Chương 13: Trong mơ, ta luân hãm
Tranh Ca
03/09/2023
Trong đầu ta như đang có hàng vạn pháo hoa nổ tung. Có thể vì cảm giác từ môi quá mãnh liệt truyền thẳng đến trái tim của ta, có thể vì ta quá nhớ ca ca, hoặc...cũng có thể vì những cảm xúc bất thường của ta dạo gần đây, ta...ngưng phản kháng.
Ta nhắm mắt lại, hai tay vòng lên cổ Trần Cảnh Dương, hòa làm một với huynh ấy. Ta không biết sau này sẽ ra sao nhưng giờ phút này, ta...muốn ca ca.
Dường như ca ca cũng nhận ra ta đang thuận theo, giữa lúc môi lưỡi giao nhau, ta nghe thấy tiếng huynh ấy khẽ cười, ta bị nụ cười ấy làm cho rung động, không kiềm chế được cũng đưa lưỡi ra thăm dò đôi môi kia.
Rầm! Mọi thứ trên bàn đều bị ca ca đẩy xuống, chỉ ngoại trừ những bức tranh vẫn còn dưới thân ta. Huynh ấy đưa tay tháo cây trâm cài trên tóc ta, mái tóc dài đen óng xõa tung, ta nằm trên bàn mở miệng nhỏ hít lấy hít để không khí xung quanh, hai mắt mông lung, nóng rát.
"Cảnh Dương, Cảnh Dương...". Trong lúc mơ hồ, ta bất ngờ bật thốt lên tên của ca ca, cái tên mà ta đã khẽ gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Hình như ca ca không còn giữ được lý trí nữa, ta vừa dứt lời huynh ấy đã lại cuối xuống bao trùm lấy ta. Lần này, nụ hôn còn mãnh liệt hơn, cũng nóng bỏng hơn lần trước đó.
Bàn tay của huynh ấy như ngọn lửa lướt qua từng tất da thịt mẫn cảm của ta, để lại trên những nơi ấy cảm giác tê dại khó nói rõ thành lời.
Ta không thấy rõ mọi vật xung quanh nữa, trong mắt ta chỉ thấy được bóng dáng trước mặt. Ta không ngửi được mùi gì khác nữa, quanh mũi chỉ có mùi hương mà ta nhớ mong hàng đêm. Ta cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, tiếng tim đập nhanh của hai người và cả tiếng huynh ấy nỉ non: "Hy nhi...Hy nhi...Hy nhi..."
Xiêm y từng lớp từng lớp rơi xuống sàn, ta và ca ca đồng giường cộng chẩm.
"Hy nhi, chúng ta thành thân rồi, nàng đã là của ta, đừng rời khỏi ta, được không?"
Ta nằm trong vòng tay của ca ca, không hiểu huynh ấy đang nói gì. Ta và ca ca sao có thể thành thân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả những gì vừa rồi ta cùng ca ca trải qua quả thật giống như là mơ vậy! Khoan... mơ... là mơ sao? Tại sao mọi thứ lại chân thật đến vậy? Nhưng dù có thật sự là một giấc mơ thì sao chứ? Ta tình nguyện lún sâu vào.
Nghĩ như vậy, ta đưa hai tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của huynh ấy, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc kia, ngọt ngào nói: "Ta mãi mãi đều ở bên cạnh chàng". Ta biết ta đã luân hãm vào vực sâu rồi. Nhưng không sao cả, vì nơi đó có Trần Cảnh Dương của ta.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
-----
"Giết hắn! Giết hắn!!!!"
"Tướng quân!!!!"
Ta bị tiếng hét, tiếng binh khí va chạm làm tỉnh giấc. Ta thấy khắp nơi đều là máu tươi, xác binh sĩ nằm la liệt. Ta nương theo tiếng la thất thanh vừa rồi, tim đập thình thịch, nhìn về một hướng. Bỗng, đôi đồng tử ta co chặt lại, trái tim hẫng một nhịp, ta nhìn thấy một người.
Ta như không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ một mực hướng đến nơi người đó đang đứng, bên tai là tiếng gió thét gào, dưới chân là hàng vạn máu thịt.
Người đó cả người không có nơi nào lành lặn, khắp người chỉ toàn máu, tay chống một thanh kiếm trên nền đất đã không phân biệt được màu, chàng đứng thẳng như tùng bách, ngửa mặt nhìn trời làm ta không thể nhìn rõ biểu cảm của chàng
Sau đó, dường như chàng cảm nhận được, xoay đầu nhìn về phía ta. Lần này, ta có thể thấy rõ được chàng rồi. Chàng nhìn ta cười, đôi mắt cong cong, chàng cười đẹp đến như vậy, nhưng ta lại khóc. Ta như dùng hết sức lực đời này của mình, cuối cùng cũng tới gần chàng.
Phập.
Cùng lúc đó, ngực chàng bị một đao xuyên qua. Kẻ đằng sau không chút lưu tình rút đao lại.
Phụt. Chàng phun máu, ướt đẫm y phục ta.
Thế giới của ta đỏ lên cả rồi.
Ta hoảng loạn đến mức mất đi âm thanh, máu toàn thân nháy mắt đó đông cứng lại. Ta run rẩy sờ lên nơi trái tim đang đập chậm lại của chàng: "Cảnh Dương...không sao không sao đâu...không đau..không đau...ta...ta cầm máu cho chàng...cầm máu cho chàng..."
Ta dùng khăn tay hoa đào chàng khen đẹp nhất liên tục cầm máu cho chàng. Một bàn tay khác không ngừng lai đi máu chảy ra từ khoé miệng chàng. Máu nhanh hết chảy đi! Tại sao, tại sao còn chảy nhiều đến thế?
Trái tim dưới bàn tay ta đang dần không còn đập nữa, nhưng chàng vẫn cười, chàng nhấp môi. Chàng không phát ra tiếng nhưng ta hiểu được.
Chàng nói: "Yêu nàng, đời đời kiếp kiếp."
Sau đó, chàng vẫn đứng thẳng tắp như vậy, nhưng trái tim mà ta đang cố giữ lấy kia… không còn đập nữa rồi…
Ta nhắm mắt lại, hai tay vòng lên cổ Trần Cảnh Dương, hòa làm một với huynh ấy. Ta không biết sau này sẽ ra sao nhưng giờ phút này, ta...muốn ca ca.
Dường như ca ca cũng nhận ra ta đang thuận theo, giữa lúc môi lưỡi giao nhau, ta nghe thấy tiếng huynh ấy khẽ cười, ta bị nụ cười ấy làm cho rung động, không kiềm chế được cũng đưa lưỡi ra thăm dò đôi môi kia.
Rầm! Mọi thứ trên bàn đều bị ca ca đẩy xuống, chỉ ngoại trừ những bức tranh vẫn còn dưới thân ta. Huynh ấy đưa tay tháo cây trâm cài trên tóc ta, mái tóc dài đen óng xõa tung, ta nằm trên bàn mở miệng nhỏ hít lấy hít để không khí xung quanh, hai mắt mông lung, nóng rát.
"Cảnh Dương, Cảnh Dương...". Trong lúc mơ hồ, ta bất ngờ bật thốt lên tên của ca ca, cái tên mà ta đã khẽ gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Hình như ca ca không còn giữ được lý trí nữa, ta vừa dứt lời huynh ấy đã lại cuối xuống bao trùm lấy ta. Lần này, nụ hôn còn mãnh liệt hơn, cũng nóng bỏng hơn lần trước đó.
Bàn tay của huynh ấy như ngọn lửa lướt qua từng tất da thịt mẫn cảm của ta, để lại trên những nơi ấy cảm giác tê dại khó nói rõ thành lời.
Ta không thấy rõ mọi vật xung quanh nữa, trong mắt ta chỉ thấy được bóng dáng trước mặt. Ta không ngửi được mùi gì khác nữa, quanh mũi chỉ có mùi hương mà ta nhớ mong hàng đêm. Ta cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, tiếng tim đập nhanh của hai người và cả tiếng huynh ấy nỉ non: "Hy nhi...Hy nhi...Hy nhi..."
Xiêm y từng lớp từng lớp rơi xuống sàn, ta và ca ca đồng giường cộng chẩm.
"Hy nhi, chúng ta thành thân rồi, nàng đã là của ta, đừng rời khỏi ta, được không?"
Ta nằm trong vòng tay của ca ca, không hiểu huynh ấy đang nói gì. Ta và ca ca sao có thể thành thân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả những gì vừa rồi ta cùng ca ca trải qua quả thật giống như là mơ vậy! Khoan... mơ... là mơ sao? Tại sao mọi thứ lại chân thật đến vậy? Nhưng dù có thật sự là một giấc mơ thì sao chứ? Ta tình nguyện lún sâu vào.
Nghĩ như vậy, ta đưa hai tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của huynh ấy, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc kia, ngọt ngào nói: "Ta mãi mãi đều ở bên cạnh chàng". Ta biết ta đã luân hãm vào vực sâu rồi. Nhưng không sao cả, vì nơi đó có Trần Cảnh Dương của ta.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
-----
"Giết hắn! Giết hắn!!!!"
"Tướng quân!!!!"
Ta bị tiếng hét, tiếng binh khí va chạm làm tỉnh giấc. Ta thấy khắp nơi đều là máu tươi, xác binh sĩ nằm la liệt. Ta nương theo tiếng la thất thanh vừa rồi, tim đập thình thịch, nhìn về một hướng. Bỗng, đôi đồng tử ta co chặt lại, trái tim hẫng một nhịp, ta nhìn thấy một người.
Ta như không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ một mực hướng đến nơi người đó đang đứng, bên tai là tiếng gió thét gào, dưới chân là hàng vạn máu thịt.
Người đó cả người không có nơi nào lành lặn, khắp người chỉ toàn máu, tay chống một thanh kiếm trên nền đất đã không phân biệt được màu, chàng đứng thẳng như tùng bách, ngửa mặt nhìn trời làm ta không thể nhìn rõ biểu cảm của chàng
Sau đó, dường như chàng cảm nhận được, xoay đầu nhìn về phía ta. Lần này, ta có thể thấy rõ được chàng rồi. Chàng nhìn ta cười, đôi mắt cong cong, chàng cười đẹp đến như vậy, nhưng ta lại khóc. Ta như dùng hết sức lực đời này của mình, cuối cùng cũng tới gần chàng.
Phập.
Cùng lúc đó, ngực chàng bị một đao xuyên qua. Kẻ đằng sau không chút lưu tình rút đao lại.
Phụt. Chàng phun máu, ướt đẫm y phục ta.
Thế giới của ta đỏ lên cả rồi.
Ta hoảng loạn đến mức mất đi âm thanh, máu toàn thân nháy mắt đó đông cứng lại. Ta run rẩy sờ lên nơi trái tim đang đập chậm lại của chàng: "Cảnh Dương...không sao không sao đâu...không đau..không đau...ta...ta cầm máu cho chàng...cầm máu cho chàng..."
Ta dùng khăn tay hoa đào chàng khen đẹp nhất liên tục cầm máu cho chàng. Một bàn tay khác không ngừng lai đi máu chảy ra từ khoé miệng chàng. Máu nhanh hết chảy đi! Tại sao, tại sao còn chảy nhiều đến thế?
Trái tim dưới bàn tay ta đang dần không còn đập nữa, nhưng chàng vẫn cười, chàng nhấp môi. Chàng không phát ra tiếng nhưng ta hiểu được.
Chàng nói: "Yêu nàng, đời đời kiếp kiếp."
Sau đó, chàng vẫn đứng thẳng tắp như vậy, nhưng trái tim mà ta đang cố giữ lấy kia… không còn đập nữa rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.