Cười Lên Rồi Mọi Chuyện Sẽ Qua Thôi

Chương 5

Sym ngố đây

31/10/2013

Vừa đến phòng hiệu trưởng, nó đứng vịn cửa ngó vào xem. Thấy có người đứng ngoài cửa ông ân cần lên tiếng gọi:

- Ai vậy, có phải học sinh mới Trần Ngọc Tuyết không?

- Ơ sao thầy biết em vậy _ Nó ngạc nhiên hỏi lại

Lúc này nó mới để ý người đang ngồi bên trong. Một người đứng tuổi, khuôn mặt có nét hiền dịu làm cho người ta thấy thoải mái. Nó bước vào tiến tới và đưa tờ giấy nhập học cho ông

- Chả là hôm qua có người báo với tôi hôm nay em sẽ nhập học, với lại em đang mặc đồng phục trường khác, nên tôi đoán đó là em thôi _ Thầy ân cần trả lời

- Dạ nhưng chuyển hồ sơ gấp thế cũng được sao thầy, với lại em còn chưa có đồng phục và chưa kịp chuẩn bị gì cả _ Nó ấp úng

- Chuyện đó em không cần phải lo, tất cả đã có người sắp xếp, đồng phục đã chuẩn bị sẵn cho em, em cầm đồng phục đi thay rồi đến lớp 12A1 cầm giấy này là em sẽ được vô lớp.

- Dạ … vâng e cám ơn thầy, xin phép thầy em đi _ Nó cúi chào rồi ra ngoài chạy đi kiếm tolet thay đồ

Sau khi thay xong đồng phục xong, nó chạy đi kiếm lớp. Sau một hồi hỏi thăm các thầy giám thị nó đã kiếm được lớp của mình. Nó hít 1 hơi thật sâu rồi bình tĩnh bước vào lớp. Nó tiến đến người đang đứng trên bục và đưa cho người đó mảnh giấy mà khi nãy thầy hiệu trưởng đã dặn nó.

Người ấy xem xét 1 hồi rồi kêu nó đứng trên bục, tay đập xuống bàn vài cái rồi lên tiếng

- Các em hôm nay lớp mình có bạn mới, em hãy giới thiệu đôi chút về mình đi _ Thầy nói cả lớp rồi quay sang nói với nó



- Mình tên Trần Ngọc Tuyết, các bạn có thể kêu mình là Si, hôm nay mới chuyển trường qua nên có nhiều cái bỡ ngỡ, mong các bạn giúp đỡ cho _ Nói xong nó cười 1 nụ cười quyến rũ, tươi tắn, làm cho cả lớp vui nhộn hẵn lên, tuy nhiên cũng có 1 vài con mắt nhìn nó khinh rẽ

- Vậy em ngồi bàn cuối kế bạn Phong nha, được rồi chúng ta bắt đầu học _ Thầy hướng dẫn chỗ ngồi cho nó rồi kêu cả lớp lấy sách ra học

Nó đi xuống bàn dưới thì thấy người ngồi kế mình đang ngủ, nó nghĩ “bộ thầy không thấy hay sao mà chả nói gì vậy nè, học hành kiểu hành ở lại lớp chắc, hehe, thấy cũng tội thôi cũng kệ vậy”. Nó cười thích thú rồi ngồi xuống lấy tập ra ghi chép những thứ trên bảng mà không để ý rằng có nhiều ánh mắt nhìn nó ghen tỵ. Trải qua 2 tiết mệt mỏi cuối cùng nó cũng được ra ngoài thư giản, quay qua nhìn tên kế bên thì không biết hắn đã đi từ lúc nào. Nó lấy hộp cơm trong cặp đã chuẩn bị từ lúc sáng, sau đó chay đi kiếm sân thượng ăn (nó có thói quen chỉ ăn ở chỗ vắng người). Sau khi lên tới sân thượng, nó đặt hộp cơm xuống, vươn tay hít thở chút không khí, rồi trầm lắng xuống miệng hát 1 vài câu …

Hi vọng em vẫn giữ riêng em chẳng đánh rơi phút nào

Hi vọng em vẫn giữ đầy cả giấc mơ dẫu đớn đau

Hi vọng anh giờ đây có chút yên vui ngập nắng trên con đường

Hi vọng anh còn mang chút ký ức về em, chỉ thế thôi

Giọt nước mắt bay ngược trên bầu trời

Làm thành bóng mưa đổ xuống ngang đời

Chỉ cần anh còn trên mặt đất này

Em vẫn hy vọng



Dù phải đớn đau ngàn năm cũng đành

Dù là giấc mơ ngàn kiếp không thành

Chỉ cần anh còn trên mặt đất này

Em vẫn hy vọng

Vẫn hy vọng

Nó hát phải nói là như ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng nó hiếm khi hát, nhất là khi có người, nó sợ, sợ người ta nghe thấy cảm xúc đau buồn của nó. Dứt lời hát, cảm xúc trong nó còn đọng lại. 1 năm qua, dù trải qua bao nhiêu chuyện, tự nhủ với bản thân như thế nào, nó vẫn không quên được Khoa. Lấy tay quệt dòng nước mắt, nó lại mỉm cười, tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Nó ngồi xuống lấy hộp cơm ăn ngon lành sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Nin.

- Nin à, Si tới trường rồi, nhập học rồi, vậy trình diện ông thủ lĩnh kia ở đâu thế. _ Nó hỏi Nin

- À học xong Si tới câu lạc bộ võ thuật, anh ấy là hội trưởng ở đó, cứ đến trình diện rồi xem anh ấy kêu Si làm gì tiếp _ Nin

- Tên thủ lĩnh mất nết đó nhiều chuyện gớm, không cho Si thời gian chuẩn bị gì hết, chạy gấp thế này, chưa kịp chia tay bạn trường cũ nữa, hix có cơ hội Si sẽ trùm bao bố ỗng rồi đấm đấm đấm cho chết luôn he he _ Nó

- Ờ làm coi chừng không có mạng trở về đó, thôi bye Si ráng lên nhé _Nin

Sau khi cúp máy, nó dọn dẹp đồ đạc rồi chạy xuống lớp học. Nó không biết rằng, tất cả hành động và lời nói của nó đã bị 1 người nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cười Lên Rồi Mọi Chuyện Sẽ Qua Thôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook