Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 187: Dịch gia

Vương Tiểu Man

31/07/2014

- Tính lại nào, tự mình tìm kiếm là tốt nhất.

Diệp Không khống chế pháp khí thay đổi phương hướng, phi hành ven theo dãy Thập Vạn Đại Sơn.

Hôm nay đã là ngày mười sáu, nếu như không tìm thấy thì coi như chấm dứt quá trình tìm kiếm phường thị kia. Diệp Không không khỏi lo lắng, hận pháp khí thú cốt của mình thật sự quá chậm.

Trong lúc hắn đang sốt ruột, đột nhiên có âm thanh xé gió vang lên, một bóng màu lớn màu đen đang đuổi theo Diệp Không.

Diệp Không cuống quít quay đầu lại, lập tức hít sâu vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy một pháp khí hình thuyền màu đen đang chở bảy tám tên tu sĩ bay nhanh tới.

Tiên nhân con mẹ nó chứ, thật sự người so với người chỉ muốn tức điên, lão tử vẫn còn đang đi xe đạp, các người đã dùng xe bus phóng vụt qua.

Trong lúc cuống quít, Diệp Không tranh thủ thời gian trốn tránh.

Dọc theo con đường này, hắn cũng gặp phải một ít tu sĩ, Man tộc, Bắc tộc đều có. Cũng may tất cả mọi người đều vội vã chạy tới phường thị. Không một ai ra tay với tiểu tử Luyện Khí kỳ.

Đương nhiên, hắn gặp tu sĩ cũng tận lực trốn tránh, cách ra khá xa, phòng ngừa đối phương có ác ý.

Chẳng qua cái phi thuyền này khó có thể né tranh, đầu thuyền quá lớn lại đang bay về phía Diệp Không, Diệp Không cả kinh không khỏi lắc lư, lung lay suýt rơi.

- Không tốt, lai giả bất thiện! Lão tổ, ngươi mau tỉnh lại, tám! Bốn Luyện Khí kỳ ở bên trong, ba Luyện Khí kỳ ở đằng sau, trời ơi! Còn có Luyện Khí kỳ mười tầng, Đại viên mãn nữa!

Diệp Không không khỏi kinh hoảng, thực lực của tám người này vô cùng cường hãn, nhất là cái tên Đại viên mãn kia, hắn đã bước một chân vào cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Lúc đó sẽ chính thức là tiên nhân, nếu quả thật ra tay với Diệp Không, chỉ trong chớp mắt có thể giết hắn thành cặn bã.

Hoàng Tuyền lão tổ như xe bị tuột xích, căn bản không chút phản ứng.

Chẳng qua cái thuyền lớn kia cũng không đụng ngã Diệp Không mà vững vàng đứng trước mặt hắn.

Lúc này Diệp Không mới chú ý, ở đầu thuyền lớn màu đen có một cây cờ lớn, nền đen chữ đỏ, ở trên có một chữ Dịch như rồng bay phượng múa.

- Tiểu hữu chớ hoảng sợ, lão phu không có ác ý, Dịch gia chúng ta là thương gia, không đả thương người khác,

Một lão giả áo vàng đứng ở đầu thuyền cười nói.

- Các người bay chậm một chút thôi nha, nhanh như vậy rất dễ khiến người khác thót tim đó, lão bá.

Diệp Không cũng cười cười trả lời.

Trách không được có pháp khí phi hành lớn như vậy, hóa ra là thương thuyền buôn bán, thương nhân thật là trâu, đều là tài đại khí thô a. Không thể tưởng tượng được Tu Tiên giới cũng có người làm sinh ý, trước kia chỉ cho rằng tu tiên giả đều vùi đầu vào khổ luyện.



Kỳ thật thương thuyền không hay đi loạn, bởi vì trên thuyền có tiền a! Chuyện giết người đoạt bảo trong tu tiên giới là chuyện nhỏ, hàng hóa trên thuyền buôn càng nhiều thì đám tiên phỉ càng chảy nước miếng.

Cho nên thương thuyền đều thuê rất nhiều hảo thủ, hành tẩu vãng lai cũng rất cẩn thận, không dễ dàng dừng lại.

Hôm nay bọn họ đúng trước mặt Diệp Không là có nguyên nhân.

Dịch gia vừa mới mở ra buôn bán ở Thập Vạn Đại Sơn, hôm nay có thể nói là hàng mời chào cho nên không có nhiều. Mà Dịch gia là Bắc tộc tiêu chuẩn, trước kia chưa từng quen biết với Man tộc.

Chính vì vậy nên lão đại của thuyền buôn muốn tiếp xúc một chút với tu sĩ Man tộc, nghe ngóng quy củ giao dịch của Man tộc cùng các tập quán sinh hoạt với giá trị vật phẩm trên thị trường.. Tốt nhất là có quan hệ cùng với đại phái Man tộc.

Nếu mời tu sĩ cấp cao lên thuyền sẽ có chút nguy hiểm, mà Diệp Không chỉ là loại tu sĩ cấp thấp, đúng là vô cùng an toàn cho nên mới tìm được Diệp Không.

- Sự cố giao thông sao? Ha ha, tiểu hữu thật biết nói đùa.

Lão giả áo vàng cười cười, lại hỏi:

- Không biết có phải tiểu hữu cũng đi Bách Trùng trại phường thị hay không?

- Bách Trùng trại?

Diệp Không có chút mơ hồi. Hắn thực sự chưa từng nghe qua môn phái này, chẳng qua nghe nói tới phường thị, hắn vẫn mơ mơ màng màng đáp:

- Đúng vậy, chính xác.

- Ta thấy tiểu hữu phi hành rất nhàn nhã, không biết có nguyện ý lên thuyền của chúng ta hay không?

Lão giả áo vàng nói nhẹ nhàng, ý tứ chính là ngươi phi hành quá chậm, có cần chúng ta mang ngươi đi một đoạn hay không?

Diệp Không đang ngại chính mình quá chậm, hơn nữa còn chưa tìm thấy được địa điểm, nghe nói có người muốn đã hắn đi, lập tức kinh hỉ.

- Tốt lắm tốt lắm.

Hắn vội vàng đáp ứng.

- Mời.

Lão giả áo vàng dùng tay ra hiệu, để chỗ trống cho Diệp Không bay lên.



Chẳng qua Diệp Không chớp mắt một cái, trong lòng hơi chút khựng lại, có thể bọn họ đang lừa chính mình hay không? không có việc gì đưa chính mình đi, có người tốt như vậy sao? Lên thuyền hải tặc, muốn xuống cũng khó.

Có suy nghĩ này cho nên Diệp Không chần chờ không quyết định.

Nhìn thấy Diệp Không chần chừ, tu sĩ Luyện Khí kỳ Đại viên mãn trên thuyền lập tức mở miệng mỉa mai nói:

- Loại người Luyện Khí sơ kỳ rách nát như ngươi cũng đáng để chúng ta ra tay hay sao?

Một Luyện Khí kỳ tám tầng bên cạnh cũng cười theo:

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn đoạt pháp khí thú cốt dưới chân ngươi sao? Ha ah, mười khối linh thạch có thể mua được ba cái như vậy,

Mọi người lập tức cười lớn, lại có một tu sĩ khác thúc giục lão giả:

- Cao bá, chúng ta mau đi thôi. Tiểu tu cấp thấp như vậy chưa chắc đã biết được nhiều, tốt nhất vẫn không nên chậm trễ thời gian của chúng ta!

Lão giả được xưng là Cao bá có chút suy nghĩ, thế nhưng hắn đã mời Diệp Không, nếu như vứt bỏ không để ý tới thì sẽ thành đắc tội.

Người làm ăn đều phải trưng khuôn mặt tươi cười đón khách, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn đắc tội với ai, đừng xem đây là tiểu tu sĩ ba tầm, ai biết sau lưng hắn có người nào không?

Hắn chưa đến khu vực Man tộc này bao giờ, chưa quen với cuộc sống nơi đây. Về sau còn phải thường xuyên vãng lai, nếu có cừu gia sẽ không tốt.

Vì vậy Cao bá mở miệng cười lần nữa nói:

- Tiểu hữu chớ sợ, các tu sĩ Man tộc kia cũng không biết thương nghiệp Dịch gia chúng ta. Giá cả thương nghiệp chúng ta vừa phải, giao dịch thành thật, là Thương Nam đệ nhất chữ vàng, sao có thể ham lợi nhỏ mà ra tay với ngươi?

Trong lòng Cao bá cũng nghĩ qua, nếu như tiểu tu sĩ này tiếp tục nói nhảm, vậy không cần phải để ý tới hắn nữa, tranh thủ thời gian lên đường là tốt nhất.

Diệp Không bị mấy tu sĩ kia châm chọc khiêu khích một phen cũng không tức giận, hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bọn họ có đạo lý.

Vì vậy hắn chắp tay hành lễ nói:

- Các vị tiền bối, vừa rồi tiểu đệ có chỗ đắc tội, mong mọi người không để bụng.

Diệp Không xin lỗi xong liền bay lên trên thuyền, nhảy ra khỏi pháp khí thú cốt.

Diệp Không xin lỗi cũng được những tu sĩ kia đáp lại, Tu tiên giả chỉ tôn kính với những tu sĩ cao hơn mình. Ai lại nguyện ý đi cãi lý với một Luyện Khí sơ kỳ không thể vận dụng pháp khí?

Những tu sĩ kia căn bản không để ý tới Diệp Không mà chỉ chắp tay nhìn về phía xa, làm ra vẻ cao thâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Đồ Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook