Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 12: Mơ thấy ca ca

Tranh Ca

03/09/2023

Trước khi ra về, Hàn Từ tặng cho ta một cái đèn lồng hình con thỏ. Ta hỏi hắn sao lại chọn con thỏ, hắn nói nó rất giống ta.

Ta nhìn thấy thỏ rồi, nó rất đáng yêu, ca ca cũng nói ta rất đáng yêu, nên nghe hắn nói như vậy thì vui vẻ nhận lấy, phụ thân có cản cũng không kịp nữa rồi. Hàn Từ nhìn phụ thân sau đó quay sang nhìn ta cười cười. Hắn nói tạm biệt, sau này có cơ hội tương ngộ, hy vọng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Ta nghĩ thầm để tương ngộ được không dễ nhưng vẫn đồng ý với hắn.

Phụ thân thấy hắn đi rồi, quay sang nói với ta: "Con... vẫn nên ít tiếp xúc với hắn, hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, nghe ta."

Ta hơi ngớ người ra, không hiểu tại sao ông lại nói như vậy. Nhưng nghe lời phụ thân không bao giờ sai. Ta lập tức gật gật đầu, nũng nịu với phụ thân: "Con sẽ, phụ thân!". Ông thấy ta nghe lời như vậy, khuôn mặt căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, nói A Hoa đưa ta về nghỉ ngơi.

Ta vốn đã hơi mệt, nước trái cây tuy không giống rượu nhưng vẫn là đồ lên men, vậy nên ta đã sớm muốn nằm trên giường, đánh một giấc rồi. A Hoa hầu hạ ta ngâm mình, sau đó muốn lau tóc cho ta nhưng bị ta từ chối: "Dù sao cũng không còn sớm nữa, hôm nay lại là ngày lễ, tỷ về phòng nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để ta."

"Nhưng..."

"Được rồi được rồi, tỷ về phòng đi, ta tự lo được."

A Hoa thấy ta kiên quyết như vậy, cũng không nán lại lâu, trải chăn mền ra rồi mới lui ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần, ta từ trên ghế đứng dậy, lại gần đầu giường, lấy từ ngăn tủ ra một hộp gỗ nhỏ. Chiếc hộp nho nhỏ, được làm từ gỗ Sưa, là chính tay ca ca đẽo gọt mà thành. Ta trước nay rất hay quên, ca ca mỗi lần tìm đồ cùng ta đều cảm thấy rất phiền, vì vậy dứt khoát tự tay làm một chiếc hộp gỗ để ta có vật gì quan trọng thì cất vào.

Ta mở hộp ra, mùi hương gỗ còn vương vấn như có như không làm ta không khỏi nhớ đến lời ca ca từng nói: "Hộp gỗ này muội vẫn nên để trên tủ đầu giường đi, ngửi mùi của nó cũng rất tốt.". Lúc đó, ta còn ôm lấy cổ ca ca, hai mắt vì cười mà long lanh hẳn lên, chu môi: "Mùi của ca ca mới là tốt nhất!". Huynh ấy cười, nhéo nhéo mặt ta: "Lại trêu chọc ca ca, không được phép nói như vậy nữa, biết chưa?" Ta sẽ gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng nhưng lần sau vẫn sẽ tái phạm.

Trong chiếc hộp có nhiều món đồ nhỏ, đều là quà của phụ thân và ca ca. Có điều, quà ca ca chiếm hơn phân nữa. Quà của phụ thân toàn những vật lớn, có đàn, có bình phong, có bàn cờ, có ngựa, có xiêm y,...căn bản chiếc hộp nhỏ này không vừa.

Còn đồ của ca ca đưa, đa số sẽ là những thứ đồ nhỏ tinh xảo. Ta nhìn trâm cài tóc có đính hoa đào, bông tai hoa đào, vòng tay hoa đào, chuồn chuồn gỗ,... cuối cùng là lá thư ca ca mới gửi gần đây, ánh mắt nhu hòa, trong lòng ấm áp hẳn lên. Trước đây, đồ ca ca tặng, ta đều rất quý, bỏ hết vào hộp nhỏ, không dám dùng nhiều, sợ làm chúng bị hư tổn, cũng không mở ra xem quá nhiều lần. Nhưng dạo gần đây, số lần ta mở ra càng ngày càng nhiều, thời gian vuốt ve càng ngày càng lâu. Ta nghĩ, mình nhớ ca ca đến điên rồi.



Ta cứ ngồi ngắm như vậy cho đến khi cảm thấy tóc đã khô hẳn mới đóng lại, lên giường đi ngủ. Chỉ là, giấc ngủ này không được bình thường lắm.

Ta ngồi ở trên bàn, xung quanh toàn là tranh vẽ, những bức tranh này hình như vẽ cùng một người. Ta cố gắng mở to mắt, nhìn kĩ xem trên tranh là ai. Bỗng bị một bàn tay đẩy ngã xuống bàn, hai chân ta vì bất ngờ không có điểm tựa mà kẹp lấy hông của người trước mặt. Ta hoảng hốt, muốn bỏ chân ra, ngồi dậy, lại bị đôi bàn tay ấy giữ chặt lấy, không cho cử động.

Ta nghe một giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu: "Hửm? Hy nhi muốn đi đâu vậy? Muốn rời khỏi ca ca sao?". Giọng nói của người đó trầm khàn đến mức lỗ tai ta không chịu nổi mà đỏ ửng cả lên, bị người đó phát hiện, bật cười trêu chọc.

Giọng nói này tuy hơi khác với ngày thường, nhưng ta nhận ra là, đây là giọng nói của ca ca! Từ đã, ca ca về từ khi nào? Sao ta lại ở đây? Sao ta không có kí ức gì về việc huynh ấy trở về vậy?

"Ca ca? Huynh về từ khi nào vậy? Huynh có bị thương không? Có ăn uống đầy đủ không?". Ta chưa để ý tư thế kì lạ của hai người, lập tức ngồi bật dậy ôm lấy cổ ca ca, miệng nhỏ hỏi liên tục.

Ca ca cũng thuận theo ôm lấy ta, chỉ là một tay đặt trên eo, còn một tay...đặt dưới mông của ta, vuốt ve. Ta hỏi mãi mà chưa thấy ca ca nói gì, cộng thêm động tác vừa rồi, ta lập tức im lặng, ngước mắt lên nhìn ca ca, cả người không nhịn được mà run rẩy.

Huynh ấy... gương mặt huynh ấy lúc này rất đáng sợ, trên trán nổi gân xanh, đôi mắt toàn những tia máu, nhìn ta chằm chằm, hai tay càng ngày càng siết chặt, tốc độ vuốt ve càng lúc càng nhanh, giống như...giống như muốn đem ta ngấu nghiến rồi nuốt hết vào bụng.

Hoàn cảnh này thật sự rất quen thuộc, dù ta chưa nhớ ra mình đã trải qua ở đâu nhưng ta biết nó rất nguy hiểm. Vậy nên, ta ngay lập tức đổi từ ôm cổ ca ca sang đẩy người ra, bàn tay ta chạm vào lồng ngực của huynh ấy, nóng đến bỏng rát.

Ta dùng hết sức lực bình sinh, đẩy người ra nhưng ngược lại, ta và ca ca ngày càng gần nhau. Cuối cùng, ta và huynh ấy chỉ còn cách một tầng y phục. Ta bị ôm đến cứng đờ, khó thở, phải mở miệng ra hít thở từng hơi.

"Ca ca, huynh buông muội ra! Ca ca!!!"

Ta vừa dứt lời, môi đã bị hắn chặn lại, hung hăng mút lấy!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook