Chương 953: Có phải là thất bại rồi không
Phúc Vương
17/05/2024
Bữa tiệc ăn mừng kết thúc trong bầu không khí yên bình và náo nhiệt.
Sau khi tiệc tan, đánh khách khứa đều đi về.
Diệp Lâm gọi người nhà họ Trương mở cuộc họp lâm thời giải quyết các công việc kế tiếp như là sản xuất đan dược này kia...
“Diệp tiên sinh, đây là lô đan dược đầu tiên được sản xuất từ dây chuyền sản xuất theo đơn thuốc của anh, mời anh xem.”
Ông Miêu phụ trách xưởng dược đưa lô đan dược đầu tiên lên rồi thắc mắc: “Nhưng mà tôi tìm người thử rồi, không có một chút hiệu quả nào cả.”
“Ngoài trông giống với đan dược lần trước cậu đưa cho chúng tôi ra thì chẳng còn giống gì nữa.”
Phải biết rằng lần trước Diệp Lâm đã nói và thử việc đan dược bao trị bách bệnh ngay trước mặt mọi người.
Nhưng mà bây giờ đan dược sản xuất từ dây chuyền sản xuất của bọn họ lại không hề có hiệu quả.
“Có phải là thất bại rồi không?”
“Hay là bước nào đó có vấn đề?”
Trong cuộc họp, người nhà họ Trương có chút lo lắng sáp lại gần nhau bàn tán.
Hoa Quốc Đống chợt nhớ lần trước sư phụ nói đan dược sản xuất ở đây chỉ xem như là mô hình, thuốc dẫn mấu chốt không ở bên trong.
Vậy nên Diệp Lâm không sợ đơn thuốc bị trộm, bởi vì người ngoài không thể nào bắt chước được.
“Yên tâm đi.” Diệp Lâm không xem đan dược: “Chỉ cần các ông sản xuất theo lệnh tôi là sẽ không có vấn đề gì
“Đương nhiên, bước quan trọng nhất trong đan dược cần phải do tôi tự mình điều chế mới có được hiệu quả mấu chốt.”
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người tạm thời yên lòng.
“Dây chuyền sản xuất hiện nay có thể sản xuất mỗi ngày. mười nghìn đan dược.” Ông Miêu tiếp tục báo cáo: “Hiện nay đang có một trăm nghìn viên trong kho.”
Diệp Lâm sắp xếp: “Lập tức gửi một trăm nghìn viên đi Yến Kinh.”
Hoa Quốc Đống nhìn đống đan dược giống như là nhìn thỏi vàng, cảm thấy đống đan dược bao trị bách bệnh kia đều là tiền tài.
“Sư phụ định bán đan dược với giá bao nhiêu?” Hoa Quốc Đống tò mò hỏi.
Diệp Lâm nói: “Tôi định dùng lô đan dược đầu tiên nói chuyện hợp tác với các bệnh viện lớn ở Yến Kinh để tăng độ nổi tiếng trước đã. Nếu không, dù chúng ta có tuyên truyền ba hoa chích chòe thì cũng chẳng ai tin.”
“Chỉ cần có thể tạo nên hiệu ứng ở bệnh viện, tiếng lành đồn xa là sẽ có tác dụng tuyên truyền.”
Hoa Quốc Đống khen ngợi: “Hay lắm! Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo!”
“Chỉ là sợ bệnh viện không chịu hợp tác.”
Rốt cuộc thì đa số bệnh viện hiện nay đều bị y học phương Tây lũng đoạt, trong nhất thời sẽ khó có thể tiếp thu một loại đan dược bao trị bách bệnh, thậm chí còn có khả năng ngăn cản... bởi vì bệnh viện sẽ không thích chuyện giảm người bệnh.
Nếu một viên đan dược của anh trị hết bệnh cho người ta thì lợi ích của bệnh viện sẽ giảm đi rất nhiều.
“Tôi giao chuyện này cho bốn người các anh đi làm.” Diệp Lâm định giao chuyện này đám người bốn thiếu Yến Kinh, xem như là một thử thách dành cho bọn họ: “Để tôi xem năng lực. của các anh!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống liền cảm thấy đây là một trách nhiệm nặng nề, cần phải lên kế hoạch kỹ càng mới được.
Sau đó, Diệp Lâm ra lệnh cho nhà họ Trương tiếp tục tăng lượng sản xuất, rồi dặn dò một vài chỉ tiết, sau đó tan họp.
Diệp Lâm tiếp tục nghỉ ngơi một ngày ở Phụng Thiên rồi quay về Yến Kinh.
Sau khi tiệc tan, đánh khách khứa đều đi về.
Diệp Lâm gọi người nhà họ Trương mở cuộc họp lâm thời giải quyết các công việc kế tiếp như là sản xuất đan dược này kia...
“Diệp tiên sinh, đây là lô đan dược đầu tiên được sản xuất từ dây chuyền sản xuất theo đơn thuốc của anh, mời anh xem.”
Ông Miêu phụ trách xưởng dược đưa lô đan dược đầu tiên lên rồi thắc mắc: “Nhưng mà tôi tìm người thử rồi, không có một chút hiệu quả nào cả.”
“Ngoài trông giống với đan dược lần trước cậu đưa cho chúng tôi ra thì chẳng còn giống gì nữa.”
Phải biết rằng lần trước Diệp Lâm đã nói và thử việc đan dược bao trị bách bệnh ngay trước mặt mọi người.
Nhưng mà bây giờ đan dược sản xuất từ dây chuyền sản xuất của bọn họ lại không hề có hiệu quả.
“Có phải là thất bại rồi không?”
“Hay là bước nào đó có vấn đề?”
Trong cuộc họp, người nhà họ Trương có chút lo lắng sáp lại gần nhau bàn tán.
Hoa Quốc Đống chợt nhớ lần trước sư phụ nói đan dược sản xuất ở đây chỉ xem như là mô hình, thuốc dẫn mấu chốt không ở bên trong.
Vậy nên Diệp Lâm không sợ đơn thuốc bị trộm, bởi vì người ngoài không thể nào bắt chước được.
“Yên tâm đi.” Diệp Lâm không xem đan dược: “Chỉ cần các ông sản xuất theo lệnh tôi là sẽ không có vấn đề gì
“Đương nhiên, bước quan trọng nhất trong đan dược cần phải do tôi tự mình điều chế mới có được hiệu quả mấu chốt.”
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người tạm thời yên lòng.
“Dây chuyền sản xuất hiện nay có thể sản xuất mỗi ngày. mười nghìn đan dược.” Ông Miêu tiếp tục báo cáo: “Hiện nay đang có một trăm nghìn viên trong kho.”
Diệp Lâm sắp xếp: “Lập tức gửi một trăm nghìn viên đi Yến Kinh.”
Hoa Quốc Đống nhìn đống đan dược giống như là nhìn thỏi vàng, cảm thấy đống đan dược bao trị bách bệnh kia đều là tiền tài.
“Sư phụ định bán đan dược với giá bao nhiêu?” Hoa Quốc Đống tò mò hỏi.
Diệp Lâm nói: “Tôi định dùng lô đan dược đầu tiên nói chuyện hợp tác với các bệnh viện lớn ở Yến Kinh để tăng độ nổi tiếng trước đã. Nếu không, dù chúng ta có tuyên truyền ba hoa chích chòe thì cũng chẳng ai tin.”
“Chỉ cần có thể tạo nên hiệu ứng ở bệnh viện, tiếng lành đồn xa là sẽ có tác dụng tuyên truyền.”
Hoa Quốc Đống khen ngợi: “Hay lắm! Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu đáo!”
“Chỉ là sợ bệnh viện không chịu hợp tác.”
Rốt cuộc thì đa số bệnh viện hiện nay đều bị y học phương Tây lũng đoạt, trong nhất thời sẽ khó có thể tiếp thu một loại đan dược bao trị bách bệnh, thậm chí còn có khả năng ngăn cản... bởi vì bệnh viện sẽ không thích chuyện giảm người bệnh.
Nếu một viên đan dược của anh trị hết bệnh cho người ta thì lợi ích của bệnh viện sẽ giảm đi rất nhiều.
“Tôi giao chuyện này cho bốn người các anh đi làm.” Diệp Lâm định giao chuyện này đám người bốn thiếu Yến Kinh, xem như là một thử thách dành cho bọn họ: “Để tôi xem năng lực. của các anh!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống liền cảm thấy đây là một trách nhiệm nặng nề, cần phải lên kế hoạch kỹ càng mới được.
Sau đó, Diệp Lâm ra lệnh cho nhà họ Trương tiếp tục tăng lượng sản xuất, rồi dặn dò một vài chỉ tiết, sau đó tan họp.
Diệp Lâm tiếp tục nghỉ ngơi một ngày ở Phụng Thiên rồi quay về Yến Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.