Chương 304: Không ngờ tới nhà họ Bạch cũng nhanh chóng chịu thua như vậy!
Phúc Vương
29/02/2024
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, cái tên đại vu Tây Nam - Vu Khải cực kì xa lạ.
Nhưng ở trong giới Vu nhỏ hẹp, Vu Khải là một sự tồn tại giống như thần, thậm chí có thể xem như nằm trong top 3 đại vu đương thời.
Còn nhà họ Bạch ở Phụng Thiên bọn họ, năng lực vu thuật kém rất nhiều so với đại vu thật sự.
Khi biết Diệp Lâm là cao đồ của đại vu, cộng thêm bản thân mình còn trúng chú Sinh Tử, Bạch Nãi Nãi không thể không quỳ, không thể không xin lỗi.
Bà ta biết đắc tội với loại thế lực như đại vu mang ý nghĩa gì.
Đó là một con quái vật khổng lồ mà nhà họ Bạch nho nhỏ của bà ta không thể chạm vào...
Giống như Diệp Lâm chỉ cần dùng một ngón tay là có thể gieo chú Sinh Tử trên người bà ta vậy.
Ở trước mặt đại vu, người ta chỉ cần búng tay một cái là có thể diệt sạch nhà họ Bạch.
“Bà Bạch, bà...”
Hoàng Tam Gia thấy vậy thì giật hết cả mình.
Không ngờ tới nhà họ Bạch cũng nhanh chóng chịu thua như vậy!
Vậy vậy vậy... vậy phải làm sao bây giờ?
Đầu tiên là bà xà nhà họ Liễu bị giết, sau đó là nhà họ Khôi bị diệt, bây giờ ngay cả nhà họ Bạch cũng quỳ chịu thua.
Diệp Lâm chỉ có một người, thế mà lại dễ như trở bàn tay áp chế sự hợp tác của năm nhà bọn họ rồi tiêu diệt từng nhà một.
Đúng là không thể tin nổi mà! Hồ Đại Tiên lắc đầu thở dài, cho rằng đã không còn hy vọng nữa rồi.
Bây giờ chỉ với hai nhà Hồ, Hoàng bọn họ là khó có thể xoay chuyển cục diện được.
“Đại vu?” Liễu Như Yên cũng giật nảy mình nhìn về phía Diệp Lâm.
Không ngờ anh còn có một thân phận như thế nữa! Anh là cao đồ của đại vu?
Tuy rằng cô không hiểu nhiều về tộc vu, nhưng khi thấy Bạch Nãi Nãi quỳ xuống nhận lỗi, cô cũng biết sư phụ của đối phương lợi hại cỡ nào.
“A..” Susan cũng giật mình không khép miệng lại được.
Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không tin nổi một màn trước mắt.
Cô có cảm giác như là mình đang ở trong phim, bởi vì mọi thứ trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bạn học cấp ba của mình, vừa tốt nghiệp liền đi tù năm năm, thế mà lại thành đồ đệ của đại vu gì gì đó?
Rốt cuộc năm năm trong tù, Diệp Lâm đã phải trải qua những gì? Tuy rằng có chút khó tin, nhưng nghĩ đến chuyện bà nội mình cũng được
Diệp Lâm cứu, thì cũng không khó hiểu khi Diệp Lâm hiểu vu thuật và là đồ đệ của đại vu.
“Là tôi đáng chết, tôi đáng chết, không biết Diệp tiên sinh chính là cao đồ của đại vu..”
Bạch Nãi Nãi dập đầu liên tục, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
“Bà muốn chết hay muốn sống?” Diệp Lâm lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn sống... muốn sống!” Bạch Nãi Nãi tiếp tục dập đầu liên tục giống như gà mổ thóc.
Nhưng ở trong giới Vu nhỏ hẹp, Vu Khải là một sự tồn tại giống như thần, thậm chí có thể xem như nằm trong top 3 đại vu đương thời.
Còn nhà họ Bạch ở Phụng Thiên bọn họ, năng lực vu thuật kém rất nhiều so với đại vu thật sự.
Khi biết Diệp Lâm là cao đồ của đại vu, cộng thêm bản thân mình còn trúng chú Sinh Tử, Bạch Nãi Nãi không thể không quỳ, không thể không xin lỗi.
Bà ta biết đắc tội với loại thế lực như đại vu mang ý nghĩa gì.
Đó là một con quái vật khổng lồ mà nhà họ Bạch nho nhỏ của bà ta không thể chạm vào...
Giống như Diệp Lâm chỉ cần dùng một ngón tay là có thể gieo chú Sinh Tử trên người bà ta vậy.
Ở trước mặt đại vu, người ta chỉ cần búng tay một cái là có thể diệt sạch nhà họ Bạch.
“Bà Bạch, bà...”
Hoàng Tam Gia thấy vậy thì giật hết cả mình.
Không ngờ tới nhà họ Bạch cũng nhanh chóng chịu thua như vậy!
Vậy vậy vậy... vậy phải làm sao bây giờ?
Đầu tiên là bà xà nhà họ Liễu bị giết, sau đó là nhà họ Khôi bị diệt, bây giờ ngay cả nhà họ Bạch cũng quỳ chịu thua.
Diệp Lâm chỉ có một người, thế mà lại dễ như trở bàn tay áp chế sự hợp tác của năm nhà bọn họ rồi tiêu diệt từng nhà một.
Đúng là không thể tin nổi mà! Hồ Đại Tiên lắc đầu thở dài, cho rằng đã không còn hy vọng nữa rồi.
Bây giờ chỉ với hai nhà Hồ, Hoàng bọn họ là khó có thể xoay chuyển cục diện được.
“Đại vu?” Liễu Như Yên cũng giật nảy mình nhìn về phía Diệp Lâm.
Không ngờ anh còn có một thân phận như thế nữa! Anh là cao đồ của đại vu?
Tuy rằng cô không hiểu nhiều về tộc vu, nhưng khi thấy Bạch Nãi Nãi quỳ xuống nhận lỗi, cô cũng biết sư phụ của đối phương lợi hại cỡ nào.
“A..” Susan cũng giật mình không khép miệng lại được.
Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không tin nổi một màn trước mắt.
Cô có cảm giác như là mình đang ở trong phim, bởi vì mọi thứ trước mắt thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bạn học cấp ba của mình, vừa tốt nghiệp liền đi tù năm năm, thế mà lại thành đồ đệ của đại vu gì gì đó?
Rốt cuộc năm năm trong tù, Diệp Lâm đã phải trải qua những gì? Tuy rằng có chút khó tin, nhưng nghĩ đến chuyện bà nội mình cũng được
Diệp Lâm cứu, thì cũng không khó hiểu khi Diệp Lâm hiểu vu thuật và là đồ đệ của đại vu.
“Là tôi đáng chết, tôi đáng chết, không biết Diệp tiên sinh chính là cao đồ của đại vu..”
Bạch Nãi Nãi dập đầu liên tục, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.
“Bà muốn chết hay muốn sống?” Diệp Lâm lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn sống... muốn sống!” Bạch Nãi Nãi tiếp tục dập đầu liên tục giống như gà mổ thóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.