Chương 6: Vạn Phật Tông, "Chớp lấy thời cơ"
Đông Phương Vân Sơ
16/04/2021
Hôm trước một sự kiện trọng đại xảy ra trong giới phàm phu tục tử gây chấn động thiên hạ, Côn Lôn bí cảnh vốn âm thầm biến mất gần vạn năm, đột nhiên ở trần gian nhỏ bé lại phát hiện kì tích.
Tu sĩ "Vạn Phật Tông " phát hiện thấy, sau đó phỏng đoán Côn Lôn sẽ được mở ra lần nửa trong nửa tháng sắp tới
Những bí ẩn cổ xưa đồng nghĩa với những cơ hội khám phá và tìm tòi kho báu nhưng cũng chứa vô vàn nguy hiểm.
Giới phàm nhân có cảnh đẹp như vậy từ bao giờ, để khám phá cảnh giới bí mật trước khi các môn phái lớn đến, giới tu sĩ do Vạn Phật Tông phái đã khởi xướng lập ra một đội tìm kiếm.
Phương thức tuyển chọn là đấu võ truyền thống, trong đó nhóm người xuất sắc nhất từ hàng nghìn môn phái sẽ được lựa chọn để đi đến cảnh giới huyền bí Côn Lôn.
Là một môn phái hàng đầu, Thanh Vân phái đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thịnh Linh Tuyên và Ung Hoa Đình dẫn đầu đoàn người, trước mặt là các trưởng lão và đệ tử đến đưa tiễn. Cừu Thanh Hằng đứng phía trước, vẻ mặt tối sầm không nói gì. Trong khi các đệ tử khác đặc biệt là các nữ đệ tử, đang xếp hàng để tặng quà cho tiểu sư tôn.
Bình thường luôn oán than trời đất khi Thịnh Linh Tuyên nghịch phá trong môn phái, thế nhưng khi tiểu sư tôn sắp phải đi xa, mọi người lại luyến tiếc không nỡ rời xa. Giống như một hình thức tự ngược, bây giờ mọi người đều cảm thấy trước đây hay hiện tại tiểu sư tôn lại trông đáng yêu vô cùng.
Kẹo, đồ ăn vặt, bùa chú, thần dược... đủ các loại dược vật, đồ chơi nhỏ đều được đệ tử của Thịnh Linh Tuyên nhét vào trong hành lý, mọi người ra sức cưng nựng, véo má, yêu thương, lưu luyến tiểu sư tôn không nỡ rời xa.
Thịnh Linh Tuyên chưa bao giờ rời khỏi Thanh Vân phái, ngoan ngoãn đứng đó mặc cho mọi người thể hiện sự yêu thương.
Sau khi nhét đầy quà, Cừu Thanh Hằng đột nhiên đến gần Ung Hoa Đình vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc nói: "Mặc dù ta không hiểu vì sao ngươi nhất định đem bảo bối của mình đến một nơi nguy hiểm như vậy nhưng hãy quan tâm đến nó, nếu có chuyện gì xảy ra cho dù ngươi là ai ta cũng sẽ giết chết ngươi".
Ung Hoa Đình nghe xong lời này có chút kinh ngạc, nhếch khóe miệng:"Đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tiểu bảo bối".
Sau khì tiễn biệt, đội ngũ lên đường đến Vạn Phật Môn. Các đệ tử từ xa vẫy khăn từ biệt: "Tạm biệt nha, tiểu sư tôn ~ nhớ trở về sớm nha ~" Thịnh Linh Tuyên cũng quơ quơ khăn tay đôi mắt ngấn lệ: " Huhuhu, ta sẽ về! Mọi người đừng mong nhớ ta ~ "
Đám người gật đầu lia lịa: Uhhhhhhhh!
Xuất phát cuộc hành trình trên thuyền, để bớt nhàm chán trong suốt chặng đường dài, Thịnh Linh Tuyên nép vào ngực Ung Hoa Đình, nghe hắn kể chuyện về các môn phái khác, nói về Bí Cảnh Côn Lôn.
Đây truyền thuyết được lưu truyền trong giới tu tiên, tương truyền rằng trong "Trận chiến thiên hạ" mười vạn năm trước, ma quái hoành hành vì không ai cai quản, tất cả các sinh linh, thần thú, quái vật đều ra sức đánh nhau, cảnh tượng vô cùng bi thảm.
Mãi cho đến khi một đội quân chủng tộc không mấy nổi bật xuất hiện ở dãy núi Côn Lôn,
thủ lĩnh của họ, Hắc Phượng hoàng đã hi sinh linh lực của cả tộc phong ấn những con quái thú lâu năm ở núi Côn Lôn. Nhờ vào dó, mọi thứ mới được khống chế. Sau đó Thiên tử tối cao đã dùng trận pháp phong ấn, cuối cùng thiên hạ thống nhất và chiến tranh kết thúc.
"Sau khi Hắc Phượng Hoàng hy sinh toàn bộ tộc nhân của mình để phong ấn yêu quái, tộc Phượng hoàng được thiên đình ban cho chỉ trở thành thần thú. Thật đáng tiếc cái gọi là thần
thú thượng cổ từ lâu đã bị tuyệt chủng, chưa kể đến phượng hoàng, một cọng lông cũng không thể tìm ra."
Thịnh Linh Tuyên im lặng ôm hộp gấm trong tay, nhìn xung quanh và cố làm ra vẻ không biết gì.
Hôm đó, Ung Hoa Đình đã thay túi vải đựng lông vũ bằng một hộp gấm nhỏ tinh xảo, dặn tiểu sư phụ phải giữ nó thật tốt, nếu không sẽ lấy trộm nó cho người khác.
Vì vậy Thịnh Linh Tuyên mang theo chiếc hộp mọi lúc mọi nơi, để sang một bên khi ăn và ôm nó khi đi ngủ, giờ nghe thấy có người "thèm muốn" "đứa con" của mình lại càng cảnh giác hơn.
Ung Hoa Đình nhìn tiểu bảo bối với vẻ mặt gợi đòn, sau khi nhìn đủ hắn gãi cằm, thản nhiên nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Hộp gấm này là bảo vật bí mật thiên đình, thế nào nó có dễ bị mất đi không?
Hắn dặn dò, nhưng trọng yếu là trêu chọc tiêu bảo bối đáng yêu.
Thịnh Linh Tuyên không để ý đến sự trêu chọc của người kia, đột nhiên thở dài buồn bã, quay người vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của nam nhân, trầm giọng hỏi: "Đại đồ ngươi nói xem... Trên đời này có phải hay không chỉ còn mình ta là Phượng Hoàng?."
"Ừ. "
Ung Hoa Đình hơi kích động trước câu hỏi của tiểu sư tôn. Tuy rằng còn là tiểu hài tử cũng chưa từng thấy đồng loại, nhưng đột nhiên nghe câu chuyện như thế làm sao tránh được buồn phiền.
Hắn đứng dậy ôm Thịnh Linh Tuyên rời khỏi đám người, sau đó vào phòng ngủ bố trí đâu vào đó, hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi của người thương, giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng như một lời thề: "Thịnh Thịnh, ta không thể lừa dối ngươi nói rằng gia đình ngươi vẫn còn, nhưng ta có thể hứa rằng kể từ khi chúng ta gặp nhau, ta sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của ngươi. "
Ung Hoa Đình nắm lấy tay bảo bối đặt lên trái tim mình, nhịp đập mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay một cảm xúc vô cùng mãnh liệt
"Ưm", Thịnh LinhTuyên đỏ mặt, nép vào lòng người kia nhỏ giọng nói, "Vậy ta sẽ cố gắng tin tưởng ngươi..."
Sự ngọt ngào mềm mại như chiếc bánh mật ong nằm trong lồng ngược Ung Hoa Đình, khiến cho con tim rung động từng hồi.
Cảm thấy điều gì đó, Thịnh Linh Tuyên thẹn quá hóa giận, đầu nện lên cằm người kia nói: "Không được cười!", Vị thần tiên xấu tính nào đó, đau đến không nói nên lời.
...
Vạn Phật Tông, là một giáo phái hùng mạnh dưới sự bảo hộ của Phật giáo có nguồn gốc từ phương Tây, nơi đó được bao quanh bằng rất nhiều tượng phật và những ngôi chùa cao đồ sộ
Tiếng Phạn xen lẫn giữa những tiếng tụng kinh Phật khiến người ta không thể không lắng nghe một cách cẩn trọng. Đệ tử trong môn phái đều mặc áo bào màu vàng trắng, họ đang bận rộn tiếp đón đại diện của các danh môn chính phái.
Cách làm của Vạn Phật Môn lần này là chuyện tốt, nhưng thực chất là mánh khóe nhằm xoa dịu các môn phái nhỏ, môn phái lớn có thể tiến vào cảnh giới huyền bí mà không cần tham gia đấu võ.
Nói cách khác, phái Thanh Vân đến đây để điểm danh cho vui.
Vừa bước chân xuống thuyền, Thịnh Linh Tuyên cảm thấy trong người không được khỏe, phượng hoàng là thần thú dùng tất cả linh lực và sức mạnh thần thức để phong ấn quái thú trên nhân gian, vì thế không thích hợp với những nơi thiêng liêng, phật phát vô biên này.
Ung Hoa Đình siết chặt tay, tạo nên kết giới ngăn cảnh âm lực của tiếng kinh phật, để bảo bối của hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
"Thanh Vân phái cùng tất cả danh môn chánh phái khác đi đường mệt nhọc, xin theo lão nạp ra phía sau nghỉ ngơi.", Tông chủ Vạn Phật Môn đặc biệt ra nghênh đón, sáng suốt không nhìn đến sự " yếu đuối" của tiểu sư tôn, chỉ lịch sự đưa họ vào bên trong giáo phái.
Thanh Vân phái đại sư tỷ kính nói: "Làm phiền tông chủ."
Sau khi nghỉ ngơi thoải mái trong phòng vài canh giờ, Thịnh Linh Tuyên lại không ngồi yên, nháo lên đòi đến võ đài xem tỉ võ. Ung Hoa Đình đương nhiên đi theo, vì vậy các phái đều mang theo những đệ tử ưu tú đi đến võ đài đấu võ
Sự xuất hiện của môn phái đứng đầu giới tu luyện tự nhiên thu hút nhiều sự chú ý,Thịnh Linh Tuyên báo đạo quen rồi, lúc này như nghé con mới sinh không sợ hổ, khá bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét của các nhân vật trong các môn phái khác và ngồi ở vị trí cao nhất.
Ung Hoa Đình muốn đứng ở bên cạnh để giữ tôn nghiêm, nhưng Thịnh Linh Tuyên thấy ghế ngồi quá cứng khiến y đau mông, vì vậy ra sức làm nũng kéo người kia lại, sau đó ngồi trọn tròng vòng ngược ấm áp của đồ đệ.
Chỉ giỏ hoa quả trên bàn ra lệnh: "Ta đói., bóc vỏ ra cho ta ăn đi!" Nam nhân cười một cách say mê, ôm chặt Thịnh Linh Tuyên lột từng quả một, lại cẩn thận đút vào miệng tiểu sư tôn từng miếng. Vừa đút hắn vừa mơ hồ nghĩ: Thật sự là càng ngày càng hư hỏng và đáng yêu, không hổ danh là quả trứng báu vật của hắn.
Cả hai thân mật không hề để ý đến người xung quanh, đệ tử Thanh Vân phái đã quen với việc mắt nhìn mắt mũi nhìn mũi, còn những người khác thì cảm thấy vô cùng quái lạ.
"Hành vi thật ngông cuồng, chưởng môn Thanh Vân Phái thật sự quá kiêu ngạo"
"Lần này ngay cả nhân vật đại thụ trong môn phái của không thấy tới"
"Tiểu sư tôn có vẻ tuổi còn nhỏ, không có dáng vẻ của một nhân vật cường đại? "
Khán đài vô cùng sôi động bàn tán rất kịch liệt. Một cường giả lặng lẽ phóng pháp lực để thăm dò nội lực của Thịnh Linh Tuyên, Ung Hoa Đình lặng lẽ chưởng lực ra tiếp trả.
Người đứng đầu phái Võ Đang điều hòa khí tức, vuốt ngực thuận khí cảm thán: "Xứng danh chưởng môn Thanh Vân phái, sức mạnh bất phàm.
Còn Thịnh Linh Tuyên, người có "sức mạnh bất phàm", vẫn nhìn trên võ đài sửng sốt: "Ai nha... Ôi! Này! Đánh đi! Đánh hắn đi!"
Ung Hoa Đình che giấu công lực và công trạng, cần mẫn gọt hoa quả, nhẹ giọng nói: "Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn." Chưởng môn phái Võ Đang lần nữa cảm thán: " Đại trí giả ngơ, bái phục chịu thua".
Môn chủ phái Thiên Cương bên cạnh tỏ ra không phục, tức giận đập bàn đứng dậy hét lớn: "Linh Huyền Tử! phái Thiên Cương tuyên chiến với ngươi, dám so tài với ta trên võ đài thì bước lên!"
Đối diện, chưởng môn phái Hợp Hoan, nén giận cười: "Môn chủ phái Thanh Vân thật đáng yêu, nhưng cũng không nên khi dễ người khác chứ."
Đối mặt với hai vị tông chủ lạ mặt đang hùng hổ nổi giận khiêu chiến cùng quần chúng hóng hớt, Thịnh Linh Tuyên nhìn sững sờ: "Hả?" "Đánh nhau?" "Với ta?" " Đùa!"
Ngay lúc Thịnh Linh Tuyên muốn lắc đầu nhiệt tình từ chối, nam nhân đang ôm hắn trong lòng đáp: "Được thôi!"
Thịnh Linh Tuyên quay đầu lại, ba sợi lông vũ trên đầu biến thành dạng "???"
Ung Hoa Đình nở nụ cười đầy nham hiểm, vỗ nhẹ mông nhỏ của Thịnh Linh Tuyên đẩy lên, nhàn nhã nói: " Đi thôi bảo bối, chúng ta chơi đùa một chút"
Giọng nói người này mang đến cảm giác an tâm và sự can đảm không thể lí giải được, Thịnh Linh sửng sốt đứng giữa võ đài đối diện là chưởng môn phái Thiên Cương đang làm nóng người chờ tỉ võ.
"A..!" Chưởng môn Thiên Cương hướng tiểu sư tôn vung rìu với nội lực cực mạnh.
" Aaaaaaaaa",Thịnh Linh Tuyên nhắm mắt lại vung tay lên thầm niệm: " Yêu ma quỷ quái mau tránh xa ta ra"
Bỗng hắn choáng váng la thất thanh:" Ah..................................!!!!!!!!!"
"Bịch!", chưởng môn phái Thiên Cương bị 1 pháp lực vô hình nện mạnh xuống, dưới nền võ đài xuất hiện 1 lỗ thủng cực lớn.
Một chiêu khống chế đối phương vừa khống chế nội lực cường đại. Sắc mặt của các đệ tử chưởng môn phái Thiên Cương thay đổi rõ rệt, bọn họ xúm lại đỡ sư phụ mình lên, hướng phía ngoài chạy thật nhanh, kinh hãi đến mức không dám mở miệng.
"Hả?" Thịnh Linh Tuyên nhìn bàn tay mình, sau đó nhìn tên chưởng môn bị khiêng đi, không thể tin hướng mắt nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế đằng kia.
Ung Hoa Đình ngồi chéo chân trên ghế tay chống cằm, quay lại nhìn sư tôn mỉm cười hỏi: "Vui không?" Thịnh Linh Tuyên hiểu ra, che miệng vui vẻ cười thầm, bật ngón tay cái với Ung Hoa Đình biểu thị: Lão đại, ổn vô cùng!
Tiểu bá vương được người nào đó chống lưng lập tức bừng sáng trên khán đài, bóng dáng cao ngạo nổi bật đứng giữa võ đài hô to: "Còn —— ai —— nữa!"
Chưởng môn phái Võ Đang vuốt phất trần lần nữa thở dài cảm thán: "Lúc cần xuất chiêu liền ra tay, thật đúng thiên hạ vô song!"
Tu sĩ "Vạn Phật Tông " phát hiện thấy, sau đó phỏng đoán Côn Lôn sẽ được mở ra lần nửa trong nửa tháng sắp tới
Những bí ẩn cổ xưa đồng nghĩa với những cơ hội khám phá và tìm tòi kho báu nhưng cũng chứa vô vàn nguy hiểm.
Giới phàm nhân có cảnh đẹp như vậy từ bao giờ, để khám phá cảnh giới bí mật trước khi các môn phái lớn đến, giới tu sĩ do Vạn Phật Tông phái đã khởi xướng lập ra một đội tìm kiếm.
Phương thức tuyển chọn là đấu võ truyền thống, trong đó nhóm người xuất sắc nhất từ hàng nghìn môn phái sẽ được lựa chọn để đi đến cảnh giới huyền bí Côn Lôn.
Là một môn phái hàng đầu, Thanh Vân phái đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thịnh Linh Tuyên và Ung Hoa Đình dẫn đầu đoàn người, trước mặt là các trưởng lão và đệ tử đến đưa tiễn. Cừu Thanh Hằng đứng phía trước, vẻ mặt tối sầm không nói gì. Trong khi các đệ tử khác đặc biệt là các nữ đệ tử, đang xếp hàng để tặng quà cho tiểu sư tôn.
Bình thường luôn oán than trời đất khi Thịnh Linh Tuyên nghịch phá trong môn phái, thế nhưng khi tiểu sư tôn sắp phải đi xa, mọi người lại luyến tiếc không nỡ rời xa. Giống như một hình thức tự ngược, bây giờ mọi người đều cảm thấy trước đây hay hiện tại tiểu sư tôn lại trông đáng yêu vô cùng.
Kẹo, đồ ăn vặt, bùa chú, thần dược... đủ các loại dược vật, đồ chơi nhỏ đều được đệ tử của Thịnh Linh Tuyên nhét vào trong hành lý, mọi người ra sức cưng nựng, véo má, yêu thương, lưu luyến tiểu sư tôn không nỡ rời xa.
Thịnh Linh Tuyên chưa bao giờ rời khỏi Thanh Vân phái, ngoan ngoãn đứng đó mặc cho mọi người thể hiện sự yêu thương.
Sau khi nhét đầy quà, Cừu Thanh Hằng đột nhiên đến gần Ung Hoa Đình vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc nói: "Mặc dù ta không hiểu vì sao ngươi nhất định đem bảo bối của mình đến một nơi nguy hiểm như vậy nhưng hãy quan tâm đến nó, nếu có chuyện gì xảy ra cho dù ngươi là ai ta cũng sẽ giết chết ngươi".
Ung Hoa Đình nghe xong lời này có chút kinh ngạc, nhếch khóe miệng:"Đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tiểu bảo bối".
Sau khì tiễn biệt, đội ngũ lên đường đến Vạn Phật Môn. Các đệ tử từ xa vẫy khăn từ biệt: "Tạm biệt nha, tiểu sư tôn ~ nhớ trở về sớm nha ~" Thịnh Linh Tuyên cũng quơ quơ khăn tay đôi mắt ngấn lệ: " Huhuhu, ta sẽ về! Mọi người đừng mong nhớ ta ~ "
Đám người gật đầu lia lịa: Uhhhhhhhh!
Xuất phát cuộc hành trình trên thuyền, để bớt nhàm chán trong suốt chặng đường dài, Thịnh Linh Tuyên nép vào ngực Ung Hoa Đình, nghe hắn kể chuyện về các môn phái khác, nói về Bí Cảnh Côn Lôn.
Đây truyền thuyết được lưu truyền trong giới tu tiên, tương truyền rằng trong "Trận chiến thiên hạ" mười vạn năm trước, ma quái hoành hành vì không ai cai quản, tất cả các sinh linh, thần thú, quái vật đều ra sức đánh nhau, cảnh tượng vô cùng bi thảm.
Mãi cho đến khi một đội quân chủng tộc không mấy nổi bật xuất hiện ở dãy núi Côn Lôn,
thủ lĩnh của họ, Hắc Phượng hoàng đã hi sinh linh lực của cả tộc phong ấn những con quái thú lâu năm ở núi Côn Lôn. Nhờ vào dó, mọi thứ mới được khống chế. Sau đó Thiên tử tối cao đã dùng trận pháp phong ấn, cuối cùng thiên hạ thống nhất và chiến tranh kết thúc.
"Sau khi Hắc Phượng Hoàng hy sinh toàn bộ tộc nhân của mình để phong ấn yêu quái, tộc Phượng hoàng được thiên đình ban cho chỉ trở thành thần thú. Thật đáng tiếc cái gọi là thần
thú thượng cổ từ lâu đã bị tuyệt chủng, chưa kể đến phượng hoàng, một cọng lông cũng không thể tìm ra."
Thịnh Linh Tuyên im lặng ôm hộp gấm trong tay, nhìn xung quanh và cố làm ra vẻ không biết gì.
Hôm đó, Ung Hoa Đình đã thay túi vải đựng lông vũ bằng một hộp gấm nhỏ tinh xảo, dặn tiểu sư phụ phải giữ nó thật tốt, nếu không sẽ lấy trộm nó cho người khác.
Vì vậy Thịnh Linh Tuyên mang theo chiếc hộp mọi lúc mọi nơi, để sang một bên khi ăn và ôm nó khi đi ngủ, giờ nghe thấy có người "thèm muốn" "đứa con" của mình lại càng cảnh giác hơn.
Ung Hoa Đình nhìn tiểu bảo bối với vẻ mặt gợi đòn, sau khi nhìn đủ hắn gãi cằm, thản nhiên nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Hộp gấm này là bảo vật bí mật thiên đình, thế nào nó có dễ bị mất đi không?
Hắn dặn dò, nhưng trọng yếu là trêu chọc tiêu bảo bối đáng yêu.
Thịnh Linh Tuyên không để ý đến sự trêu chọc của người kia, đột nhiên thở dài buồn bã, quay người vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi của nam nhân, trầm giọng hỏi: "Đại đồ ngươi nói xem... Trên đời này có phải hay không chỉ còn mình ta là Phượng Hoàng?."
"Ừ. "
Ung Hoa Đình hơi kích động trước câu hỏi của tiểu sư tôn. Tuy rằng còn là tiểu hài tử cũng chưa từng thấy đồng loại, nhưng đột nhiên nghe câu chuyện như thế làm sao tránh được buồn phiền.
Hắn đứng dậy ôm Thịnh Linh Tuyên rời khỏi đám người, sau đó vào phòng ngủ bố trí đâu vào đó, hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi của người thương, giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng như một lời thề: "Thịnh Thịnh, ta không thể lừa dối ngươi nói rằng gia đình ngươi vẫn còn, nhưng ta có thể hứa rằng kể từ khi chúng ta gặp nhau, ta sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của ngươi. "
Ung Hoa Đình nắm lấy tay bảo bối đặt lên trái tim mình, nhịp đập mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay một cảm xúc vô cùng mãnh liệt
"Ưm", Thịnh LinhTuyên đỏ mặt, nép vào lòng người kia nhỏ giọng nói, "Vậy ta sẽ cố gắng tin tưởng ngươi..."
Sự ngọt ngào mềm mại như chiếc bánh mật ong nằm trong lồng ngược Ung Hoa Đình, khiến cho con tim rung động từng hồi.
Cảm thấy điều gì đó, Thịnh Linh Tuyên thẹn quá hóa giận, đầu nện lên cằm người kia nói: "Không được cười!", Vị thần tiên xấu tính nào đó, đau đến không nói nên lời.
...
Vạn Phật Tông, là một giáo phái hùng mạnh dưới sự bảo hộ của Phật giáo có nguồn gốc từ phương Tây, nơi đó được bao quanh bằng rất nhiều tượng phật và những ngôi chùa cao đồ sộ
Tiếng Phạn xen lẫn giữa những tiếng tụng kinh Phật khiến người ta không thể không lắng nghe một cách cẩn trọng. Đệ tử trong môn phái đều mặc áo bào màu vàng trắng, họ đang bận rộn tiếp đón đại diện của các danh môn chính phái.
Cách làm của Vạn Phật Môn lần này là chuyện tốt, nhưng thực chất là mánh khóe nhằm xoa dịu các môn phái nhỏ, môn phái lớn có thể tiến vào cảnh giới huyền bí mà không cần tham gia đấu võ.
Nói cách khác, phái Thanh Vân đến đây để điểm danh cho vui.
Vừa bước chân xuống thuyền, Thịnh Linh Tuyên cảm thấy trong người không được khỏe, phượng hoàng là thần thú dùng tất cả linh lực và sức mạnh thần thức để phong ấn quái thú trên nhân gian, vì thế không thích hợp với những nơi thiêng liêng, phật phát vô biên này.
Ung Hoa Đình siết chặt tay, tạo nên kết giới ngăn cảnh âm lực của tiếng kinh phật, để bảo bối của hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
"Thanh Vân phái cùng tất cả danh môn chánh phái khác đi đường mệt nhọc, xin theo lão nạp ra phía sau nghỉ ngơi.", Tông chủ Vạn Phật Môn đặc biệt ra nghênh đón, sáng suốt không nhìn đến sự " yếu đuối" của tiểu sư tôn, chỉ lịch sự đưa họ vào bên trong giáo phái.
Thanh Vân phái đại sư tỷ kính nói: "Làm phiền tông chủ."
Sau khi nghỉ ngơi thoải mái trong phòng vài canh giờ, Thịnh Linh Tuyên lại không ngồi yên, nháo lên đòi đến võ đài xem tỉ võ. Ung Hoa Đình đương nhiên đi theo, vì vậy các phái đều mang theo những đệ tử ưu tú đi đến võ đài đấu võ
Sự xuất hiện của môn phái đứng đầu giới tu luyện tự nhiên thu hút nhiều sự chú ý,Thịnh Linh Tuyên báo đạo quen rồi, lúc này như nghé con mới sinh không sợ hổ, khá bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét của các nhân vật trong các môn phái khác và ngồi ở vị trí cao nhất.
Ung Hoa Đình muốn đứng ở bên cạnh để giữ tôn nghiêm, nhưng Thịnh Linh Tuyên thấy ghế ngồi quá cứng khiến y đau mông, vì vậy ra sức làm nũng kéo người kia lại, sau đó ngồi trọn tròng vòng ngược ấm áp của đồ đệ.
Chỉ giỏ hoa quả trên bàn ra lệnh: "Ta đói., bóc vỏ ra cho ta ăn đi!" Nam nhân cười một cách say mê, ôm chặt Thịnh Linh Tuyên lột từng quả một, lại cẩn thận đút vào miệng tiểu sư tôn từng miếng. Vừa đút hắn vừa mơ hồ nghĩ: Thật sự là càng ngày càng hư hỏng và đáng yêu, không hổ danh là quả trứng báu vật của hắn.
Cả hai thân mật không hề để ý đến người xung quanh, đệ tử Thanh Vân phái đã quen với việc mắt nhìn mắt mũi nhìn mũi, còn những người khác thì cảm thấy vô cùng quái lạ.
"Hành vi thật ngông cuồng, chưởng môn Thanh Vân Phái thật sự quá kiêu ngạo"
"Lần này ngay cả nhân vật đại thụ trong môn phái của không thấy tới"
"Tiểu sư tôn có vẻ tuổi còn nhỏ, không có dáng vẻ của một nhân vật cường đại? "
Khán đài vô cùng sôi động bàn tán rất kịch liệt. Một cường giả lặng lẽ phóng pháp lực để thăm dò nội lực của Thịnh Linh Tuyên, Ung Hoa Đình lặng lẽ chưởng lực ra tiếp trả.
Người đứng đầu phái Võ Đang điều hòa khí tức, vuốt ngực thuận khí cảm thán: "Xứng danh chưởng môn Thanh Vân phái, sức mạnh bất phàm.
Còn Thịnh Linh Tuyên, người có "sức mạnh bất phàm", vẫn nhìn trên võ đài sửng sốt: "Ai nha... Ôi! Này! Đánh đi! Đánh hắn đi!"
Ung Hoa Đình che giấu công lực và công trạng, cần mẫn gọt hoa quả, nhẹ giọng nói: "Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn." Chưởng môn phái Võ Đang lần nữa cảm thán: " Đại trí giả ngơ, bái phục chịu thua".
Môn chủ phái Thiên Cương bên cạnh tỏ ra không phục, tức giận đập bàn đứng dậy hét lớn: "Linh Huyền Tử! phái Thiên Cương tuyên chiến với ngươi, dám so tài với ta trên võ đài thì bước lên!"
Đối diện, chưởng môn phái Hợp Hoan, nén giận cười: "Môn chủ phái Thanh Vân thật đáng yêu, nhưng cũng không nên khi dễ người khác chứ."
Đối mặt với hai vị tông chủ lạ mặt đang hùng hổ nổi giận khiêu chiến cùng quần chúng hóng hớt, Thịnh Linh Tuyên nhìn sững sờ: "Hả?" "Đánh nhau?" "Với ta?" " Đùa!"
Ngay lúc Thịnh Linh Tuyên muốn lắc đầu nhiệt tình từ chối, nam nhân đang ôm hắn trong lòng đáp: "Được thôi!"
Thịnh Linh Tuyên quay đầu lại, ba sợi lông vũ trên đầu biến thành dạng "???"
Ung Hoa Đình nở nụ cười đầy nham hiểm, vỗ nhẹ mông nhỏ của Thịnh Linh Tuyên đẩy lên, nhàn nhã nói: " Đi thôi bảo bối, chúng ta chơi đùa một chút"
Giọng nói người này mang đến cảm giác an tâm và sự can đảm không thể lí giải được, Thịnh Linh sửng sốt đứng giữa võ đài đối diện là chưởng môn phái Thiên Cương đang làm nóng người chờ tỉ võ.
"A..!" Chưởng môn Thiên Cương hướng tiểu sư tôn vung rìu với nội lực cực mạnh.
" Aaaaaaaaa",Thịnh Linh Tuyên nhắm mắt lại vung tay lên thầm niệm: " Yêu ma quỷ quái mau tránh xa ta ra"
Bỗng hắn choáng váng la thất thanh:" Ah..................................!!!!!!!!!"
"Bịch!", chưởng môn phái Thiên Cương bị 1 pháp lực vô hình nện mạnh xuống, dưới nền võ đài xuất hiện 1 lỗ thủng cực lớn.
Một chiêu khống chế đối phương vừa khống chế nội lực cường đại. Sắc mặt của các đệ tử chưởng môn phái Thiên Cương thay đổi rõ rệt, bọn họ xúm lại đỡ sư phụ mình lên, hướng phía ngoài chạy thật nhanh, kinh hãi đến mức không dám mở miệng.
"Hả?" Thịnh Linh Tuyên nhìn bàn tay mình, sau đó nhìn tên chưởng môn bị khiêng đi, không thể tin hướng mắt nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế đằng kia.
Ung Hoa Đình ngồi chéo chân trên ghế tay chống cằm, quay lại nhìn sư tôn mỉm cười hỏi: "Vui không?" Thịnh Linh Tuyên hiểu ra, che miệng vui vẻ cười thầm, bật ngón tay cái với Ung Hoa Đình biểu thị: Lão đại, ổn vô cùng!
Tiểu bá vương được người nào đó chống lưng lập tức bừng sáng trên khán đài, bóng dáng cao ngạo nổi bật đứng giữa võ đài hô to: "Còn —— ai —— nữa!"
Chưởng môn phái Võ Đang vuốt phất trần lần nữa thở dài cảm thán: "Lúc cần xuất chiêu liền ra tay, thật đúng thiên hạ vô song!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.