Chương 952: Ra tay với tất cả chiến thần?
Phúc Vương
17/05/2024
Hoa Quốc Đống thở dài: “Haizz, dù đã giết mấy chục nghìn chiến sĩ biên cảnh Cao Câu Ly, tạm thời không có chuyện gì, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề trong tương lai lắm.”
“Bị chiến thần số một Phác Chu Tể của Cao Câu Ly theo dõi là có chút phiền phức.”
Tuy rằng Hoa Quốc Đống biết sư phụ mình rất lợi hại, nhưng mà đối thủ lần này là một vị chiến thần có chiến lực đứng đầu một quốc gia, sẽ có chút khó giải quyết.
Diệp Lâm cười thản nhiên, rồi tò mò hỏi: “Vậy ông ta định gây bất lợi thế nào với tôi?”
“Là khiêu chiến với tôi hay là bày trận ở biên cảnh, dẫn quân đánh tôi?”
Dù là đánh một mình hay đánh nhiều mình, Diệp Lâm đều định đi một mình.
Cùng lắm thì anh thả giao long và la sát ra giết đám lính Cao Câu Ly lần nữa, còn anh thì sẽ đi đánh với Phác Chu Tể.
Giang Đường nói: “Bọn họ định dẫn binh đi biên cảnh đánh anh. Nhưng mà sau đó bọn họ thay đổi ý định, quyết định dời tới cuối tháng.”
“Cuối tháng?” Diệp Lâm sửng sốt, không hiểu vì sao phải đợi lâu như vậy?
“Bởi vì cuối tháng sẽ tổ chức đại hội toàn quân mỗi năm một lần.” Giang Đường nói: “Bọn họ muốn đợi đến khi ấy mới ra tay với anh.”
“Theo mật thám truyền tin, bọn họ có dã tâm rất lớn, không chỉ muốn ra tay với một mình anh, mà còn muốn ra tay với tất cả chiến thần Đại Hạ, nhân cơ hội làm yếu đi chiến lực chiến thần nước ta.”
Ra tay với tất cả chiến thần?
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, thâm nghĩ một nước Cao Câu Ly nho nhỏ mà dám ăn gam hùm mật gấu?
“Ha hai” Diệp Lâm cười lạnh ra tiếng: “Bọn họ nuốt trôi hả?”
Phải biết rằng chiến thần Cao Câu Ly ra tay với chiến thần Đại Hạ chẳng khác gì kiến càng lay cổ thụ, con kiến nuốt voi.
“Đương nhiên, chỉ dựa vào một mình Cao Câu Ly là không được.” Giang Đường nói: “Đến khi ấy còn có thế lực phương Tây ra tay với chúng ta nữa!”
“Chiến thần Cao Câu Ly chỉ là nương theo đó mà làm, cáo mượn oai hùm, cùng nhau ra tay thôi.”
Diệp Lâm gật đầu, hóa ra là thế.
Xem ra chiến thần Cao Câu Ly còn chưa có điên, còn tự mình hiểu lấy.
“Hừ! Cao Câu Ly đúng là đáng ghét!”
“Hóa ra là muốn làm chó săn cho các nước phương Tây!”
“Bọn họ ở chiến trường đánh thua chúng ta rồi bắt đầu đi giở trò ngầm, đúng là đê tiện!”
Các khách khứa xung quanh nghe vậy đều sôi nổi mắng chửi.
“Vậy nên...” Giang Đường nghiêm mặt nói: “Trong đại hội toàn quân cuối tháng, Diệp Lâm anh nhất định phải cẩn thận một chút, để tránh bị bọn họ hại.”
“Rốt cuộc thì lần này anh không chỉ phải đối mặt với chiến thần Cao Câu Ly, mà còn một số cao thủ thần bí đến từ phương Tây. Nghe nói tổ chức sát thủ thần bí nhất thế giới sẽ phái người đến...”
Diệp Lâm gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn Giang Đường và quân Doanh Châu mang đến một tin tức quan trọng cho anh.
“Có điều, anh cũng đừng lo lắng.” Giang Đường chợt cười, an ủi: “Bên Đại Hạ chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn hết cho đại hội toàn quân, sẽ không để cho đám vai hề nước ngoài làm xằng làm bậy!”
“Chỉ là khi ấy phải có một trận chiến lớn rồi.”
Diệp Lâm cười cười, cảm thấy không sao cả: “Chỉ cần bọn họ dám đến, tôi sẽ ra tay giải quyết bọn họ.”
“Bọn họ mới là người cần phải lo lắng!”
Nghe vậy, Giang Đường lập tức sửng sốt trước khí thế hào hùng của Diệp Lâm, kính trọng nói: “Vậy đến khi ấy phải xem Diệp thần ý bày ra thần uy rồi!”
“Bị chiến thần số một Phác Chu Tể của Cao Câu Ly theo dõi là có chút phiền phức.”
Tuy rằng Hoa Quốc Đống biết sư phụ mình rất lợi hại, nhưng mà đối thủ lần này là một vị chiến thần có chiến lực đứng đầu một quốc gia, sẽ có chút khó giải quyết.
Diệp Lâm cười thản nhiên, rồi tò mò hỏi: “Vậy ông ta định gây bất lợi thế nào với tôi?”
“Là khiêu chiến với tôi hay là bày trận ở biên cảnh, dẫn quân đánh tôi?”
Dù là đánh một mình hay đánh nhiều mình, Diệp Lâm đều định đi một mình.
Cùng lắm thì anh thả giao long và la sát ra giết đám lính Cao Câu Ly lần nữa, còn anh thì sẽ đi đánh với Phác Chu Tể.
Giang Đường nói: “Bọn họ định dẫn binh đi biên cảnh đánh anh. Nhưng mà sau đó bọn họ thay đổi ý định, quyết định dời tới cuối tháng.”
“Cuối tháng?” Diệp Lâm sửng sốt, không hiểu vì sao phải đợi lâu như vậy?
“Bởi vì cuối tháng sẽ tổ chức đại hội toàn quân mỗi năm một lần.” Giang Đường nói: “Bọn họ muốn đợi đến khi ấy mới ra tay với anh.”
“Theo mật thám truyền tin, bọn họ có dã tâm rất lớn, không chỉ muốn ra tay với một mình anh, mà còn muốn ra tay với tất cả chiến thần Đại Hạ, nhân cơ hội làm yếu đi chiến lực chiến thần nước ta.”
Ra tay với tất cả chiến thần?
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, thâm nghĩ một nước Cao Câu Ly nho nhỏ mà dám ăn gam hùm mật gấu?
“Ha hai” Diệp Lâm cười lạnh ra tiếng: “Bọn họ nuốt trôi hả?”
Phải biết rằng chiến thần Cao Câu Ly ra tay với chiến thần Đại Hạ chẳng khác gì kiến càng lay cổ thụ, con kiến nuốt voi.
“Đương nhiên, chỉ dựa vào một mình Cao Câu Ly là không được.” Giang Đường nói: “Đến khi ấy còn có thế lực phương Tây ra tay với chúng ta nữa!”
“Chiến thần Cao Câu Ly chỉ là nương theo đó mà làm, cáo mượn oai hùm, cùng nhau ra tay thôi.”
Diệp Lâm gật đầu, hóa ra là thế.
Xem ra chiến thần Cao Câu Ly còn chưa có điên, còn tự mình hiểu lấy.
“Hừ! Cao Câu Ly đúng là đáng ghét!”
“Hóa ra là muốn làm chó săn cho các nước phương Tây!”
“Bọn họ ở chiến trường đánh thua chúng ta rồi bắt đầu đi giở trò ngầm, đúng là đê tiện!”
Các khách khứa xung quanh nghe vậy đều sôi nổi mắng chửi.
“Vậy nên...” Giang Đường nghiêm mặt nói: “Trong đại hội toàn quân cuối tháng, Diệp Lâm anh nhất định phải cẩn thận một chút, để tránh bị bọn họ hại.”
“Rốt cuộc thì lần này anh không chỉ phải đối mặt với chiến thần Cao Câu Ly, mà còn một số cao thủ thần bí đến từ phương Tây. Nghe nói tổ chức sát thủ thần bí nhất thế giới sẽ phái người đến...”
Diệp Lâm gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn Giang Đường và quân Doanh Châu mang đến một tin tức quan trọng cho anh.
“Có điều, anh cũng đừng lo lắng.” Giang Đường chợt cười, an ủi: “Bên Đại Hạ chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn hết cho đại hội toàn quân, sẽ không để cho đám vai hề nước ngoài làm xằng làm bậy!”
“Chỉ là khi ấy phải có một trận chiến lớn rồi.”
Diệp Lâm cười cười, cảm thấy không sao cả: “Chỉ cần bọn họ dám đến, tôi sẽ ra tay giải quyết bọn họ.”
“Bọn họ mới là người cần phải lo lắng!”
Nghe vậy, Giang Đường lập tức sửng sốt trước khí thế hào hùng của Diệp Lâm, kính trọng nói: “Vậy đến khi ấy phải xem Diệp thần ý bày ra thần uy rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.