Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 129: Nhân Quả
Phong Dữ Tự Nhiên
18/06/2023
Edit: Quân Ly
Sau khi Vô Thanh nghe xong sắc mặt trắng bệch, đột nhiên ra sức giãy giụa!
Mà ngay lúc này, một tiếng gào sắc nhọn phát ra! Nghe thanh âm kia, Triệu Vân Cầm hiển nhiên có chút hưng phấn,
"Thật tốt quá! Xem ra nha đầu chết tiệt kia đang giết người!"
Dạ Mộc không giết người, mặc dù trên người nàng đều là máu, nhưng máu đó là của chính nàng...... Chỉ là nàng vừa đi ra liền gặp một tiểu thư tới hành hương, tiểu thư kia vừa thấy nàng đáng lập tức sợ tới hồn bay phách tán tự nhiên cũng liền thét chói tai!
Bộ dáng Dạ Mộc lúc này rất dọa người, lúc trước nàng ý thức được có gì không đúng thì đã chậm, thân thể nóng đến không giống như là chính mình, nàng cảm giác khả năng không áp được lệ khí trong cơ thể nữa!
Lúc sát khí bộc phát, nàng đánh một chưởng thật mạnh lên người mình, cho nên mới hộc máu!
Đau nhức có thể giúp nàng kéo dài thời gian, nàng muốn đi tìm Vô Thanh, nhưng bộ dáng của nàng hiện tại vừa đi ra ngoài, người gặp người sợ, mọi người vừa thấy nàng liền kinh hoảng thất thố chạy trốn, đơn giản vì trên mặt Dạ Mộc đột nhiên hiện lên huyết mạch màu đen, đôi mắt đỏ quỷ dị còn có cả người là máu tựa như lệ quỷ từ địa ngục bò ra!
"Mau! Qua nhìn xem, Dạ tiểu thư giống như đã xảy ra chuyện!"
Cấm quân trên núi nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới xem Dạ Mộc, Dạ Mộc là người quan trọng nhất trong lòng hoàng đế, bọn họ không thể để nàng xảy ra chuyện.
Bên tai đều là tiếng thét chói tai, chân Dạ Mộc đạp lên gạch, bởi vì nội lực tiết ra ngoài nên làm gạch lún xuống, cho nên một chân sâu một chân nông để lại rất nhiều dấu chân trên mặt đất.
"Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?!"
Các võ tăng cũng tới vây quanh nàng, thấy nội lực tuôn như nước các võ tăng đều lộ ra biểu tình hoảng sợ! Mà nhóm khách hành hương nhóm tránh phía sau bọn họ đều sợ hãi nhìn về bên này, người nhát gan đã sớm chạy!
Dạ Mộc nhìn thấy có người, liền tới gần bọn họ xin giúp đỡ, ai ngờ nàng tới gần bọn họ liền không tự chủ được lui về phía sau.
"Vô...... Vô Thanh......"
Dạ Mộc duỗi tay về phía bọn họ, muốn nhờ bọn họ tìm Vô Thanh tới, hắn đi đâu rồi? Vì sao còn chưa xuất hiện?
"Mau! Mau ngăn lại, nữ nhân đó muốn đả thương sư phụ!"
Nhóm võ tăng sau khi nghe xong, đột nhiên lấy hết can đảm vây Dạ Mộc lại, mà trong đó có một người vung gậy lên, Dạ Mộc ngẩng đầu liền thấy gậy thẳng tắp đánh tới cổ nàng!
........
"Thả ta ra."
Trong phòng tối, Vô Thanh bình tĩnh trở lại, nói với Triệu Vân Cầm,
"Hiện giờ chỉ có ta có thể khống chế nàng, cho nên mau chóng thả ta ra!"
Triệu Vân Cầm thông qua ám đạo nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, lạnh lùng cười,
"Ngươi xem bên ngoài kêu đến thảm. Nói không chừng nó đã giết đến đỏ cả mắt rồi, không nghe thấy cấm quân đều đi qua sao? Ngươi hiện tại đi, không chỉ không thể khống chế, nói không chừng còn bị giết chết, việc gì phải thế?"
"Hơn nữa......"
Tròng mắt Triệu Vân Cầm chuyển động,
"Hơn nữa ta đã sớm đem tin tức Dạ Mộc phát cuồng cho Mặc Lâm Uyên biết rồi, giờ hắn đang trên đường tới, nếu Dạ Mộc có thể phát cuồng rồi giết luôn hắn! Vậy mới sảng khoái!"
Vô Thanh nhắm mắt lại, thanh âm trở nên lạnh băng.
"Thả ta ra ngoài, ta không có khả năng nhìn chùa Thiên Thụ bị hủy, nếu ngươi không đáp ứng......"
Hắn nâng lên tay,
"Nếu là ngươi không đáp ứng, ta liền tự sát tại đây! Cho dù hai người kia lợi hại, nhưng ta tự sát vẫn nhanh hơn đi?"
"Ngươi!"
Vô Thanh nói làm Triệu Vân Cầm thay đổi sắc mặt,
"Ngươi thế nhưng tình nguyện chết cũng muốn bảo vệ nó?!"
"Đúng!"
Vô Thanh nghiêm túc nhìn Triệu Vân Cầm,
"Ta nói rồi, trừ phi ta chết, nếu không ta nhất định sẽ khống chế được nàng! Ta tuyệt không nuốt lời!"
Triệu Vân Cầm tức giận,
"Chẳng lẽ......chẳng lẽ ngươi đối với ta không có chút tình nghĩa nào sao? Ngươi thà rằng nhìn ta chết, cũng không giúp ta?!"
Vô Thanh nghe xong đột nhiên thở dài.
"Ta đã giúp người rồi......"
Hắn nhìn tay mình cười khổ,
"Lúc trước, chính vì ta nghĩ sai nên hỏng hết, ta vì giúp ngươi, vì để Mặc Lâm Uyên bị Dạ Mộc giết chết nên ta đã đánh thức nàng trước, thôi hóa tiến độ ma hóa của nàng, nhưng kết quả đâu? Kết quả, Phật Tổ giáng tội, cuối cùng hại người không thành lại thành hại mình!"
Ngay từ đầu Triệu Vân Cầm còn nghe không hiểu, nhưng nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên biến đổi!
"Cho nên đêm hôm đó trên chùa Thiên Thụ, 500 cao thủ nội lực thật là......"
"Đúng vậy, là nàng."
Vô Thanh cười khổ,
"Ta muốn lợi dụng nàng còn nhỏ tuổi làm nàng không phân biệt được mà giết chết người thân cận nhất, giết Mặc Lâm Uyên vì lót đường cho người. Nhưng ai biết, ý chí nàng từ nhỏ đã cực kỳ kiên định, không chỉ không có dựa theo ta đoán trước mà còn giết 500 cao thủ người vất vả tập kết 500, có phải người tức giận hay không?"
"Ngươi!!"
Triệu Vân Cầm đột nhiên phẫn nộ giơ tay!
"Hóa ra là ngươi, hóa ra là ngươi!"
Bảo sao bao nhiêu người của bà bao vây thế cuối cùng toàn bộ đều chết! Hóa ra tất cả là vì Vô Thanh!
"Người muốn đánh ta sao?"
Vô Thanh đột nhiên tiến đến gần bà, hắn mặc áo cà sa màu trắng, đôi mắt sạch sẽ thanh thấu, lúc này mang theo trào phúng,
"Nhưng ta làm như vậy lại đều là vì người, mẫu thân tốt của ta, người muốn vì thế mà trách ta sao?"
Một tiếng "Mẫu thân" làm trong lòng Triệu Vân Cầm cho dù có bao nhiêu oán khí cũng phát tiết không ra, một cái tát này không thể xuống tay.
Bà oán hận trừng mắt nhìn hắn,
"Vì sao ngươi lại tự ý như vậy?!"
Vốn dĩ bà cho rằng Vô Thanh là người bị động, trừ phi bà yêu cầu, hắn sẽ không làm cái gì, khi còn nhỏ tự tay làm thức ăn cho bà sau khi lớn lên đã hoàn toàn không thấy, nhưng không nghĩ tới trong lòng hắn vẫn có người mẫu thân này, chỉ là sai một li đi một dặm, ngược lại là hại bà......
Nhưng ý của hắn vẫn là giúp bà, sao có thể đánh hắn đây?
Vô Thanh cười lạnh,
"Khi Mặc Lâm Uyên xuất hiện, Tử Vi Tinh phát ra ánh sáng, hắn mới là thiên tử chân chính, hắn trở về, chướng ngại bên người hắn sớm hay muộn cũng sẽ bị dọn dẹp. Cho nên, ta vì người...... ta vì người đã tạo không ít sát nghiệp! Cả đời đều khó có thể chuộc lại, cho nên đời này của ta đã không cần đổi lại thân phận."
Triệu Vân Cầm nghe xong trong lòng chua xót,
"Thôi, những việc đó đều đã qua. Hôm nay ta sẽ không thu tay lại!"
"Vậy người cũng chỉ có thể nhìn ta chết ở chỗ này!"
Thái độ Vô Thanh cực kỳ kiên định,
"Ta đã bỏ lỡ một lần, sẽ không lại sai lần thứ hai, thứ người muốn đã định là không có được, hiện tại thu tay lại có lẽ còn có thể sống!"
"Câm miệng!"
Mặt Triệu Vân Cầm vặn vẹo,
"Nếu không phải Mặc Lâm Uyên, lúc này ta đã là nữ hoàng đế! Hắn đáng chết!"
"Vậy để nhi tử chết trước, người đi hoàn thành đại nghiệp của mình đi!"
Vô Thanh nói đến đây lại cười, hắn lớn lên tuyệt mỹ, khi cười thật giống như hoa sen nở rộ.
"Ta đã chết, có lẽ còn có thể giúp người hoàn lại một phần tội nghiệt, không phải sao?"
Sau khi Vô Thanh nghe xong sắc mặt trắng bệch, đột nhiên ra sức giãy giụa!
Mà ngay lúc này, một tiếng gào sắc nhọn phát ra! Nghe thanh âm kia, Triệu Vân Cầm hiển nhiên có chút hưng phấn,
"Thật tốt quá! Xem ra nha đầu chết tiệt kia đang giết người!"
Dạ Mộc không giết người, mặc dù trên người nàng đều là máu, nhưng máu đó là của chính nàng...... Chỉ là nàng vừa đi ra liền gặp một tiểu thư tới hành hương, tiểu thư kia vừa thấy nàng đáng lập tức sợ tới hồn bay phách tán tự nhiên cũng liền thét chói tai!
Bộ dáng Dạ Mộc lúc này rất dọa người, lúc trước nàng ý thức được có gì không đúng thì đã chậm, thân thể nóng đến không giống như là chính mình, nàng cảm giác khả năng không áp được lệ khí trong cơ thể nữa!
Lúc sát khí bộc phát, nàng đánh một chưởng thật mạnh lên người mình, cho nên mới hộc máu!
Đau nhức có thể giúp nàng kéo dài thời gian, nàng muốn đi tìm Vô Thanh, nhưng bộ dáng của nàng hiện tại vừa đi ra ngoài, người gặp người sợ, mọi người vừa thấy nàng liền kinh hoảng thất thố chạy trốn, đơn giản vì trên mặt Dạ Mộc đột nhiên hiện lên huyết mạch màu đen, đôi mắt đỏ quỷ dị còn có cả người là máu tựa như lệ quỷ từ địa ngục bò ra!
"Mau! Qua nhìn xem, Dạ tiểu thư giống như đã xảy ra chuyện!"
Cấm quân trên núi nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới xem Dạ Mộc, Dạ Mộc là người quan trọng nhất trong lòng hoàng đế, bọn họ không thể để nàng xảy ra chuyện.
Bên tai đều là tiếng thét chói tai, chân Dạ Mộc đạp lên gạch, bởi vì nội lực tiết ra ngoài nên làm gạch lún xuống, cho nên một chân sâu một chân nông để lại rất nhiều dấu chân trên mặt đất.
"Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?!"
Các võ tăng cũng tới vây quanh nàng, thấy nội lực tuôn như nước các võ tăng đều lộ ra biểu tình hoảng sợ! Mà nhóm khách hành hương nhóm tránh phía sau bọn họ đều sợ hãi nhìn về bên này, người nhát gan đã sớm chạy!
Dạ Mộc nhìn thấy có người, liền tới gần bọn họ xin giúp đỡ, ai ngờ nàng tới gần bọn họ liền không tự chủ được lui về phía sau.
"Vô...... Vô Thanh......"
Dạ Mộc duỗi tay về phía bọn họ, muốn nhờ bọn họ tìm Vô Thanh tới, hắn đi đâu rồi? Vì sao còn chưa xuất hiện?
"Mau! Mau ngăn lại, nữ nhân đó muốn đả thương sư phụ!"
Nhóm võ tăng sau khi nghe xong, đột nhiên lấy hết can đảm vây Dạ Mộc lại, mà trong đó có một người vung gậy lên, Dạ Mộc ngẩng đầu liền thấy gậy thẳng tắp đánh tới cổ nàng!
........
"Thả ta ra."
Trong phòng tối, Vô Thanh bình tĩnh trở lại, nói với Triệu Vân Cầm,
"Hiện giờ chỉ có ta có thể khống chế nàng, cho nên mau chóng thả ta ra!"
Triệu Vân Cầm thông qua ám đạo nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, lạnh lùng cười,
"Ngươi xem bên ngoài kêu đến thảm. Nói không chừng nó đã giết đến đỏ cả mắt rồi, không nghe thấy cấm quân đều đi qua sao? Ngươi hiện tại đi, không chỉ không thể khống chế, nói không chừng còn bị giết chết, việc gì phải thế?"
"Hơn nữa......"
Tròng mắt Triệu Vân Cầm chuyển động,
"Hơn nữa ta đã sớm đem tin tức Dạ Mộc phát cuồng cho Mặc Lâm Uyên biết rồi, giờ hắn đang trên đường tới, nếu Dạ Mộc có thể phát cuồng rồi giết luôn hắn! Vậy mới sảng khoái!"
Vô Thanh nhắm mắt lại, thanh âm trở nên lạnh băng.
"Thả ta ra ngoài, ta không có khả năng nhìn chùa Thiên Thụ bị hủy, nếu ngươi không đáp ứng......"
Hắn nâng lên tay,
"Nếu là ngươi không đáp ứng, ta liền tự sát tại đây! Cho dù hai người kia lợi hại, nhưng ta tự sát vẫn nhanh hơn đi?"
"Ngươi!"
Vô Thanh nói làm Triệu Vân Cầm thay đổi sắc mặt,
"Ngươi thế nhưng tình nguyện chết cũng muốn bảo vệ nó?!"
"Đúng!"
Vô Thanh nghiêm túc nhìn Triệu Vân Cầm,
"Ta nói rồi, trừ phi ta chết, nếu không ta nhất định sẽ khống chế được nàng! Ta tuyệt không nuốt lời!"
Triệu Vân Cầm tức giận,
"Chẳng lẽ......chẳng lẽ ngươi đối với ta không có chút tình nghĩa nào sao? Ngươi thà rằng nhìn ta chết, cũng không giúp ta?!"
Vô Thanh nghe xong đột nhiên thở dài.
"Ta đã giúp người rồi......"
Hắn nhìn tay mình cười khổ,
"Lúc trước, chính vì ta nghĩ sai nên hỏng hết, ta vì giúp ngươi, vì để Mặc Lâm Uyên bị Dạ Mộc giết chết nên ta đã đánh thức nàng trước, thôi hóa tiến độ ma hóa của nàng, nhưng kết quả đâu? Kết quả, Phật Tổ giáng tội, cuối cùng hại người không thành lại thành hại mình!"
Ngay từ đầu Triệu Vân Cầm còn nghe không hiểu, nhưng nghĩ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên biến đổi!
"Cho nên đêm hôm đó trên chùa Thiên Thụ, 500 cao thủ nội lực thật là......"
"Đúng vậy, là nàng."
Vô Thanh cười khổ,
"Ta muốn lợi dụng nàng còn nhỏ tuổi làm nàng không phân biệt được mà giết chết người thân cận nhất, giết Mặc Lâm Uyên vì lót đường cho người. Nhưng ai biết, ý chí nàng từ nhỏ đã cực kỳ kiên định, không chỉ không có dựa theo ta đoán trước mà còn giết 500 cao thủ người vất vả tập kết 500, có phải người tức giận hay không?"
"Ngươi!!"
Triệu Vân Cầm đột nhiên phẫn nộ giơ tay!
"Hóa ra là ngươi, hóa ra là ngươi!"
Bảo sao bao nhiêu người của bà bao vây thế cuối cùng toàn bộ đều chết! Hóa ra tất cả là vì Vô Thanh!
"Người muốn đánh ta sao?"
Vô Thanh đột nhiên tiến đến gần bà, hắn mặc áo cà sa màu trắng, đôi mắt sạch sẽ thanh thấu, lúc này mang theo trào phúng,
"Nhưng ta làm như vậy lại đều là vì người, mẫu thân tốt của ta, người muốn vì thế mà trách ta sao?"
Một tiếng "Mẫu thân" làm trong lòng Triệu Vân Cầm cho dù có bao nhiêu oán khí cũng phát tiết không ra, một cái tát này không thể xuống tay.
Bà oán hận trừng mắt nhìn hắn,
"Vì sao ngươi lại tự ý như vậy?!"
Vốn dĩ bà cho rằng Vô Thanh là người bị động, trừ phi bà yêu cầu, hắn sẽ không làm cái gì, khi còn nhỏ tự tay làm thức ăn cho bà sau khi lớn lên đã hoàn toàn không thấy, nhưng không nghĩ tới trong lòng hắn vẫn có người mẫu thân này, chỉ là sai một li đi một dặm, ngược lại là hại bà......
Nhưng ý của hắn vẫn là giúp bà, sao có thể đánh hắn đây?
Vô Thanh cười lạnh,
"Khi Mặc Lâm Uyên xuất hiện, Tử Vi Tinh phát ra ánh sáng, hắn mới là thiên tử chân chính, hắn trở về, chướng ngại bên người hắn sớm hay muộn cũng sẽ bị dọn dẹp. Cho nên, ta vì người...... ta vì người đã tạo không ít sát nghiệp! Cả đời đều khó có thể chuộc lại, cho nên đời này của ta đã không cần đổi lại thân phận."
Triệu Vân Cầm nghe xong trong lòng chua xót,
"Thôi, những việc đó đều đã qua. Hôm nay ta sẽ không thu tay lại!"
"Vậy người cũng chỉ có thể nhìn ta chết ở chỗ này!"
Thái độ Vô Thanh cực kỳ kiên định,
"Ta đã bỏ lỡ một lần, sẽ không lại sai lần thứ hai, thứ người muốn đã định là không có được, hiện tại thu tay lại có lẽ còn có thể sống!"
"Câm miệng!"
Mặt Triệu Vân Cầm vặn vẹo,
"Nếu không phải Mặc Lâm Uyên, lúc này ta đã là nữ hoàng đế! Hắn đáng chết!"
"Vậy để nhi tử chết trước, người đi hoàn thành đại nghiệp của mình đi!"
Vô Thanh nói đến đây lại cười, hắn lớn lên tuyệt mỹ, khi cười thật giống như hoa sen nở rộ.
"Ta đã chết, có lẽ còn có thể giúp người hoàn lại một phần tội nghiệt, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.