Chương 79: Thiếu niên xuất anh hùng
Phúc Vương
24/01/2024
Mãi đến khi Vương Phàm rời đi, trong đại sảnh yên tĩnh mới bắt đầu bùng nổ tiếng hoan hô.
"Trời ạ! Ngài Long Vương lợi hại như vậy sao? Ngay cả Vương giáo đầu nổi tiếng lâu năm cũng không sánh được với Long Vương của chúng tai"
"Không cần phải nói, ngài Long Vương của chúng ta chắc chắn chính là truyền nhân của Long Vương ngày. xưat"
"Lão già nhỏ bé đó thật bưồn cười, vừa rồi ông ta đến còn rất coi thường chúng ta. Hiện tại cuối cùng ông. †a cũng biết được sự lợi hại của chúng ta rồi!"
"Long Vương đại nhân thật mạnh mẽ!”
Mọi người trong Long Môn càng ngày càng kính sợ và sùng bái Diệp Lâm - Long Vương mới này.
"Đa tạ Long Vương đại nhân đã cứu! Bằng không hôm nay tôi sợ là khó thoát một kiếp!"
Hắc Long vừa biết ơn vừa xấu hổ. "Haiz đáng tiếc! Cánh tay này của tôi đã bị phế rồi."
Hắc Long nhìn cánh tay bị gấy của mình, thực lực của bản thân sau này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Lúc này, Diệp Lâm tiến lên, đỡ cánh tay gãy của Hắc. Long lên.
Dùng sức một cái.
Sau đó, lòng bàn tay vận khí, dùng sức nắm chặt.
Hắc Long không biết tại sao, gã cũng không hiểu Diệp Lâm nắm lấy cánh tay gãy của mình làm gì.
Chẳng lẽ còn nghỉ ngờ gã đang giả vờ à?
Nhưng vào lúc này, Hắc Long đột nhiên cảm giác được chỗ cánh tay bị gấy có một loại cảm giác ấm áp.
Ngay lập tức, lại có một loạt tiếng xương kêu răng rắc.
Những chiếc xương vừa bị một côn kia đập nát đều đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"Tay... Tay của tôi?"
Hắc Long cử động cánh tay bị đánh gãy của mình, quả thực không thể tin vào mắt mình.
"Tốt rồi! Vậy mà lại tốt rồi?" Hắc Long mừng như điên nhìn Diệp Lâm.
Không ngờ Diệp Lâm lại có phương pháp diệu thủ hồi xuân như vậy?
"Cám ơn Long Vương đại nhân!" Hắc Long lại lần nữa quỳ xuống, đập đầu xuống đất: "Từ nay về sau, Hắc Long nguyện ý làm thủ hạ cho Long Vương, thề sống chết đều theo!"
Lúc này, ở thư phòng nhà họ Triệu.
Ông cụ Triệu đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
"Ông cụ Triệu, xin thứ cho tôi nói thẳng!"
“Ông thực sự định vì một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà công khai chống lại nhà họ Diệp ưr?”
"Nếu chuyện này mà trở nên nghiêm trọng thì có lẽ khó có thể kết thúc, sẽ gây bất lợi cho mọi người!"
"Hy vọng ông cụ Triệu sẽ suy nghĩ kỹ!"
Một người đàn ông trung niên tên Viên Chỉ Cái từng là học trò của ông cụ Triệu, được đánh giá cao cũng được ông một đường đề bạt lên, hiện là Bộ trưởng Bộ Nội vụ.
Ông cụ Triệu gọi người người này tới cũng vì giúp đỡ Diệp Lâm như lời đã hứa, tra xét các khoản thuế của nhà họ Diệp, làm rung chuyển căn cơ của họ.
Tuy nhiên, chuyện này đã bị Viên Chi Cái kịch liệt phản đối.
"Tôi nợ Diệp Lâm một ân tình lớn." Ông cụ Triệu chậm rãi nói: "Người ta đã cứu mạng tôi, cho nên tôi vẫn phải giúp."
"Ha ha..." Viên Chi Cái không cho là đúng, cười nói: "Ông cụ Triệu, hiện tại không phải ông rất tốt ư, sao có thể nói ân cứu mạng? Đừng để thằng nhóc kia lừa gạt!"
“Chỉ là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà thôi. Ông cụ Triệu không cần phải bận tâm với người như vậy.”
Viên Chi Cái coi thường những người như vậy, cho. nên không muốn ra tay tương trợ.
Sau một hồi thuyết phục và phân tích lợi hại của chuyện này, ngay cả ông cụ Triệu cũng có chút động lòng.
Đúng lúc này. Vương Phàm đã trở lại.
"Vương giáo đầu?" Viên Chi Cái thấy thế đã vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ông ta có một người con trai là võ sĩ, từng được Vương giáo đầu chỉ điểm và chăm sóc, hiện tại đã đạt được thành tựu phi thường.
“Vương giáo đầu, ông bị thương à?” Ánh mắt của Viên Chỉ Cái rất sắc bén, chú ý đến cánh tay Vương. Phàm không được tự nhiên.
"Có chuyện gì vậy?" Ông cụ Triệu vội vàng hỏi. "Tôi đã dạy cho Hắc Long một bài học." Vương
Phàm cười khổ lắc đầu: "Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị đánh bại trong tay một thiếu niên."
"Cái gì?" Viên Chi Cái nghe thấy thế thì lấy làm kinh hãi: "Là thần thánh phương nào? Ngay cả Vương giáo. đầu không phải là đối thủ sao?"
Ông cụ Triệu cũng vừa kinh ngạc vừa bối rối, không ngờ bên cạnh Hắc Long lại có cao thủ ấn giấu sâu như: vậy.
“Người này tên là Diệp Lâm!” Vương Phàm tâm phục khẩu phục nói: “Đúng là thiếu niên xuất anh hùng!”
"Cái gì? Diệp Lâm?” Sắc mặt Viên Chi Cái cứng đờ, "Đứa con bị nhà họ Diệp bỏ rơi kia sao? Sao có thể chứ?"
"Trời ạ! Ngài Long Vương lợi hại như vậy sao? Ngay cả Vương giáo đầu nổi tiếng lâu năm cũng không sánh được với Long Vương của chúng tai"
"Không cần phải nói, ngài Long Vương của chúng ta chắc chắn chính là truyền nhân của Long Vương ngày. xưat"
"Lão già nhỏ bé đó thật bưồn cười, vừa rồi ông ta đến còn rất coi thường chúng ta. Hiện tại cuối cùng ông. †a cũng biết được sự lợi hại của chúng ta rồi!"
"Long Vương đại nhân thật mạnh mẽ!”
Mọi người trong Long Môn càng ngày càng kính sợ và sùng bái Diệp Lâm - Long Vương mới này.
"Đa tạ Long Vương đại nhân đã cứu! Bằng không hôm nay tôi sợ là khó thoát một kiếp!"
Hắc Long vừa biết ơn vừa xấu hổ. "Haiz đáng tiếc! Cánh tay này của tôi đã bị phế rồi."
Hắc Long nhìn cánh tay bị gấy của mình, thực lực của bản thân sau này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Lúc này, Diệp Lâm tiến lên, đỡ cánh tay gãy của Hắc. Long lên.
Dùng sức một cái.
Sau đó, lòng bàn tay vận khí, dùng sức nắm chặt.
Hắc Long không biết tại sao, gã cũng không hiểu Diệp Lâm nắm lấy cánh tay gãy của mình làm gì.
Chẳng lẽ còn nghỉ ngờ gã đang giả vờ à?
Nhưng vào lúc này, Hắc Long đột nhiên cảm giác được chỗ cánh tay bị gấy có một loại cảm giác ấm áp.
Ngay lập tức, lại có một loạt tiếng xương kêu răng rắc.
Những chiếc xương vừa bị một côn kia đập nát đều đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"Tay... Tay của tôi?"
Hắc Long cử động cánh tay bị đánh gãy của mình, quả thực không thể tin vào mắt mình.
"Tốt rồi! Vậy mà lại tốt rồi?" Hắc Long mừng như điên nhìn Diệp Lâm.
Không ngờ Diệp Lâm lại có phương pháp diệu thủ hồi xuân như vậy?
"Cám ơn Long Vương đại nhân!" Hắc Long lại lần nữa quỳ xuống, đập đầu xuống đất: "Từ nay về sau, Hắc Long nguyện ý làm thủ hạ cho Long Vương, thề sống chết đều theo!"
Lúc này, ở thư phòng nhà họ Triệu.
Ông cụ Triệu đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
"Ông cụ Triệu, xin thứ cho tôi nói thẳng!"
“Ông thực sự định vì một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà công khai chống lại nhà họ Diệp ưr?”
"Nếu chuyện này mà trở nên nghiêm trọng thì có lẽ khó có thể kết thúc, sẽ gây bất lợi cho mọi người!"
"Hy vọng ông cụ Triệu sẽ suy nghĩ kỹ!"
Một người đàn ông trung niên tên Viên Chỉ Cái từng là học trò của ông cụ Triệu, được đánh giá cao cũng được ông một đường đề bạt lên, hiện là Bộ trưởng Bộ Nội vụ.
Ông cụ Triệu gọi người người này tới cũng vì giúp đỡ Diệp Lâm như lời đã hứa, tra xét các khoản thuế của nhà họ Diệp, làm rung chuyển căn cơ của họ.
Tuy nhiên, chuyện này đã bị Viên Chi Cái kịch liệt phản đối.
"Tôi nợ Diệp Lâm một ân tình lớn." Ông cụ Triệu chậm rãi nói: "Người ta đã cứu mạng tôi, cho nên tôi vẫn phải giúp."
"Ha ha..." Viên Chi Cái không cho là đúng, cười nói: "Ông cụ Triệu, hiện tại không phải ông rất tốt ư, sao có thể nói ân cứu mạng? Đừng để thằng nhóc kia lừa gạt!"
“Chỉ là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà thôi. Ông cụ Triệu không cần phải bận tâm với người như vậy.”
Viên Chi Cái coi thường những người như vậy, cho. nên không muốn ra tay tương trợ.
Sau một hồi thuyết phục và phân tích lợi hại của chuyện này, ngay cả ông cụ Triệu cũng có chút động lòng.
Đúng lúc này. Vương Phàm đã trở lại.
"Vương giáo đầu?" Viên Chi Cái thấy thế đã vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ông ta có một người con trai là võ sĩ, từng được Vương giáo đầu chỉ điểm và chăm sóc, hiện tại đã đạt được thành tựu phi thường.
“Vương giáo đầu, ông bị thương à?” Ánh mắt của Viên Chỉ Cái rất sắc bén, chú ý đến cánh tay Vương. Phàm không được tự nhiên.
"Có chuyện gì vậy?" Ông cụ Triệu vội vàng hỏi. "Tôi đã dạy cho Hắc Long một bài học." Vương
Phàm cười khổ lắc đầu: "Nhưng cuối cùng tôi vẫn bị đánh bại trong tay một thiếu niên."
"Cái gì?" Viên Chi Cái nghe thấy thế thì lấy làm kinh hãi: "Là thần thánh phương nào? Ngay cả Vương giáo. đầu không phải là đối thủ sao?"
Ông cụ Triệu cũng vừa kinh ngạc vừa bối rối, không ngờ bên cạnh Hắc Long lại có cao thủ ấn giấu sâu như: vậy.
“Người này tên là Diệp Lâm!” Vương Phàm tâm phục khẩu phục nói: “Đúng là thiếu niên xuất anh hùng!”
"Cái gì? Diệp Lâm?” Sắc mặt Viên Chi Cái cứng đờ, "Đứa con bị nhà họ Diệp bỏ rơi kia sao? Sao có thể chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.