rõ mọi chuyện, sao lại cứ phải khiến bản thân buồn phiền chứ?”
Cô nhìn vào hậu trường sân khấu, ngẫm nghĩ một lát, rốt cục cũng hạ hỏa.
Kỹ Vĩ kéo cô đến ngắm tranh, dễ dàng nhận ra là cô đang thấp thỏm không yên.
Mắ Chu Thành Viện một mực nhìn khán đâì, quả nhiên một lát sau, cửa mở ra, không chỉ một mình Chu Chính Vinh ra ngoài mà còn có bà chủ rạp hát, Tiết Đình Ngọc, bên cạnh còn có một nhân viên rạp hát khác ra khỏi hậu trường, thật ra tình hình thực tế hoàn toàn khác với những gì người ta suy đoán, nhiều lúc, chúng ta luôn có những ý nghĩ đen tối, nhưng thực tế nó lại rất trong sạch, Chu Chính Vinh chỉ nói chuyện phiếm cùng mọi người. Nhưng chỉ vì ông với bà chủ Tiết từng có tình cảm ái muội với nhau, lại cùng nhau vào sau hậu trường, khiến cho người khác phải suy đoán lung tung, hủy hoại thanh danh người khác mới dẫn đến cảnh tượng tranh chấp này.
Chu Thành Viện không nói gì, Kỷ Vĩ liếc nhìn cô, may mà cô còn chưa xông vào, nếu không há chẳng phải là quá mất mặt sao.
Chu Chính Vinh thấy con gái đến đây, mới đầu cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng thấy con gái đứng cùng Kỷ Vĩ quả là xứng lứa vừa đôi, liền tươi cười rạng rỡ.
Ông chào mọi người, đi lại đây trêu con gái: “Ha ha, sao con lại tới đây? Con là tân binh đến sa trường nhập ngũ hay là rồng con đang nổi xuân tình?”
Chu Thành Viện còn chưa nói gì, mắt lảng sang chỗ khác, Chu Chính Vinh hỏi Kỷ Vĩ: “Các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Cũng chưa nói gì cả ạ, chúng cháu vừa mới gặp nhau.”
Chu Chính Vinh cười sảng khoái, “Kỷ Vĩ, đứa con gái của bác rất ngang bướng, nhưng bác thấy một việc rất lạ là nó mà cứ ở cạnh cháu là bớt bướng bỉnh rất nhiều, tên nhóc như cháu vậy mà lại rất có uy với phụ nữ.”
Hắn không biết nên đáp lại thế nào, đành cười trừ.
Chu Chính Vinh cười ầm lên, kéo hai người đi cùng, ba người cùng đi ăn tối.
Trong một phòng riêng thuộc nhà hàng tư nhân Quảng Đông, sau khi vào phòng ngồi, quản đốc mang vào một bình rượu Mao Đài, Chu Chính Vinh bảo với Kỷ Vĩ: “Rượu này do một người bạn của bác tự tay ủ, rất thơm, ông ta cho bác mấy bình, bác nói cho cháu biết, cháu đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài của mấy chai rượu đắt tiền, đóng chai sang trọng, đôi khi uống vào, hương vị còn thua xa rượu tự nấu.”
Ông giới thiệu từng nguyên liệu để ủ loại rượu này, ủ bao nhiêu năm, phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức mới chưng cất được loại rượu này, Kỷ Vĩ nghe không hiểu lắm, chỉ biết rằng loại rượi này có chứa rất nhiều dược liệu quý hiếm, cho thấy tình cảm chân thành của Chu Chính Vinh dành cho mình, ông sẽ không tùy tiện lấy rượu quý ra chiêu đãi bạn bè.
Chu Chính Vinh nói: “Cháu hãy nếm thử xem, rượu này rất mạnh, bác thấy tửu lượng của cháu cũng được, song, cháu chỉ có thể uống nhiều nhất là 3 ly, bởi vì…………” Ông thì thầm vào tai Kỷ Vĩ: “Sauk hi uống ba ly, đêm nay sau khi về đến nhà cháu, cháu sẽ chẳng muốn rời giường đâu.”
Hai người đều cười, Chu Thành Viện đẩy ly rượu của mình ra, “Con cũng muốn uống một ly.”
Chu Chính Vinh quát con gái, “Con là con gái, sao có thể uống loại rượu có nồng độ cao như vậy được.”
Chu Thành Viện nói bóng gió, “Muons gairi sầu hãy uống rượu Đỗ Khang.”
Kỷ Vĩ không nói gì.
Chu Chính Vinh cười, đỡ lời, “Đúng vậy, nếu cả hai đứa đều muốn uống rượu, chi bằng cả ba chúng ta cùng uống đi.”
Tửu lượng của ba người cũng khá, một bình rượu đế chẳng mấy chốc đã đến đáy. Thực ra nếu ba người cùng uống thì cũng không nhiều lắm, chẳng qua là rượu này ngấm rất từ từ, Kỷ Vĩ uống hết ba ly, ban đầu cũng không cảm thấy khác lạ gì, nhưng khi bữa tiệc còn chưa đến hồi kết thúc, anh bắt đầu cảm thấy toàn thân đã có sự biến đổi.
Chu Chính Vinh hứng trí dào dạt, ông lấy đũa gõ nhịp lên bàn ăn rồi bắt đầu hát kinh kịch, Kỷ Vĩ cũng cười cười khích lệ ông.
Chu Thành Viện cảm thấy hơi mất mác, cô nhíu mày kéo tay ba, “Ba ơi, về nhà thôi.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, “Được rồi, chúng ta về thôi.”
Ông vẫn rất hào hứng, sau khi nói tạm biệt Kỷ Vĩ và hẹn Kỷ Vĩ lần sau lại đến cùng mình.
Sau khi ngồi lên xem Bently, hai cha con cũng chẳng ói gì với nhau.
Một lát sau, Chu Chính Vinh hỏi con gái: “Hôm nay không vào trong náo loạn, chắc là nó đã khuyên nhủ con chứ gì!”
Chu Thành Viện cúi đầu.
Chu Chính Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: “Thích nó thật sao? Đã mấy tháng rồi mà con vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Vẻ mặt Chu Thành Viện buồn bã, chớp lông mi, “Vâng ạ, đâu thể từ bỏ dễ dàng như vậy.”
Chu Chính Vinh thản nhiên nói, “Chớ nên nóng vội như vậy, đã là của con thì cuối cùng vẫn sẽ thuộc về con, nhưng nếu đã không phải của con, thì dù con có cố gượng ép đến thế nào, cũng chỉ có thể níu kéo được thân thể người ấy chứ không thể nắm giữ trái tim người ta được.”
——
Kỷ Vĩ lái xe quay về nhà riêng, vừa lên xe, hắn liền cởi áo khoác ra, vừa lái xe vừa tháo cà vạt, loại rượu này ngấm rất chậm, hắn chỉ cảm thấy thân thể căng cứng khó chịu, gấp gáp tựa như trong lồng ngực đang có một ngọn lửa cháy bùng ra ngoài, mà người an hem của hắn đang đứng thẳng, trướng đau vô cùng, lúc này đây, ngọn lửa ấy càng ngày càng bùng lên dữ dội.
Đẩy cửa ra, Kiều Mạt ngó đầu ra ngoài, thấy hắn thì thoáng yên tâm, cô vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, cô đang cầm chiếc khăn lông lau tóc.
Hắn xông vào nhà vệ sinh, mặt đỏ tía tai, thở hổn hển, Kiều Mạt kinh ngạc nhìn hắn, “Sắc mặt của anh rất lạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.