Chương 80: Chiến Thần Côn Luân
Phúc Vương
24/01/2024
Gương mặt Viên Chỉ Cái lộ vẻ kinh hoàng.
Đứa con nhà bị bỏ rơi vừa bị ông ta coi thường hóa ra lại là một cường giả hàng đầu. Thậm chí ngay cả thầy Vương cũng không phải đối thủ ư?
Làm sao có thểi
Khác biệt về địa vị này khiến Viên Chi Cái không thể tin được.
"Không thể là cùng một người được nhỉ?" Viên Chỉ Cái tự an ủi: "Chắc chắn là cùng tên..."
Lúc này, ông cụ Triệu cũng bàng hoàng bối rối.
Ông ấy chỉ biết Diệp Lâm có y thuật vô song nhưng chưa từng nghe nói qua thân thủ của Diệp Lâm như thế nào.
Hơn nữa, đối thủ là một cường giả hàng đầu dưới Chiến Thần như Vương Phàm.
Ông cụ Triệu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm một bức ảnh của Diệp Lâm để Vương Phàm xác nhận lại một chút.
“Không sai, chính là người trẻ tuổi này!” Vương Phàm khen ngợi: “Thật là một người trẻ tuổi lợi hại!”
Sau khi được xác nhận, ông cụ Triệu cũng bị chấn động, không ngờ lại đánh giá thấp Diệp Lâm, hóa ra anh lại là một anh hùng trẻ tuổi có y võ song toàn!
Viên Chi Cái vẫn không thể tin được, hỏi: "Thây Vương, ngài nhìn kỹ xem, có chắc chắn là cậu ta không?"
Vương Phàm cười nói: “Tôi cũng đâu có bị mờ mắt đâu, vừa mới giao thủ với cậu ấy, sao có thể nhận nhầm người được?”
"Ha ha ha ha..." Ông cụ Triệu cuối cùng cũng cười lớn, vỗ vỗ vai học sinh mình nói: "Chi Cái, thế nào? Tuy tôi đã già nhưng vẫn có mắt nhìn người đấy. Diệp Lâm này là một người rất phi thường."
“Nhà họ Diệp trục xuất cậu ấy sẽ là một mất mát to lớn đối với nhà họ Diệp!”
Viên Chi Cái cười xấu hổ, không ngờ người mà mình vừa khinh thường lại có thể lợi hại như vậy.
Vương Phàm cũng đồng ý với đánh giá của ông cụ Triệu.
"Không sai, tuổi còn trẻ như vậy mà chàng trai này đã có thực lực như thế, tương lai ắt vô hạn!"
Ông cụ Triệu tò mò hỏi lại: "Thầy Vương, theo ông thì Diệp Lâm đã học từ ai mà lại mạnh mẽ như vậy chứ?”
Vương Phàm trầm giọng nói: “Sau khi thua tôi cảm thấy kinh hãi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng trên đường về, tôi nhớ lại tình hình chiến đấu lúc ấy thì cảm thấy chiêu thức của chàng trai trẻ này cương mãnh bá đạo, rất có quyền phong như trong quân lại làm cho tôi nhớ tới một người!" "Là ai?" Ông cụ Triệu và Viên Chỉ Cái đồng thanh hỏi.
Dừng một chút, thân sắc Vương Phàm nghiêm túc, nói ra tên người đàn ông kia: "Chiến thần Côn Luân!"
"Gái gì?" "Chiến thần Côn Luân?"
Nghe vậy, ông cụ Triệu và Viên Chi Cái càng tỏ ra kinh ngạc hơn.
Nếu câu nói này đến từ người khác, đương nhiên nó sẽ bị coi là một lời nói đùa và cũng không ai thật sự coi trọng.
Tuy nhiên, thầy Vương - Vương Phàm là cao thủ hàng đầu đứng dưới Chiến Thần đã có cơ hội luận bàn với Chiến Thần của tất cả các bang phái lớn, độ tin cậy trong lời nói của ông ta là cực kỳ cao.
"Tôi may mắn được giao thủ cùng Chiến Thần Côn Luân tại một hội nghị quân sự." Vương Phàm lộ ra vẻ mặt hoài niệm và phấn khích: "Đúng! Không thể sai được! Cảm giác áp bức gần như giống hệt nhau!"
“Chiến Thần Côn Luân...” Ông cụ Triệu cũng lẩm bẩm, cảm giác hoài niệm trỗi dậy: “Đáng tiếc... một thế hệ Chiến Thần đã sụp đổ từ lâu...”
Viên Chi Cái lại kinh ngạc: "Thầy Vương, ý ông là Diệp Lâm... là truyền nhân của Chiến Thần Côn Luân?”
“Rất có thể!" Vương Phàm nói: “Mà với thực lực hiện †ại của cậu ấy, nếu chịu nhập ngũ, tương lai trở thành Chiến Thần cũng không phải chuyện nói chơi đâu.”
Đôi mắt của Vương Phàm sáng lên đầy phấn khích, như thể ông ta đang chứng kiến một vị Chiến Thần tương lai đang từ từ đi lên vậy!
Viên Chi Cái thấy vậy lập tức đứng dậy nói với ông cụ Triệu: "Ông cụ Triệu, việc Diệp Lâm nhờ ngài làm tôi sẽ lo ngay!"
“Xin hãy chờ xem tiêu đề tin tức của ngày mai”
Nói xong, Viên Chỉ Cái lập tức xin phép rời đi, trở về Bộ nội vụ chuẩn bị.
Mặc dù vừa rồi rất không tình nguyện làm việc cho Diệp Lâm, do sợ đắc tội với cả nhà họ Diệp.
Nhưng bây giờ, Viên Chỉ Cái cảm thấy làm việc cho Diệp Lâm chính là vinh quang. Dù sao người này rất có thể sẽ là Chiến thần tương lai, chỉ một nhà họ Diệp có quan trọng gì?
"Ừm..." Ông cụ Triệu cũng âm thầm gật đầu.
Sau chuyện hôm nay, địa vị của Diệp Lâm ở trong lòng nhà họ Triệu càng nặng hơn.
Hơn nữa, trong vòng một tháng ông cụ Triệu còn cầu đối phương luyện chế cho mình một loại thuốc cải mệnh.
Đứa con nhà bị bỏ rơi vừa bị ông ta coi thường hóa ra lại là một cường giả hàng đầu. Thậm chí ngay cả thầy Vương cũng không phải đối thủ ư?
Làm sao có thểi
Khác biệt về địa vị này khiến Viên Chi Cái không thể tin được.
"Không thể là cùng một người được nhỉ?" Viên Chỉ Cái tự an ủi: "Chắc chắn là cùng tên..."
Lúc này, ông cụ Triệu cũng bàng hoàng bối rối.
Ông ấy chỉ biết Diệp Lâm có y thuật vô song nhưng chưa từng nghe nói qua thân thủ của Diệp Lâm như thế nào.
Hơn nữa, đối thủ là một cường giả hàng đầu dưới Chiến Thần như Vương Phàm.
Ông cụ Triệu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm một bức ảnh của Diệp Lâm để Vương Phàm xác nhận lại một chút.
“Không sai, chính là người trẻ tuổi này!” Vương Phàm khen ngợi: “Thật là một người trẻ tuổi lợi hại!”
Sau khi được xác nhận, ông cụ Triệu cũng bị chấn động, không ngờ lại đánh giá thấp Diệp Lâm, hóa ra anh lại là một anh hùng trẻ tuổi có y võ song toàn!
Viên Chi Cái vẫn không thể tin được, hỏi: "Thây Vương, ngài nhìn kỹ xem, có chắc chắn là cậu ta không?"
Vương Phàm cười nói: “Tôi cũng đâu có bị mờ mắt đâu, vừa mới giao thủ với cậu ấy, sao có thể nhận nhầm người được?”
"Ha ha ha ha..." Ông cụ Triệu cuối cùng cũng cười lớn, vỗ vỗ vai học sinh mình nói: "Chi Cái, thế nào? Tuy tôi đã già nhưng vẫn có mắt nhìn người đấy. Diệp Lâm này là một người rất phi thường."
“Nhà họ Diệp trục xuất cậu ấy sẽ là một mất mát to lớn đối với nhà họ Diệp!”
Viên Chi Cái cười xấu hổ, không ngờ người mà mình vừa khinh thường lại có thể lợi hại như vậy.
Vương Phàm cũng đồng ý với đánh giá của ông cụ Triệu.
"Không sai, tuổi còn trẻ như vậy mà chàng trai này đã có thực lực như thế, tương lai ắt vô hạn!"
Ông cụ Triệu tò mò hỏi lại: "Thầy Vương, theo ông thì Diệp Lâm đã học từ ai mà lại mạnh mẽ như vậy chứ?”
Vương Phàm trầm giọng nói: “Sau khi thua tôi cảm thấy kinh hãi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng trên đường về, tôi nhớ lại tình hình chiến đấu lúc ấy thì cảm thấy chiêu thức của chàng trai trẻ này cương mãnh bá đạo, rất có quyền phong như trong quân lại làm cho tôi nhớ tới một người!" "Là ai?" Ông cụ Triệu và Viên Chỉ Cái đồng thanh hỏi.
Dừng một chút, thân sắc Vương Phàm nghiêm túc, nói ra tên người đàn ông kia: "Chiến thần Côn Luân!"
"Gái gì?" "Chiến thần Côn Luân?"
Nghe vậy, ông cụ Triệu và Viên Chi Cái càng tỏ ra kinh ngạc hơn.
Nếu câu nói này đến từ người khác, đương nhiên nó sẽ bị coi là một lời nói đùa và cũng không ai thật sự coi trọng.
Tuy nhiên, thầy Vương - Vương Phàm là cao thủ hàng đầu đứng dưới Chiến Thần đã có cơ hội luận bàn với Chiến Thần của tất cả các bang phái lớn, độ tin cậy trong lời nói của ông ta là cực kỳ cao.
"Tôi may mắn được giao thủ cùng Chiến Thần Côn Luân tại một hội nghị quân sự." Vương Phàm lộ ra vẻ mặt hoài niệm và phấn khích: "Đúng! Không thể sai được! Cảm giác áp bức gần như giống hệt nhau!"
“Chiến Thần Côn Luân...” Ông cụ Triệu cũng lẩm bẩm, cảm giác hoài niệm trỗi dậy: “Đáng tiếc... một thế hệ Chiến Thần đã sụp đổ từ lâu...”
Viên Chi Cái lại kinh ngạc: "Thầy Vương, ý ông là Diệp Lâm... là truyền nhân của Chiến Thần Côn Luân?”
“Rất có thể!" Vương Phàm nói: “Mà với thực lực hiện †ại của cậu ấy, nếu chịu nhập ngũ, tương lai trở thành Chiến Thần cũng không phải chuyện nói chơi đâu.”
Đôi mắt của Vương Phàm sáng lên đầy phấn khích, như thể ông ta đang chứng kiến một vị Chiến Thần tương lai đang từ từ đi lên vậy!
Viên Chi Cái thấy vậy lập tức đứng dậy nói với ông cụ Triệu: "Ông cụ Triệu, việc Diệp Lâm nhờ ngài làm tôi sẽ lo ngay!"
“Xin hãy chờ xem tiêu đề tin tức của ngày mai”
Nói xong, Viên Chỉ Cái lập tức xin phép rời đi, trở về Bộ nội vụ chuẩn bị.
Mặc dù vừa rồi rất không tình nguyện làm việc cho Diệp Lâm, do sợ đắc tội với cả nhà họ Diệp.
Nhưng bây giờ, Viên Chỉ Cái cảm thấy làm việc cho Diệp Lâm chính là vinh quang. Dù sao người này rất có thể sẽ là Chiến thần tương lai, chỉ một nhà họ Diệp có quan trọng gì?
"Ừm..." Ông cụ Triệu cũng âm thầm gật đầu.
Sau chuyện hôm nay, địa vị của Diệp Lâm ở trong lòng nhà họ Triệu càng nặng hơn.
Hơn nữa, trong vòng một tháng ông cụ Triệu còn cầu đối phương luyện chế cho mình một loại thuốc cải mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.