Chương 98: Yên tâm đi, sau này bọn chúng không dám đến đâu
Phúc Vương
24/01/2024
Anh Cường không phải ai khác mà chính là kẻ nhận lời nhà họ Hứa - Hứa Như Hải đi tới trả thù Diệp Lâm ở cao ốc Kim Long ngày hôm đó.
Kết quả là bị Diệp Lâm giáo huấn ngược lại một phen.
Lúc này anh Cường vừa mới hoàn thành được công việc mà Diệp Lâm giao cho đó chính là đi tới nhà họ Hứa đánh cho Hứa Như Hải sợ chết khiếp rồi ném ông ta xuống sông.
Kết quả lại nghe bên phía cửa hàng bán hoa này, thằng em tóc vàng của mình bị người ta đánh.
Cho nên anh Cường mới dẫn thêm người vội vàng tới đây muốn báo thù.
Nhưng hẳn không thể nào ngờ được lại gặp được Diệp Lâm ở đây. Giây phút này, cả người anh Cường như bị điện giật.
Đàn em của mình chọc ai không chọc, sao mà cứ cố tình đụng phải vị đại thần này vậy?
Anh Cường bưồn khổ, căng da đầu bước ra chào hỏi, có loại cảm giác mặc cho số phận chờ người xử phạt.
Anh Cường nhìn bàn tay bị cụt của mình nghĩ thầm, xem ra phen này bàn tay còn lại của mình khó mà giữ được.
Nhìn thấy hình ảnh ấy, đám đàn em phía sau anh Cường kinh ngạc há hốc miệng.
Đặc biệt là mấy tên đàn em thuộc hạ của thanh niên tóc vàng kia, cả đám sợ hãi gương mặt xám ngoét.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, đại ca làm chỗ dựa cho bọn họ ở trước mặt người ta lại không khác gì thằng nhãi con?
Ai dạy ai còn chưa biết đây. “Chuyện tôi bảo cậu làm, làm tới đâu rồi?” Diệp Lâm
không hỏi chuyện ban nãy mà là hỏi tiến độ công việc kia trước.
“Dạ đều làm tốt rồi” Anh Cường vội vàng nói: “Hứa Như Hải bị bọn em đánh gãy tứ chỉ, ném tới con sông ở vùng ngoại thành, cũng phái người canh gác, ít nhất đêm nay ông ta sẽ không lên được bời”
“Được.” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu.
Sau đó anh lại chuyển giọng hỏi: “Cái đám thanh niên tóc vàng kia, là đàn em của cậu à?”
“Vâng... Vâng...” Anh Cường vừa mới thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng, sợ hãi nói: “Bọn họ không biết ngài Diệp, anh yên tâm lúc về em nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn nọ, giúp bọn chúng phát triển trí nhớ.”
“Ừ, nên giúp bọn chúng phát triển trí nhớ.” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng không phải là vì bọn chúng không biết tôi, mà là vì bọn chúng làm xăng làm bậy ở bên ngoài!"
“Quản cho tốt người của cậu, nếu như còn lần sau, tôi sẽ đánh gãy chân chó của c:
Mồ hôi lạnh trên người anh Cường không ngừng túa ra, hắn liên tục đáp vâng.
“Cút đi!” Diệp Lâm xoay người trở về cửa hàng bán hoa.
Anh Cường như trút được gánh nặng, lùi về phía sau một bước.
Vào giây phút hắn xoay người lại, gương mặt lập tức. sa sầm, hắn trừng mắt nhìn đám đàn em của thanh niên tóc vàng kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Còn không mau bắt mấy thằng chó này lại cho tao, đánh gãy chân chó của bọn nó! Ai bảo bọn nó ra ngoài gây thêm phiền phức cho ông đây!”
Cả đám đàn em của thanh niên tóc vàng sợ tới mức ngây người.
“Anh Cường... Tha mạng cho em... Anh Cường..."
Nhưng mặc cho bọn chúng cầu xin thế nào, anh Cường há lại có thể nhẹ tay được?
Ban nấy lúc đám côn đồ này bắt nạt Trần Thơ Nhã kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ lại thê thảm bấy nhiêu.
Từng tiếng hét thảm thiết vang lên.
Đàn em của anh Cường kéo mấy tên đó lên xe máy rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lúc này bên trong cửa hàng bán hoa.
Trần Thơ Nhã nhìn thấy hình ảnh bên ngoài thì kinh ngạc há hốc miệng.
Cô vốn còn đang lo lắng khi Diệp Lâm ra ngoài sẽ bị bọn chúng đánh hội đồng thế mà không nghĩ tới đám lưu manh ngoài xã hội kia nhìn thấy Diệp Lâm cứ như chuột nhìn thấy mèo.
Đặc biệt là cái kẻ cầm đầu, sợ tới mức rắm không dám thả.
Ngược lại còn đánh cho cái đám bắt nạt Trần Thơ Nhã ban nãy một trận. Chuyện này giống như gián tiếp giúp Trần Thơ Nhã xả một cục tức ra vậy.
“Yên tâm đi, sau này bọn chúng không dám đến đâu.
Kết quả là bị Diệp Lâm giáo huấn ngược lại một phen.
Lúc này anh Cường vừa mới hoàn thành được công việc mà Diệp Lâm giao cho đó chính là đi tới nhà họ Hứa đánh cho Hứa Như Hải sợ chết khiếp rồi ném ông ta xuống sông.
Kết quả lại nghe bên phía cửa hàng bán hoa này, thằng em tóc vàng của mình bị người ta đánh.
Cho nên anh Cường mới dẫn thêm người vội vàng tới đây muốn báo thù.
Nhưng hẳn không thể nào ngờ được lại gặp được Diệp Lâm ở đây. Giây phút này, cả người anh Cường như bị điện giật.
Đàn em của mình chọc ai không chọc, sao mà cứ cố tình đụng phải vị đại thần này vậy?
Anh Cường bưồn khổ, căng da đầu bước ra chào hỏi, có loại cảm giác mặc cho số phận chờ người xử phạt.
Anh Cường nhìn bàn tay bị cụt của mình nghĩ thầm, xem ra phen này bàn tay còn lại của mình khó mà giữ được.
Nhìn thấy hình ảnh ấy, đám đàn em phía sau anh Cường kinh ngạc há hốc miệng.
Đặc biệt là mấy tên đàn em thuộc hạ của thanh niên tóc vàng kia, cả đám sợ hãi gương mặt xám ngoét.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, đại ca làm chỗ dựa cho bọn họ ở trước mặt người ta lại không khác gì thằng nhãi con?
Ai dạy ai còn chưa biết đây. “Chuyện tôi bảo cậu làm, làm tới đâu rồi?” Diệp Lâm
không hỏi chuyện ban nãy mà là hỏi tiến độ công việc kia trước.
“Dạ đều làm tốt rồi” Anh Cường vội vàng nói: “Hứa Như Hải bị bọn em đánh gãy tứ chỉ, ném tới con sông ở vùng ngoại thành, cũng phái người canh gác, ít nhất đêm nay ông ta sẽ không lên được bời”
“Được.” Diệp Lâm vừa lòng gật đầu.
Sau đó anh lại chuyển giọng hỏi: “Cái đám thanh niên tóc vàng kia, là đàn em của cậu à?”
“Vâng... Vâng...” Anh Cường vừa mới thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng, sợ hãi nói: “Bọn họ không biết ngài Diệp, anh yên tâm lúc về em nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bọn nọ, giúp bọn chúng phát triển trí nhớ.”
“Ừ, nên giúp bọn chúng phát triển trí nhớ.” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng không phải là vì bọn chúng không biết tôi, mà là vì bọn chúng làm xăng làm bậy ở bên ngoài!"
“Quản cho tốt người của cậu, nếu như còn lần sau, tôi sẽ đánh gãy chân chó của c:
Mồ hôi lạnh trên người anh Cường không ngừng túa ra, hắn liên tục đáp vâng.
“Cút đi!” Diệp Lâm xoay người trở về cửa hàng bán hoa.
Anh Cường như trút được gánh nặng, lùi về phía sau một bước.
Vào giây phút hắn xoay người lại, gương mặt lập tức. sa sầm, hắn trừng mắt nhìn đám đàn em của thanh niên tóc vàng kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Còn không mau bắt mấy thằng chó này lại cho tao, đánh gãy chân chó của bọn nó! Ai bảo bọn nó ra ngoài gây thêm phiền phức cho ông đây!”
Cả đám đàn em của thanh niên tóc vàng sợ tới mức ngây người.
“Anh Cường... Tha mạng cho em... Anh Cường..."
Nhưng mặc cho bọn chúng cầu xin thế nào, anh Cường há lại có thể nhẹ tay được?
Ban nấy lúc đám côn đồ này bắt nạt Trần Thơ Nhã kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ lại thê thảm bấy nhiêu.
Từng tiếng hét thảm thiết vang lên.
Đàn em của anh Cường kéo mấy tên đó lên xe máy rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lúc này bên trong cửa hàng bán hoa.
Trần Thơ Nhã nhìn thấy hình ảnh bên ngoài thì kinh ngạc há hốc miệng.
Cô vốn còn đang lo lắng khi Diệp Lâm ra ngoài sẽ bị bọn chúng đánh hội đồng thế mà không nghĩ tới đám lưu manh ngoài xã hội kia nhìn thấy Diệp Lâm cứ như chuột nhìn thấy mèo.
Đặc biệt là cái kẻ cầm đầu, sợ tới mức rắm không dám thả.
Ngược lại còn đánh cho cái đám bắt nạt Trần Thơ Nhã ban nãy một trận. Chuyện này giống như gián tiếp giúp Trần Thơ Nhã xả một cục tức ra vậy.
“Yên tâm đi, sau này bọn chúng không dám đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.