Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 130: Phát Cuồng
Phong Dữ Tự Nhiên
18/06/2023
Edit: Quân Ly
Mắt thấy cây gậy kia sắp đánh tới, Dạ Mộc ngẩng đầu muốn tránh ra nhưng chân tựa như cắm rễ trên mặt đất, ngay sau đó cây gậy hung hăng đánh tới!
Nhưng một màn quỷ dị đã xảy ra, gậy còn chưa động tới Dạ Mộc liền gãy thành hai đoạn, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn người đánh nàng, chỉ một ánh mắt liền khiến đối phương lùi lại, vội vàng ném gậy lui về phía sau, sợ tới mức mặt không còn chút máu!
Dạ Mộc gắt gao ngăn chặn xúc động muốn vặn gãy cổ tay hắn, mà những người còn khác lại không biết tốt xấu.
"Đừng sợ! Mọi người đừng sợ...... Yêu nữ này nhìn qua hành động chậm chạp, chúng ta cùng nhau lên! Bắt ả ta lại!"
Có một võ tăng đi đầu, những người khác tuy rằng cảm thấy làm như vậy thật mạo hiểm nhưng vẫn đi theo hắn tới gần Dạ Mộc!
"Đừng tới đây!"
Dạ Mộc cắn răng phun ra mấy chữ này, biểu tình càng thêm đáng sợ, nhưng thanh âm không lớn, những người đó không nghe được cảnh cáo, ngược lại siết chặt gậy chậm rãi đến càng gần!
Một mặt là Dạ Mộc tùy thời sẽ bùng nổ, một mặt là nhi tử muốn tự sát để cứu người.
Triệu Vân Cầm tức giận đến đau gan! Nhưng kia là nhi tử của bà, bà không có khả năng bức tử hắn!
"Ngươi thật sự muốn đi?!"
Vô Thanh sau khi nghe xong, biểu tình kiên định,
"Ta muốn đi ra ngoài, mong người tránh ra!"
Thấy hắn như vậy, mắt Triệu Vân Cầm đột nhiên đỏ!
"Được, ngươi phải đi, ngươi đi đi!!"
Trên mặt bà hiện ra một tia đau khổ cùng phẫn nộ,
"Đáng thương cho ta bị người ép tới bước đường này rồi ngươi còn hướng về người ngoài! Ta hao hết tâm tư bố trí, ngươi cũng biết, ta vì kích thích Dạ Mộc, ép nó tới chùa này phải tốn bao nhiêu sức lực? Hoàng đế bảo hộ nó chặt chẽ, hơn trăm người chết mới đổi lấy cơ hội này! Nhưng ngươi thì sao, thân là nhi tử của ta, ngươi lại lấy chết áp bức ta, muốn ta thả ngươi đi cứu kẻ thù? Ngươi không phải đang ép ta, ngươi là muốn giết ta!"
Bước chân Vô Thanh sắp tới cửa thì dừng lại.
Triệu Vân Cầm nói đến chỗ thương tâm, rốt cuộc làm trò khóc,
"Nếu ngươi không đi cứu nó, ngươi lại uy hiếp ta tự sát! Nếu ngươi cứu nó, chờ Mặc Lâm Uyên tới nhìn thấy nó bị tinh kế có thể buông tha ta không? Không phải ngươi chết chính là ta chết, ngươi còn biết ta là mẫu thân ngươi sao? Khi còn nhỏ ngươi không phải như thế!"
Khi còn nhỏ Vô Thanh ngoan ngoãn nghe lời, khi đó hắn không biết thân phận của bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà đều rất cao hứng, hắn có cái gì đều sẽ chờ bà tới rồi cho bà, từ nhỏ đã hiểu chuyện đến làm người đau lòng.
Nhưng từ lần kia hắn liền thay đổi, trở nên xa cách, lạnh nhạt.
Nhưng từ việc lúc trước hắn xuống tay với Dạ Mộc là có thể nhìn ra trong lòng hắn vẫn là nhớ mẫu thân này, chỉ là không muốn tha thứ thôi, nhưng hiện tại Triệu Vân Cầm vừa khóc, Vô Thanh lại một lần mê mang, một bên là mẹ đẻ, một bên là bằng hữu, hắn nên lựa chọn thế nào?
"...... Bất kể người nói thế nào, ta đã làm sai một lần, sẽ không sai lần thứ hai......"
Vô Thanh kiên định đi ra ngoài.
"Vô Thanh! Không, Quân Nhi...... con không thể đi!"
Triệu Vân Cầm từ phía sau ôm lấy hắn,
"Phụ thân con cũng không muốn thấy con đối với ta như vậy! Phụ thân con trước nay cho dù ta rơi một giọt nước mắt ông ấy cũng đau lòng, Quân Nhi, khi phụ thân con chết, con đã đồng ý với ông ấy điều gì? Con không nhớ sao?!"
Nói đến phụ thân Vô Thanh, đồng tử hắn co chặt, đúng như Triệu Vân Cầm nói, phụ thân hắn trước mẫu thân rơi một giọt nước mắt ông ấy cũng đau lòng, hắn...... cũng đồng ý với phụ thân hắn, chiếu cố mẫu thân thật tốt......
Phụ thân.
Dạ Mộc......
Vô Thanh nhắm mắt lại, bước chân dừng lại.
Kiên trì ầm ầm sập trong nháy mắt, chính hắn cũng trở nên không còn là chính mình.
Dạ Mộc...... đời này, ta xin lỗi ngươi!
Thực xin lỗi.
Dạ Mộc không tìm thấy Vô Thanh, còn bị nhiều người vâynhư vậy, nội tâm điên cuồng tới cực điểm! Đôi mắt đỏ đậm đảo qua chỉ thấy mọi người đều hoảng sợ hoặc căm ghét, không ai tới giúp nàng!
Đột nhiên, có lưới câu cá dày rơi xuống, Dạ Mộc bị vướng ngã trên mặt đất, bên tai là thanh âm vội vàng của mọi người.
"Mau, bắt lấy nữ nhân đó! Kéo ả tới tới vách núi bên cạnh đi!"
Những võ tăng đó nói xong liền tới kéo lưới đánh cá, sát khí Dạ Mộc trong lòng lần nữa được áp chế, nhưng thể bị đá xanh làm trầy da, xung quanh đều là tiếng trầm trồ khen ngợi, nàng đột nhiên mở mắt!
Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng "xoẹt", lưới đánh cá nháy mắt bị xé thành mảnh nhỏ, hai mắt Dạ Mộc hoàn toàn biến thành đỏ như máu! Tay giơ lên, một người đã bị nàng chộp vào tay!
Không rõ động tác thế nào mà thân thể người kia lại nhanh chóng khô quắt, khi hút nội lực trên mặt Dạ Mộc hiện ra hưng phấn, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy.
Một màn đáng sợ này làm mọi người thét chói tai chạy đi, nhưng trốn cũng vô dụng, tóc Dạ Mộc không gió tự động, nàng ném thi thể trong tay, vung tay lên, một người đang chạy đã bị nàng hút vào tay, giây tiếp theo lại chết một người nữa!
Những võ tăng kia chạy vài bước, cuối cùng nghĩ đến ở đây còn có nhiều khách hành hương như vậy, vì thế hòa thượng lớn nhất hô to một tiếng,
"Chúng ta không thể chạy, bày trận, vây khốn ả ta!"
Các hòa thượng còn lại sau khi nghe xong đều cố nén sợ hãi, một đám người vây quanh Dạ Mộc. Lúc này sát khí trong cơ thể nàng thức tỉnh, thân thể của nàng lại đột nhiên cao thêm mấy cm.
Toàn thân phát ra thanh âm nổ đùng, khuôn mặt nhỏ không có chút biểu tình, huyết mạch màu đen lan đến khóe mắt, nàng nhìn người vây quanh nàng giống như nhìn một đám hề nhảy nhót.
"Vây trận! Lên!"
Đại hòa thượng cầm đầu nói xong, mười lăm người khác dùng vũ khí trong tay, áp bức Dạ Mộc, mỗi người bọn họ đều mang nội lực, có công có thủ, phối hợp đến cực kỳ chặt chẽ.
Nhưng một màn làm người hoảng sợ đã xảy ra, chỉ thấy mỗi cây gậy đánh vào huyệt vị của Dạ Mộc, còn đánh vào đầu nhưng Dạ Mộc mảy may bất động, những cây gậy đó lại gãy.
Cuối cùng đầu Dạ Mộc bị đánh thêm lần nữa, "rắc" một tiếng lại gãy gậy.
Nàng đột nhiên cười quỷ dị, không đợi những người đó trốn thoát, đất bằng đột nhiên có gió cuồn cuộn, sau đó ngọn gió vây quanh những người này!
"Không tốt, chạy mau!"
Bọn họ nói xong quay đầu liền muốn chạy, nhưng lúc này đã chậm, nội lực quỷ dị đã khống chế bước chân bọn họ, Dạ Mộc chỉ vươn một bàn tay liền có áp lực đè bọn họ ở một chỗ, nội lực trong cơ thể nhanh chóng bị hấp thu, mắt thấy mấy người này phải chết oan uổng, người tiếp theo chết hẳn là nhóm cấm quân xung quanh không dám tiến lên!
"Dừng tay!"
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Mặc Lâm Uyên cuối cùng cũng chạy tới, lúc trước thái phó bị ám sát hắn liền ý thức được không ổn, quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn của đối phương, còn may hắn tới vẫn kịp, Dạ Mộc chưa giết nhiều người lắm!
--------------------------------
Từ chương sau mọi người qua Wattpad của mình đọc nhé ạ, mình sẽ không đăng bên này nữa.
https://www.wattpad.com/story/293901775-edit-c%C6%B0%E1%BB%A1ng-ch%E1%BA%BF-hoan-s%E1%BB%A7ng-b%E1%BA%A1o-qu%C3%A2n-%C3%B4n-nhu-c%E1%BB%A7a-ta
Mắt thấy cây gậy kia sắp đánh tới, Dạ Mộc ngẩng đầu muốn tránh ra nhưng chân tựa như cắm rễ trên mặt đất, ngay sau đó cây gậy hung hăng đánh tới!
Nhưng một màn quỷ dị đã xảy ra, gậy còn chưa động tới Dạ Mộc liền gãy thành hai đoạn, Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn người đánh nàng, chỉ một ánh mắt liền khiến đối phương lùi lại, vội vàng ném gậy lui về phía sau, sợ tới mức mặt không còn chút máu!
Dạ Mộc gắt gao ngăn chặn xúc động muốn vặn gãy cổ tay hắn, mà những người còn khác lại không biết tốt xấu.
"Đừng sợ! Mọi người đừng sợ...... Yêu nữ này nhìn qua hành động chậm chạp, chúng ta cùng nhau lên! Bắt ả ta lại!"
Có một võ tăng đi đầu, những người khác tuy rằng cảm thấy làm như vậy thật mạo hiểm nhưng vẫn đi theo hắn tới gần Dạ Mộc!
"Đừng tới đây!"
Dạ Mộc cắn răng phun ra mấy chữ này, biểu tình càng thêm đáng sợ, nhưng thanh âm không lớn, những người đó không nghe được cảnh cáo, ngược lại siết chặt gậy chậm rãi đến càng gần!
Một mặt là Dạ Mộc tùy thời sẽ bùng nổ, một mặt là nhi tử muốn tự sát để cứu người.
Triệu Vân Cầm tức giận đến đau gan! Nhưng kia là nhi tử của bà, bà không có khả năng bức tử hắn!
"Ngươi thật sự muốn đi?!"
Vô Thanh sau khi nghe xong, biểu tình kiên định,
"Ta muốn đi ra ngoài, mong người tránh ra!"
Thấy hắn như vậy, mắt Triệu Vân Cầm đột nhiên đỏ!
"Được, ngươi phải đi, ngươi đi đi!!"
Trên mặt bà hiện ra một tia đau khổ cùng phẫn nộ,
"Đáng thương cho ta bị người ép tới bước đường này rồi ngươi còn hướng về người ngoài! Ta hao hết tâm tư bố trí, ngươi cũng biết, ta vì kích thích Dạ Mộc, ép nó tới chùa này phải tốn bao nhiêu sức lực? Hoàng đế bảo hộ nó chặt chẽ, hơn trăm người chết mới đổi lấy cơ hội này! Nhưng ngươi thì sao, thân là nhi tử của ta, ngươi lại lấy chết áp bức ta, muốn ta thả ngươi đi cứu kẻ thù? Ngươi không phải đang ép ta, ngươi là muốn giết ta!"
Bước chân Vô Thanh sắp tới cửa thì dừng lại.
Triệu Vân Cầm nói đến chỗ thương tâm, rốt cuộc làm trò khóc,
"Nếu ngươi không đi cứu nó, ngươi lại uy hiếp ta tự sát! Nếu ngươi cứu nó, chờ Mặc Lâm Uyên tới nhìn thấy nó bị tinh kế có thể buông tha ta không? Không phải ngươi chết chính là ta chết, ngươi còn biết ta là mẫu thân ngươi sao? Khi còn nhỏ ngươi không phải như thế!"
Khi còn nhỏ Vô Thanh ngoan ngoãn nghe lời, khi đó hắn không biết thân phận của bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà đều rất cao hứng, hắn có cái gì đều sẽ chờ bà tới rồi cho bà, từ nhỏ đã hiểu chuyện đến làm người đau lòng.
Nhưng từ lần kia hắn liền thay đổi, trở nên xa cách, lạnh nhạt.
Nhưng từ việc lúc trước hắn xuống tay với Dạ Mộc là có thể nhìn ra trong lòng hắn vẫn là nhớ mẫu thân này, chỉ là không muốn tha thứ thôi, nhưng hiện tại Triệu Vân Cầm vừa khóc, Vô Thanh lại một lần mê mang, một bên là mẹ đẻ, một bên là bằng hữu, hắn nên lựa chọn thế nào?
"...... Bất kể người nói thế nào, ta đã làm sai một lần, sẽ không sai lần thứ hai......"
Vô Thanh kiên định đi ra ngoài.
"Vô Thanh! Không, Quân Nhi...... con không thể đi!"
Triệu Vân Cầm từ phía sau ôm lấy hắn,
"Phụ thân con cũng không muốn thấy con đối với ta như vậy! Phụ thân con trước nay cho dù ta rơi một giọt nước mắt ông ấy cũng đau lòng, Quân Nhi, khi phụ thân con chết, con đã đồng ý với ông ấy điều gì? Con không nhớ sao?!"
Nói đến phụ thân Vô Thanh, đồng tử hắn co chặt, đúng như Triệu Vân Cầm nói, phụ thân hắn trước mẫu thân rơi một giọt nước mắt ông ấy cũng đau lòng, hắn...... cũng đồng ý với phụ thân hắn, chiếu cố mẫu thân thật tốt......
Phụ thân.
Dạ Mộc......
Vô Thanh nhắm mắt lại, bước chân dừng lại.
Kiên trì ầm ầm sập trong nháy mắt, chính hắn cũng trở nên không còn là chính mình.
Dạ Mộc...... đời này, ta xin lỗi ngươi!
Thực xin lỗi.
Dạ Mộc không tìm thấy Vô Thanh, còn bị nhiều người vâynhư vậy, nội tâm điên cuồng tới cực điểm! Đôi mắt đỏ đậm đảo qua chỉ thấy mọi người đều hoảng sợ hoặc căm ghét, không ai tới giúp nàng!
Đột nhiên, có lưới câu cá dày rơi xuống, Dạ Mộc bị vướng ngã trên mặt đất, bên tai là thanh âm vội vàng của mọi người.
"Mau, bắt lấy nữ nhân đó! Kéo ả tới tới vách núi bên cạnh đi!"
Những võ tăng đó nói xong liền tới kéo lưới đánh cá, sát khí Dạ Mộc trong lòng lần nữa được áp chế, nhưng thể bị đá xanh làm trầy da, xung quanh đều là tiếng trầm trồ khen ngợi, nàng đột nhiên mở mắt!
Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng "xoẹt", lưới đánh cá nháy mắt bị xé thành mảnh nhỏ, hai mắt Dạ Mộc hoàn toàn biến thành đỏ như máu! Tay giơ lên, một người đã bị nàng chộp vào tay!
Không rõ động tác thế nào mà thân thể người kia lại nhanh chóng khô quắt, khi hút nội lực trên mặt Dạ Mộc hiện ra hưng phấn, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy.
Một màn đáng sợ này làm mọi người thét chói tai chạy đi, nhưng trốn cũng vô dụng, tóc Dạ Mộc không gió tự động, nàng ném thi thể trong tay, vung tay lên, một người đang chạy đã bị nàng hút vào tay, giây tiếp theo lại chết một người nữa!
Những võ tăng kia chạy vài bước, cuối cùng nghĩ đến ở đây còn có nhiều khách hành hương như vậy, vì thế hòa thượng lớn nhất hô to một tiếng,
"Chúng ta không thể chạy, bày trận, vây khốn ả ta!"
Các hòa thượng còn lại sau khi nghe xong đều cố nén sợ hãi, một đám người vây quanh Dạ Mộc. Lúc này sát khí trong cơ thể nàng thức tỉnh, thân thể của nàng lại đột nhiên cao thêm mấy cm.
Toàn thân phát ra thanh âm nổ đùng, khuôn mặt nhỏ không có chút biểu tình, huyết mạch màu đen lan đến khóe mắt, nàng nhìn người vây quanh nàng giống như nhìn một đám hề nhảy nhót.
"Vây trận! Lên!"
Đại hòa thượng cầm đầu nói xong, mười lăm người khác dùng vũ khí trong tay, áp bức Dạ Mộc, mỗi người bọn họ đều mang nội lực, có công có thủ, phối hợp đến cực kỳ chặt chẽ.
Nhưng một màn làm người hoảng sợ đã xảy ra, chỉ thấy mỗi cây gậy đánh vào huyệt vị của Dạ Mộc, còn đánh vào đầu nhưng Dạ Mộc mảy may bất động, những cây gậy đó lại gãy.
Cuối cùng đầu Dạ Mộc bị đánh thêm lần nữa, "rắc" một tiếng lại gãy gậy.
Nàng đột nhiên cười quỷ dị, không đợi những người đó trốn thoát, đất bằng đột nhiên có gió cuồn cuộn, sau đó ngọn gió vây quanh những người này!
"Không tốt, chạy mau!"
Bọn họ nói xong quay đầu liền muốn chạy, nhưng lúc này đã chậm, nội lực quỷ dị đã khống chế bước chân bọn họ, Dạ Mộc chỉ vươn một bàn tay liền có áp lực đè bọn họ ở một chỗ, nội lực trong cơ thể nhanh chóng bị hấp thu, mắt thấy mấy người này phải chết oan uổng, người tiếp theo chết hẳn là nhóm cấm quân xung quanh không dám tiến lên!
"Dừng tay!"
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Mặc Lâm Uyên cuối cùng cũng chạy tới, lúc trước thái phó bị ám sát hắn liền ý thức được không ổn, quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn của đối phương, còn may hắn tới vẫn kịp, Dạ Mộc chưa giết nhiều người lắm!
--------------------------------
Từ chương sau mọi người qua Wattpad của mình đọc nhé ạ, mình sẽ không đăng bên này nữa.
https://www.wattpad.com/story/293901775-edit-c%C6%B0%E1%BB%A1ng-ch%E1%BA%BF-hoan-s%E1%BB%A7ng-b%E1%BA%A1o-qu%C3%A2n-%C3%B4n-nhu-c%E1%BB%A7a-ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.