Chương 930: Đến thăm nhà họ Ngô
Phúc Vương
10/05/2024
Sau đó, Diệp Lâm đi tiếp các đỉnh núi khác như đỉnh Xích Luyện, đỉnh Bất Lão, đỉnh Vọng Nhân.
Quả nhiên, trên đỉnh mỗi ngọn núi đều có bia đá khắc hoa văn cổ xưa, tương tự với bia đá trên đỉnh Răng Nanh.
Diệp Lâm đứng trên đỉnh Xích Luyện nhìn ra dãy núi liên miên xa xa, không biết nơi đó còn có bao nhiêu bia đá trận pháp.
Diệp Lâm tuy rằng chỉ khởi động một phần nhỏ của Hà Lạc đại trận, nhưng mà anh vẫn thấy được tận mắt uy lực của nó.
Dòng nước trào dâng trông giống nước lại không phải là nước, mà là sông dài năm tháng ẩn chứa lực lượng đáng sợ khiến người ta tan thành tro bụi.
Diệp Lâm thậm chí không dám tưởng tượng nếu khởi động hết Hà Lạc đại trận thì uy lực của nó sẽ mạnh cỡ nào.
“Rốt cuộc là ai bày ra một trận pháp đáng sợ ở đây vậy?”
“Để đề phòng cái gì hả?”
“Theo lý mà nói thì hiện giờ không ai có thế ngăn cản được uy lực của Hà Lạc đại trận.
“Không biết ở bên Côn Luân, Thiên Sơn... có bia đá trận pháp tương tự hay không?”
Diệp Lâm đoán Hà Lạc trận pháp là lá bùa giữ mạng của toàn bộ Đại Hạ, có ở tất cả biên cảnh Đại Hạ.
“Anh Diệp, từ đây đi xuống núi rồi đi thêm mấy. chục dặm nữa là đến môn Bặc nhà họ Ngô chúng tôi”
Lúc này, Ngô Nhạc lên tiếng mời: “Tới cũng tới rồi, mời các vị đến nhà họ Ngô tôi chơi.”
Diệp Lâm không nghĩ gì nhiều, đồng ý ngay.
Anh cũng muốn xem xem môn Bặc một trong năm môn có chỗ nào huyền diệu.
'Sau đó, đám người Diệp Lâm xuống núi, đi tới sơn trang nhà họ Ngô.
“Ơ? Tiểu Nhạc về rồi hả, Lục gia đâu? Sao không về cùng với cậu?”
Đầy tớ trong sơn trang đều có thái độ ngang ngược với Ngô Nhạc, hiển nhiên là không coi Ngô Nhạc ra gì.
“Lục gia” trong miệng bọn họ chính là Thiên Cơ Tử đứng thứ sáu nhà họ Ngô.
“Ông nội tôi không về” Ngô Nhạc bình tính nói: “Tôi dẫn vài người bạn tới nhà chơi, nhân tiện xử lý vài chuyện riêng.”
“Ha ha..” Đám đầy tớ nhìn đám người Diệp Lâm, cười lạnh nói: “Cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, mặt dày trở về thì thôi, còn dám dẫn theo đám bạn côn đồ nữa hả?”
“Cậu coi sơn trang nhà họ Ngô chúng ta là gì hả?”
Thấy đám đầy tớ nói năng khó nghe tới chỗ khách của mình, Ngô Nhạc dù có tốt tính hơn nữa cũng không nhịn nổi: “Cút ngay cho tôi! Các người có tư cách gì chỉ trỏ chuyện nhà họ Ngô tôi?”
“Đây cũng là nhà tôi, tôi muốn dẫn ai về chơi thì dẫn.”
Ngô Nhạc hiếm khi nổi giận, dù vậy đám đầy tớ vẫn cứ lên mặt nói chuyện: “Ở đây từng là nhà của cậu, còn bây giờ thì không phải!”
“Các ông trong nhà đã dặn rồi, nói là trừ khi một nhà Lục gia trả nợ xong, nếu không đừng mơ bước vào cửa nhà họ Ngô nửa bước.”
Ngô Nhạc giận dữ: “Hôm nay tôi cứ vào cho bằng được đấy! Tôi xem các người ai dám cản tôi!”
Ngô Nhạc vừa nói vừa bước đi lên, đánh cho đám đây tớ kia lùi ra vài thước rồi ngã xuống thành hình chữ X.
Nói đến cùng thì Ngô Nhạc cũng là cổ võ giả, thực lực không bình thường, vài tên đầy tớ cáo mượn oai hùm có thể làm gì cậu ta được chứ?
“Ây da, cậu còn dám đánh người nữa hả?”
“Người đâu? Người nhà Lục gia tới cửa đánh người nè!”
Giờ phút này, đám người Diệp Lâm cũng cạn lời trước cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Có điều, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta, bọn họ không tiện xen vào.
Lúc bên này đang loạn cả lên...
“Đừng tay hết cho tôi! Để Nhạc Nhi đi vào!”
Lúc này, một ông cụ hơi béo, mặt tròn tự mình ra mặt cản đám đầy tớ càn rỡ.
“Thất gia!” Đầy tớ thấy là ông ta thì không dám lỗ mãng, sôi nổi lùi ra.
Thất gia nhà họ Ngô — Ngô Lục Thất là anh trai ruột của Thiên Cơ Tử.
Bảy đứa con trai nhà họ Ngô được đặt tên theo thứ tự từ một đến bảy.
Thiên Cơ Tử đứng thứ sáu tên là Ngô Lục Lục.
“Ngô Nhạc!” Ngô Lục Thất vừa dẫn đám người Ngô Nhạc đi vào trong vừa nói: “Ông vừa mới nhận được điện thoại của ông nội cháu, nói là phái cháu vẽ chia gia sản”
“Ơ..” Nghe vậy, Ngô Nhạc sửng sốt, không ngờ ông nội mình nói chuyện thẳng thắn như vậy.
“Hầy, ông nội cháu sợ cháu ngại, không lên tiếng được, nên gọi điện thoại về nhà báo với các ông một tiếng” Ngô Lục Thất tức giận đến mức dậm chân: “Lão Lục thật là.. chính mình không có mặt mũi về nhà, lại phái một đứa nhỏ về nhà đòi gia nghiệp? Đúng là buồn cười!”
Ngô Nhạc có chút chột dạ nói: “Ông nội Thất, ông xem cháu làm được không?”
“Ha ha..” Ngô Lục Thất cười nói: “Nếu nhà họ Ngô chỉ còn lại ông và ông nội cháu thì ông sẽ không giành với cháu”
“Nhưng mà..” Ngô Lục Thất đổi giọng, nói tiếp: “Hiện giờ bên trên còn năm người nữa kìa”
“Mấy ông anh ăn thịt người không nhả xương của ông sẽ để cho cháu thuận lợi lấy gia sản hả? Bọn họ không nạo cháu một lớp là đã không tệ rồi!”
Nghe vậy, Ngô Nhạc cũng nhớ đến vài ông nội khác, không nhịn được mà rụt đầu, cho rằng khả năng được chia gia sản là gần như bằng không.
“Lại đây, để ông tính thử cho cháu!” Lúc này, Ngô Lục Thất lấy ra mấy đồng tiền cố, nói: “Để xem lần này cháu có mấy phần thẳng, chia được bao nhiêu tiền”
Quả nhiên, trên đỉnh mỗi ngọn núi đều có bia đá khắc hoa văn cổ xưa, tương tự với bia đá trên đỉnh Răng Nanh.
Diệp Lâm đứng trên đỉnh Xích Luyện nhìn ra dãy núi liên miên xa xa, không biết nơi đó còn có bao nhiêu bia đá trận pháp.
Diệp Lâm tuy rằng chỉ khởi động một phần nhỏ của Hà Lạc đại trận, nhưng mà anh vẫn thấy được tận mắt uy lực của nó.
Dòng nước trào dâng trông giống nước lại không phải là nước, mà là sông dài năm tháng ẩn chứa lực lượng đáng sợ khiến người ta tan thành tro bụi.
Diệp Lâm thậm chí không dám tưởng tượng nếu khởi động hết Hà Lạc đại trận thì uy lực của nó sẽ mạnh cỡ nào.
“Rốt cuộc là ai bày ra một trận pháp đáng sợ ở đây vậy?”
“Để đề phòng cái gì hả?”
“Theo lý mà nói thì hiện giờ không ai có thế ngăn cản được uy lực của Hà Lạc đại trận.
“Không biết ở bên Côn Luân, Thiên Sơn... có bia đá trận pháp tương tự hay không?”
Diệp Lâm đoán Hà Lạc trận pháp là lá bùa giữ mạng của toàn bộ Đại Hạ, có ở tất cả biên cảnh Đại Hạ.
“Anh Diệp, từ đây đi xuống núi rồi đi thêm mấy. chục dặm nữa là đến môn Bặc nhà họ Ngô chúng tôi”
Lúc này, Ngô Nhạc lên tiếng mời: “Tới cũng tới rồi, mời các vị đến nhà họ Ngô tôi chơi.”
Diệp Lâm không nghĩ gì nhiều, đồng ý ngay.
Anh cũng muốn xem xem môn Bặc một trong năm môn có chỗ nào huyền diệu.
'Sau đó, đám người Diệp Lâm xuống núi, đi tới sơn trang nhà họ Ngô.
“Ơ? Tiểu Nhạc về rồi hả, Lục gia đâu? Sao không về cùng với cậu?”
Đầy tớ trong sơn trang đều có thái độ ngang ngược với Ngô Nhạc, hiển nhiên là không coi Ngô Nhạc ra gì.
“Lục gia” trong miệng bọn họ chính là Thiên Cơ Tử đứng thứ sáu nhà họ Ngô.
“Ông nội tôi không về” Ngô Nhạc bình tính nói: “Tôi dẫn vài người bạn tới nhà chơi, nhân tiện xử lý vài chuyện riêng.”
“Ha ha..” Đám đầy tớ nhìn đám người Diệp Lâm, cười lạnh nói: “Cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, mặt dày trở về thì thôi, còn dám dẫn theo đám bạn côn đồ nữa hả?”
“Cậu coi sơn trang nhà họ Ngô chúng ta là gì hả?”
Thấy đám đầy tớ nói năng khó nghe tới chỗ khách của mình, Ngô Nhạc dù có tốt tính hơn nữa cũng không nhịn nổi: “Cút ngay cho tôi! Các người có tư cách gì chỉ trỏ chuyện nhà họ Ngô tôi?”
“Đây cũng là nhà tôi, tôi muốn dẫn ai về chơi thì dẫn.”
Ngô Nhạc hiếm khi nổi giận, dù vậy đám đầy tớ vẫn cứ lên mặt nói chuyện: “Ở đây từng là nhà của cậu, còn bây giờ thì không phải!”
“Các ông trong nhà đã dặn rồi, nói là trừ khi một nhà Lục gia trả nợ xong, nếu không đừng mơ bước vào cửa nhà họ Ngô nửa bước.”
Ngô Nhạc giận dữ: “Hôm nay tôi cứ vào cho bằng được đấy! Tôi xem các người ai dám cản tôi!”
Ngô Nhạc vừa nói vừa bước đi lên, đánh cho đám đây tớ kia lùi ra vài thước rồi ngã xuống thành hình chữ X.
Nói đến cùng thì Ngô Nhạc cũng là cổ võ giả, thực lực không bình thường, vài tên đầy tớ cáo mượn oai hùm có thể làm gì cậu ta được chứ?
“Ây da, cậu còn dám đánh người nữa hả?”
“Người đâu? Người nhà Lục gia tới cửa đánh người nè!”
Giờ phút này, đám người Diệp Lâm cũng cạn lời trước cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Có điều, dù sao cũng là chuyện nhà của người ta, bọn họ không tiện xen vào.
Lúc bên này đang loạn cả lên...
“Đừng tay hết cho tôi! Để Nhạc Nhi đi vào!”
Lúc này, một ông cụ hơi béo, mặt tròn tự mình ra mặt cản đám đầy tớ càn rỡ.
“Thất gia!” Đầy tớ thấy là ông ta thì không dám lỗ mãng, sôi nổi lùi ra.
Thất gia nhà họ Ngô — Ngô Lục Thất là anh trai ruột của Thiên Cơ Tử.
Bảy đứa con trai nhà họ Ngô được đặt tên theo thứ tự từ một đến bảy.
Thiên Cơ Tử đứng thứ sáu tên là Ngô Lục Lục.
“Ngô Nhạc!” Ngô Lục Thất vừa dẫn đám người Ngô Nhạc đi vào trong vừa nói: “Ông vừa mới nhận được điện thoại của ông nội cháu, nói là phái cháu vẽ chia gia sản”
“Ơ..” Nghe vậy, Ngô Nhạc sửng sốt, không ngờ ông nội mình nói chuyện thẳng thắn như vậy.
“Hầy, ông nội cháu sợ cháu ngại, không lên tiếng được, nên gọi điện thoại về nhà báo với các ông một tiếng” Ngô Lục Thất tức giận đến mức dậm chân: “Lão Lục thật là.. chính mình không có mặt mũi về nhà, lại phái một đứa nhỏ về nhà đòi gia nghiệp? Đúng là buồn cười!”
Ngô Nhạc có chút chột dạ nói: “Ông nội Thất, ông xem cháu làm được không?”
“Ha ha..” Ngô Lục Thất cười nói: “Nếu nhà họ Ngô chỉ còn lại ông và ông nội cháu thì ông sẽ không giành với cháu”
“Nhưng mà..” Ngô Lục Thất đổi giọng, nói tiếp: “Hiện giờ bên trên còn năm người nữa kìa”
“Mấy ông anh ăn thịt người không nhả xương của ông sẽ để cho cháu thuận lợi lấy gia sản hả? Bọn họ không nạo cháu một lớp là đã không tệ rồi!”
Nghe vậy, Ngô Nhạc cũng nhớ đến vài ông nội khác, không nhịn được mà rụt đầu, cho rằng khả năng được chia gia sản là gần như bằng không.
“Lại đây, để ông tính thử cho cháu!” Lúc này, Ngô Lục Thất lấy ra mấy đồng tiền cố, nói: “Để xem lần này cháu có mấy phần thẳng, chia được bao nhiêu tiền”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.