Chương 186: Tâm ma
Vương Tiểu Man
31/07/2014
Không biết sau khi Diệp Hạo Nhiên trở về biết không còn là đối thủ của chính mình, hắn sẽ nghĩ thế nào đây.
Diệp Không cười cười, hỏi tiếp:
- Khi nào cha có thể trở lại?
Trần Cửu Nương cười nói:
- Cái này cũng không biết trước được, hoàng thượng vừa mới xuôi, trước khi hắn chính thức đi về còn một đoạn thời gian nữa.
- Vâng.
Diệp Không gật đầu.
- Tướng quân trở lại chứng kiến ngươi có tiền đồ như vậy, không biết sẽ vui tới mức nào.
Trần Cửu Nương hiền lành nhìn Diệp Không.
Những năm nay, nàng cũng thường xuyên nhớ lại thời điểm Diệp Không lúc trước, đảo mắt một cái đã qua bốn năm. Nàng từ ngoại viện vào trong nội viện, mặc kệ người khác khi dễ hay kính trọng, cuối cùng nhi tử của nàng cũng đã trưởng thành.
- Mẹ, cha chẳng những thấy ta vui vẻ mà gặp người cũng sẽ vui vẻ!
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Trần Cửu Nương buồn bã, bàn tay vô ý thức sờ lên khăn che mặt nói:
- Mẹ không sao, con không cần an ủi mẹ, chỉ cần tướng quân coi trọng con thì mẹ vui vẻ rồi.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt mẹ trước khi cha về để cha kinh hỉ!
Vốn Diệp Không còn muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục bế quan, cuối cùng thay đổi chủ ý. Hơn phân nửa sẽ không áp chế được tâm ma, còn không bằng sớm ra ngoài tìm tới phường thị, đồng thời kiếm linh dược cho mẹ.
Diệp Không còn chưa nói với Hoàng Tuyền lão tổ, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ cảm thán một tiếng:
- Ai, đi thôi đi thôi, lão tổ ta không ngăn được ngươi rồi. Chỉ có điều ngươi gây chuyện ít thôi, linh khí của lão tổ ta thiếu thốn, một lần ra tay sẽ ngủ say ít nhất ba năm, trong khoảng thời gian đó sẽ không giúp gì được cho ngươi.
Diệp Không nghe Hoàng Tuyền lão tổ đáp ứng không khỏi vui mừng, cười nói:
- Lão tổ yên tâm, ta sẽ không làm bừa, không cần ngươi phải ra tay.
- Hy vọng là vậy đi.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Biết nhi tử muốn ra ngoài tìm kiếm đan dược cho mình, Trần Cửu Nương cũng vô cùng vui vẻ, chẳng qua nàng lại lo lắng nhi tử sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tự nhiên Diệp Không sẽ không nói chi tiết mức độ nguy hiểm khi đi ra ngoài cho lão nương biết, chỉ bảo nàng yên tâm, tuyệt đối an toàn, chẳng qua thời gian sẽ dài một chút, Trần Cửu Nương không cần lo lắng.
Diệp Không tính toán một chút, căn cứ vào tin tức Lô gia huynh đệ nghe được, ở Kháo Sơn thôn vào ngày mười lăm hàng tháng sẽ có phường thị mở ra. Hiện giờ còn năm ngày nữa.
Xem ra không thể trì hoãn được, thứ nhất đi đường không quen, thứ hai đi năm ngày có thể tới đó được không, Diệp Không cũng không hay biết.
Cũng may tu sĩ ra ngoài không cần thiết phải chuẩn bị gì, Diệp Không định ngay ngày mai đi luôn.
Trần Cửu Nương không nghĩ tới hắn đi ngay, nàng dặn dò thêm vài câu:
- Vậy con đi cáo biệt cùng Tiểu Hồng và Lô Cầm đi.
Diệp Không dẫn Lô Cầm và Tiểu Hồng trở lại căn phòng của chính mình, hắn dặn dò Lô Cầm tiếp tục chế phù, bảo Tiểu Hồng tiếp tục chiếu cố mẹ. Sau đó giao cho mỗi người một khối linh thạch, hướng dẫn các nàng sử dụng phòng ngự của tụ linh trận.
Tuy rằng phòng ngự của trận pháp này rất kém thế nhưng để ngăn trở các cao thủ võ lâm thế tục cũng đủ dùng. Diệp Không sợ mình không ở nhà, vạn nhất gặp phải biến cố nào đó.
Lô Cầm luyện tập Ảnh Vũ, võ công hiện giờ cũng tính là một cao thủ, hơn nữa có thêm tụ linh trận phòng thủ, Diệp Không có hai cái bảo đảm này liền yên tâm rời đi.
Giao trận pháp cho các nàng xong, đột nhiên Tiểu Hồng nỏi:
- Ta biết rồi, ta còn có chút việc… các ngươi trờ chuyện vui vẻ nhé.
Tiểu Hồng cười khanh khách rồi đẩy Lô Cầm một cái, thấp giọng nói:
- Chủ động lên.
Sau đó liền chạy ra khỏi cửa.
Tiểu nha đầu Lô Cầm lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt. Tiểu Hồng nói quá trắng trợn, nàng không có chỗ nào tránh né đành phải cúi đầu xuống sát hai ngọn núi của mình.
Đột nhiên Diệp Không cảm giác được tiểu nha đầu đã lớn rồi, cô nương mười sáu tuổi ngày càng trọn trịa a, ngọn núi kia cũng càng đáng được chú ý.
- Lần này ra ngoài sẽ rất lâu sao?
Rốt cục Lô Cầm cũng có dũng khí nói ra.
- Không biết, khả năng rất nhanh, cũng có thể rất lâu.
Diệp Không thu hồi ánh mắt, khuôn mặt hắn cũng có chút hồng.
- Ta…
Lô Cầm nghẹn ngào một hồi rồi lên tiếng:
- Ta sẽ đợi ca ca trở lại… mặc kệ bao lâu…
Đột nhiên Diệp Không có một loại xúc động, hắn ngẩng đầu hỏi:
- Nếu mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa thì sao?
- Không phải ngươi nói ra ngoài tìm đan dược cho mẹ sao? Vì sao lâu như vậy?
Lô Cầm chớp mắt.
- Lần này không phải, thế nhưng nàng biết ta là tu sĩ, về sau thời gian bế quan sẽ rất lâu….
- Diệp Không ca ca!
Đột nhiên Lô Cầm ôm lấy Diệp Không, khuôn mặt đỏ bừng dán lên ngực hắn, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cầm sẽ không hối hận, ta nghe người ta nói qua. Một lần bế quan của tu tiên giả có khả năng cả trăm năm… những thứ này ta đều biết, thế nhưng Tiểu Cầm vẫn rất thích ca ca, cho dù cả trăm năm ta đều nguyện ý chờ. Ta chỉ sợ ca ca không thích ta.
Diệp Không thở dài một hơi, hắn sớm đã biết tình cảm của Lô Cầm. Mà nàng lại không chịu lui về sau, làm sao chính mình có thể để nàng thương tâm đây. Hắn nắm chắt đôi tay mềm mại của nàng, ôn nhu nói:
- Tiểu Cầm, ta thích nàng, ta sợ nàng cô độc cho nên mới một mực…
Lô Cầm lại lần nữa ngắt lời Diệp Không, nhẹ nhàng nói:
- Ngay cả Tiểu Hồng cũng đã thấy đả cẩu bổng của ngươi... ngươi đáp ứng ta trước…
Lập tức một cỗ nhiệt khí bốc lên từ phía dưới, Diệp Không ôm lấy Lô Cầm đi về phía giường…
Thập Vạn Đại Sơn, ngoài vạn dặm tại biên giới hồng hoàng, trên một dãy núi mập mờ, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh màu xanh thẫm.
Dãy núi được bao phủ một màu xanh lá rậm rịt, ngọn núi cao và hiểm trở mọc san san như rừng, cao vút vào trong mây, giống như lợi kiếm xuyên thẳng lên trời. Ở giữa sườn núi có sương mù ngũ sắc thấp thoáng, mưa bụi mông lung, cảnh đẹp mang theo vài phần khí tức thần bí.
Buổi sáng ngày hôm nay, một thiếu niên ăn mặc quần áo màu chàm và trang sức của Man tộc. Hai tay đặt sau lưng đạp trên một khối pháp khí thú cốt nhàn nhã bay tới.
Đây chính là Diệp Không, pháp khí phi hành của hắn thật sự quá chậm, trải qua tám ngày mới đi tới Thập Vạn Đại Sơn, đến hôm nay đã là ngày mười sáu.
Đến nơi đây, hắn mới phát hiện dãy Thập Vạn Đại Sơn này quá lớn, phường thị ở đâu? Còn phải tìm kiếm một hồi.
Vốn hắn có tin tức tham khảo chính là Kháo Sơn thôn kia, thế nhưng có thể bởi vì Man tộc phản công cho nên Kháo Sơn thôn đã bị Man tộc hủy đi, cuối cùng không còn manh mối.
Không còn manh mối, vậy cũng chỉ có chính mình tìm kiếm, Diệp Không vừa phi hành vừa quan sát xung quanh, trong đầu gọi Hoàng Tuyền lão tổ.
- Lão tổ, kinh nghiệm của ngươi nhiều, hỏi ngươi một chút. Phường thị nhìn từ xa có gì đặc thù?
Không có tiếng trả lời.
- Này! Lão tổ!
Mỗi lần tới thời khắc mấu chốt thì lão gia hỏa lại biến mất không thấy tung tích, mấy hôm trước cũng không thấy hắn ngủ, hiện giờ đến nơi lại ngủ say như chết.
Diệp Không cười cười, hỏi tiếp:
- Khi nào cha có thể trở lại?
Trần Cửu Nương cười nói:
- Cái này cũng không biết trước được, hoàng thượng vừa mới xuôi, trước khi hắn chính thức đi về còn một đoạn thời gian nữa.
- Vâng.
Diệp Không gật đầu.
- Tướng quân trở lại chứng kiến ngươi có tiền đồ như vậy, không biết sẽ vui tới mức nào.
Trần Cửu Nương hiền lành nhìn Diệp Không.
Những năm nay, nàng cũng thường xuyên nhớ lại thời điểm Diệp Không lúc trước, đảo mắt một cái đã qua bốn năm. Nàng từ ngoại viện vào trong nội viện, mặc kệ người khác khi dễ hay kính trọng, cuối cùng nhi tử của nàng cũng đã trưởng thành.
- Mẹ, cha chẳng những thấy ta vui vẻ mà gặp người cũng sẽ vui vẻ!
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Trần Cửu Nương buồn bã, bàn tay vô ý thức sờ lên khăn che mặt nói:
- Mẹ không sao, con không cần an ủi mẹ, chỉ cần tướng quân coi trọng con thì mẹ vui vẻ rồi.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt mẹ trước khi cha về để cha kinh hỉ!
Vốn Diệp Không còn muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục bế quan, cuối cùng thay đổi chủ ý. Hơn phân nửa sẽ không áp chế được tâm ma, còn không bằng sớm ra ngoài tìm tới phường thị, đồng thời kiếm linh dược cho mẹ.
Diệp Không còn chưa nói với Hoàng Tuyền lão tổ, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ cảm thán một tiếng:
- Ai, đi thôi đi thôi, lão tổ ta không ngăn được ngươi rồi. Chỉ có điều ngươi gây chuyện ít thôi, linh khí của lão tổ ta thiếu thốn, một lần ra tay sẽ ngủ say ít nhất ba năm, trong khoảng thời gian đó sẽ không giúp gì được cho ngươi.
Diệp Không nghe Hoàng Tuyền lão tổ đáp ứng không khỏi vui mừng, cười nói:
- Lão tổ yên tâm, ta sẽ không làm bừa, không cần ngươi phải ra tay.
- Hy vọng là vậy đi.
Hoàng Tuyền lão tổ hừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Biết nhi tử muốn ra ngoài tìm kiếm đan dược cho mình, Trần Cửu Nương cũng vô cùng vui vẻ, chẳng qua nàng lại lo lắng nhi tử sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tự nhiên Diệp Không sẽ không nói chi tiết mức độ nguy hiểm khi đi ra ngoài cho lão nương biết, chỉ bảo nàng yên tâm, tuyệt đối an toàn, chẳng qua thời gian sẽ dài một chút, Trần Cửu Nương không cần lo lắng.
Diệp Không tính toán một chút, căn cứ vào tin tức Lô gia huynh đệ nghe được, ở Kháo Sơn thôn vào ngày mười lăm hàng tháng sẽ có phường thị mở ra. Hiện giờ còn năm ngày nữa.
Xem ra không thể trì hoãn được, thứ nhất đi đường không quen, thứ hai đi năm ngày có thể tới đó được không, Diệp Không cũng không hay biết.
Cũng may tu sĩ ra ngoài không cần thiết phải chuẩn bị gì, Diệp Không định ngay ngày mai đi luôn.
Trần Cửu Nương không nghĩ tới hắn đi ngay, nàng dặn dò thêm vài câu:
- Vậy con đi cáo biệt cùng Tiểu Hồng và Lô Cầm đi.
Diệp Không dẫn Lô Cầm và Tiểu Hồng trở lại căn phòng của chính mình, hắn dặn dò Lô Cầm tiếp tục chế phù, bảo Tiểu Hồng tiếp tục chiếu cố mẹ. Sau đó giao cho mỗi người một khối linh thạch, hướng dẫn các nàng sử dụng phòng ngự của tụ linh trận.
Tuy rằng phòng ngự của trận pháp này rất kém thế nhưng để ngăn trở các cao thủ võ lâm thế tục cũng đủ dùng. Diệp Không sợ mình không ở nhà, vạn nhất gặp phải biến cố nào đó.
Lô Cầm luyện tập Ảnh Vũ, võ công hiện giờ cũng tính là một cao thủ, hơn nữa có thêm tụ linh trận phòng thủ, Diệp Không có hai cái bảo đảm này liền yên tâm rời đi.
Giao trận pháp cho các nàng xong, đột nhiên Tiểu Hồng nỏi:
- Ta biết rồi, ta còn có chút việc… các ngươi trờ chuyện vui vẻ nhé.
Tiểu Hồng cười khanh khách rồi đẩy Lô Cầm một cái, thấp giọng nói:
- Chủ động lên.
Sau đó liền chạy ra khỏi cửa.
Tiểu nha đầu Lô Cầm lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt. Tiểu Hồng nói quá trắng trợn, nàng không có chỗ nào tránh né đành phải cúi đầu xuống sát hai ngọn núi của mình.
Đột nhiên Diệp Không cảm giác được tiểu nha đầu đã lớn rồi, cô nương mười sáu tuổi ngày càng trọn trịa a, ngọn núi kia cũng càng đáng được chú ý.
- Lần này ra ngoài sẽ rất lâu sao?
Rốt cục Lô Cầm cũng có dũng khí nói ra.
- Không biết, khả năng rất nhanh, cũng có thể rất lâu.
Diệp Không thu hồi ánh mắt, khuôn mặt hắn cũng có chút hồng.
- Ta…
Lô Cầm nghẹn ngào một hồi rồi lên tiếng:
- Ta sẽ đợi ca ca trở lại… mặc kệ bao lâu…
Đột nhiên Diệp Không có một loại xúc động, hắn ngẩng đầu hỏi:
- Nếu mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa thì sao?
- Không phải ngươi nói ra ngoài tìm đan dược cho mẹ sao? Vì sao lâu như vậy?
Lô Cầm chớp mắt.
- Lần này không phải, thế nhưng nàng biết ta là tu sĩ, về sau thời gian bế quan sẽ rất lâu….
- Diệp Không ca ca!
Đột nhiên Lô Cầm ôm lấy Diệp Không, khuôn mặt đỏ bừng dán lên ngực hắn, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cầm sẽ không hối hận, ta nghe người ta nói qua. Một lần bế quan của tu tiên giả có khả năng cả trăm năm… những thứ này ta đều biết, thế nhưng Tiểu Cầm vẫn rất thích ca ca, cho dù cả trăm năm ta đều nguyện ý chờ. Ta chỉ sợ ca ca không thích ta.
Diệp Không thở dài một hơi, hắn sớm đã biết tình cảm của Lô Cầm. Mà nàng lại không chịu lui về sau, làm sao chính mình có thể để nàng thương tâm đây. Hắn nắm chắt đôi tay mềm mại của nàng, ôn nhu nói:
- Tiểu Cầm, ta thích nàng, ta sợ nàng cô độc cho nên mới một mực…
Lô Cầm lại lần nữa ngắt lời Diệp Không, nhẹ nhàng nói:
- Ngay cả Tiểu Hồng cũng đã thấy đả cẩu bổng của ngươi... ngươi đáp ứng ta trước…
Lập tức một cỗ nhiệt khí bốc lên từ phía dưới, Diệp Không ôm lấy Lô Cầm đi về phía giường…
Thập Vạn Đại Sơn, ngoài vạn dặm tại biên giới hồng hoàng, trên một dãy núi mập mờ, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh màu xanh thẫm.
Dãy núi được bao phủ một màu xanh lá rậm rịt, ngọn núi cao và hiểm trở mọc san san như rừng, cao vút vào trong mây, giống như lợi kiếm xuyên thẳng lên trời. Ở giữa sườn núi có sương mù ngũ sắc thấp thoáng, mưa bụi mông lung, cảnh đẹp mang theo vài phần khí tức thần bí.
Buổi sáng ngày hôm nay, một thiếu niên ăn mặc quần áo màu chàm và trang sức của Man tộc. Hai tay đặt sau lưng đạp trên một khối pháp khí thú cốt nhàn nhã bay tới.
Đây chính là Diệp Không, pháp khí phi hành của hắn thật sự quá chậm, trải qua tám ngày mới đi tới Thập Vạn Đại Sơn, đến hôm nay đã là ngày mười sáu.
Đến nơi đây, hắn mới phát hiện dãy Thập Vạn Đại Sơn này quá lớn, phường thị ở đâu? Còn phải tìm kiếm một hồi.
Vốn hắn có tin tức tham khảo chính là Kháo Sơn thôn kia, thế nhưng có thể bởi vì Man tộc phản công cho nên Kháo Sơn thôn đã bị Man tộc hủy đi, cuối cùng không còn manh mối.
Không còn manh mối, vậy cũng chỉ có chính mình tìm kiếm, Diệp Không vừa phi hành vừa quan sát xung quanh, trong đầu gọi Hoàng Tuyền lão tổ.
- Lão tổ, kinh nghiệm của ngươi nhiều, hỏi ngươi một chút. Phường thị nhìn từ xa có gì đặc thù?
Không có tiếng trả lời.
- Này! Lão tổ!
Mỗi lần tới thời khắc mấu chốt thì lão gia hỏa lại biến mất không thấy tung tích, mấy hôm trước cũng không thấy hắn ngủ, hiện giờ đến nơi lại ngủ say như chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.