Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
Chương 215
Thái La
29/11/2021
Chương 215
“Bạch tiểu thư, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi, là chúng tôi có mắt như mù không thấy Thái Sơn, những lời vừa mới nói ra chúng ta lập tức thu hồi lại, là chúng tôi sai rồi, cô là nhân vật lớn có thể không cần chấp nhặt với những kẻ tiểu nhân này. Cho chúng tôi đi, về sau một lời cũng không dám hé răng.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy những người đàn bà đáng tuổi mẹ mình mà còn phải quỳ gối trước mặt mình xin tha, trừ bỏ người đàn bà béo chủ tọa, bà ta nghĩ minh chẳng làm điều gì không đúng ở đây cả. Bạch Hiểu Nguyệt cô thật đúng là khi nào được người ta tôn lên cao như vậy.
“Cái gì thế này, đừng tưởng rằng chi có ba người mới có chồng làm lớn, ta cũng giống với hai người đều có chồng địa vị rất to. Ngươi kêu chồng đến thì ta cũng gọi cho chồng của ta, ba người chống mắt lên mà coi, hôm nay ta sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở trong lòng cầu siêu cho vị phu nhân này bình an vô sự. Một khi bà ta đã như vậy, thì không thể trách Đặng Cầm và Tôn Viện ra tay.
“Hiểu Nguyệt thất thần làm gì, gọi điện thoại cho Vân Thiên Lâm nói mẹ của hắn với mẹ nuôi ở bên ngoài bị người ta khi dễ, xem hắn có muốn lại đây xem tình hình thế nào, rốt cục sao lại thế này.”
Đối với tinh tình của phu nhân thị trưởng cường thế, Bạch Hiểu Nguyệt không thể không bội phục, thật không biết bọn họ có bao nhiêu tính cách. Bạch Hiểu Nguyệt nói chuyện xong phải nhìn Tôn Viện bằng một con mắt khác, không giống với ban đầu.
Vân Thiên Lâm vừa vặn làm xong việc, liền nhận được điện thoại của Bạch Hiểu Nguyệt, trong điện thoại cũng không có nói xảy ra chuyện gì, chỉ nói bọn họ đều ở Hán Dật Hiên, kêu anh lại đó một chút.
Vân Thiên Lâm cảm giác có gì đó không thích hợp, vừa lúc Cố Thần cũng ở đó, nghe nói Đặng Cầm lại đây, liền cùng Vân Thiên Lâm đi qua. Lại không nghĩ đến thế nhưng lại gặp được người mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
“Ngay cả chồng của mình cũng không có, chỉ có thể dựa vào con trai của mình chống lưng, bà cũng nên cảm thấy may mắn một chút, con trai của mình còn hiếu thuận bằng không sớm đã trở thành người đàn bà vô dụng. Đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không nhận thức được chồng của mình cũng không cần mình thì ở lại trong căn nhà đó có ý nghĩa gì?”
Vị phu nhân béo ụt ịt nghĩ rằng một chút nữa sẽ có người đến chống lưng cho mình, nhất thời gan càng lớn hơn, căn bản quên mất mình đang nói chuyện với người nào. Những người khác đều biết, ở trước mặt Đặng Cầm điều kiêng kỵ nhất là gì, nhưng bà ta còn cố tình nói ra, quả thực là không muốn sống nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt trộm nhìn thoáng qua Đặng Cầm, mới vừa rồi còn rất tốt, hiện tại đã phủ một tầng băng lạnh lẽo.
“Phu nhân lớn tuổi này, nếu như bà không nói thì chẳng ai nói bà câm.” Tính tình của Bạch Hiểu Nguyệt là như vậy, người ta có thể nói chính cô được nhưng nói liên quan đến người thân bên cạnh cô thì không được.
Bạch Hiểu Nguyệt ý thức được Đặng Cầm đang nắm lấy tay cô, đem cô lùi lại về phía sau một bước, một hành động nho nhỏ này của Bạch Hiểu Nguyệt làm cho Đặng Cầm cảm thấy ấm áp. Tôn Viện ở một bên nhìn, vốn định nói lại, lời nói ở đầu môi lại nuốt xuống.
Nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt này đúng là không tồi, còn có thể che chở cho Đặng Cầm, vì Đặng Cầm mà lên tiếng.
“Ai da! Cô nhìn xem, đây là thể loại gì, một chút giáo dục cũng không có, cư nhiên lại gọi ta là người lớn tuổi, ta đâu có già như vậy? Cô gái, mọi người đều nói nhìn ta trông rất giống 30 tuổi. Cô đâu cần bởi vì ta nói vài câu, liền một chút không vui ghen tỵ với nhan sắc của ta nói ta là lớn tuổi.”
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô thật sự bị dọa sợ rồi, là ai có thể tâng bốc bà ta lên tới tận ba mươi tuổi, làm cho bà ta ảo tượng về độ nhan sắc của mình, tự nhận mình chính là một đại mỹ nữ, bà ta làm cho cô không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Hiểu Nguyệt thật sự rất muốn biết, vị phu nhân lớn tuổi này, rốt cục có chỗ nào tự tin mình chỉ là một cô gái chỉ 30 tuổi, cảm thấy mình vô cùng đẹp. Tôn Viện ở một bên đã không nhịn được cười, hôm nay quả là gặp được một người ảo tưởng sức mạnh.
“Cái gì? Mỹ nhân 30 tuổi? Xin thứ lỗi cho tôi mắt không thấy Thái Sơn, thấy được bà không những là không béo mà còn vô cùng già nua. Tôi thật sự không biết bà lấy đâu ra tự tin để nói mình là một mỹ nhân, lại còn là chỉ 30 tuổi? Tôi nhìn qua cứ ngỡ là mình đoán sai, không phải sai biệt lắm thì cũng là 60 tuổi, nhưng mà 60 tuổi thì tôi so vẫn là già hơn một chút, trách không được tại sao lại mập như vậy.”
“Bạch tiểu thư, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi, là chúng tôi có mắt như mù không thấy Thái Sơn, những lời vừa mới nói ra chúng ta lập tức thu hồi lại, là chúng tôi sai rồi, cô là nhân vật lớn có thể không cần chấp nhặt với những kẻ tiểu nhân này. Cho chúng tôi đi, về sau một lời cũng không dám hé răng.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy những người đàn bà đáng tuổi mẹ mình mà còn phải quỳ gối trước mặt mình xin tha, trừ bỏ người đàn bà béo chủ tọa, bà ta nghĩ minh chẳng làm điều gì không đúng ở đây cả. Bạch Hiểu Nguyệt cô thật đúng là khi nào được người ta tôn lên cao như vậy.
“Cái gì thế này, đừng tưởng rằng chi có ba người mới có chồng làm lớn, ta cũng giống với hai người đều có chồng địa vị rất to. Ngươi kêu chồng đến thì ta cũng gọi cho chồng của ta, ba người chống mắt lên mà coi, hôm nay ta sẽ không để yên chuyện này đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ở trong lòng cầu siêu cho vị phu nhân này bình an vô sự. Một khi bà ta đã như vậy, thì không thể trách Đặng Cầm và Tôn Viện ra tay.
“Hiểu Nguyệt thất thần làm gì, gọi điện thoại cho Vân Thiên Lâm nói mẹ của hắn với mẹ nuôi ở bên ngoài bị người ta khi dễ, xem hắn có muốn lại đây xem tình hình thế nào, rốt cục sao lại thế này.”
Đối với tinh tình của phu nhân thị trưởng cường thế, Bạch Hiểu Nguyệt không thể không bội phục, thật không biết bọn họ có bao nhiêu tính cách. Bạch Hiểu Nguyệt nói chuyện xong phải nhìn Tôn Viện bằng một con mắt khác, không giống với ban đầu.
Vân Thiên Lâm vừa vặn làm xong việc, liền nhận được điện thoại của Bạch Hiểu Nguyệt, trong điện thoại cũng không có nói xảy ra chuyện gì, chỉ nói bọn họ đều ở Hán Dật Hiên, kêu anh lại đó một chút.
Vân Thiên Lâm cảm giác có gì đó không thích hợp, vừa lúc Cố Thần cũng ở đó, nghe nói Đặng Cầm lại đây, liền cùng Vân Thiên Lâm đi qua. Lại không nghĩ đến thế nhưng lại gặp được người mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
“Ngay cả chồng của mình cũng không có, chỉ có thể dựa vào con trai của mình chống lưng, bà cũng nên cảm thấy may mắn một chút, con trai của mình còn hiếu thuận bằng không sớm đã trở thành người đàn bà vô dụng. Đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không nhận thức được chồng của mình cũng không cần mình thì ở lại trong căn nhà đó có ý nghĩa gì?”
Vị phu nhân béo ụt ịt nghĩ rằng một chút nữa sẽ có người đến chống lưng cho mình, nhất thời gan càng lớn hơn, căn bản quên mất mình đang nói chuyện với người nào. Những người khác đều biết, ở trước mặt Đặng Cầm điều kiêng kỵ nhất là gì, nhưng bà ta còn cố tình nói ra, quả thực là không muốn sống nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt trộm nhìn thoáng qua Đặng Cầm, mới vừa rồi còn rất tốt, hiện tại đã phủ một tầng băng lạnh lẽo.
“Phu nhân lớn tuổi này, nếu như bà không nói thì chẳng ai nói bà câm.” Tính tình của Bạch Hiểu Nguyệt là như vậy, người ta có thể nói chính cô được nhưng nói liên quan đến người thân bên cạnh cô thì không được.
Bạch Hiểu Nguyệt ý thức được Đặng Cầm đang nắm lấy tay cô, đem cô lùi lại về phía sau một bước, một hành động nho nhỏ này của Bạch Hiểu Nguyệt làm cho Đặng Cầm cảm thấy ấm áp. Tôn Viện ở một bên nhìn, vốn định nói lại, lời nói ở đầu môi lại nuốt xuống.
Nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt này đúng là không tồi, còn có thể che chở cho Đặng Cầm, vì Đặng Cầm mà lên tiếng.
“Ai da! Cô nhìn xem, đây là thể loại gì, một chút giáo dục cũng không có, cư nhiên lại gọi ta là người lớn tuổi, ta đâu có già như vậy? Cô gái, mọi người đều nói nhìn ta trông rất giống 30 tuổi. Cô đâu cần bởi vì ta nói vài câu, liền một chút không vui ghen tỵ với nhan sắc của ta nói ta là lớn tuổi.”
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô thật sự bị dọa sợ rồi, là ai có thể tâng bốc bà ta lên tới tận ba mươi tuổi, làm cho bà ta ảo tượng về độ nhan sắc của mình, tự nhận mình chính là một đại mỹ nữ, bà ta làm cho cô không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Hiểu Nguyệt thật sự rất muốn biết, vị phu nhân lớn tuổi này, rốt cục có chỗ nào tự tin mình chỉ là một cô gái chỉ 30 tuổi, cảm thấy mình vô cùng đẹp. Tôn Viện ở một bên đã không nhịn được cười, hôm nay quả là gặp được một người ảo tưởng sức mạnh.
“Cái gì? Mỹ nhân 30 tuổi? Xin thứ lỗi cho tôi mắt không thấy Thái Sơn, thấy được bà không những là không béo mà còn vô cùng già nua. Tôi thật sự không biết bà lấy đâu ra tự tin để nói mình là một mỹ nhân, lại còn là chỉ 30 tuổi? Tôi nhìn qua cứ ngỡ là mình đoán sai, không phải sai biệt lắm thì cũng là 60 tuổi, nhưng mà 60 tuổi thì tôi so vẫn là già hơn một chút, trách không được tại sao lại mập như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.