Chương 929: Bọn họ định khai chiến hả?
Phúc Vương
08/05/2024
Đối với chuyện này, Diệp Lâm cho rằng rất bình thường.
Dù là chim La Sát hay là giao long, thì đều có thể, nghiền áp hoàn toàn đại quân Cao Câu Ly vốn dĩ sức chiến đấu không mạnh và đang như rằn mất đầu.
Vậy nên lúc nãy Diệp Lâm mới phái chúng nó đi đánh trận, bản thân anh khinh thường ra tay.
“Nhưng lỡ như triều đình trách tội thì sẽ phiền phức lắm.”
Lúc này, Hoa Quốc Đống bắt đầu lo lắng vấn đề triều đình.
Phiền phức hơn nữa là Diệp Lâm không chỉ có chém giết chiến thần biên cảnh Cao Câu Ly, thậm chí còn giết hơn phân nửa đại quân Cao Câu Ly.
Đây là một thách thức rất lớn trong việc giữ gìn mối quan hệ hòa bình giữa hai nước.
“Cao Câu Ly sẽ không bỏ qua đâu!”
“Một khi chiến tranh nổ ra, lại là cảnh xác chết trôi dạt khắp nơi”
Hoa Quốc Đống không hề mong muốn có chiến tranh.
Một trận chiến hôm nay nhanh chóng truyền đến tai triều đình Đại Hạ và Cao Câu Ly, khiến cả hai nước đều rất sốc.
Nội Các vội vàng mở họp khẩn cấp để bàn bạc cách xử lý và lên kế hoạch chuẩn bị cho mọi chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Về việc xử phạt Diệp Lâm, cuộc họp có nhiều ý kiến khác nhau.
Có người đề nghị lập tức gọi Diệp Lâm về để hỏi tội.
Có người đề nghị để Diệp Lâm đóng quân tại chỗ, tự mình đi giải quyết vấn đề do mình gây ra.
'Đương nhiên, bộ trưởng Bộ Tài chính Khống Hữu Vi cho rằng Diệp Lâm vô tội, giết một tên chiến thần Cao Câu Ly thôi mà, chẳng có gì ghê gớm cả.
“Chẳng lẽ muốn cho Thiên triều chúng ta phái người đi đến một nước Cao Câu Ly nho nhỏ nhận lỗi hả?” Khổng Hữu Vi đập bàn, nói với giọng điệu khó chịu.
Đúng lúc này, sứ giả do Cao Câu Ly phái đến trình quốc thư lên.
Cái gì?
Nghe vậy, đám người Nội Các có chút hoảng hốt, không ngờ bên Cao Câu Ly phản ứng rất nhanh, mới đây mà gửi quốc thư tới rồi?
Bọn họ định khai chiến hả?
“Mau trình quốc thư lên đây!”
Sáu vị bộ trưởng cùng nhau nhìn về phía quốc thư, vẻ căng thẳng trên mặt dần dần tan mất.
Hóa ra là quốc thư viết rằng tất cả mọi chuyện xảy ra ở biên cảnh đều là hiểu lầm, Cao Câu Ly đồng ý tiếp tục giữ mối quan hệ thân thiết với Đại Hạ.
Để thể hiện sự chân thành của mình, Cao Câu Ly còn tặng thêm đủ loại kỳ trân dị bảo.
Quốc thư không hề nhắc đến chuyện khai chiến dù chỉ là một chữ, có hơn phân nửa nội dung là các vật phẩm tặng kèm.
Các vị bộ trưởng thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha..” Bộ trưởng Bộ Tài chính Khổng Hữu Vi vuốt râu cười nói: “Không hổ là sư đệ của tôi! Đi Phụng Thiên một chuyến, không chỉ biểu dương sức mạnh nước ta, mà còn làm đối phương bồi thường một phần quà to nữa”
“Quả nhiên là một nước nho nhỏ, không đánh là không biết sợ, đánh một trận là thành thật ngay thôi”
Cùng lúc đó, ở bên phía Cao Câu Ly.
Trận chiến ấy đã được đồn thành đủ loại phiên bản.
Cuối cùng, dân gian đồn rằng: Ở biên cảnh Đại Hạ có một vị chiến thần cưỡi rồng, thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, thiên hạ vô địch.
Sau trận chiến, cái tên Đinh Đỉnh nổi khắp Cao Câu Ly.
Trong dân gian thậm chí có người còn bắt đầu nghiên cứu xem Diệp Lâm của Đại Hạ có huyết thống Cao Câu Ly hay không.
Không bao lâu sau, chuyện Cao Câu Ly trình quốc thư truyền đến chỗ Diệp Lâm đang ở núi Trường Bạch.
Đám người Hoa Quốc Đống biết tin thì cảm thấy. rất may mắn.
“Ha ha, không ngờ lần này Cao Câu Ly lại phát bệnh nhát gan?”
“Xem ra trận chiến vừa rồi đã khiến bọn họ cực kì sợ hãi, không dám đánh nữa.”
Chỉ có Diệp Lâm nghe tin thì chẳng coi ra gì.
Nếu Cao Câu Ly còn dám dẫn binh tới đánh thì anh không ngại giết sạch bọn họ thêm lần nữa.
“Đi thôi!”
Sau khi giải quyết xong mọi phiền phức ở đây, Diệp Lâm định xuống núi đi dạo, nhân tiện nhìn xem các ngọn núi khác có tấm bia đá khắc trận pháp cổ xưa hay không.
Dù là chim La Sát hay là giao long, thì đều có thể, nghiền áp hoàn toàn đại quân Cao Câu Ly vốn dĩ sức chiến đấu không mạnh và đang như rằn mất đầu.
Vậy nên lúc nãy Diệp Lâm mới phái chúng nó đi đánh trận, bản thân anh khinh thường ra tay.
“Nhưng lỡ như triều đình trách tội thì sẽ phiền phức lắm.”
Lúc này, Hoa Quốc Đống bắt đầu lo lắng vấn đề triều đình.
Phiền phức hơn nữa là Diệp Lâm không chỉ có chém giết chiến thần biên cảnh Cao Câu Ly, thậm chí còn giết hơn phân nửa đại quân Cao Câu Ly.
Đây là một thách thức rất lớn trong việc giữ gìn mối quan hệ hòa bình giữa hai nước.
“Cao Câu Ly sẽ không bỏ qua đâu!”
“Một khi chiến tranh nổ ra, lại là cảnh xác chết trôi dạt khắp nơi”
Hoa Quốc Đống không hề mong muốn có chiến tranh.
Một trận chiến hôm nay nhanh chóng truyền đến tai triều đình Đại Hạ và Cao Câu Ly, khiến cả hai nước đều rất sốc.
Nội Các vội vàng mở họp khẩn cấp để bàn bạc cách xử lý và lên kế hoạch chuẩn bị cho mọi chuyện có thể xảy ra tiếp theo.
Về việc xử phạt Diệp Lâm, cuộc họp có nhiều ý kiến khác nhau.
Có người đề nghị lập tức gọi Diệp Lâm về để hỏi tội.
Có người đề nghị để Diệp Lâm đóng quân tại chỗ, tự mình đi giải quyết vấn đề do mình gây ra.
'Đương nhiên, bộ trưởng Bộ Tài chính Khống Hữu Vi cho rằng Diệp Lâm vô tội, giết một tên chiến thần Cao Câu Ly thôi mà, chẳng có gì ghê gớm cả.
“Chẳng lẽ muốn cho Thiên triều chúng ta phái người đi đến một nước Cao Câu Ly nho nhỏ nhận lỗi hả?” Khổng Hữu Vi đập bàn, nói với giọng điệu khó chịu.
Đúng lúc này, sứ giả do Cao Câu Ly phái đến trình quốc thư lên.
Cái gì?
Nghe vậy, đám người Nội Các có chút hoảng hốt, không ngờ bên Cao Câu Ly phản ứng rất nhanh, mới đây mà gửi quốc thư tới rồi?
Bọn họ định khai chiến hả?
“Mau trình quốc thư lên đây!”
Sáu vị bộ trưởng cùng nhau nhìn về phía quốc thư, vẻ căng thẳng trên mặt dần dần tan mất.
Hóa ra là quốc thư viết rằng tất cả mọi chuyện xảy ra ở biên cảnh đều là hiểu lầm, Cao Câu Ly đồng ý tiếp tục giữ mối quan hệ thân thiết với Đại Hạ.
Để thể hiện sự chân thành của mình, Cao Câu Ly còn tặng thêm đủ loại kỳ trân dị bảo.
Quốc thư không hề nhắc đến chuyện khai chiến dù chỉ là một chữ, có hơn phân nửa nội dung là các vật phẩm tặng kèm.
Các vị bộ trưởng thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha..” Bộ trưởng Bộ Tài chính Khổng Hữu Vi vuốt râu cười nói: “Không hổ là sư đệ của tôi! Đi Phụng Thiên một chuyến, không chỉ biểu dương sức mạnh nước ta, mà còn làm đối phương bồi thường một phần quà to nữa”
“Quả nhiên là một nước nho nhỏ, không đánh là không biết sợ, đánh một trận là thành thật ngay thôi”
Cùng lúc đó, ở bên phía Cao Câu Ly.
Trận chiến ấy đã được đồn thành đủ loại phiên bản.
Cuối cùng, dân gian đồn rằng: Ở biên cảnh Đại Hạ có một vị chiến thần cưỡi rồng, thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, thiên hạ vô địch.
Sau trận chiến, cái tên Đinh Đỉnh nổi khắp Cao Câu Ly.
Trong dân gian thậm chí có người còn bắt đầu nghiên cứu xem Diệp Lâm của Đại Hạ có huyết thống Cao Câu Ly hay không.
Không bao lâu sau, chuyện Cao Câu Ly trình quốc thư truyền đến chỗ Diệp Lâm đang ở núi Trường Bạch.
Đám người Hoa Quốc Đống biết tin thì cảm thấy. rất may mắn.
“Ha ha, không ngờ lần này Cao Câu Ly lại phát bệnh nhát gan?”
“Xem ra trận chiến vừa rồi đã khiến bọn họ cực kì sợ hãi, không dám đánh nữa.”
Chỉ có Diệp Lâm nghe tin thì chẳng coi ra gì.
Nếu Cao Câu Ly còn dám dẫn binh tới đánh thì anh không ngại giết sạch bọn họ thêm lần nữa.
“Đi thôi!”
Sau khi giải quyết xong mọi phiền phức ở đây, Diệp Lâm định xuống núi đi dạo, nhân tiện nhìn xem các ngọn núi khác có tấm bia đá khắc trận pháp cổ xưa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.