Chương 904: Máu chảy thành sông
Phúc Vương
02/05/2024
Vài tên cổ võ giả đỉnh Răng Nanh kiêu ngạo nói: “Ai nói không phải hả? Cả trăm dặm quanh đỉnh Răng Nanh đều thuộc về bọn tao!”
“Con súc sinh của mày ăn rất nhiều thiên tài địa bảo chỗ bọn tao, mày bồi thường nổi không?”
“Bọn tao không làm khó mày, mày chỉ căn để con súc sinh kia lại là bọn tao xử lý là mày có thể đi được rồi!”
Liễu Như Yên không chịu, ra lệnh một tiếng, đại xà giống như mũi tên ra khỏi dây cung, đánh nhau với vài tên võ giả.
Đám võ giả có thực lực từ nhị phẩm trở lên, gần đến nhất phẩm, nếu đánh riêng lẻ thì sẽ không bằng đại xà, nhưng hiện giờ bọn họ hợp tác với nhau, uy lực tăng lên gấp đi
“Trong nhất thời, bảy tám tên cổ võ giả đánh túi bụi với đại xà, chẳng ai thua ai.
“Chỉ một con súc sinh thôi mà sao khó chơi như vậy?” Đám cổ võ giả có chút luống cuống, không ngờ cả bọn cùng lên đánh mà cũng không bắt được đại xà.
May là bọn họ người đông thế mạnh, nếu không chắc chắn là sẽ lật thuyền trong mương, chín phần chết một phần sống.
“Khởi động trận pháp!”
Đám cổ võ giả vừa đánh vừa lùi, dẫn đại xà vào trận pháp đã bố trí sẵn.
Lúc đại xà rơi vào trận pháp, vài lưỡng sáng từ mặt đất chợt bản lên, bao vây đại xà.
Mỗi một lưỡng sáng đều chứa đầy bóng kiếm,sắc bén lại lãnh lẽo.
Đại xà bị nhốt ở bên trong, lại thêm bảy tám tên cổ võ giả cường đại tấn công liên tục, lập tức rơi xuống thế thua.
“Tiên nhỉ?” Liễu Như Yên lòng như lửa đốt, chỉ là thực lực của cô không đủ để xông lên.
“Ha ha, con súc sinh này rất mạnh, có khi toàn thân đều là bảo vật, có giá trị hơn thiên tài địa bảo nhiều.” Kẻ căm đầu ra lệnh: “Các anh ở lại giữ chân nó, tôi đi lên núi báo tin, mời các vị đương gia xuống núi bắt nó!”
Dứt lời, anh ta quay người đi lên núi báo tin.
Đúng lúc này, trên không trung dường như có mây đen giăng đầy, che trời lấp đất, bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Anh ta mới vừa đi được vài bước, ngng đầu lên thì thấy giữa không trung có một mảng màu đen bay thẳng về phía mình.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cuốn lên không trung.
“Ha ha ha ha... thi thể cổ võ giả vẫn ngon như ngày nào..”
Trên bầu trời quanh quẩn tiếng cười của chim La Sát.
“Diệp tiên sinh?” Liễu Như Yên quay đầu lại thấy đám người Diệp Lâm đang đi về phía mình thì cực kì vui vẻ, thậm chí cảm thấy là mình đang nắm mơ.
Lúc này, Diệp Lâm dậm chân một cái, trận pháp bao vây đại xà lập tức tan vỡ.
“Đai xà! Nuốt bọn họ!” Diệp Lâm ra lệnh.
“Con súc sinh của mày ăn rất nhiều thiên tài địa bảo chỗ bọn tao, mày bồi thường nổi không?”
“Bọn tao không làm khó mày, mày chỉ căn để con súc sinh kia lại là bọn tao xử lý là mày có thể đi được rồi!”
Liễu Như Yên không chịu, ra lệnh một tiếng, đại xà giống như mũi tên ra khỏi dây cung, đánh nhau với vài tên võ giả.
Đám võ giả có thực lực từ nhị phẩm trở lên, gần đến nhất phẩm, nếu đánh riêng lẻ thì sẽ không bằng đại xà, nhưng hiện giờ bọn họ hợp tác với nhau, uy lực tăng lên gấp đi
“Trong nhất thời, bảy tám tên cổ võ giả đánh túi bụi với đại xà, chẳng ai thua ai.
“Chỉ một con súc sinh thôi mà sao khó chơi như vậy?” Đám cổ võ giả có chút luống cuống, không ngờ cả bọn cùng lên đánh mà cũng không bắt được đại xà.
May là bọn họ người đông thế mạnh, nếu không chắc chắn là sẽ lật thuyền trong mương, chín phần chết một phần sống.
“Khởi động trận pháp!”
Đám cổ võ giả vừa đánh vừa lùi, dẫn đại xà vào trận pháp đã bố trí sẵn.
Lúc đại xà rơi vào trận pháp, vài lưỡng sáng từ mặt đất chợt bản lên, bao vây đại xà.
Mỗi một lưỡng sáng đều chứa đầy bóng kiếm,sắc bén lại lãnh lẽo.
Đại xà bị nhốt ở bên trong, lại thêm bảy tám tên cổ võ giả cường đại tấn công liên tục, lập tức rơi xuống thế thua.
“Tiên nhỉ?” Liễu Như Yên lòng như lửa đốt, chỉ là thực lực của cô không đủ để xông lên.
“Ha ha, con súc sinh này rất mạnh, có khi toàn thân đều là bảo vật, có giá trị hơn thiên tài địa bảo nhiều.” Kẻ căm đầu ra lệnh: “Các anh ở lại giữ chân nó, tôi đi lên núi báo tin, mời các vị đương gia xuống núi bắt nó!”
Dứt lời, anh ta quay người đi lên núi báo tin.
Đúng lúc này, trên không trung dường như có mây đen giăng đầy, che trời lấp đất, bao phủ toàn bộ đỉnh núi.
Anh ta mới vừa đi được vài bước, ngng đầu lên thì thấy giữa không trung có một mảng màu đen bay thẳng về phía mình.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cuốn lên không trung.
“Ha ha ha ha... thi thể cổ võ giả vẫn ngon như ngày nào..”
Trên bầu trời quanh quẩn tiếng cười của chim La Sát.
“Diệp tiên sinh?” Liễu Như Yên quay đầu lại thấy đám người Diệp Lâm đang đi về phía mình thì cực kì vui vẻ, thậm chí cảm thấy là mình đang nắm mơ.
Lúc này, Diệp Lâm dậm chân một cái, trận pháp bao vây đại xà lập tức tan vỡ.
“Đai xà! Nuốt bọn họ!” Diệp Lâm ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.