Chương 61: Yêu đương thắm thiết
Thủy tụ nhân gia
06/05/2014
Chuyển ngữ: Nhã Lam
Gần đến tết nguyên đán, những người ngoài kia đều vô cùng vui vẻ, háo hức, công việc của Kỷ Hiến Trung rất suông sẻ, khuôn mặt Âu Dương Mai rạng rỡ, Âu Dương Bình kinh doanh vàng bạc ngày càng mở rộng, chẳng có bất kỳ ai trong công ty bất động sản của Lí Bỉnh Hiền phải đến gặp lãnh đạo đòi lương, Lí Thế Anh hoàn thành tốt khóa học, đã liên lạc xong với các trường nổi tiếng, Lí Thế Quân chạy loăng quăng khắp nơi, lôi kéo bạn gái ôm hôn thắm thiết, Kỷ Vĩ với Kiều Mạt yêu nhau say đắm, ban ngày mọi người ai làm việc nấy, tối đến lại ôm nhau ngủ, cô cẩn thận săn sóc hắn trong cuộc sống hàng ngày, hắn luôn yêu thương, che chở cho cô vô cùng tỉ mỉ, chu đáo, nếu như có thể yên bình sống một cuộc sống như vậy, thế giới này thật tốt đẹp biết bao.
Dạo gần đây Âu Dương Bình có ý định liên hệ với hãng du lịch, sắp xếp một chuyến du lịch đến đảo Phuket, Thái Lan cho tất cả mọi người, chuẩn bị cho mọi người đi du lịch nước ngoài từ trong năm. Kỷ Vĩ cũng thích, hắn vẫn chưa đi du lịch với Kiều Mạt lần nào, nghĩ tới việc có thể cùng Kiều Mạt đi dạo trên bờ cát ấm áp, ra biển chơi, nhàn rỗi có thể đến một hòn đảo nhỏ, bơi lặn, thậm chí là cho cá ăn.
Hắn trêu chọc Kiều Mạt: “Chúng mình có thể làm tình nồng nhiệt dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ có hai chúng mình trên bãi biển thôi.”
Kiều Mạt đang ngồi trước bàn thấm khô hơi nước trên mặt, cô trêu hắn: “Vậy chắc da anh sẽ bị cháy nắng giống màu bánh táo mất.”
Hắn cười xấu xa: “Em cứ yên tâm, anh ở trên, em ở dưới, miễn sao em không bị cháy nắng là được.”
Cứ hễ nghĩ tới đó là hắn lại có hơi chút kích động và chờ mong, nằm trên giường tự lên kế hoạch cặn kẽ.
Kiều Mạt chỉ mím môi, cô muốn ở bên hắn vào dịp tết, nhưng mà đón năm mới ở nước ngoài thì cô chưa từng nghĩ tới. Nhìn con cái một nhà quay quần, cô bỗng cảm nhận sâu sắc một loại cảm xúc lạ lẫm, cảm giác cô đơn ngày càng mãnh liệt, vây kín trái tim cô, trong hoàn cảnh này, cô có thể ỷ lại vòng tay của hắn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn, cô liền cảm thấy ấm áp, cô cũng thích cảm giác bị hắn quấn lấy trên giường, nhưng bắt đầu từ lúc nào, trong lòng cô luôn cảm thấy tự ti, tâm lý luôn nảy sinh ý định trốn chạy?
Cô trải đầu trước gương, hắn nằm vắt chân trên giường, hào hứng nói: “Bây giờ anh đang tưởng tượng đến lúc đặt em trên bãi biển đầy cát trắng, hôn đôi thỏ trắng nhỏ nhắn của em, mãnh liệt yêu em một trận.”
Cô chỉ cười không nói năng gì.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất ngoại, tất cả mọi người trong nhà họ Kỷ, ngoài Kỷ Hiến Trung, những người khác đều thong thả ngồi lên xe của công ty Lí Bỉnh Hiền đến sân bay, người phụ trách của hãng du lịch căng thẳng, lúng túng đến tìm họ.
“Xin lỗi, xin lỗi ạ, visa của cô Kiều có chút vấn đề.”
Mọi người đứng lại, Kỷ Vĩ nổi giận đùng đùng, “Anh có ý gì đây?”
Người của hang du lịch đành phải giải thích, visa của Kiều Mạt bị mất trước khi đi.
Kỷ Vĩ mắng: “Các anh làm việc kiểu gì vậy? Chết tiệt, sao đến giờ anh mới nói chuyện này với tôi?”
Có mắng chửi cũng chẳng giải quyết được gì, mọi người đều khó xử, trái lại, Kiều Mạt lặng lẽ thở phào một hơi, cô nói: “Vậy em không đi nữa.”
Kỷ Vĩ tức tối: “Vớ vẩn, anh là người phụ trách, anh nói rõ ràng xem, anh nhanh chóng giải quyết việc này đi, nếu như việc này anh không giải quyết được thì tôi đảm bảo hang du lịch của anh sẽ đóng cửa ngay lập tức.”
Kiều Mạt khuyên hắn: “Chớ gây ồn ào.”
Hắn cũng tức giận: “Vậy anh cũng không đi nữa.”
Mọi người đều lo lắng, Kiều Mạt đành luôn miệng khuyên hắn, “Đây là sự cố không ai ngời tới, dù sao cũng không đi được, họ sẵn sàng bồi thường, cũng sắp đến tết rồi, dù có đi, thật ra em cũng không thích đảo Phuket lắm, em sợ bị cháy nắng lại không thích tắm biển. Nếu anh thật sự muốn đi cùng em thì để dịp khác, hai chúng ta cùng đi du lịch nước người, được không?
Hắn kéo cô sang bên cạnh, một chiếc biển quảng cáo rất to ngăn cách họ, hai người núp sau tấm biển.
Hắn hỏi: “Không phải em đã sớm linh cảm thấy điều gì đấy chứ?”
Kiều Mạt lắc đầu.
Hắn thật sự rất buồn, Kiều Mạt an ủi hắn: “Anh đi du lịch nước ngoài, miễn là không bị mấy nàng tiên cá dụ dỗ mất, những chuyện khác anh cứ thoải mái đi.”
Kỷ Vĩ khó hiểu, hắn hỏi lại cô: “Có thật là em không giấu diếm anh chuyện gì không đấy?”
Kiều Mạt ngảng khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn lên, anh mắt trong veo, rất dịu dàng, “Em không sao đâu, em không mắc bệnh nan y gì, hơn nữa, em là người yêu của anh.” Cô cầm tay hắn đặt lên ngực mình, “Không tin thì anh sờ thử xem, nơi này đã được đánh dấu rồi.”
Hắn ôm cô vào lòng, hôn cô, Kiều Mạt hôn đáp lại hắn một lát, rồi khẽ đẩy hắn ra. Cô dặn dò hắn vài câu: “Hãy nhớ rằng, đi du lịch nước ngoài phải chơi thật vui vẻ, không có em bên cạnh, lần này cấp cho anh đặc quyền, muốn điên loạn thế nào cũng được.”
“Thật chứ? Dù anh có dụ dỗ cô gái khác em cũng không ghen sao?”
Kiều Mạt cười, “Chẳng phải đàn ông đẹp là để cho phụ nữ quyến rũ sao? Để xem anh có thể xằng bậy ra sao.”
Kỷ Vĩ còn định nói gì đó, nhưng Kiều Mạt rất cương quyết, hắn ngẫm nghĩ, thôi thì tùy cô vậy.
Sau khi hắn đi, Kiều Mạy bỗng có chút khó chịu, cảm giác mất mác như thể trời sắp sụp xuống, cô cứ như thể đang đứng giữa sân khấu, một bức màn đột ngột rơi xuống bao vây cô.
Sau khi cô buồn bã ra khỏi sân bay, ngồi lên xe, tại một hướng khác, lúc này Chu Thành Viện ngồi trên một chiếc xe khác mới hài lòng nói với người phụ trách của hãng du lịch: “Làm tốt lắm.”
Đầu nười đàn ồn toát mồ hôi hột: “Cô Chu, cô thật đúng là làm khó chúng tôi quá.”
————
Mùa đông ở miền Bắc thật là đẹp, nhưng bông tuyết tung bay rợp trời, không uổng hai chữ mùa đông, có chút se lạnh, lại có chút cô đơn, buồn tẻ, bảo sao tết nguyên đán ngày càng ngày càng buồn.
Kiều Mạt ngồi trong xe khách, vật lộn giữa đám đông nhốn nháo, ầm ĩ, cuối cùng cũng về tới vùng nông thôn quê mình.
Trùng hợp là, cô vừa mới về quê, liền nhận ra người cậu ở nông thôn, bà ngoại vẫn nhớ đứa cháu ngoại này.
Kiều Mạt cũng rất buồn, mẹ tái giá rồi chẳng có tin tức gì, sau đó lại bị tai nạn xe mà mất mạng, dần dà cô cũng ít qua lại với họ hàng bên ngoại, tính sơ sơ cũng đến chừng bảy năm rồi không gặp cậu với bà ngoại.
Máu mủ tình thân đâu thể nói dứt là dứt, nhớ tới bà ngoại, cô cũng rất day dứt, nên ngay tức thì bắt xe về quê.
Còn có một chuyện quan trọng, cậu nói với cô: “Kiều Mạt, thật ra mẹ của cháu chưa qua đời.”
Bông tuyết tạt vào mặt, cuối cùng cô cũng về quê rồi.
Bà ngoại Kiều Mạt hết sức vui mừng ôm cô vào lòng, gặp bà ngoại, Kiều Mạt không thể kiềm chế nổi, khóc toáng lên.
Cô chia quà cho lũ trẻ và người lớn trong nhà xong, sau khi hàn huyên với mọi người một lát, nhân lúc rảnh rỗi cô mới hỏi cậu: “Vì sao đến tận bây giờ, mới nói cho cháu biết chuyện này?”
————
Cậu cũng khó nói, “Năm đó ba mẹ cháu ly hôn, cháu khóc dữ quá, lại giữ chặt tay áo không cho chị ấy đi, nhưng chị ấy vẫn bỏ đi, chị ấy cũng hiểu bản thân chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại cháu, sau đó cháu lại lén quay về tìm mẹ mình, mọi người cũng thấy buồn lây, nên ba cháu mới nói dối cháu như vậy.”
Kiều Mạt khóc: “Lừa cháu là mẹ cháu mất vì tai nạn xe, ba lừa dối cháu như vậy, cháu không trách ông, suy cho cùng mẹ là người rời bỏ ông ấy, nhưng tại sao ngay cả mọi người cũng dối gạt cháu? Trong thời kỳ trưởng thành, cháu khao khát sự quan tâm của mẹ biết bao, nhưng bà ấy bỏ đi rồi, thật ra cháu không trách bà ấy, nhưng tại sao lại lừa dối cháu là bà ấy đã mất, chẳng lẽ bà ấy lập gia đình thì không phải là mẹ của cháu nữa sao? Ngay cả tư cách nghe giọng mẹ, cháu cũng không có sao?”
Cậu cũng buồn như cô.
Thật tàn nhẫn, bọn họ lại có thể lừa gạt cô là mẹ đã qua đời, mãi mười năm sau mới nói cho cô biết rằng thật ra mẹ vẫn còn sống.
Kiều Mạt chỉ khóc: “Khi cháu đã quen với việc không có bà ấy ở ben cạnh rồi, thì giờ lại muốn gặp cháu, cháu rất sợ, cũng không muốn gặp bà ấy.”
Cậu cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào, chủ đề này vừa lạ lẫm lại vừa ngượng ngùng, ông đành chuyển sang chủ đề khác.
Kiều Mạt dấu kín mọi tâm sự với bà ngoại, thân mật rúc vào lòng bà, dù thế nào đi nữa cô cũng là cháu ngoại của bà, máu mủ ruột rà, vĩnh viễn không thể chối bỏ.
Cô thật sự không hiểu, năm đó mẹ lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô mới chỉ mười hai tuổi đầu, rời bỏ quê hương, bỏ đi không một chút tin tức, cuộc sống của cô đau khổ, đong đầy nước mắt là vậy, nhưng bà ấy chẳng thèm hỏi han lấy một lời, thử hỏi trên đời này có người mẹ nào lại không yêu thương con mình?
Nếu Kiều Mạt có con, cô sẽ chỉ yêu thương, cưng nựng ôm chặt nó vào lòng, sao có thể nhẫn tâm khiến cho đứa con mình dứt ruột đẻ ra phải khóc chứ?
Quay lưng lại nằm gọn trong lòng bà ngoại, cô chỉ có thể âm thầm khóc.
Cô ở nhà bà ngoại chuẩn bị một cái tết đơn giản, buổi tối ngày đầu tiên, Kỷ Vĩ gọi điện thoại đến, hắn nói đã đến Thái Lan rồi, tuy rằng nói là rất nhớ mùi hương của co, nhưng nghe giọng nói của hắn thì thấy hắn rất vui vẻ vfa hài lòng, hôm sau, có lẽ hắn mệt mỏi nên không gọi điện thoại cho cô, đến ngày thứ ba, hắn cũng chỉ nói qua loa vài câu, có lẽ là cước phí điện thoại quốc tế rất đắt đỏ chăng? Kiều Mạt cũng không để tâm lắm.
Đến ngày thứ tư, hôm nay là đêm ba mươi tết, ngày mai chính là mồng một tết, họ hàng của lũ trẻ nô đùa chạy tới chạy lui trong sân, nói gì đi nữa thì không khí đón tết ở nông thôn bao giờ cũng náo nhiệt hơn trên thành phố.
Đến chiều tối, Kiều Mạt cùng với bà ngoại và mợ đang ngồi trên ghế gói sủi cảo, vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cổng, cô có hơi tò mò, đẩy cửa chạy ra cổng, kết quả là cổng vừa mở ra, người ngoài cổng làm cô vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ thấy Kỷ Vĩ bị lạnh, toàn thân run rẩy đứng trước cổng, tuyết dính đầy người.
Kiều Mạt hét lên một tiếng, liền rưng rưng nước mắt, khóc ầm lên lao vào lòng hắn.
————
Cô liên tục hôn lên môi hắn, nước mắt tuôn rơi, “Sao anh lại đuổi đến tận đây thế?”
Hắn chỉ nói, “Lạnh chết người mất, anh từ vùng nhiệt đới đến vùng hàn đới, từ quàn đùi lại biến thành áo len.”
Kiều Mạt rất xót xa, mọi người mời hắn vòa, vừa mừng vừa lo, Kỷ Vĩ kêu khổ: “Anh lái xe đến đây, đêm ba mươi chẳng có xe đường dài, đi trên quốc lộ 38, định vị GPS hiển thị địa hình sườn núi, nhưng không ngờ lại dốc đến vậy, xe đi được nửa đường liền chết máy, anh đi bộ qua sườn núi, ngồi trong xe lại chẳng hề hay biết trời bên ngoài lạnh cóng, khổ thân anh sĩ diện nên không mang theo áo ấm, lại chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng, đi qua sườn núi mà người anh như đóng băng.”
Kiều Mạt rót nước ấm cho hắn, sau đó lấy chắn quấn chặt lên người hắn.
Hắn nói tiếp: “Em thử đoán xem anh đến đây bằng cách nào? Anh đi bộ qua sườn núi, đi được nửa đường gặp một ngườ ở thôn bên cạnh lái máy kéo qua, người ta tốt bụng cho anh đi nhờ đến đây.”
Kiều Mạt cười hắn: “Giờ thì anh cũng biết rồi đấy, đôi khi xe HonDa của anh cũng không bằng chiếc máy kéo ở nông thôn.”
Sau khi hắn uống mấy ngụm nước ấm liền gượng cười: “Cũng đúng, anh ngồi trên mấy kéo khoảng nửa tiếng, nước mũi sụt sùi tưởng như đóng băng đến nơi. À phải rồi, ngày mai nhớ bảo mọi người đến chỗ xe của anh mang đồ về, anh mua biếu mọi người chút quà tết, ngày mai, dù thế nào cũng phải lấy mang về.”
Kiều Mạt hận không thể ôm hắn vào lòng, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho hắn, vậy mà hắn đã bay trở lại từ Thái Lan, lại quay về đúng đêm giao thừa, chỉ vì về gặp cô mà bỏ mặc mọi người, Kiều Mạt cảm động đến mức chỉ muốn hết lòng hôn hắn.
Kỷ Vĩ nóng người hơn chút, cuối cùng cũng chính thức gặp gỡ mọi người tại nhà bà ngoại Kiều Mạt, bà ngoại thấy người yêu của đứa cháu ngoại cao ráo, đẹp trai, niềm nở tiếp đón đến mức các nếp nhăn trên mặt như mờ đi, cậu của Kiều Mạt nghe thấy việc này cũng rất ngạc nhiên.
Hắn thấy ấm hẳn lên, nhưng người họ hàng ở gần cũng kéo nhau tới nhà bà ngoại Kiều Mạt cùng ăn bữa cơm thân mật, đám con nít cũng tụ tập lại thưởng thức những món ăn ngon, lạ miệng, Kiều Mạt vui vẻ bảo hắn: “Anh xem, mấy cô cậu nhóc này có thể nô đùa như vậy, nghịch ngợm như vậy, hệt như ngày em còn bé, nếu không sao em có thể ăn như thế này.”
Hắn cũng rất vui: “Đúng vậy, nếu thật lòng muốn thấu hiểu một người, ắt phải tìm hiểu rõ một chút người thân họ hàng đôi bên gia đình nhà cô ấy.”
Mọi người mời mọc hắn uống rượu, hắn cũng không khách sáo, tuy uống không nhiều lắm nhưng cũng đã ngà ngà say.
Ăn uống xong, bên ngoài đang đốt pháo, Kỷ Vĩ khăng khăng kéo Kiều Mạt cùng đi bắn pháo hoa, Kiều Mạt lấy áo choàng của một người họ hàng cho hắn khoác tạm, hắn kéo cô đến khu đất trống cạnh cổng làng, cùng một đám trẻ con đốt pháo hoa.
Chưa từng có một cái tết nguyên đán nào khiến Kiều Mạt cảm thấy hạnh phúc như tết năm nay.
Pháo hoa nở rộ, trong lòng Kiều Mạt cũng tưng bừng như những bông pháo hoa kia, ánh sáng vụt lên cao tít, rực sáng cả bầu trời đêm, cùng chiếu rọi trái tim cô. Khuôn mặt cô ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc, cảm giác như muốn khóc một trận, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, từng giọt, từng giọt chảy vào tim.
Ngắm pháo hoa, cô mãn nguyện thầm nhủ: “Em sẽ không bao giờ quên tết năm nay, vì có anh, em có cả thế giới.”
Sau bữa cơm tất niên, sau đó hai người nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng bà ngoại, giường bệt ấm áp, chắn bông dày quấn quanh hai người, Kiều Mạt trêu chọc hắn: “Anh sẽ không hối hận vì không được tắm nắng và ngắm gái đẹp trên đảo Phuket chứ?”
Hắn buồn bã nói: “Mẹ ở cùng phòng với Thế Anh, dì nhỏ với dượng một phòng, Thế Quân cùng phòng với bạn gái nó, rút cuộc có mỗi mình anh ở một phòng, cô đơn một mình rất nhàm chán, anh thà rằng ở bên cạnh em nghe những lời ghen tỵ của em như bây giờ còn hơn.”
Kiều Mạt vòng tay ôm thắt lưng hắn, ngón tay vẽ vòng vòng trên thắt lưng hắn, “Bây giờ đã ấm hơn chưa? Liệu có phải anh bị sốt rồi không, sao người anh lại nóng vậy!”
Hắn cười, “Anh còn có chỗ nóng hơn cơ, nào, em sờ thử xem.”
Kiều Mạt cười, hắn lại huyên thuyên nữa rồi, dĩ nhiên là cô biết tại sao người hắn lại nóng, bởi vì lúc này cái tên tiểu đệ của hắn tuy cách một lới quần áo mỏng mà vẫn nóng bỏng tựa như viên than hồng, bỏng rát tay cô.
Nhân lúc cô đang ngẩn ngơ đôi chút, hắn lấy đầu ngón chân kéo quần ngủ của cô xuống, bàn tay xảo quyệt hướng đến giữa hai chân cô, Kiều Mạt véo mạnh một cái vào ngực hắn, “Đừng như vậy.”
Hắn cười ha hả: “Em cũng muốn an hem của anh chứ gì? Em gái này, chắc là đang đói bụng rồi.”
Từng bông từng bông pháo hoa râm ran nổ đầy trời, phân thân nóng bỏng tiến thẳng vào cơ thể cô, vừa ấm áp, vừa sảng khoái, hắn khẽ rống lên một tiếng, vùi đầu vào ngực cô, thỏa thích hôn liếm ngọt ngào của cô, hắn thật sự say mê cái cảm giác ấm áp này. Nửa đêm, tiếng pháo hoa nổ vang ầm ầm hết đợt này đến đợt khác, nối tiếp không ngừng.
Trong tiếng pháo ấy, không ai nghe thấy âm thanh rên rỉ triền miên lúc này, hắn chìm đắm trong khoái cảm ngây ngất, tựa như chú cá bơi tung tăng trong nước, khoái cảm tột cùng, cái cảm giác toàn thân nhanh chóng co thắt của từng đợt sóng triều, như thể vỡ òa, có chút tê dại, có chút căng trướng, có chút đau xót lại có những đợt song khe khẽ rung động, tất cả những xúc cảm thi nhau ùa về, hạnh phúc, khoan khoái không gì sánh được, vui sướng, sảng khoái tràn ngập, không gì sánh bằng, cùng người mình yêu giao hòa làm một quả là một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc nhất trên đời.
Tuyết cũng khẽ rơi rơi, màu trắng của tuyết bao phủ khắp nơi nơi……..
Kiều Mạt gối đầu lên cánh tay hắn, ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Hắn nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra ở Phuket trong ba ngày qua, hắn không định kể với cô, giấu kín chuyện này suốt đời.
Gần đến tết nguyên đán, những người ngoài kia đều vô cùng vui vẻ, háo hức, công việc của Kỷ Hiến Trung rất suông sẻ, khuôn mặt Âu Dương Mai rạng rỡ, Âu Dương Bình kinh doanh vàng bạc ngày càng mở rộng, chẳng có bất kỳ ai trong công ty bất động sản của Lí Bỉnh Hiền phải đến gặp lãnh đạo đòi lương, Lí Thế Anh hoàn thành tốt khóa học, đã liên lạc xong với các trường nổi tiếng, Lí Thế Quân chạy loăng quăng khắp nơi, lôi kéo bạn gái ôm hôn thắm thiết, Kỷ Vĩ với Kiều Mạt yêu nhau say đắm, ban ngày mọi người ai làm việc nấy, tối đến lại ôm nhau ngủ, cô cẩn thận săn sóc hắn trong cuộc sống hàng ngày, hắn luôn yêu thương, che chở cho cô vô cùng tỉ mỉ, chu đáo, nếu như có thể yên bình sống một cuộc sống như vậy, thế giới này thật tốt đẹp biết bao.
Dạo gần đây Âu Dương Bình có ý định liên hệ với hãng du lịch, sắp xếp một chuyến du lịch đến đảo Phuket, Thái Lan cho tất cả mọi người, chuẩn bị cho mọi người đi du lịch nước ngoài từ trong năm. Kỷ Vĩ cũng thích, hắn vẫn chưa đi du lịch với Kiều Mạt lần nào, nghĩ tới việc có thể cùng Kiều Mạt đi dạo trên bờ cát ấm áp, ra biển chơi, nhàn rỗi có thể đến một hòn đảo nhỏ, bơi lặn, thậm chí là cho cá ăn.
Hắn trêu chọc Kiều Mạt: “Chúng mình có thể làm tình nồng nhiệt dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ có hai chúng mình trên bãi biển thôi.”
Kiều Mạt đang ngồi trước bàn thấm khô hơi nước trên mặt, cô trêu hắn: “Vậy chắc da anh sẽ bị cháy nắng giống màu bánh táo mất.”
Hắn cười xấu xa: “Em cứ yên tâm, anh ở trên, em ở dưới, miễn sao em không bị cháy nắng là được.”
Cứ hễ nghĩ tới đó là hắn lại có hơi chút kích động và chờ mong, nằm trên giường tự lên kế hoạch cặn kẽ.
Kiều Mạt chỉ mím môi, cô muốn ở bên hắn vào dịp tết, nhưng mà đón năm mới ở nước ngoài thì cô chưa từng nghĩ tới. Nhìn con cái một nhà quay quần, cô bỗng cảm nhận sâu sắc một loại cảm xúc lạ lẫm, cảm giác cô đơn ngày càng mãnh liệt, vây kín trái tim cô, trong hoàn cảnh này, cô có thể ỷ lại vòng tay của hắn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn, cô liền cảm thấy ấm áp, cô cũng thích cảm giác bị hắn quấn lấy trên giường, nhưng bắt đầu từ lúc nào, trong lòng cô luôn cảm thấy tự ti, tâm lý luôn nảy sinh ý định trốn chạy?
Cô trải đầu trước gương, hắn nằm vắt chân trên giường, hào hứng nói: “Bây giờ anh đang tưởng tượng đến lúc đặt em trên bãi biển đầy cát trắng, hôn đôi thỏ trắng nhỏ nhắn của em, mãnh liệt yêu em một trận.”
Cô chỉ cười không nói năng gì.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất ngoại, tất cả mọi người trong nhà họ Kỷ, ngoài Kỷ Hiến Trung, những người khác đều thong thả ngồi lên xe của công ty Lí Bỉnh Hiền đến sân bay, người phụ trách của hãng du lịch căng thẳng, lúng túng đến tìm họ.
“Xin lỗi, xin lỗi ạ, visa của cô Kiều có chút vấn đề.”
Mọi người đứng lại, Kỷ Vĩ nổi giận đùng đùng, “Anh có ý gì đây?”
Người của hang du lịch đành phải giải thích, visa của Kiều Mạt bị mất trước khi đi.
Kỷ Vĩ mắng: “Các anh làm việc kiểu gì vậy? Chết tiệt, sao đến giờ anh mới nói chuyện này với tôi?”
Có mắng chửi cũng chẳng giải quyết được gì, mọi người đều khó xử, trái lại, Kiều Mạt lặng lẽ thở phào một hơi, cô nói: “Vậy em không đi nữa.”
Kỷ Vĩ tức tối: “Vớ vẩn, anh là người phụ trách, anh nói rõ ràng xem, anh nhanh chóng giải quyết việc này đi, nếu như việc này anh không giải quyết được thì tôi đảm bảo hang du lịch của anh sẽ đóng cửa ngay lập tức.”
Kiều Mạt khuyên hắn: “Chớ gây ồn ào.”
Hắn cũng tức giận: “Vậy anh cũng không đi nữa.”
Mọi người đều lo lắng, Kiều Mạt đành luôn miệng khuyên hắn, “Đây là sự cố không ai ngời tới, dù sao cũng không đi được, họ sẵn sàng bồi thường, cũng sắp đến tết rồi, dù có đi, thật ra em cũng không thích đảo Phuket lắm, em sợ bị cháy nắng lại không thích tắm biển. Nếu anh thật sự muốn đi cùng em thì để dịp khác, hai chúng ta cùng đi du lịch nước người, được không?
Hắn kéo cô sang bên cạnh, một chiếc biển quảng cáo rất to ngăn cách họ, hai người núp sau tấm biển.
Hắn hỏi: “Không phải em đã sớm linh cảm thấy điều gì đấy chứ?”
Kiều Mạt lắc đầu.
Hắn thật sự rất buồn, Kiều Mạt an ủi hắn: “Anh đi du lịch nước ngoài, miễn là không bị mấy nàng tiên cá dụ dỗ mất, những chuyện khác anh cứ thoải mái đi.”
Kỷ Vĩ khó hiểu, hắn hỏi lại cô: “Có thật là em không giấu diếm anh chuyện gì không đấy?”
Kiều Mạt ngảng khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn lên, anh mắt trong veo, rất dịu dàng, “Em không sao đâu, em không mắc bệnh nan y gì, hơn nữa, em là người yêu của anh.” Cô cầm tay hắn đặt lên ngực mình, “Không tin thì anh sờ thử xem, nơi này đã được đánh dấu rồi.”
Hắn ôm cô vào lòng, hôn cô, Kiều Mạt hôn đáp lại hắn một lát, rồi khẽ đẩy hắn ra. Cô dặn dò hắn vài câu: “Hãy nhớ rằng, đi du lịch nước ngoài phải chơi thật vui vẻ, không có em bên cạnh, lần này cấp cho anh đặc quyền, muốn điên loạn thế nào cũng được.”
“Thật chứ? Dù anh có dụ dỗ cô gái khác em cũng không ghen sao?”
Kiều Mạt cười, “Chẳng phải đàn ông đẹp là để cho phụ nữ quyến rũ sao? Để xem anh có thể xằng bậy ra sao.”
Kỷ Vĩ còn định nói gì đó, nhưng Kiều Mạt rất cương quyết, hắn ngẫm nghĩ, thôi thì tùy cô vậy.
Sau khi hắn đi, Kiều Mạy bỗng có chút khó chịu, cảm giác mất mác như thể trời sắp sụp xuống, cô cứ như thể đang đứng giữa sân khấu, một bức màn đột ngột rơi xuống bao vây cô.
Sau khi cô buồn bã ra khỏi sân bay, ngồi lên xe, tại một hướng khác, lúc này Chu Thành Viện ngồi trên một chiếc xe khác mới hài lòng nói với người phụ trách của hãng du lịch: “Làm tốt lắm.”
Đầu nười đàn ồn toát mồ hôi hột: “Cô Chu, cô thật đúng là làm khó chúng tôi quá.”
————
Mùa đông ở miền Bắc thật là đẹp, nhưng bông tuyết tung bay rợp trời, không uổng hai chữ mùa đông, có chút se lạnh, lại có chút cô đơn, buồn tẻ, bảo sao tết nguyên đán ngày càng ngày càng buồn.
Kiều Mạt ngồi trong xe khách, vật lộn giữa đám đông nhốn nháo, ầm ĩ, cuối cùng cũng về tới vùng nông thôn quê mình.
Trùng hợp là, cô vừa mới về quê, liền nhận ra người cậu ở nông thôn, bà ngoại vẫn nhớ đứa cháu ngoại này.
Kiều Mạt cũng rất buồn, mẹ tái giá rồi chẳng có tin tức gì, sau đó lại bị tai nạn xe mà mất mạng, dần dà cô cũng ít qua lại với họ hàng bên ngoại, tính sơ sơ cũng đến chừng bảy năm rồi không gặp cậu với bà ngoại.
Máu mủ tình thân đâu thể nói dứt là dứt, nhớ tới bà ngoại, cô cũng rất day dứt, nên ngay tức thì bắt xe về quê.
Còn có một chuyện quan trọng, cậu nói với cô: “Kiều Mạt, thật ra mẹ của cháu chưa qua đời.”
Bông tuyết tạt vào mặt, cuối cùng cô cũng về quê rồi.
Bà ngoại Kiều Mạt hết sức vui mừng ôm cô vào lòng, gặp bà ngoại, Kiều Mạt không thể kiềm chế nổi, khóc toáng lên.
Cô chia quà cho lũ trẻ và người lớn trong nhà xong, sau khi hàn huyên với mọi người một lát, nhân lúc rảnh rỗi cô mới hỏi cậu: “Vì sao đến tận bây giờ, mới nói cho cháu biết chuyện này?”
————
Cậu cũng khó nói, “Năm đó ba mẹ cháu ly hôn, cháu khóc dữ quá, lại giữ chặt tay áo không cho chị ấy đi, nhưng chị ấy vẫn bỏ đi, chị ấy cũng hiểu bản thân chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại cháu, sau đó cháu lại lén quay về tìm mẹ mình, mọi người cũng thấy buồn lây, nên ba cháu mới nói dối cháu như vậy.”
Kiều Mạt khóc: “Lừa cháu là mẹ cháu mất vì tai nạn xe, ba lừa dối cháu như vậy, cháu không trách ông, suy cho cùng mẹ là người rời bỏ ông ấy, nhưng tại sao ngay cả mọi người cũng dối gạt cháu? Trong thời kỳ trưởng thành, cháu khao khát sự quan tâm của mẹ biết bao, nhưng bà ấy bỏ đi rồi, thật ra cháu không trách bà ấy, nhưng tại sao lại lừa dối cháu là bà ấy đã mất, chẳng lẽ bà ấy lập gia đình thì không phải là mẹ của cháu nữa sao? Ngay cả tư cách nghe giọng mẹ, cháu cũng không có sao?”
Cậu cũng buồn như cô.
Thật tàn nhẫn, bọn họ lại có thể lừa gạt cô là mẹ đã qua đời, mãi mười năm sau mới nói cho cô biết rằng thật ra mẹ vẫn còn sống.
Kiều Mạt chỉ khóc: “Khi cháu đã quen với việc không có bà ấy ở ben cạnh rồi, thì giờ lại muốn gặp cháu, cháu rất sợ, cũng không muốn gặp bà ấy.”
Cậu cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào, chủ đề này vừa lạ lẫm lại vừa ngượng ngùng, ông đành chuyển sang chủ đề khác.
Kiều Mạt dấu kín mọi tâm sự với bà ngoại, thân mật rúc vào lòng bà, dù thế nào đi nữa cô cũng là cháu ngoại của bà, máu mủ ruột rà, vĩnh viễn không thể chối bỏ.
Cô thật sự không hiểu, năm đó mẹ lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô mới chỉ mười hai tuổi đầu, rời bỏ quê hương, bỏ đi không một chút tin tức, cuộc sống của cô đau khổ, đong đầy nước mắt là vậy, nhưng bà ấy chẳng thèm hỏi han lấy một lời, thử hỏi trên đời này có người mẹ nào lại không yêu thương con mình?
Nếu Kiều Mạt có con, cô sẽ chỉ yêu thương, cưng nựng ôm chặt nó vào lòng, sao có thể nhẫn tâm khiến cho đứa con mình dứt ruột đẻ ra phải khóc chứ?
Quay lưng lại nằm gọn trong lòng bà ngoại, cô chỉ có thể âm thầm khóc.
Cô ở nhà bà ngoại chuẩn bị một cái tết đơn giản, buổi tối ngày đầu tiên, Kỷ Vĩ gọi điện thoại đến, hắn nói đã đến Thái Lan rồi, tuy rằng nói là rất nhớ mùi hương của co, nhưng nghe giọng nói của hắn thì thấy hắn rất vui vẻ vfa hài lòng, hôm sau, có lẽ hắn mệt mỏi nên không gọi điện thoại cho cô, đến ngày thứ ba, hắn cũng chỉ nói qua loa vài câu, có lẽ là cước phí điện thoại quốc tế rất đắt đỏ chăng? Kiều Mạt cũng không để tâm lắm.
Đến ngày thứ tư, hôm nay là đêm ba mươi tết, ngày mai chính là mồng một tết, họ hàng của lũ trẻ nô đùa chạy tới chạy lui trong sân, nói gì đi nữa thì không khí đón tết ở nông thôn bao giờ cũng náo nhiệt hơn trên thành phố.
Đến chiều tối, Kiều Mạt cùng với bà ngoại và mợ đang ngồi trên ghế gói sủi cảo, vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cổng, cô có hơi tò mò, đẩy cửa chạy ra cổng, kết quả là cổng vừa mở ra, người ngoài cổng làm cô vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ thấy Kỷ Vĩ bị lạnh, toàn thân run rẩy đứng trước cổng, tuyết dính đầy người.
Kiều Mạt hét lên một tiếng, liền rưng rưng nước mắt, khóc ầm lên lao vào lòng hắn.
————
Cô liên tục hôn lên môi hắn, nước mắt tuôn rơi, “Sao anh lại đuổi đến tận đây thế?”
Hắn chỉ nói, “Lạnh chết người mất, anh từ vùng nhiệt đới đến vùng hàn đới, từ quàn đùi lại biến thành áo len.”
Kiều Mạt rất xót xa, mọi người mời hắn vòa, vừa mừng vừa lo, Kỷ Vĩ kêu khổ: “Anh lái xe đến đây, đêm ba mươi chẳng có xe đường dài, đi trên quốc lộ 38, định vị GPS hiển thị địa hình sườn núi, nhưng không ngờ lại dốc đến vậy, xe đi được nửa đường liền chết máy, anh đi bộ qua sườn núi, ngồi trong xe lại chẳng hề hay biết trời bên ngoài lạnh cóng, khổ thân anh sĩ diện nên không mang theo áo ấm, lại chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng, đi qua sườn núi mà người anh như đóng băng.”
Kiều Mạt rót nước ấm cho hắn, sau đó lấy chắn quấn chặt lên người hắn.
Hắn nói tiếp: “Em thử đoán xem anh đến đây bằng cách nào? Anh đi bộ qua sườn núi, đi được nửa đường gặp một ngườ ở thôn bên cạnh lái máy kéo qua, người ta tốt bụng cho anh đi nhờ đến đây.”
Kiều Mạt cười hắn: “Giờ thì anh cũng biết rồi đấy, đôi khi xe HonDa của anh cũng không bằng chiếc máy kéo ở nông thôn.”
Sau khi hắn uống mấy ngụm nước ấm liền gượng cười: “Cũng đúng, anh ngồi trên mấy kéo khoảng nửa tiếng, nước mũi sụt sùi tưởng như đóng băng đến nơi. À phải rồi, ngày mai nhớ bảo mọi người đến chỗ xe của anh mang đồ về, anh mua biếu mọi người chút quà tết, ngày mai, dù thế nào cũng phải lấy mang về.”
Kiều Mạt hận không thể ôm hắn vào lòng, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho hắn, vậy mà hắn đã bay trở lại từ Thái Lan, lại quay về đúng đêm giao thừa, chỉ vì về gặp cô mà bỏ mặc mọi người, Kiều Mạt cảm động đến mức chỉ muốn hết lòng hôn hắn.
Kỷ Vĩ nóng người hơn chút, cuối cùng cũng chính thức gặp gỡ mọi người tại nhà bà ngoại Kiều Mạt, bà ngoại thấy người yêu của đứa cháu ngoại cao ráo, đẹp trai, niềm nở tiếp đón đến mức các nếp nhăn trên mặt như mờ đi, cậu của Kiều Mạt nghe thấy việc này cũng rất ngạc nhiên.
Hắn thấy ấm hẳn lên, nhưng người họ hàng ở gần cũng kéo nhau tới nhà bà ngoại Kiều Mạt cùng ăn bữa cơm thân mật, đám con nít cũng tụ tập lại thưởng thức những món ăn ngon, lạ miệng, Kiều Mạt vui vẻ bảo hắn: “Anh xem, mấy cô cậu nhóc này có thể nô đùa như vậy, nghịch ngợm như vậy, hệt như ngày em còn bé, nếu không sao em có thể ăn như thế này.”
Hắn cũng rất vui: “Đúng vậy, nếu thật lòng muốn thấu hiểu một người, ắt phải tìm hiểu rõ một chút người thân họ hàng đôi bên gia đình nhà cô ấy.”
Mọi người mời mọc hắn uống rượu, hắn cũng không khách sáo, tuy uống không nhiều lắm nhưng cũng đã ngà ngà say.
Ăn uống xong, bên ngoài đang đốt pháo, Kỷ Vĩ khăng khăng kéo Kiều Mạt cùng đi bắn pháo hoa, Kiều Mạt lấy áo choàng của một người họ hàng cho hắn khoác tạm, hắn kéo cô đến khu đất trống cạnh cổng làng, cùng một đám trẻ con đốt pháo hoa.
Chưa từng có một cái tết nguyên đán nào khiến Kiều Mạt cảm thấy hạnh phúc như tết năm nay.
Pháo hoa nở rộ, trong lòng Kiều Mạt cũng tưng bừng như những bông pháo hoa kia, ánh sáng vụt lên cao tít, rực sáng cả bầu trời đêm, cùng chiếu rọi trái tim cô. Khuôn mặt cô ngập tràn vui vẻ, hạnh phúc, cảm giác như muốn khóc một trận, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, từng giọt, từng giọt chảy vào tim.
Ngắm pháo hoa, cô mãn nguyện thầm nhủ: “Em sẽ không bao giờ quên tết năm nay, vì có anh, em có cả thế giới.”
Sau bữa cơm tất niên, sau đó hai người nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng bà ngoại, giường bệt ấm áp, chắn bông dày quấn quanh hai người, Kiều Mạt trêu chọc hắn: “Anh sẽ không hối hận vì không được tắm nắng và ngắm gái đẹp trên đảo Phuket chứ?”
Hắn buồn bã nói: “Mẹ ở cùng phòng với Thế Anh, dì nhỏ với dượng một phòng, Thế Quân cùng phòng với bạn gái nó, rút cuộc có mỗi mình anh ở một phòng, cô đơn một mình rất nhàm chán, anh thà rằng ở bên cạnh em nghe những lời ghen tỵ của em như bây giờ còn hơn.”
Kiều Mạt vòng tay ôm thắt lưng hắn, ngón tay vẽ vòng vòng trên thắt lưng hắn, “Bây giờ đã ấm hơn chưa? Liệu có phải anh bị sốt rồi không, sao người anh lại nóng vậy!”
Hắn cười, “Anh còn có chỗ nóng hơn cơ, nào, em sờ thử xem.”
Kiều Mạt cười, hắn lại huyên thuyên nữa rồi, dĩ nhiên là cô biết tại sao người hắn lại nóng, bởi vì lúc này cái tên tiểu đệ của hắn tuy cách một lới quần áo mỏng mà vẫn nóng bỏng tựa như viên than hồng, bỏng rát tay cô.
Nhân lúc cô đang ngẩn ngơ đôi chút, hắn lấy đầu ngón chân kéo quần ngủ của cô xuống, bàn tay xảo quyệt hướng đến giữa hai chân cô, Kiều Mạt véo mạnh một cái vào ngực hắn, “Đừng như vậy.”
Hắn cười ha hả: “Em cũng muốn an hem của anh chứ gì? Em gái này, chắc là đang đói bụng rồi.”
Từng bông từng bông pháo hoa râm ran nổ đầy trời, phân thân nóng bỏng tiến thẳng vào cơ thể cô, vừa ấm áp, vừa sảng khoái, hắn khẽ rống lên một tiếng, vùi đầu vào ngực cô, thỏa thích hôn liếm ngọt ngào của cô, hắn thật sự say mê cái cảm giác ấm áp này. Nửa đêm, tiếng pháo hoa nổ vang ầm ầm hết đợt này đến đợt khác, nối tiếp không ngừng.
Trong tiếng pháo ấy, không ai nghe thấy âm thanh rên rỉ triền miên lúc này, hắn chìm đắm trong khoái cảm ngây ngất, tựa như chú cá bơi tung tăng trong nước, khoái cảm tột cùng, cái cảm giác toàn thân nhanh chóng co thắt của từng đợt sóng triều, như thể vỡ òa, có chút tê dại, có chút căng trướng, có chút đau xót lại có những đợt song khe khẽ rung động, tất cả những xúc cảm thi nhau ùa về, hạnh phúc, khoan khoái không gì sánh được, vui sướng, sảng khoái tràn ngập, không gì sánh bằng, cùng người mình yêu giao hòa làm một quả là một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc nhất trên đời.
Tuyết cũng khẽ rơi rơi, màu trắng của tuyết bao phủ khắp nơi nơi……..
Kiều Mạt gối đầu lên cánh tay hắn, ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Hắn nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra ở Phuket trong ba ngày qua, hắn không định kể với cô, giấu kín chuyện này suốt đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.