Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 62: Tràn đầy dục vọng

Thủy tụ nhân gia

09/07/2014

Chuyển ngữ: Nhã Lam

Tuy rằng trong khách sạn trang bị đầy đủ mọi thiết bị, nhưng bể bơi bên này lại chỉ có cô và hắn.

Hắn hỏi cô: “Không phải em kêu mệt, muốn nghỉ ngơi sớm sao?”

“Thấy anh đang bơi, nhịn không được nên xuống đây.”

Đột nhiên chẳng biết tìm chủ đề gì để nói, không khí trở nên gượng gạo, hắn nhìn quanh, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, đành phải lấy ly nước uống cho đỡ lúng túng.

Uống nước xong thì bình tĩnh được đôi chút, hắn định nói, hay là về nghỉ ngơi sớm đi, không ngờ hắn còn chưa kịp nói thì cô đã giành nói trước:

“Thật ra, em cô tình đến tìm anh, anh biết không?”

“Chắc không phải là đến tìm anh chứ?”

“Đúng vậy, em tới tìm anh.”

Hắn không cười, mắt nhìn chằm chằm xuống đáy bể bơi.

“Kỷ Vĩ.” Cô lại gần, ngồi xuống ghế nằm của hắn.

Ghế nằm này rộng 80 cm, cô ngồi xuống một bên khiến cho hắn vội co chân lại, tuy rằng phủ khăn tắm trên người, khăn tắm đã che khuất nửa thân dưới của hắn, nhưng cô lại ngồi xuống ngay cạnh hắn, tựa như bị đẩy vào một không gian nhỏ hẹp như thể có ai đó đang bóp nghẹt hắn, hắn có chút không quen liền cảm thấy căng thẳng.

Không ngờ lời cô nói lại càng khiến hắn bất ngờ.

“Kỷ Vĩ, chúng ta về đi ngủ đi, được không?”

Ban đầu hắn không hiểu ý của cô, vừa nhấc ngẩng đầu liền bắt gặp một ánh mắt nóng rực.

Hắn nói ngay, “Vậy được, về thôi, mọi người đều mệt mỏi cả.”

Cô đè lại tay hắn: “Anh đến phòng em, được chứ?”

Hắn bỗng giật mình, cô nhiệt tình nắm lấy tay hắn.

Bỗng chốc tim hắn đập thình thịch liên hồi, giống như hôm qua, lúc hai người cùng đi lặn, đeo mặt nạ dưỡng khí hệt như chiếc mũ sắt cùng lặn xuống biển, mỗi một lần hô hấp qua ống dưỡng khí, từng nhịp thở vang vọng bên tai, rất nặng nề nhưng lại rõ ràng đến vậy.

Tiếp đó, cô cúi đầu xuống, ghé vào ngực hắn, lắng nghe từng nhịp đập của con tim hắn.



Hơi thở của Chu Thành Viện phả vào lồng ngực hắn, hơi nóng lướt qua da thịt, từ lồng ngực dần lan đến toàn thân, gợi lên từng cơn sóng tê dại.

Cô nắm sấp xuống, ngón tay phải vẽ vòng vòng trước ngực hắn, hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô vang lên:

“Em thích anh, từ lần đầu tiên gặp anh ở quán bar, em thích anh từ lúc cái nhìn đầu tiên, dù biết anh đã có bạn gái nhưng em vẫn thích anh, nên khi biết anh chỉ có một mình cô đơn, lạc lõng, em liền vội vã lên máy bay đến đảo Phuket.”

Hắn không lên tiếng, bàn tay bị cô nắm chặt đạt lên ngực của cô, lòng bàn tay cảm nhận được làn da mềm mại, một luồng hơi nóng xộc đến khiến vật gì đó thức tỉnh, hắn có chút khó nhịn, đầu óc gần như trống rỗng.

Hắn không dám nhìn cô, nhưng lúc này, hương vị ngọt ngào phảng phất trước ngực hắn, cơ thể mềm mại đang phủ lên người hắn.

Cô ngẩng đầu lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ thân mật vang lên, “Kỷ Vĩ, chút nữa chỉ có hai chúng ta trên đảo mừng đón tết, được không?”

Hắn không thốt nổi nên lời, đôi mắt cô nóng bỏng, còn ánh mắt hắn lại ánh lên sự bối rối, ngượng ngùng.

Cô thở dốc, nhìn thấy ánh mắt hắn cũng đang mơ màng, đương nhiên cô có thể cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể hắn, cô cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi hắn, ngay khoảnh khắc hai cánh mội khẽ chạm nhau, trong nháy mắt, dường như có dòng điện chạy khắp người, hắn bị kích thích mãnh liệt.

Đột nhiên, có một sự thôi thúc bản năng khiến anh bạn nhỏ cương cứng, nhân cơ hội ấy, đầu lưỡi của cô thăm dò trong miệng hắn, mềm mại vô cùng, cảm giác bất chợt ấy khiến hắn thấy mê mẩn điên cuồng.

Nụ hôn kích tình bùng nổ, như tia chớp xẹt qua trời quang, khiến đầu óc hắn trống rỗng, không thể dừng lại.

Cô thì thầm bên tai hắn: “Ngày mai là Tết rồi, hai chúng ta cùng ở đây đón năm mới, thế giới chỉ có anh và em.”

Tết? Bỗng nhiên, hắn giật mình, Kiều Mạt còn đang ở nói đó chờ hắn.

Toàn thân hắn cứng ngắc, hắn dừng lại mọi hoạt động, đẩy cô ra.

Chu Thành Viện khó hiểu nhìn hắn, vô cùng ngạc nhiên.

Hắn rất bình tĩnh: “Thành Viện, em về phòng nghỉ sớm đi.”

Cô không tin: “Kỷ Vĩ, anh không thích em ư? Một chút cảm giác với em cũng không có sao?”

“Thành Viện, chúng ta là bạn tốt, đứng như vậy.”

“Nhưng ở Phuket này chỉ có hai chúng ta, những người khác sẽ không phát hiện ra đâu, trời sáng là chúng ta ai đi đường nấy, mỗi người một thế giới riêng biệt, như vậy cũng không được sao? Anh không tin em sao? Anh cảm thấy em sẽ dây dưa không dứt với anh sao?”

Hắn ngồi xuống, quấn khắn tắm lên người, gằn từng tiếng với cô:

“Anh tin tưởng em nhưng anh không thể tin tưởng bản thân mình. Tình một đêm là một chuyện chẳng xa lạ gì, nhưng một khi nó đã xảy ra rồi thì sẽ không thể nào dừng lại được, càng không dễ gì xóa bỏ, thật sự không thể nào.”



Chu Thành Viện ngây dại, “Kỷ Vĩ.”

Hắn đã định đẩy cô ra, lập tức rời khỏi đó, bước vội về phòng mình.

Đẩy cửa phòng ra, khóa cửa xong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, hắn có thể buông thả chính mình mà xảy ra tình một đêm, nhưng hắn không thể nào tự thuyết phục bản thân mình, chuyện đó không thể xảy ra được..

Sáng sớm hôm sau, hắn thu dọn hành lý, vội vã tạm biệt mọi người.

Chị em nhà Âu Dương ngạc nhiên, “Con phải đi à? Sao thế?”

Hắn nói thẳng: “Con về đây, ở đây chán lắm.”

Thấy Lí Thế Quân, hắn tức giận quát: “Nhìn anh làm gì? Thằng nhóc này, bây giờ anh phải về rồi, về nhà, lên giường âu yếm.”

Lí Thế Quân cười ầm lên, sau đó hắn nói: “Anh, anh là thần tượng của em đó.”

Dù mọi người hết lời khuyên nhủ, hắn cũng mặc kệ, chẳng thèm ăn sáng đã nằng nặc đặt vé chuyến bay sớm nhất, vội vã về nước.

Tại sân bay, hắn đang đọc tạp chí du lịch, nghe thấy có người gọi tên mình, hắn không cần nhìn cũng biết là Chu Thành Viện đã theo tới đây.

Cô rất buồn, “Vì sao anh lại không nể mặt em thế chứ? Sao phải vội vã đi như vậy? Anh khinh thường và ghét bỏ em đến vậy sao?”

Hắn rất bình tĩnh.

“Không phải vậy đâu, Thành Viện, thật ra anh chỉ là một người rất tầm thường, hôm nay anh sẽ tiết lộ cho em một việc, anh là kẻ đáng chán, bây giờ xa Kiều Mạt, anh chẳng hề vui vẻ một chút nào.”

Hắn đã nói rõ ràng, rành mạch, chắc như đinh đóng cột đến vậy, ai bảo hắn là công tử đào hoa chứ, hắn có thể thẳng thắn, cương quyết nói những lời tàn nhẫn trước mặt một người phụ nữ yêu mình như vậy, hắn không chia tay với người kia, tình cảm của cô có là gì đâu.

Rốt cuộc Chu Thành Viện chẳng thể sĩ diện nổi, khóc trước mặt hắn, đột nhiên cô nhào vào lòng hắn, khóc tức tưởi.

Kỷ Vĩ chẳng nói nên lời, hắn giang tay ôm cô vào lòng, ngay lúc này đây, hắn nói ra tình cảm thật của mình, sau đó ôm cô trong lòng chỉ thấy bình thản, không chút dao động.

“Chú ý giữ gìn sức khỏe, đi chơi vui vẻ nhá.”

Hắn buông cô ra, đeo kính râm vào, rất thản nhiên vẫy tay chào cô, sau đó một tay đút túi, tay còn lại kéo va li hành lý, quay lại và sải bước rac cổng.

Bóng lưng cao lớn, lạnh lùng, kiêu ngạo lại tuyệt tình, hắn đi mà chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại, Chu Thành Viện đứng bất động rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook