Chương 93
Tòng 0
10/08/2023
Cô dùng tâm trạng nặng nề phân phối xong điểm thuộc tính, Tống Tân cúi đầu ngẫm nghĩ.
Muốn trở thành người đứng đầu, hoặc đánh bại anh ta, hoặc vượt qua anh ta.
Cho dù là lựa chọn nào đi nữa thì việc đầu tiên cô cần làm là tìm hiểu phong cách hành sự của anh ta.
Trước cô còn đang hi vọng vĩnh viễn đừng gặp phải anh ta, nhưng hiện giờ cô lại muốn nhanh chóng gặp được người đứng đầu ấy. Cô muốn biết, anh ta vì sao được nhiều người thích như vậy?
Trước mắt cô đang xếp hạng hai mươi mấy. Thứ hạng thay đổi hẳn có liên quan đến sự thể hiện của người chơi trong một ván chơi, bởi vì trước khi vào ván chơi lần trước Tống Tân thấy mình còn đang đứng thứ chín mấy.
Sau một ván chơi thăng hạng nhiều như vậy, chứng tỏ có chuyện xảy ra trong trò chơi khiến chúng nó thích thú.
Mà nguyên nhân những người kia bỏ phiếu đa phần là bởi vì thích Trọng Phong. Tống Tân lập tức nghĩ đến những ảo cảnh trong ván chơi lần trước. Một mình Trọng Phong rơi vào ảo giác nguy hiểm, hơn nữa còn bị thương nặng trong đó.
Cuối cùng anh tự mình thoát hiểm, sau khi đi ra dù người đầy vết thương vẫn không quên an ủi cô.
Tình cảnh như vậy quả thực rất kéo hảo cảm của người xem.
Tống Tân nghĩ, có lẽ ngoại trừ nhằm vào người đứng đầu, cô còn có thể xuống tay từ Trọng Phong đang được hoan nghênh.
Còn năm ván nữa… Thời gian nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Cho dù kết quả cuối cùng thế nào, cô nhất định phải dốc hết sức thử một lần.
Mười phút trôi qua rất nhanh, khung cảnh trước mặt lập tức biến thành một hành lang âm u.
Khi thấy Trọng Phong xuất hiện bên cạnh mình, tâm trạng Tống Tân càng thêm nặng nề.
Nhưng anh không biết, nhìn thấy Tống Tân còn mỉm cười với cô.
Trên hành lang chỉ có ánh đèn mờ ảo, tối đến mức không nhìn rõ hình dáng của người khác. Tống Tân nhìn xung quanh, thấy hai bên đều có người chơi, tổng cộng khoảng hai mươi người.
Mà khi cô còn đang quan sát cảnh vật xung quanh, các người chơi ở bên trái hành lang đột nhiên náo loạn.
Cô nghe thấy trong tiếng hét kinh ngạc của bọn họ hai chữ “Đại Hào”.
Cùng lúc đó, những người chơi kia gần như đồng loạt lùi về bên Tống Tân, giống như bên họ có thú dữ vậy.
Tống Tân kinh ngạc chen vào giữa bọn họ, từ khe hở giữa các người chơi cô thấy được một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Là Đại Hào! Cho dù ánh sáng không đủ nhưng cô tuyệt đối không thể nhớ lầm khuôn mặt này!
Huống chi, bên cạnh anh ta còn một người đàn ông vẻ mặt vô cảm…. Mặc dù không quen biết, nhưng khí chất quen thuộc này khiến Tống Tân lập tức cảm nhận được anh ta là một người máy.
Người máy trí năng 002 sử dụng một thanh trường kiếm, treo ở phía sau như hiệp khách. Anh ta có mái tóc đen ngắn giống Trọng Phong. Bởi vì ánh sáng và khoảng cách, mắt màu gì Tống Tân không thấy rõ lắm, nhưng chiều cao và hình thể đều giống Trọng Phong như đúc.
Sự khác biệt chính là khuôn mặt, không sắc bén lạnh lùng như Trọng Phong mà thiên hướng nhu hòa. Mặc dù không có biểu cảm gì nhưng nhìn lúc nào cũng như đang mỉm cười, có cảm giác như một cậu thiếu niên xán lạn bình dị gần gũi.
Ngược lại là người chơi đứng đầu bên cạnh anh ta… Từ Đại Hào luôn tỏa ra cảm giác áp bức người khác, không cho phép ai lại gần.
Anh ta nghiêng người dựa vào tường, bên hông là một khẩu súng màu bạc.
Gương mặt nửa ngoài ánh sáng nửa ẩn trong bóng tối, đôi mắt giấu dưới bóng tối nhìn không rõ lắm. Khóe miệng hơi cong, rõ ràng nhìn như đang cười, rồi lại có khí thế khiến người ta sợ hãi.
Ngay lúc Tống Tân nhìn Đại Hào, anh ta đột nhiên hơi cúi đầu, đôi mắt lộ ra dưới ánh sáng. Mà đôi mắt kia, rõ ràng đang nhìn về phía cô.
Tống Tân lập tức đưa mắt đi, Trọng Phong đột nhiên nắm tay cô, kéo cô sang bên phải mình, khẽ nói: “Đừng sợ.”
Tống Tân nắm chặt tay anh, cúi đầu không lên tiếng.
Cô có chút hận sự bất lực của mình, ngay cả đối diện với anh ta cô còn không dám, cô lấy cái gì đi tranh vị trí đứng đầu với Đại Hào?
Nhưng cô sẽ không trơ mắt nhìn Trọng Phong bị thu về, trừ phi… Cô chết trong trò chơi trước.
Đang lúc mọi người khe khẽ nói chuyện với nhau, hai tiếng bước chân rõ ràng vang lên. Khi Tống Tân ngẩng đầu nhìn lại thấy Đại Hào và 002 cùng đi về phía này.
Bọn họ đi đến đâu, những người chơi chặn đường đều tỏ vẻ sợ hãi nhường đường. Giống như…. Dân thường thấy Đế Vương xuất hành thời cổ đại.
Trọng Phong nắm chặt tay Tống Tân, tiến lên một bước, che chắn cho cô.
Anh vẫn luôn đáng tin cậy như vậy, luôn đứng phía trước bảo vệ cô không hề do dự.
Trước kia Tống Tân cảm thấy thật ấm áp, nhưng hiện giờ cô lại chỉ cảm thấy tràn ngập chua xót.
Cô kéo Trọng Phong về, cất bước tiến lên chắn trước mặt anh.
Trọng Phong quay đầu nhìn cô có vẻ khó hiểu.
Tống Tân lại nhìn chằm chằm Đại Hào đang đến gần. Cách ba bước, cô lần đầu tiên hoàn toàn nhìn rõ mặt anh ta.
Ánh mắt khinh thường, đùa cợt, tất cả đều nhằm vào cô.
Mà người máy trí năng sau lưng anh ta quả nhiên cũng có đôi mắt màu đỏ.
“Cô chính là chủ nhân của người máy 001?” Đại Hào nhìn Tống Tân, giọng nói chứa đầy thất vọng: “Thì ra chỉ là một cô gái yếu đuối như này.”
Tống Tân cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Tôi không phải chủ nhân của anh ấy, chúng tôi là bạn.”
Đại Hào “Ái chà” một tiếng, sau đó cười đến run rẩy cả người: “Làm bạn với đạo cụ? Tôi đột nhiên cảm thấy cô khá thú vị đấy.”
Tống Tân không nói gì, mặc dù trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Lần này là tôi bảo chúng nó đưa chúng ta vào chung một ván chơi đấy.” Đại Hào ngừng cười, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm, “Về phần mục đích, tôi nghĩ cô biết rõ.”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay định bóp cằm Tống Tân, lại bị Trọng Phong vung đao bổ tới.
Anh ta nhanh chóng rút tay về, không bị thương tẹo nào.
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Trọng Phong, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười hứng thú: “Người máy 001 không hoàn hảo và chủ nhân yếu như con kiến, khá là xứng đấy.”
Tống Tân ấn tay cầm đao của Trọng Phong, nhìn chằm chằm Đại Hào nói: “Anh ấy không hoàn hảo, nhưng anh cũng vậy, trên đời này chưa bao giờ có ai hoàn hảo cả. Nếu như anh muốn ra tay thì làm luôn đi, nói ít thôi.”
Đại Hào nhướng mày, cười ha hả: “Thú vị lắm. Người như cô tôi thật sự thấy nhiều rồi. Trong lòng sợ đến run rẩy, còn ra vẻ không sợ trời không sợ đất, thật thú vị…”
Nói xong, nụ cười trên mặt anh ta đột nhiên tắt ngúm: “Rất tốt, lần này tôi dùng mọi cách đưa cô vào cùng một trò chơi, vốn là muốn giết cô. Nhưng…. Bây giờ chưa phải lúc ra tay.”
Nói xong, anh ta chậm rãi giơ tay trái lên, ra lệnh với 002 đứng phía sau: “002, cho mày ba tiếng, giết sạch những người khác.”
Tống Tân kinh ngạc, 002 lại đáp: “Vâng”.
Cùng lúc đó, những người chơi khác đã kịp phản ứng, đều co cẳng chạy.
Có lẽ vì tất cả mọi người đều biết rõ thực lực của người chơi đứng đầu nên bọn họ không hề nghĩ đến việc phản kháng, mà lập tức quay đầu chạy như điên về phía hai đầu hành lang.
Trong đó có người trốn vào trong phòng, cũng có người chạy tới cuối hành lang, sau đó chạy lên hoặc xuống tầng
Mà 002 cũng không sốt ruột, anh giơ tay rút kiếm đi vào căn phòng vừa có người trốn, sau đó đạp cửa.
Cánh cửa dường như không thể khóa, người trốn bên trong là dùng cơ thể chặn cửa. Cho nên dưới lực đạp của 002, cánh cửa kia bị đạp ra một chút rồi lập tức khép lại. Theo lực đạp càng ngày càng lớn, người chơi bên trong chỉ có thể nức nở cầu xin.
Nhưng Đại Hào dường như không nghe thấy, anh ta thậm chí còn cười nói với Tống Tân: “Đi thôi, tìm chỗ yên tĩnh chờ.”
Tống Tân không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.
Đại Hào cười ra tiếng, nhàn nhã nói: “Nhìn có vẻ cô muốn chết luôn bây giờ?”
Tống Tân biết mình đánh không lại, cô nắm chặt tay, hỏi: “Tại sao anh muốn giết tôi? Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, chứ đừng nói có thù oán.”
“Đương nhiên là thù rồi.” Đại Hào cười híp tịt cả mắt, xoay người dựa vào tường, thản nhiên nói: “Con người tôi hoặc là không làm, còn đã làm phải làm được tốt nhất. Lấy được vị trí đứng đầu tôi rất vui, nhưng… Người máy trí năng của tôi lại là số 2! Hơn nữa còn xếp sau người máy không hoàn hảo! Cho nên chỉ khi giết hai người, nó mới giống tôi trở thành số 1 độc nhất vô nhị!”
Tống Tân đột nhiên cảm thấy tên này đúng là điên, nếu không tại sao lại có logic khùng điên này?
Rõ ràng 002 được cải tiến hơn 001, càng giống con người hơn, đáng lý 002 hoàn hảo hơn mới đúng. Anh ta lại chỉ quan tâm số 2 đứng sau số 1?
Muốn trở thành người đứng đầu, hoặc đánh bại anh ta, hoặc vượt qua anh ta.
Cho dù là lựa chọn nào đi nữa thì việc đầu tiên cô cần làm là tìm hiểu phong cách hành sự của anh ta.
Trước cô còn đang hi vọng vĩnh viễn đừng gặp phải anh ta, nhưng hiện giờ cô lại muốn nhanh chóng gặp được người đứng đầu ấy. Cô muốn biết, anh ta vì sao được nhiều người thích như vậy?
Trước mắt cô đang xếp hạng hai mươi mấy. Thứ hạng thay đổi hẳn có liên quan đến sự thể hiện của người chơi trong một ván chơi, bởi vì trước khi vào ván chơi lần trước Tống Tân thấy mình còn đang đứng thứ chín mấy.
Sau một ván chơi thăng hạng nhiều như vậy, chứng tỏ có chuyện xảy ra trong trò chơi khiến chúng nó thích thú.
Mà nguyên nhân những người kia bỏ phiếu đa phần là bởi vì thích Trọng Phong. Tống Tân lập tức nghĩ đến những ảo cảnh trong ván chơi lần trước. Một mình Trọng Phong rơi vào ảo giác nguy hiểm, hơn nữa còn bị thương nặng trong đó.
Cuối cùng anh tự mình thoát hiểm, sau khi đi ra dù người đầy vết thương vẫn không quên an ủi cô.
Tình cảnh như vậy quả thực rất kéo hảo cảm của người xem.
Tống Tân nghĩ, có lẽ ngoại trừ nhằm vào người đứng đầu, cô còn có thể xuống tay từ Trọng Phong đang được hoan nghênh.
Còn năm ván nữa… Thời gian nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Cho dù kết quả cuối cùng thế nào, cô nhất định phải dốc hết sức thử một lần.
Mười phút trôi qua rất nhanh, khung cảnh trước mặt lập tức biến thành một hành lang âm u.
Khi thấy Trọng Phong xuất hiện bên cạnh mình, tâm trạng Tống Tân càng thêm nặng nề.
Nhưng anh không biết, nhìn thấy Tống Tân còn mỉm cười với cô.
Trên hành lang chỉ có ánh đèn mờ ảo, tối đến mức không nhìn rõ hình dáng của người khác. Tống Tân nhìn xung quanh, thấy hai bên đều có người chơi, tổng cộng khoảng hai mươi người.
Mà khi cô còn đang quan sát cảnh vật xung quanh, các người chơi ở bên trái hành lang đột nhiên náo loạn.
Cô nghe thấy trong tiếng hét kinh ngạc của bọn họ hai chữ “Đại Hào”.
Cùng lúc đó, những người chơi kia gần như đồng loạt lùi về bên Tống Tân, giống như bên họ có thú dữ vậy.
Tống Tân kinh ngạc chen vào giữa bọn họ, từ khe hở giữa các người chơi cô thấy được một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Là Đại Hào! Cho dù ánh sáng không đủ nhưng cô tuyệt đối không thể nhớ lầm khuôn mặt này!
Huống chi, bên cạnh anh ta còn một người đàn ông vẻ mặt vô cảm…. Mặc dù không quen biết, nhưng khí chất quen thuộc này khiến Tống Tân lập tức cảm nhận được anh ta là một người máy.
Người máy trí năng 002 sử dụng một thanh trường kiếm, treo ở phía sau như hiệp khách. Anh ta có mái tóc đen ngắn giống Trọng Phong. Bởi vì ánh sáng và khoảng cách, mắt màu gì Tống Tân không thấy rõ lắm, nhưng chiều cao và hình thể đều giống Trọng Phong như đúc.
Sự khác biệt chính là khuôn mặt, không sắc bén lạnh lùng như Trọng Phong mà thiên hướng nhu hòa. Mặc dù không có biểu cảm gì nhưng nhìn lúc nào cũng như đang mỉm cười, có cảm giác như một cậu thiếu niên xán lạn bình dị gần gũi.
Ngược lại là người chơi đứng đầu bên cạnh anh ta… Từ Đại Hào luôn tỏa ra cảm giác áp bức người khác, không cho phép ai lại gần.
Anh ta nghiêng người dựa vào tường, bên hông là một khẩu súng màu bạc.
Gương mặt nửa ngoài ánh sáng nửa ẩn trong bóng tối, đôi mắt giấu dưới bóng tối nhìn không rõ lắm. Khóe miệng hơi cong, rõ ràng nhìn như đang cười, rồi lại có khí thế khiến người ta sợ hãi.
Ngay lúc Tống Tân nhìn Đại Hào, anh ta đột nhiên hơi cúi đầu, đôi mắt lộ ra dưới ánh sáng. Mà đôi mắt kia, rõ ràng đang nhìn về phía cô.
Tống Tân lập tức đưa mắt đi, Trọng Phong đột nhiên nắm tay cô, kéo cô sang bên phải mình, khẽ nói: “Đừng sợ.”
Tống Tân nắm chặt tay anh, cúi đầu không lên tiếng.
Cô có chút hận sự bất lực của mình, ngay cả đối diện với anh ta cô còn không dám, cô lấy cái gì đi tranh vị trí đứng đầu với Đại Hào?
Nhưng cô sẽ không trơ mắt nhìn Trọng Phong bị thu về, trừ phi… Cô chết trong trò chơi trước.
Đang lúc mọi người khe khẽ nói chuyện với nhau, hai tiếng bước chân rõ ràng vang lên. Khi Tống Tân ngẩng đầu nhìn lại thấy Đại Hào và 002 cùng đi về phía này.
Bọn họ đi đến đâu, những người chơi chặn đường đều tỏ vẻ sợ hãi nhường đường. Giống như…. Dân thường thấy Đế Vương xuất hành thời cổ đại.
Trọng Phong nắm chặt tay Tống Tân, tiến lên một bước, che chắn cho cô.
Anh vẫn luôn đáng tin cậy như vậy, luôn đứng phía trước bảo vệ cô không hề do dự.
Trước kia Tống Tân cảm thấy thật ấm áp, nhưng hiện giờ cô lại chỉ cảm thấy tràn ngập chua xót.
Cô kéo Trọng Phong về, cất bước tiến lên chắn trước mặt anh.
Trọng Phong quay đầu nhìn cô có vẻ khó hiểu.
Tống Tân lại nhìn chằm chằm Đại Hào đang đến gần. Cách ba bước, cô lần đầu tiên hoàn toàn nhìn rõ mặt anh ta.
Ánh mắt khinh thường, đùa cợt, tất cả đều nhằm vào cô.
Mà người máy trí năng sau lưng anh ta quả nhiên cũng có đôi mắt màu đỏ.
“Cô chính là chủ nhân của người máy 001?” Đại Hào nhìn Tống Tân, giọng nói chứa đầy thất vọng: “Thì ra chỉ là một cô gái yếu đuối như này.”
Tống Tân cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Tôi không phải chủ nhân của anh ấy, chúng tôi là bạn.”
Đại Hào “Ái chà” một tiếng, sau đó cười đến run rẩy cả người: “Làm bạn với đạo cụ? Tôi đột nhiên cảm thấy cô khá thú vị đấy.”
Tống Tân không nói gì, mặc dù trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Lần này là tôi bảo chúng nó đưa chúng ta vào chung một ván chơi đấy.” Đại Hào ngừng cười, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm, “Về phần mục đích, tôi nghĩ cô biết rõ.”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay định bóp cằm Tống Tân, lại bị Trọng Phong vung đao bổ tới.
Anh ta nhanh chóng rút tay về, không bị thương tẹo nào.
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Trọng Phong, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười hứng thú: “Người máy 001 không hoàn hảo và chủ nhân yếu như con kiến, khá là xứng đấy.”
Tống Tân ấn tay cầm đao của Trọng Phong, nhìn chằm chằm Đại Hào nói: “Anh ấy không hoàn hảo, nhưng anh cũng vậy, trên đời này chưa bao giờ có ai hoàn hảo cả. Nếu như anh muốn ra tay thì làm luôn đi, nói ít thôi.”
Đại Hào nhướng mày, cười ha hả: “Thú vị lắm. Người như cô tôi thật sự thấy nhiều rồi. Trong lòng sợ đến run rẩy, còn ra vẻ không sợ trời không sợ đất, thật thú vị…”
Nói xong, nụ cười trên mặt anh ta đột nhiên tắt ngúm: “Rất tốt, lần này tôi dùng mọi cách đưa cô vào cùng một trò chơi, vốn là muốn giết cô. Nhưng…. Bây giờ chưa phải lúc ra tay.”
Nói xong, anh ta chậm rãi giơ tay trái lên, ra lệnh với 002 đứng phía sau: “002, cho mày ba tiếng, giết sạch những người khác.”
Tống Tân kinh ngạc, 002 lại đáp: “Vâng”.
Cùng lúc đó, những người chơi khác đã kịp phản ứng, đều co cẳng chạy.
Có lẽ vì tất cả mọi người đều biết rõ thực lực của người chơi đứng đầu nên bọn họ không hề nghĩ đến việc phản kháng, mà lập tức quay đầu chạy như điên về phía hai đầu hành lang.
Trong đó có người trốn vào trong phòng, cũng có người chạy tới cuối hành lang, sau đó chạy lên hoặc xuống tầng
Mà 002 cũng không sốt ruột, anh giơ tay rút kiếm đi vào căn phòng vừa có người trốn, sau đó đạp cửa.
Cánh cửa dường như không thể khóa, người trốn bên trong là dùng cơ thể chặn cửa. Cho nên dưới lực đạp của 002, cánh cửa kia bị đạp ra một chút rồi lập tức khép lại. Theo lực đạp càng ngày càng lớn, người chơi bên trong chỉ có thể nức nở cầu xin.
Nhưng Đại Hào dường như không nghe thấy, anh ta thậm chí còn cười nói với Tống Tân: “Đi thôi, tìm chỗ yên tĩnh chờ.”
Tống Tân không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm anh ta.
Đại Hào cười ra tiếng, nhàn nhã nói: “Nhìn có vẻ cô muốn chết luôn bây giờ?”
Tống Tân biết mình đánh không lại, cô nắm chặt tay, hỏi: “Tại sao anh muốn giết tôi? Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, chứ đừng nói có thù oán.”
“Đương nhiên là thù rồi.” Đại Hào cười híp tịt cả mắt, xoay người dựa vào tường, thản nhiên nói: “Con người tôi hoặc là không làm, còn đã làm phải làm được tốt nhất. Lấy được vị trí đứng đầu tôi rất vui, nhưng… Người máy trí năng của tôi lại là số 2! Hơn nữa còn xếp sau người máy không hoàn hảo! Cho nên chỉ khi giết hai người, nó mới giống tôi trở thành số 1 độc nhất vô nhị!”
Tống Tân đột nhiên cảm thấy tên này đúng là điên, nếu không tại sao lại có logic khùng điên này?
Rõ ràng 002 được cải tiến hơn 001, càng giống con người hơn, đáng lý 002 hoàn hảo hơn mới đúng. Anh ta lại chỉ quan tâm số 2 đứng sau số 1?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.