Chương 303: Vu Khải là ai vậy?
Phúc Vương
29/02/2024
Lúc này, cô thấy phản ứng kỳ lạ của mọi người, vội vàng nhỏ giọng hỏi Liễu Như Yên bên cạnh.
“Ừ!" Liễu Như Yên gật đầu: “Thực lực của Diệp tiên sinh... vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.”
Vừa rồi cô tốn công lo lắng rồi.
Đồng thời, cô có chút may mắn khi lần hành động này không có sự tham gia của nhà họ Liễu bọn họ.
Nếu không thì với cục diện hiện giờ, cả nhà họ Liễu đều phải rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Cậu... cậu rốt cuộc là ai?”
Bạch Nãi Nãi giật mình nhìn về phía Diệp Lâm: “Cậu cũng hiểu Vu thuật?”
Hơn nữa, xem cách thi pháp một ngón tay của đối phương, có thể thấy năng lực Vu thuật của đối phương vượt xa chính mình.
Rốt cuộc thì khi Bạch Nãi Nãi muốn dùng Vu thuật với người khác, trước tiên là phải có môi giới...
Ví dụ như lúc nãy, bà ta phải buộc Diệp Lâm uống thuốc Sinh Tử trước, nội ứng ngoại hợp, mới có thể thể thi chú.
Còn Diệp Lâm thì chẳng dùng cái gì cả, trực tiếp thi chú là được rồi.
Đây không phải là cấp bậc mà Vu sư bình thường có thể đạt đến. Đây là cấp bậc mà chỉ có Đại vu mới có được.
“Rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào vậy?”
Bạch Nãi Nãi thấy Diệp Lâm trẻ tuổi như thế, nghĩ thầm có khi nào là tên quái vật nào đó từ già hóa trẻ hay không?
Nếu không thì sao lại có được năng lực Vu thuật mạnh đến như thế?
“Tôi hả...” Diệp Lâm hơi khựng lại rồi nói: “Tôi nói ra tên tuổi sư phụ tôi, chắc là bà sẽ biết.”
“Sư phụ?”
Bạch Nãi Nãi hiểu ra, thầm nghĩ với cái loại năng lực Vu thuật như thế, chắc chắn là đệ tử của một vị Đại vu nào đó rồi: “Sư phụ của cậu là ai?”
“Wu Khải!” Diệp Lâm nói ra tên của vị sư phụ thứ hai mươi chín của mình.
Vu Khải đương nhiên không phải là tên thật, nhưng người có thể tự xưng Vu, vốn đã nói lên thực lực và địa vị của hắn.
“Vu Khải?”
Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ run cả người: “Đại vu Tây Nam... Vu Khải?”
“Sư phụ tôi nói, trên thế gian này, số người có tư cách dùng tên Vu có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Ngoài ông ấy ra, còn có ai dám tự xưng là Vu Khải?”
“Vu Khải còn sống hả? Ông ta là sư phụ của cậu hả?”
Bạch Nãi Nãi liên tục lắc đầu, không thể tin nổi.
Cái tin tức nặng kí này còn khiến bà ta chấn động hơn cả việc Diệp Lâm thi chú Sinh Tử trên người bà ta.
“Vu Khải là ai vậy?”
Hoàng Tam Gia hiểu biết rất ít về tộc Vu, luôn cho rằng Bạch Thị đã là lợi hại lắm rồi.
Ông ta chưa từng thấy Bạch Nãi Nãi có hành động khác lạ như thế.
Tiếp theo, một màn khác lạ và chấn động hơn nữa xuất hiện.
Bạch Nãi Nãi quỳ hai đầu gối xuống đất, làm đại lễ với Diệp Lâm, cung kính nói: “Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, thế mà lại đi đắc tội với cao đồ của đại năng Vu Khải, xin hãy tha tội!”
“Ừ!" Liễu Như Yên gật đầu: “Thực lực của Diệp tiên sinh... vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.”
Vừa rồi cô tốn công lo lắng rồi.
Đồng thời, cô có chút may mắn khi lần hành động này không có sự tham gia của nhà họ Liễu bọn họ.
Nếu không thì với cục diện hiện giờ, cả nhà họ Liễu đều phải rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Cậu... cậu rốt cuộc là ai?”
Bạch Nãi Nãi giật mình nhìn về phía Diệp Lâm: “Cậu cũng hiểu Vu thuật?”
Hơn nữa, xem cách thi pháp một ngón tay của đối phương, có thể thấy năng lực Vu thuật của đối phương vượt xa chính mình.
Rốt cuộc thì khi Bạch Nãi Nãi muốn dùng Vu thuật với người khác, trước tiên là phải có môi giới...
Ví dụ như lúc nãy, bà ta phải buộc Diệp Lâm uống thuốc Sinh Tử trước, nội ứng ngoại hợp, mới có thể thể thi chú.
Còn Diệp Lâm thì chẳng dùng cái gì cả, trực tiếp thi chú là được rồi.
Đây không phải là cấp bậc mà Vu sư bình thường có thể đạt đến. Đây là cấp bậc mà chỉ có Đại vu mới có được.
“Rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào vậy?”
Bạch Nãi Nãi thấy Diệp Lâm trẻ tuổi như thế, nghĩ thầm có khi nào là tên quái vật nào đó từ già hóa trẻ hay không?
Nếu không thì sao lại có được năng lực Vu thuật mạnh đến như thế?
“Tôi hả...” Diệp Lâm hơi khựng lại rồi nói: “Tôi nói ra tên tuổi sư phụ tôi, chắc là bà sẽ biết.”
“Sư phụ?”
Bạch Nãi Nãi hiểu ra, thầm nghĩ với cái loại năng lực Vu thuật như thế, chắc chắn là đệ tử của một vị Đại vu nào đó rồi: “Sư phụ của cậu là ai?”
“Wu Khải!” Diệp Lâm nói ra tên của vị sư phụ thứ hai mươi chín của mình.
Vu Khải đương nhiên không phải là tên thật, nhưng người có thể tự xưng Vu, vốn đã nói lên thực lực và địa vị của hắn.
“Vu Khải?”
Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi sợ run cả người: “Đại vu Tây Nam... Vu Khải?”
“Sư phụ tôi nói, trên thế gian này, số người có tư cách dùng tên Vu có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Ngoài ông ấy ra, còn có ai dám tự xưng là Vu Khải?”
“Vu Khải còn sống hả? Ông ta là sư phụ của cậu hả?”
Bạch Nãi Nãi liên tục lắc đầu, không thể tin nổi.
Cái tin tức nặng kí này còn khiến bà ta chấn động hơn cả việc Diệp Lâm thi chú Sinh Tử trên người bà ta.
“Vu Khải là ai vậy?”
Hoàng Tam Gia hiểu biết rất ít về tộc Vu, luôn cho rằng Bạch Thị đã là lợi hại lắm rồi.
Ông ta chưa từng thấy Bạch Nãi Nãi có hành động khác lạ như thế.
Tiếp theo, một màn khác lạ và chấn động hơn nữa xuất hiện.
Bạch Nãi Nãi quỳ hai đầu gối xuống đất, làm đại lễ với Diệp Lâm, cung kính nói: “Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, thế mà lại đi đắc tội với cao đồ của đại năng Vu Khải, xin hãy tha tội!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.