Chương 92: Người chơi số một
Tòng 0
10/08/2023
Lần này Tống Tân lái rất lâu. Đến tận hoàng hôn mới tới một thành phố nhỏ.
Bọn họ tùy tiện ăn chút lót dạ, thả Long Đào xuống xe, cho anh một con dao, cởi bịt mắt, để anh ta tự tìm cách cắt dây.
Còn Tống Tân và Trọng Phong thì tiếp tục lái xe lên đường. Nửa đường còn tìm được một tấm bản đồ trong quầy tạp hóa.
Trời tối, bọn họ tới một quán trọ nhỏ.
Nơi này đã không còn chủ. Khi bọn họ vào, Tống Tân thấy một thi thể đã phân hủy nghiêm trọng ngồi trên ghế sau quầy.
Trong khách sạn có người ở. Tống Tân gặp được hai người, nhưng hai người kia hiển nhiên không thèm để ý đến họ, chỉ là nhàn nhạt khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Tống Tân và Trọng Phong chọn một căn phòng cạnh cầu thang trên tầng hai ở một đêm.
Đêm nay là đêm cuối bình chọn cho người chơi. Bởi vì biết mình không thể nào đứng hạng nhất, nên trước giờ Tống Tân không mở bảng xếp hạng ra xem. Nhưng vì là đêm cuối cùng, cô mở ra xem thử, kinh ngạc thấy mình xếp hạng 25!
Cô vẫn nhớ trong trò chơi lần trước cô còn đang xếp thứ chín mấy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nhảy lên hai mấy?
Nhưng cô thể hiện bình thường như vậy sao chúng nó tại bỏ phiếu cho cô?
Vấn đề này Tống Tân nghĩ mãi mà không rõ. Mà cô cũng không nghĩ quá lâu, bởi vì sắp đến mười hai giờ rồi, cô thể nào nhảy lên hạng nhất được.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tống Tân lại bật vòng tay, thấy được người chơi đứng đầu kia.
“Người chơi Đại Hào, đánh số 3039, tuổi 25, chiều cao 187, nhóm máu B… Sở thích giết người.”
“Đạo cụ đang sở hữu: Điều khiển rối, Triệu hồi vong linh, Thuật xuyên tường, Thuật ẩn thân, Phi hành khí, Thiên lý nhãn, Nhìn thấu lòng người…”
Đống đạo cụ này nhìn tên đã thấy đều lợi hại.
Tống Tân đếm thử, trong lòng kinh ngạc không thôi…. Anh ta có đến hơn hai mươi đạo cụ!
Không những thế, ngoại trừ đạo cụ anh ta còn sở hữu mấy loại dị năng!
Trong đó có một loại khá giống “Gặp quỷ” của Tống Tân. Ngoài ra còn bốn loại là “Sức mạnh, Niệm lực, Ý chí siêu quần, Lôi Điện”.
Chỉ nhìn như vậy thôi Tống Tân đã bất giác sinh ra cảm giác hâm mộ và sợ hãi.
Đây rốt cuộc là loại người chơi gì mà lại sở hữu nhiều đạo cụ và dị năng đến vậy!
Người như thế e rằng có thể thoải mái tung hoành khắp thế giới trò chơi. Ngay cả sức mạnh của người máy trí năng khi so với anh ta cũng không còn xuất sắc!
Suy nghĩ duy nhất trong lòng Tống Tân là: Vĩnh viễn đừng bao giờ gặp phải anh ta, cho dù gặp phải cũng đừng là kẻ thù!
Đằng sau tư liệu của người đàn ông này có một bức hình chân dung của anh ta.
Tống Tân nhìn thật kỹ thật lâu, đến khi khắc sâu gương mặt này vào đầu.
Cô đóng giao diện, sau đó thấy được xếp hạng cuối cùng của mình.
Hạng 23, tổng số phiếu hơn mười nghìn, mà tổng số phiếu của hạng nhất là tám mươi nghìn.
Phía dưới xếp hạng của cô có bảng phân tích hình tròn gồm ba màu. Bên cạnh viết lý do người xem bỏ phiếu cho cô.
Trong đó hồng nhạt chiếm hai phần ba. Tống Tân nhìn lý do, khóe miệng giật giật.
Lý do của màu hồng nhạt là: “Phần lớn người xem bỏ phiếu cho người máy trí năng 001 đáng yêu.”
Tống Tân nghiêng đầu nhìn Trọng Phong ngồi cười ngây ngô bên cạnh mình. Cô vừa bất lực vừa buồn cười nhéo má anh: “Nhìn thấy không, chúng nó nói anh đáng yêu.”
Trọng Phong chớp chớp mắt, đưa tay xoa đầu cô: “Bọn họ lừa em thôi, em đáng yêu nhất.”
Tống Tân: “… Đừng nói dối, còn nữa, không cần vì những chuyện kiểu này mà an ủi em!”
Hai người ăn lót dạ rồi lại tiếp tục xuất phát, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ lái xe tới trấn nhỏ cách thành phố không xa.
Nơi này đã cách xa nơi ở lúc trước, tổ chức kia tuyệt đối sẽ không vì tìm cô mà đi xa như vậy, huống chi bọn họ cũng không tìm được.
Hai người ở lại trấn nhỏ đợi trò chơi tiếp theo.
Năm ngày sau, bầu trời không sáng lên, giọng chúng nó cũng đúng giờ vang lên.
“Trò chơi lần thứ sáu mà mọi người chờ mong đã sắp bắt đầu rồi. Các bợn cũng sốt ruột lắm rồi đúng không nào? Nhưng trước khi trò chơi bắt đầu, chúng tôi còn có tin tức quan trọng muốn nói cho mọi người nà!”
“Thông qua bỏ phiếu, số đông người xem trên hành tinh chúng tôi quyết định sẽ tiến hành 10 trò chơi trên Trái Đất! Nói cách khác, trừ đi ván đấu hôm nay thì chỉ cần năm ván nữa thôi tất cả sẽ kết thúc! Mọi người xúc động không, zui zẻ không?”
“Để giúp mọi người càng xúc động, càng vui vẻ hơn, chúng tôi quyết định top 20 người chơi ở lần chơi này sẽ được tặng một phần quà to bự! Trong quá trình chơi, người xem của hành tinh chúng tôi sẽ liên tục bỏ phiếu. Mọi người chơi phải thể hiện hết mình mới có thể thăng hạng nhe~ “
“Còn bây giờ, người xem có số phiếu bằng không…”
Còn chưa dứt lời, Tống Tân và những người khác lại thấy trên bầu trời đột nhiên có trăm luồng ánh sáng vàng lụt qua.
Chúng nó giống như mưa sao băng, từ rất nhiều nơi dưới mặt đất bay thẳng lên bầu trời. Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, chúng nó bắn lên bầu trời đen kịt, sau đó là những tiếng nổ ầm vang!
Giống như cả vạn bông pháo hoa cùng nổ một lúc. Ánh sáng ấy khiến mặt đất sáng rực lên như ban ngày!
Nhưng đối với bầu trời mà nói, chúng nó lại chỉ như chùm sáng chiếu xuống giếng cạn không đáy. Những ánh sáng kia nhanh chóng bị bóng tối nuốt mất, loài người trên mặt đất hoàn toàn không thể nhìn thấy trong bầu trời đen đặc kia rốt cuộc đang cất giấu thứ gì.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, vụ oanh tạc biến mất, tất cả trở về với bóng tối dày đặc.
Tiếng nổ khổng lồ khiến con người mất thính lực trong thời gian ngắn. Tống Tân thấy hai tai ong ong, cô phải xoa thật lâu mới nghe lại được âm thanh xung quanh.
Mọi người la hét ầm ĩ khiến trấn nhỏ này náo nhiệt chưa từng có.
Qua tầm một phút, trên bầu trời lại vang lên tiếng chúng nó.
“Có vài người trên Trái đất không nghe lời cho lắm, chúng tôi phải nhắc nhở các người một câu, ngoan ngoãn nghe lời, sau khi kết thúc 10 ván chơi, chúng tôi sẽ rời khỏi Trái đất, trả lại cho các người cuộc sống bình thường khi xưa. Nhưng nếu như các người còn muốn cố dùng trình độ khoa học kỹ thuật thấp đến thảm thương này đối đầu với chúng tôi…. Thì tương lai đang chờ đón Trái đất chính là sự diệt vong vĩnh viễn.”
“Sức mạnh của chúng tôi vượt xa sức tưởng tượng của các người, nhìn thấy không? Cho dù tất cả quốc gia hợp tác lại như vừa rồi cũng không thể làm được gì đâu nha~”
Tống Tân đột nhiên hiểu ra, tại sao thế giới này sẽ loạn nhanh như vậy.
Không chỉ bởi vì bản tính ích kỷ của con người, mà còn vì… Các quốc gia không đặt trọng điểm vào trò chơi, mà đang hợp tác nghĩ cách phản kháng chúng nó.
Những thứ vừa được phóng lên bầu trời chính là phương án đánh trả mà tất cả các quốc gia đưa ra.
Đáng tiếc…
“Tiếp sau đây, dựa theo quá trình, xóa sổ những người xem trên Trái đất có số phiếu bằng không. Nhưng lần này sẽ cộng cả những người không nghe lời vừa rồi nữa.”
Tống Tân trong lòng chùng xuống, trong đầu đã tưởng tượng được toàn thế giới lần này sẽ tổn thất bao nhiêu nhà khoa học xuất sắc và lãnh đạo cấp cao các quốc gia.
Trên bầu trời là sự im lặng đáng sợ, đè nén khiến người ta thở không nổi.
Mà ngay cả thôn trấn ầm ĩ nay cũng lặng ngắt như tờ, không ai phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tống Tân đứng trước cửa sổ, nhìn thấy trên đường phố có một người đàn ông nổ đầu mà chết, lặng lẽ ngã xuống đất.
Còn năm ván nữa… Không, cô có một thẻ đạo cụ cho phép bỏ qua một ván, như vậy là còn bốn.
Cộng thêm một thẻ tránh phạt, cô chỉ cần hoàn thành ba ván là tất cả có thể chấm dứt!
Cô nhất định phải sống sót, sống đến cuối cùng.
“Được rồi, bây giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.”
Giọng nói hỗn tạp từ nhiều loại giọng vang lên trên bầu trời. Tống Tân thấy hoa mắt, nhoáng cái đã xuất hiện trong không gian màu trắng.
“Ván thứ sáu là cuộc đấu sinh tồn ba ngày, các người chơi phải sống qua ba ngày trong trò chơi, hoặc khi tổng số người chơi còn lại một người thì trò chơi tự động hoàn thành.”
Quy tắc trò chơi lần này chỉ có một câu.
Tống Tân chờ một lát không nghe thấy nội dung gì nữa. Cô do dự một chút, mới cất lời hỏi: “Tôi có một câu hỏi.”
“Đã che chắn âm thanh, cô có thắc mắc gì?”
Hai tay bên sườn Tống Tân nắm chặt: “Tôi muốn biết, sau khi tất cả trò chơi chấm dứt, người máy trí năng sẽ bị thu hồi hay để lại chỗ tôi?”
Chuyện trước kia không dám hỏi, bây giờ đã đến lúc phải hỏi.
“Người máy trí năng là do hành tinh chúng tôi nghiên cứu chế tạo phỏng theo con người. Mặc dù có bề ngoài và tập tính giống loài người nhưng vẫn bị tính là vật phẩm đạo cụ. Khi chúng tôi rời khỏi Trái đất thì tất cả đạo cụ đều sẽ bị mang đi.”
Trong lòng Tống Tân lạnh toát, vài giây sau mới hỏi tiếp: “Không có cách nào để anh ấy lại sao?”
“Đương nhiên có. Trở thành người chơi đứng đầu. Sau 10 ván người đứng đầu sẽ được một phần thưởng là yêu cầu bất cứ thứ gì mình muốn. Chỉ cần cô trở thành người đứng đầu, yêu cầu được giữ lại người máy, chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.”
Giống như có một ngọn núi cao sập xuống đè lên người Tống Tân.
Cô đột nhiên cảm thấy thở không nổi, há miệng hít sâu hai lần mới từ từ ngồi sụp xuống.
Phải trở thành người đứng đầu mới giữ được Trọng Phong.
Mà người đứng đầu hiện giờ… Cô làm sao đánh thắng được?
Bọn họ tùy tiện ăn chút lót dạ, thả Long Đào xuống xe, cho anh một con dao, cởi bịt mắt, để anh ta tự tìm cách cắt dây.
Còn Tống Tân và Trọng Phong thì tiếp tục lái xe lên đường. Nửa đường còn tìm được một tấm bản đồ trong quầy tạp hóa.
Trời tối, bọn họ tới một quán trọ nhỏ.
Nơi này đã không còn chủ. Khi bọn họ vào, Tống Tân thấy một thi thể đã phân hủy nghiêm trọng ngồi trên ghế sau quầy.
Trong khách sạn có người ở. Tống Tân gặp được hai người, nhưng hai người kia hiển nhiên không thèm để ý đến họ, chỉ là nhàn nhạt khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Tống Tân và Trọng Phong chọn một căn phòng cạnh cầu thang trên tầng hai ở một đêm.
Đêm nay là đêm cuối bình chọn cho người chơi. Bởi vì biết mình không thể nào đứng hạng nhất, nên trước giờ Tống Tân không mở bảng xếp hạng ra xem. Nhưng vì là đêm cuối cùng, cô mở ra xem thử, kinh ngạc thấy mình xếp hạng 25!
Cô vẫn nhớ trong trò chơi lần trước cô còn đang xếp thứ chín mấy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã nhảy lên hai mấy?
Nhưng cô thể hiện bình thường như vậy sao chúng nó tại bỏ phiếu cho cô?
Vấn đề này Tống Tân nghĩ mãi mà không rõ. Mà cô cũng không nghĩ quá lâu, bởi vì sắp đến mười hai giờ rồi, cô thể nào nhảy lên hạng nhất được.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tống Tân lại bật vòng tay, thấy được người chơi đứng đầu kia.
“Người chơi Đại Hào, đánh số 3039, tuổi 25, chiều cao 187, nhóm máu B… Sở thích giết người.”
“Đạo cụ đang sở hữu: Điều khiển rối, Triệu hồi vong linh, Thuật xuyên tường, Thuật ẩn thân, Phi hành khí, Thiên lý nhãn, Nhìn thấu lòng người…”
Đống đạo cụ này nhìn tên đã thấy đều lợi hại.
Tống Tân đếm thử, trong lòng kinh ngạc không thôi…. Anh ta có đến hơn hai mươi đạo cụ!
Không những thế, ngoại trừ đạo cụ anh ta còn sở hữu mấy loại dị năng!
Trong đó có một loại khá giống “Gặp quỷ” của Tống Tân. Ngoài ra còn bốn loại là “Sức mạnh, Niệm lực, Ý chí siêu quần, Lôi Điện”.
Chỉ nhìn như vậy thôi Tống Tân đã bất giác sinh ra cảm giác hâm mộ và sợ hãi.
Đây rốt cuộc là loại người chơi gì mà lại sở hữu nhiều đạo cụ và dị năng đến vậy!
Người như thế e rằng có thể thoải mái tung hoành khắp thế giới trò chơi. Ngay cả sức mạnh của người máy trí năng khi so với anh ta cũng không còn xuất sắc!
Suy nghĩ duy nhất trong lòng Tống Tân là: Vĩnh viễn đừng bao giờ gặp phải anh ta, cho dù gặp phải cũng đừng là kẻ thù!
Đằng sau tư liệu của người đàn ông này có một bức hình chân dung của anh ta.
Tống Tân nhìn thật kỹ thật lâu, đến khi khắc sâu gương mặt này vào đầu.
Cô đóng giao diện, sau đó thấy được xếp hạng cuối cùng của mình.
Hạng 23, tổng số phiếu hơn mười nghìn, mà tổng số phiếu của hạng nhất là tám mươi nghìn.
Phía dưới xếp hạng của cô có bảng phân tích hình tròn gồm ba màu. Bên cạnh viết lý do người xem bỏ phiếu cho cô.
Trong đó hồng nhạt chiếm hai phần ba. Tống Tân nhìn lý do, khóe miệng giật giật.
Lý do của màu hồng nhạt là: “Phần lớn người xem bỏ phiếu cho người máy trí năng 001 đáng yêu.”
Tống Tân nghiêng đầu nhìn Trọng Phong ngồi cười ngây ngô bên cạnh mình. Cô vừa bất lực vừa buồn cười nhéo má anh: “Nhìn thấy không, chúng nó nói anh đáng yêu.”
Trọng Phong chớp chớp mắt, đưa tay xoa đầu cô: “Bọn họ lừa em thôi, em đáng yêu nhất.”
Tống Tân: “… Đừng nói dối, còn nữa, không cần vì những chuyện kiểu này mà an ủi em!”
Hai người ăn lót dạ rồi lại tiếp tục xuất phát, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ lái xe tới trấn nhỏ cách thành phố không xa.
Nơi này đã cách xa nơi ở lúc trước, tổ chức kia tuyệt đối sẽ không vì tìm cô mà đi xa như vậy, huống chi bọn họ cũng không tìm được.
Hai người ở lại trấn nhỏ đợi trò chơi tiếp theo.
Năm ngày sau, bầu trời không sáng lên, giọng chúng nó cũng đúng giờ vang lên.
“Trò chơi lần thứ sáu mà mọi người chờ mong đã sắp bắt đầu rồi. Các bợn cũng sốt ruột lắm rồi đúng không nào? Nhưng trước khi trò chơi bắt đầu, chúng tôi còn có tin tức quan trọng muốn nói cho mọi người nà!”
“Thông qua bỏ phiếu, số đông người xem trên hành tinh chúng tôi quyết định sẽ tiến hành 10 trò chơi trên Trái Đất! Nói cách khác, trừ đi ván đấu hôm nay thì chỉ cần năm ván nữa thôi tất cả sẽ kết thúc! Mọi người xúc động không, zui zẻ không?”
“Để giúp mọi người càng xúc động, càng vui vẻ hơn, chúng tôi quyết định top 20 người chơi ở lần chơi này sẽ được tặng một phần quà to bự! Trong quá trình chơi, người xem của hành tinh chúng tôi sẽ liên tục bỏ phiếu. Mọi người chơi phải thể hiện hết mình mới có thể thăng hạng nhe~ “
“Còn bây giờ, người xem có số phiếu bằng không…”
Còn chưa dứt lời, Tống Tân và những người khác lại thấy trên bầu trời đột nhiên có trăm luồng ánh sáng vàng lụt qua.
Chúng nó giống như mưa sao băng, từ rất nhiều nơi dưới mặt đất bay thẳng lên bầu trời. Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, chúng nó bắn lên bầu trời đen kịt, sau đó là những tiếng nổ ầm vang!
Giống như cả vạn bông pháo hoa cùng nổ một lúc. Ánh sáng ấy khiến mặt đất sáng rực lên như ban ngày!
Nhưng đối với bầu trời mà nói, chúng nó lại chỉ như chùm sáng chiếu xuống giếng cạn không đáy. Những ánh sáng kia nhanh chóng bị bóng tối nuốt mất, loài người trên mặt đất hoàn toàn không thể nhìn thấy trong bầu trời đen đặc kia rốt cuộc đang cất giấu thứ gì.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, vụ oanh tạc biến mất, tất cả trở về với bóng tối dày đặc.
Tiếng nổ khổng lồ khiến con người mất thính lực trong thời gian ngắn. Tống Tân thấy hai tai ong ong, cô phải xoa thật lâu mới nghe lại được âm thanh xung quanh.
Mọi người la hét ầm ĩ khiến trấn nhỏ này náo nhiệt chưa từng có.
Qua tầm một phút, trên bầu trời lại vang lên tiếng chúng nó.
“Có vài người trên Trái đất không nghe lời cho lắm, chúng tôi phải nhắc nhở các người một câu, ngoan ngoãn nghe lời, sau khi kết thúc 10 ván chơi, chúng tôi sẽ rời khỏi Trái đất, trả lại cho các người cuộc sống bình thường khi xưa. Nhưng nếu như các người còn muốn cố dùng trình độ khoa học kỹ thuật thấp đến thảm thương này đối đầu với chúng tôi…. Thì tương lai đang chờ đón Trái đất chính là sự diệt vong vĩnh viễn.”
“Sức mạnh của chúng tôi vượt xa sức tưởng tượng của các người, nhìn thấy không? Cho dù tất cả quốc gia hợp tác lại như vừa rồi cũng không thể làm được gì đâu nha~”
Tống Tân đột nhiên hiểu ra, tại sao thế giới này sẽ loạn nhanh như vậy.
Không chỉ bởi vì bản tính ích kỷ của con người, mà còn vì… Các quốc gia không đặt trọng điểm vào trò chơi, mà đang hợp tác nghĩ cách phản kháng chúng nó.
Những thứ vừa được phóng lên bầu trời chính là phương án đánh trả mà tất cả các quốc gia đưa ra.
Đáng tiếc…
“Tiếp sau đây, dựa theo quá trình, xóa sổ những người xem trên Trái đất có số phiếu bằng không. Nhưng lần này sẽ cộng cả những người không nghe lời vừa rồi nữa.”
Tống Tân trong lòng chùng xuống, trong đầu đã tưởng tượng được toàn thế giới lần này sẽ tổn thất bao nhiêu nhà khoa học xuất sắc và lãnh đạo cấp cao các quốc gia.
Trên bầu trời là sự im lặng đáng sợ, đè nén khiến người ta thở không nổi.
Mà ngay cả thôn trấn ầm ĩ nay cũng lặng ngắt như tờ, không ai phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tống Tân đứng trước cửa sổ, nhìn thấy trên đường phố có một người đàn ông nổ đầu mà chết, lặng lẽ ngã xuống đất.
Còn năm ván nữa… Không, cô có một thẻ đạo cụ cho phép bỏ qua một ván, như vậy là còn bốn.
Cộng thêm một thẻ tránh phạt, cô chỉ cần hoàn thành ba ván là tất cả có thể chấm dứt!
Cô nhất định phải sống sót, sống đến cuối cùng.
“Được rồi, bây giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.”
Giọng nói hỗn tạp từ nhiều loại giọng vang lên trên bầu trời. Tống Tân thấy hoa mắt, nhoáng cái đã xuất hiện trong không gian màu trắng.
“Ván thứ sáu là cuộc đấu sinh tồn ba ngày, các người chơi phải sống qua ba ngày trong trò chơi, hoặc khi tổng số người chơi còn lại một người thì trò chơi tự động hoàn thành.”
Quy tắc trò chơi lần này chỉ có một câu.
Tống Tân chờ một lát không nghe thấy nội dung gì nữa. Cô do dự một chút, mới cất lời hỏi: “Tôi có một câu hỏi.”
“Đã che chắn âm thanh, cô có thắc mắc gì?”
Hai tay bên sườn Tống Tân nắm chặt: “Tôi muốn biết, sau khi tất cả trò chơi chấm dứt, người máy trí năng sẽ bị thu hồi hay để lại chỗ tôi?”
Chuyện trước kia không dám hỏi, bây giờ đã đến lúc phải hỏi.
“Người máy trí năng là do hành tinh chúng tôi nghiên cứu chế tạo phỏng theo con người. Mặc dù có bề ngoài và tập tính giống loài người nhưng vẫn bị tính là vật phẩm đạo cụ. Khi chúng tôi rời khỏi Trái đất thì tất cả đạo cụ đều sẽ bị mang đi.”
Trong lòng Tống Tân lạnh toát, vài giây sau mới hỏi tiếp: “Không có cách nào để anh ấy lại sao?”
“Đương nhiên có. Trở thành người chơi đứng đầu. Sau 10 ván người đứng đầu sẽ được một phần thưởng là yêu cầu bất cứ thứ gì mình muốn. Chỉ cần cô trở thành người đứng đầu, yêu cầu được giữ lại người máy, chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.”
Giống như có một ngọn núi cao sập xuống đè lên người Tống Tân.
Cô đột nhiên cảm thấy thở không nổi, há miệng hít sâu hai lần mới từ từ ngồi sụp xuống.
Phải trở thành người đứng đầu mới giữ được Trọng Phong.
Mà người đứng đầu hiện giờ… Cô làm sao đánh thắng được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.