Chương 97: Chui qua đi
Phúc Vương
24/01/2024
Trần Thơ Nhã cả giận nói: “Các cậu còn làm thế này thì tôi sẽ kêu người đó! Buông xe của tôi ral”
“Ha ha, cô em kêu đi.” Thanh niên tóc vàng không hề để ý: “Bọn anh cũng có làm gì cô em đâu, chỉ là muốn mời cô em uống một chén thôi mà! Sao nào, như vậy cũng phạm pháp à?”
“Cứu với!" Trần Thơ Nhã lớn giọng cầu cứu.
Chủ tiệm xung quanh nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy ra xem tình hình.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thanh niên tóc vàng trợn mắt đập bình rượu trong tay xuống: “Tao xem bọn mày ai dám xen vào việc của người khác?”
Giọng điệu cùng khí thế kiêu ngạo như thế lập tức dọa cho đám chủ tiệm bên cạnh sợ hãi chạy về.
Mọi người là kẻ làm ăn buôn bán nhỏ, thành thật hiền lành, ai dám xen vào việc của người khác chứ?
“Hừ, đúng là không biết điều!” Thanh niên tóc vàng tỉnh táo lại, gã trợn mắt dung dữ nhìn Trần Thơ Nhã, buông lời uy hiếp: “Cô em nhất định không muốn đi uống rượu với bọn anh? Hả?”
“Không đi, không đi!” Trần Thơ Nhã cắn răng kiên trì: “Có chết cũng không đi!"
“Được lắm! Xem ra cô em đây là kẻ rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”
Thanh niên tóc vàng vừa dứt lời đã ném xe lăn của Trần Thơ Nhã qua một bên, ngay cả cô cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.
Sau đó nâng chân đứng trước cửa hàng, dang rộng hai chân, chỉ vào dưới háng nói.
“Chui qua chỗ này của anh đây, bọn anh sẽ lập tức đi ngay."
“Nếu không thì đừng có hòng từ chối!”
Mấy tên thanh niên khác cũng cười nói vui vẻ: “Chui qua đi, chui qua đi!”
Thậm chí còn cố ý kéo xe lăn của cô ra xa, khiến cô không thể lấy được.
Trần Thơ Nhã quỳ rạp trên mặt đất, hai chân mềm mại không có sức lực cho nên cô chỉ có thể chống tay. miễn cưỡng ngồi dậy.
Phải chịu sự sỉ nhục thế này, tròng mắt cô ngập. nước.
“Mấy tên xấu xa các người... Đợi lát nữa bạn của tôi tới... Tôi nhất định sẽ bảo cô ấy dạy dỗ các người...”
Thanh niên tóc vàng nghe xong cũng chẳng để trong lòng: “Vậy mau gọi bạn của cô tới nha! Bọn anh chờ!”
“Anh đây muốn nhìn xem, ai có thể dạy dỗ bọn anh?” Chính vào lúc thanh niên tóc vàng xoa eo nhìn từ trên cao xuống Trần Thơ Nhã bên dưới, thỏa thích bắt nạt và trêu chọc cô thì đột nhiên...
Một tiếng “vút” vang lên!
Chỉ thấy một viên đá nhỏ giống như viên đạn bay về phía hạ thân của thanh niên tóc vàng.
“A Thanh niên tóc vàng vừa hét lên một tiếng thảm thiết vừa giơ tay che phần bên dưới lại, hai chân khép. chặt, gương mặt tím tái ngã rầm xuống. Trần Thơ Nhã thấy thế không khỏi vừa mừng vừa lo, thân thủ như thế, vừa dứt khoát vừa lưu loát cho nên cô
còn tưởng bạn của mình tới, còn mình thì được cứu giúp.
Kết quả khi quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông xa lạ lạnh lùng đang đi chậm rãi về phía này.
Người kia tạo cho cô một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhưng Trần Thơ Nhã không nhớ nổi đây là ai...
“Ha ha, cô em kêu đi.” Thanh niên tóc vàng không hề để ý: “Bọn anh cũng có làm gì cô em đâu, chỉ là muốn mời cô em uống một chén thôi mà! Sao nào, như vậy cũng phạm pháp à?”
“Cứu với!" Trần Thơ Nhã lớn giọng cầu cứu.
Chủ tiệm xung quanh nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy ra xem tình hình.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thanh niên tóc vàng trợn mắt đập bình rượu trong tay xuống: “Tao xem bọn mày ai dám xen vào việc của người khác?”
Giọng điệu cùng khí thế kiêu ngạo như thế lập tức dọa cho đám chủ tiệm bên cạnh sợ hãi chạy về.
Mọi người là kẻ làm ăn buôn bán nhỏ, thành thật hiền lành, ai dám xen vào việc của người khác chứ?
“Hừ, đúng là không biết điều!” Thanh niên tóc vàng tỉnh táo lại, gã trợn mắt dung dữ nhìn Trần Thơ Nhã, buông lời uy hiếp: “Cô em nhất định không muốn đi uống rượu với bọn anh? Hả?”
“Không đi, không đi!” Trần Thơ Nhã cắn răng kiên trì: “Có chết cũng không đi!"
“Được lắm! Xem ra cô em đây là kẻ rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”
Thanh niên tóc vàng vừa dứt lời đã ném xe lăn của Trần Thơ Nhã qua một bên, ngay cả cô cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.
Sau đó nâng chân đứng trước cửa hàng, dang rộng hai chân, chỉ vào dưới háng nói.
“Chui qua chỗ này của anh đây, bọn anh sẽ lập tức đi ngay."
“Nếu không thì đừng có hòng từ chối!”
Mấy tên thanh niên khác cũng cười nói vui vẻ: “Chui qua đi, chui qua đi!”
Thậm chí còn cố ý kéo xe lăn của cô ra xa, khiến cô không thể lấy được.
Trần Thơ Nhã quỳ rạp trên mặt đất, hai chân mềm mại không có sức lực cho nên cô chỉ có thể chống tay. miễn cưỡng ngồi dậy.
Phải chịu sự sỉ nhục thế này, tròng mắt cô ngập. nước.
“Mấy tên xấu xa các người... Đợi lát nữa bạn của tôi tới... Tôi nhất định sẽ bảo cô ấy dạy dỗ các người...”
Thanh niên tóc vàng nghe xong cũng chẳng để trong lòng: “Vậy mau gọi bạn của cô tới nha! Bọn anh chờ!”
“Anh đây muốn nhìn xem, ai có thể dạy dỗ bọn anh?” Chính vào lúc thanh niên tóc vàng xoa eo nhìn từ trên cao xuống Trần Thơ Nhã bên dưới, thỏa thích bắt nạt và trêu chọc cô thì đột nhiên...
Một tiếng “vút” vang lên!
Chỉ thấy một viên đá nhỏ giống như viên đạn bay về phía hạ thân của thanh niên tóc vàng.
“A Thanh niên tóc vàng vừa hét lên một tiếng thảm thiết vừa giơ tay che phần bên dưới lại, hai chân khép. chặt, gương mặt tím tái ngã rầm xuống. Trần Thơ Nhã thấy thế không khỏi vừa mừng vừa lo, thân thủ như thế, vừa dứt khoát vừa lưu loát cho nên cô
còn tưởng bạn của mình tới, còn mình thì được cứu giúp.
Kết quả khi quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông xa lạ lạnh lùng đang đi chậm rãi về phía này.
Người kia tạo cho cô một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhưng Trần Thơ Nhã không nhớ nổi đây là ai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.