Chương 23:
Tiểu Lục Quế
19/08/2024
Hắn ôm Tề Thư xoay người một vòng, cúi đầu hôn lên trán cậu, như hôn bảo bối quý giá, mút liếm đôi môi non nớt của cậu, cảm nhận hương vị của chính mình.
Tề Thư mặc cho hành động tự tiện của hắn, giống như một con búp bê xinh đẹp được hắn ôm vào trong ngực, tinh xảo không tiếng động.
Người đàn ông nhẹ nhàng với lấy chiếc cà vạt treo ở cửa ra vào, cẩn thận thắt lại trước mắt Tề Thư, sau đó ấn công tắc, bật đèn lên, đặt cậu lên ghế sa lon.
Hắn hôn lên khóe miệng Tề Thư, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, hài lòng nghe lời: “Ngoan, anh đi bật nước tắm cho em, không cho phép cởi bịt mắt xuống, có nghe anh nói gì hay không?"
Tề Thư cứng ngắc ngồi ở trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, đầu ngón tay trắng bệch, gật gật đầu.
Người đàn ông đứng dậy rời đi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Trước mắt bị che chắn không nhìn thấy gì cả, thính giác trở nên nhạy bén hơn trong bóng tối, quanh nhà toàn tiếng nước róc rách, lẫn vào đó là tiếng người đi lại.
Tề Thư lục lọi trong túi không thấy điện thoại, cậu đột nhiên nhớ ra lúc vào nhà đã làm rơi điện thoại ở hành lang.
Cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách lấy điện thoại thì tiếng chuông đột ngột vang lên, trên sàn nhà lối vào vang lên tiếng vo vo rung chuyển khiến Tề Thư suýt nữa giật mình, đây là nhạc chuông cậu đặc biệt cài cho quản lý Hàn, là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần cậu cầu cứu, quản lý Hàn nhất định sẽ giúp cậu.
Tề Thư nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm, tiếng nước chảy cũng không nhỏ, cậu cầu nguyện nam nhân bên trong không có nghe thấy tiếng chuông đang kêu này.
Nhịp tim cậu dồn dập như tiếng trống sấm, bên tai ngoại trừ tiếng nước chảy, còn lại đều là tiếng ù ù hồi hộp, khẩn trương cùng tiếng tim đập, như ngàn vạn con chim ríu rít xuyên qua màng nhĩ.
Tề Thư không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào từ trong phòng tắm, càng lo lắng thì bên tai càng vang lên những âm thanh phức tạp khác.
Không thể đợi thêm nữa, điện thoại sắp cúp máy rồi. Tề Thư hạ quyết tâm, liều mạng vươn tay cởi cà vạt trước mặt.
"Em đang làm cái gì?"
Thanh âm lạnh lùng nham hiểm đột nhiên vang lên bên tai, nhất thời đem các loại tạp âm bên tai đẩy ra ngoài, trực tiếp đập vào màng nhĩ, giống như đánh đòn cảnh cáo.
“A!” Tề Thư kêu lên một tiếng, hoảng sợ xụi lơ ở trên sô pha, không nhúc nhích.
Người đàn ông hài lòng trước bộ dạng sợ hãi của cậu, vui vẻ cười to, tiếng cười biến thái vui vẻ tràn ngập căn phòng, giống như một vị chủ nhà ngạo mạn mua vui cho những vị khách đến thăm.
Tiếng cười cường điệu nhanh chóng dừng lại, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng:
"Bảo bảo quá không nghe lời."
Hắn chỉnh lại chiếc cà vạt xiêu vẹo, dùng lòng bàn tay tát vào mặt Tề Thư, gằn giọng mang đầy ý cảnh cáo:
"Nếu em đã không ngoan như vậy, lần sau anh liền trực tiếp móc mắt em ra, có được không?"
Tề Thư không dám trốn, cổ họng sợ đến không nói nên lời, cố gắng mở miệng, phát ra run rẩy nghẹn ngào tiếng nức nở. Không dám chọc giận người đàn ông nữa, cậu ra sức lắc đầu.
Tiếng chuông đột ngột dừng lại, ba giây sau lại vang lên. Người đàn ông không hài lòng bước tới nhặt nó lên, dòng chữ quản lý Hàn được viết sáng chói trên màn hình.
Hắn đưa điện thoại đến tai Tề Thư, nham hiểm hỏi:
"Đây là ai? Muốn tôi nghe máy không?"
“Không muốn!”
Tề Thư mặc cho hành động tự tiện của hắn, giống như một con búp bê xinh đẹp được hắn ôm vào trong ngực, tinh xảo không tiếng động.
Người đàn ông nhẹ nhàng với lấy chiếc cà vạt treo ở cửa ra vào, cẩn thận thắt lại trước mắt Tề Thư, sau đó ấn công tắc, bật đèn lên, đặt cậu lên ghế sa lon.
Hắn hôn lên khóe miệng Tề Thư, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, hài lòng nghe lời: “Ngoan, anh đi bật nước tắm cho em, không cho phép cởi bịt mắt xuống, có nghe anh nói gì hay không?"
Tề Thư cứng ngắc ngồi ở trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, đầu ngón tay trắng bệch, gật gật đầu.
Người đàn ông đứng dậy rời đi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Trước mắt bị che chắn không nhìn thấy gì cả, thính giác trở nên nhạy bén hơn trong bóng tối, quanh nhà toàn tiếng nước róc rách, lẫn vào đó là tiếng người đi lại.
Tề Thư lục lọi trong túi không thấy điện thoại, cậu đột nhiên nhớ ra lúc vào nhà đã làm rơi điện thoại ở hành lang.
Cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách lấy điện thoại thì tiếng chuông đột ngột vang lên, trên sàn nhà lối vào vang lên tiếng vo vo rung chuyển khiến Tề Thư suýt nữa giật mình, đây là nhạc chuông cậu đặc biệt cài cho quản lý Hàn, là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần cậu cầu cứu, quản lý Hàn nhất định sẽ giúp cậu.
Tề Thư nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm, tiếng nước chảy cũng không nhỏ, cậu cầu nguyện nam nhân bên trong không có nghe thấy tiếng chuông đang kêu này.
Nhịp tim cậu dồn dập như tiếng trống sấm, bên tai ngoại trừ tiếng nước chảy, còn lại đều là tiếng ù ù hồi hộp, khẩn trương cùng tiếng tim đập, như ngàn vạn con chim ríu rít xuyên qua màng nhĩ.
Tề Thư không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào từ trong phòng tắm, càng lo lắng thì bên tai càng vang lên những âm thanh phức tạp khác.
Không thể đợi thêm nữa, điện thoại sắp cúp máy rồi. Tề Thư hạ quyết tâm, liều mạng vươn tay cởi cà vạt trước mặt.
"Em đang làm cái gì?"
Thanh âm lạnh lùng nham hiểm đột nhiên vang lên bên tai, nhất thời đem các loại tạp âm bên tai đẩy ra ngoài, trực tiếp đập vào màng nhĩ, giống như đánh đòn cảnh cáo.
“A!” Tề Thư kêu lên một tiếng, hoảng sợ xụi lơ ở trên sô pha, không nhúc nhích.
Người đàn ông hài lòng trước bộ dạng sợ hãi của cậu, vui vẻ cười to, tiếng cười biến thái vui vẻ tràn ngập căn phòng, giống như một vị chủ nhà ngạo mạn mua vui cho những vị khách đến thăm.
Tiếng cười cường điệu nhanh chóng dừng lại, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng:
"Bảo bảo quá không nghe lời."
Hắn chỉnh lại chiếc cà vạt xiêu vẹo, dùng lòng bàn tay tát vào mặt Tề Thư, gằn giọng mang đầy ý cảnh cáo:
"Nếu em đã không ngoan như vậy, lần sau anh liền trực tiếp móc mắt em ra, có được không?"
Tề Thư không dám trốn, cổ họng sợ đến không nói nên lời, cố gắng mở miệng, phát ra run rẩy nghẹn ngào tiếng nức nở. Không dám chọc giận người đàn ông nữa, cậu ra sức lắc đầu.
Tiếng chuông đột ngột dừng lại, ba giây sau lại vang lên. Người đàn ông không hài lòng bước tới nhặt nó lên, dòng chữ quản lý Hàn được viết sáng chói trên màn hình.
Hắn đưa điện thoại đến tai Tề Thư, nham hiểm hỏi:
"Đây là ai? Muốn tôi nghe máy không?"
“Không muốn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.