Chương 5: Tiểu Phượng Hoàng rụng lông
Đông Phương Vân Sơ
16/04/2021
Ung Hoa Đình cảm thấy gần đây Linh Tuyên có gì đó không ổn, tiểu bảo bối mấy ngày trước còn vui vẻ chơi đùa trong môn phái, buổi tối còn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên cho hắn hôn, gần đây đột nhiên trở nên trầm mặc, còn cố tình lẫn trốn đại đệ tử, thật sự không biết tiểu bảo bối đang rối rắm chuyện gì.
Hôm nay, Thịnh Linh Tuyên đang ngồi một mình trong gian nhà sau núi để uống trà. Thời tiết hơi se lạnh, y quấn chăn bông cuộn mình trên ghế đẩu ngước nhìn mặt trời lặn đằng xa, vẻ mặt đầy oán giận.
" Haizz..." Lo quá đi". Y vò đầu bứt tóc nghĩ lung tung. Đứng cách đó không xa lẳng lặng dõi theo Linh Tuyên, Ung Hoa Đình cũng nghĩ mãi không ra. Nếu không thể tìm ra, sẽ không nghĩ liền đi tìm đáp án mới là phong cách hắn. Nghĩ vậy Ung Hoa Đình trực tiếp đi thẳng về phía trước, ôm người vào lòng ngồi xuống, cằm chạm vào vai phải của người trong lòng, giọng điệu lười biếng có ý trách móc: "Tiểu sư tôn mấy ngày nay trốn tránh ta, đệ tử buồn lắm đó, nếu như sư phụ không nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, đệ tử sẽ đánh dấu khắp người ngươi, trừ ta ra thì không ai có thể nhìn thấy nha.
"Lúc này, xem ra hắn cảm thấy rất có ý tốt, cười khúc khích, Thịnh Linh tuyên cảm thấy da đầu tê rần: "Không! Ta là sư phụ của ngươi, đúng rồi, ngươi phải tôn sư trọng đạo." Tiểu sư tôn run rẩy chống cự, nồng đậm giọng mũi, nước mắt rơi lã chã.
"Thật xin lỗi, Ung Đình ta không có tôn sư trọng đạo." Khi Ung Hoa Đình nhìn thấy tiểu bảo bối như vậy, hắn không những không cảm động mà còn trở nên phấn khích hơn.
Thịnh Linh Tuyên nhớ lại những gì Ung Hoa Đình đã nói tại "Thanh Vân khai hội" liền mắng tên nam nhân lươn lẹo hết sức. Bình thường tiểu sư tôn cậy có người chống lưng nên mượn cáo oai hùm, nhưng giờ thì không có ai đến giải vây.
"Không ~ đây là một bí mật, sư phụ của ta nói rằng không thể để cho người khác biết", Thịnh Linh Tuyên cứng rắn nói.
"Đồ đệ không phải là người ngoài.", Ung Hoa Đình đáp.
Cảm nhận bàn tay của Ung Hoa Đình sắp chạm vào vòng eo mình từ phía sau, Thịnh Linh Tuyên chỉ trụ được ba giây sau đó hét lên: "Ta nói, ta nói! Ngươi mau buông ra!"
Ngay khi vòng tay ôm trên eo được nới lỏng, Thịnh Linh Tuyên vùng ra, quay lại dậm chân với ai kia một cách quyết liệt, vẻ mặt vô cùng giận dỗi nói: "Ngươi đợi đấy! Ta sẽ đi lấy cái đó, hừ". Sau đó tiểu sư tôn bỏ chạy thật nhanh để đề phòng bị trả thù.
"Chậc chậc, tên này thực sự đáng ghét." (người qua đường nghĩ)
Ung Hoa Đình chờ lâu muốn ngủ gật, Thịnh Linh Tuyên mới chậm trễ đến, trên tay cầm một túi vải.
Bĩu môi bất mãn, nước mắt giàn giụa, tiểu sư tôn khóc trông rất đáng thương, đưa túi vải trên tay cho Ung Hoa Đình nói: "Ngươi nhìn đi..."
Ung Hoa Đình rất hiếm khi thấy tiểu bảo bối như vậy, túi vải được buộc rất chặt, như thể có thứ gì đó rất quan trọng được giấu bên trong, hắn từng lớp mở ra... bên trong là một đống lông vũ ngũ sắc rực rỡ, sắc đỏ chủ đạo khiến cho chúng trông thật cao quý và rực rỡ
Lông đuôi của thú thần Phượng hoàng quả thực rất quý giá. Ung Hoa Đình nhíu mày, đau lòng vô cùng, bên tai đột nhiên nghe thấy Thịnh Linh Tuyên òa khóc: "hu hu hu ta bị rụng lông, ta sẽ bị hói a a a a a a a a a a a a huhhuhu......"
Phượng hoàng là một chủng tộc rất coi trọng vẻ bề ngoài, thường ngày thứ quý giá chính là những chiếc lông vũ vô cùng xinh đẹp, giờ chúng lại rụng thành đống, sư tổ trước đây lại ra lệnh không được tiết lộ chuyện này với người khác, tiểu Phượng Hoàng buồn bã không thể tỏ bày với ai.
Ung Hoa Đình bất đắc dĩ bật cười, ôm lấy tiểu bảo bối đang khóc, xoa mặt, xoay mặt lại khẽ an ủi: "Ngoan, đừng khóc, không sao cả, đệ tử có cách giải quyết......"
Bên trong phòng ngủ Ung Hoa Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tiểu bảo bối đang ngủ say trên giường sau một hồi khóc mệt.
Hắn đứng lên phất tay gọi Ti Mệnh Tinh Quân.
Ti Mệnh Tinh Quân cúi đầu: "Tham kiếm thái tử điện hạ."
"Ti Mệnh, ta muốn khám phá bí mật của bí cảnh Côn Lôn, mở di chỉ của Hắc Phượng Hoàng"
Ti Mệnh Tinh Quân sững sờ, một lúc lâu mới do dự thuyết phục: "Thái tử, nên suy nghĩ kĩ. Việc khám phá bí mật của Côn Lôn sẽ gây ra vô số hậu quả khó lường, sẽ có rất nhiều hiểm nguy. Ngươi đợi đã hơn vạn năm nay rồi, đợi thêm vạn năm nữa cũng không sao mà!"
Ung Hoa Đình lắc đầu, đôi chân mày luôn lãnh đạm lộ vẻ lo âu hiếm thấy: " Không
sao đâu, ta không biết quỷ giới đã làm gì với quả trứng của ta, thời điểm thích hợp đến rất nhanh, ta phải mang tiểu bảo bối đi tìm hiểu một chuyến.
Phượng hoàng cao quý, tôn nghiêm, thanh cao thuần khiết, không màn thế tục. Vùng đất phú quý do Hắc phượng hoàng để lại đã bị phong ấn ở núi Côn Lôn sau khi cuộc chiến bình địa thiên hạ diễn ra hàng nghìn năm trước và vĩnh viễn bị chôn vùi với sự diệt vong của hàng ngàn quái thú.
Hắn nhớ lại những gì người mẹ đã nói trước khi giao đứa con mới sinh cho hắn trước khi biến mất: "Hãy tìm đến bí cảnh Côn Lôn và tìm lại bí mật của gia tộc ta, nơi đó hài nhi của ta sẽ được hóa thành thần thú có sức mạnh vĩ đại nhất". Tiểu thái tự một lòng ghi nhớ lời dặn của Phượng tộc
Hôm nay, Thịnh Linh Tuyên đang ngồi một mình trong gian nhà sau núi để uống trà. Thời tiết hơi se lạnh, y quấn chăn bông cuộn mình trên ghế đẩu ngước nhìn mặt trời lặn đằng xa, vẻ mặt đầy oán giận.
" Haizz..." Lo quá đi". Y vò đầu bứt tóc nghĩ lung tung. Đứng cách đó không xa lẳng lặng dõi theo Linh Tuyên, Ung Hoa Đình cũng nghĩ mãi không ra. Nếu không thể tìm ra, sẽ không nghĩ liền đi tìm đáp án mới là phong cách hắn. Nghĩ vậy Ung Hoa Đình trực tiếp đi thẳng về phía trước, ôm người vào lòng ngồi xuống, cằm chạm vào vai phải của người trong lòng, giọng điệu lười biếng có ý trách móc: "Tiểu sư tôn mấy ngày nay trốn tránh ta, đệ tử buồn lắm đó, nếu như sư phụ không nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, đệ tử sẽ đánh dấu khắp người ngươi, trừ ta ra thì không ai có thể nhìn thấy nha.
"Lúc này, xem ra hắn cảm thấy rất có ý tốt, cười khúc khích, Thịnh Linh tuyên cảm thấy da đầu tê rần: "Không! Ta là sư phụ của ngươi, đúng rồi, ngươi phải tôn sư trọng đạo." Tiểu sư tôn run rẩy chống cự, nồng đậm giọng mũi, nước mắt rơi lã chã.
"Thật xin lỗi, Ung Đình ta không có tôn sư trọng đạo." Khi Ung Hoa Đình nhìn thấy tiểu bảo bối như vậy, hắn không những không cảm động mà còn trở nên phấn khích hơn.
Thịnh Linh Tuyên nhớ lại những gì Ung Hoa Đình đã nói tại "Thanh Vân khai hội" liền mắng tên nam nhân lươn lẹo hết sức. Bình thường tiểu sư tôn cậy có người chống lưng nên mượn cáo oai hùm, nhưng giờ thì không có ai đến giải vây.
"Không ~ đây là một bí mật, sư phụ của ta nói rằng không thể để cho người khác biết", Thịnh Linh Tuyên cứng rắn nói.
"Đồ đệ không phải là người ngoài.", Ung Hoa Đình đáp.
Cảm nhận bàn tay của Ung Hoa Đình sắp chạm vào vòng eo mình từ phía sau, Thịnh Linh Tuyên chỉ trụ được ba giây sau đó hét lên: "Ta nói, ta nói! Ngươi mau buông ra!"
Ngay khi vòng tay ôm trên eo được nới lỏng, Thịnh Linh Tuyên vùng ra, quay lại dậm chân với ai kia một cách quyết liệt, vẻ mặt vô cùng giận dỗi nói: "Ngươi đợi đấy! Ta sẽ đi lấy cái đó, hừ". Sau đó tiểu sư tôn bỏ chạy thật nhanh để đề phòng bị trả thù.
"Chậc chậc, tên này thực sự đáng ghét." (người qua đường nghĩ)
Ung Hoa Đình chờ lâu muốn ngủ gật, Thịnh Linh Tuyên mới chậm trễ đến, trên tay cầm một túi vải.
Bĩu môi bất mãn, nước mắt giàn giụa, tiểu sư tôn khóc trông rất đáng thương, đưa túi vải trên tay cho Ung Hoa Đình nói: "Ngươi nhìn đi..."
Ung Hoa Đình rất hiếm khi thấy tiểu bảo bối như vậy, túi vải được buộc rất chặt, như thể có thứ gì đó rất quan trọng được giấu bên trong, hắn từng lớp mở ra... bên trong là một đống lông vũ ngũ sắc rực rỡ, sắc đỏ chủ đạo khiến cho chúng trông thật cao quý và rực rỡ
Lông đuôi của thú thần Phượng hoàng quả thực rất quý giá. Ung Hoa Đình nhíu mày, đau lòng vô cùng, bên tai đột nhiên nghe thấy Thịnh Linh Tuyên òa khóc: "hu hu hu ta bị rụng lông, ta sẽ bị hói a a a a a a a a a a a a huhhuhu......"
Phượng hoàng là một chủng tộc rất coi trọng vẻ bề ngoài, thường ngày thứ quý giá chính là những chiếc lông vũ vô cùng xinh đẹp, giờ chúng lại rụng thành đống, sư tổ trước đây lại ra lệnh không được tiết lộ chuyện này với người khác, tiểu Phượng Hoàng buồn bã không thể tỏ bày với ai.
Ung Hoa Đình bất đắc dĩ bật cười, ôm lấy tiểu bảo bối đang khóc, xoa mặt, xoay mặt lại khẽ an ủi: "Ngoan, đừng khóc, không sao cả, đệ tử có cách giải quyết......"
Bên trong phòng ngủ Ung Hoa Đình cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tiểu bảo bối đang ngủ say trên giường sau một hồi khóc mệt.
Hắn đứng lên phất tay gọi Ti Mệnh Tinh Quân.
Ti Mệnh Tinh Quân cúi đầu: "Tham kiếm thái tử điện hạ."
"Ti Mệnh, ta muốn khám phá bí mật của bí cảnh Côn Lôn, mở di chỉ của Hắc Phượng Hoàng"
Ti Mệnh Tinh Quân sững sờ, một lúc lâu mới do dự thuyết phục: "Thái tử, nên suy nghĩ kĩ. Việc khám phá bí mật của Côn Lôn sẽ gây ra vô số hậu quả khó lường, sẽ có rất nhiều hiểm nguy. Ngươi đợi đã hơn vạn năm nay rồi, đợi thêm vạn năm nữa cũng không sao mà!"
Ung Hoa Đình lắc đầu, đôi chân mày luôn lãnh đạm lộ vẻ lo âu hiếm thấy: " Không
sao đâu, ta không biết quỷ giới đã làm gì với quả trứng của ta, thời điểm thích hợp đến rất nhanh, ta phải mang tiểu bảo bối đi tìm hiểu một chuyến.
Phượng hoàng cao quý, tôn nghiêm, thanh cao thuần khiết, không màn thế tục. Vùng đất phú quý do Hắc phượng hoàng để lại đã bị phong ấn ở núi Côn Lôn sau khi cuộc chiến bình địa thiên hạ diễn ra hàng nghìn năm trước và vĩnh viễn bị chôn vùi với sự diệt vong của hàng ngàn quái thú.
Hắn nhớ lại những gì người mẹ đã nói trước khi giao đứa con mới sinh cho hắn trước khi biến mất: "Hãy tìm đến bí cảnh Côn Lôn và tìm lại bí mật của gia tộc ta, nơi đó hài nhi của ta sẽ được hóa thành thần thú có sức mạnh vĩ đại nhất". Tiểu thái tự một lòng ghi nhớ lời dặn của Phượng tộc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.