Chương 903: Đốt chết anh ta
Phúc Vương
02/05/2024
“Thế hả?”
Thanh niên vừa nói xong, một giọng nói lạnh băng đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng, bất chợt như ma quỷ, khiến người ta cực kì sợ hãi.
Thanh niên giật nảy mình, vừa định quay người xem cho ra lẽ...
Kết quả, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh ra ngoài, rơi vào trong biển lửa ở đối diện.
“Long Vương?”
Hoàng Long nhìn thấy Diệp Lâm giống như là nhìn thấy thần binh trời giáng, vừa mừng vừa lo.
Sau đó, anh ta nói xin lỗi: “Là tôi làm việc không xong, để cho đám cướp giật kia có cơ hội đốt xưởng thuốc!”
“May là lửa chưa cháy tới dây chuyền sản xuất, rất nhanh là có thể dập lửa...”
“Con mẹ nó!!!”
Lúc này, thanh niên đồ trắng hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi biển lửa.
Anh ta là tông sư nhị phẩm, có khi nào chịu nhục nhã như thế chứ?
Có điều, anh ta còn chưa thấy rõ mặt người mới đến thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh bằng: “Tao cho mày đi ra chưa?”
Bịch!
Một quyền vung ra, thanh niên bị đánh thắng vào trong biển lửa. Lần này anh ta không thể lao ra ngoài, vì lúc đánh ra một quyền, Diệp Lâm còn phong bế huyệt vị tứ chỉ của anh ta nữa.
“A...”
“Trong tiếng la hét thảm thiết, anh ta không thể chịu nổi lửa đốt, cuối cùng bỏ mạng bên trong biển lửa.
Chắc là cho đến tận lúc chết, anh ta cũng không ngờ trận lửa do mình đốt lên sẽ lấy mạng của mình.
“Ấy da...”
Lúc này, đám người nhà họ Trương và, Hoa Quốc 'Đống và Ngô Nhạc cũng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy tên cổ võ giả chết trong biển. lửa, đám người nhà họ Trương giật nảy mình, thay đối sắc mặt.
“Lần này phiền phức rồi!”
“Cổ võ giả núi Trường Bạch chết ở đây, còn bị thiêu sống nữa, phải giải thích thế nào đây?”
Bọn họ sợ cổ võ giả nổi giận khiến cho nhà họ. Trương bọn họ máu chảy thành sông.
Cho dù Diệp Lâm có mạnh đến mức giết chết Tọa Sơn Điêu, nhưng khi phải đối mặt với thế lực cổ võ núi Trường Bạch, một trong ba núi mạnh nhất, Diệp Lâm cũng chẳng thể tranh lại khi chỉ có một mình.
“Anh ta dám đốt xưởng thuốc của tôi, chết là đáng đời lâm, đi giải thích làm gì? Diệp Lâm nói: “Đây. chỉ mới là bắt đầu thôi”
“Lần này tôi tới đây là để san bằng thế lực cổ võ núi Trường Bạch!”
Cái gì?
Nghe vậy, đám người nhà họ Trương đều cực kì ngạc nhiên.
Bởi vì bọn họ mời Diệp Lâm đến đây để mượn tên tuổi Diệp Lâm đàm phán với thế lực cổ võ núi Trường Bạch. Kết quả là Diệp Lâm vừa đến đây đã định làm cho không đường đàm phán.
Sau đó, Diệp Lâm để đám người nhà họ Trương ở lại thu xếp công việc, còn mình thì dẫn theo Hoàng Long đi thắng đến núi Trường Bạch.
“Cổ võ giả núi Trường Bạch chủ yếu ở bảy đỉnh.”
“Ngoài đỉnh Ưng Chủy bị anh tiêu diệt ra thì còn có các đỉnh như là Xích Luyện, Răng Nanh, Ngũ Nữ, Vọng Nhân...”
“Trong đó thế lực đỉnh Xích Luyện là khổng lồ nhất.”
Trên đường đi, Ngô Nhạc giới thiệu đại khái về các nhánh thuộc thế lực núi Trường Bạch.
“Sao cậu hiểu rõ vậy?” Diệp Lâm có chút tò mò.
“Môn Bặc chúng tôi ổ vùng lân cận Phụng Thi thường xuyên qua lại với cổ võ núi Trường Bạch, có khi còn được mời đi làm khách, nên mới có hiểu biết” Ngô Nhạc nói.
“Tên cổ võ bị thiêu chết lúc nãy tự xưng là người của đỉnh Răng Nanh” Hoàng Long nói thêm.
Diệp Lâm nói: “Ừ, vậy chúng ta đi đỉnh Răng Nanh trước.”
Sau đó, đám người Diệp Lâm lái xe đi đỉnh Răng Nanh.
“Ây da, ở đây núi non đan xen giống như là răng nanh vậy” Sau khi xuống xe, Hoa Quốc Đống cảm thán liên tục. Đây là lần đầu tiên anh ta đi đến khu vực biên cảnh.
“Núi cao tựa rừng, rằng nanh đan xen!” Ngô Nhạc nói: “Vậy nên nó mới có tên là đỉnh Răng Nanh.”
Đám người xuống xe đi lên núi, rồi chợt nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng dã thú rít gào truyền đến từ cách đó không xa.
“Ơ, tiếng rít gào này...” Diệp Lâm cảm thấy quen quen.
Đi lại gần mới thấy là Liễu Như Yên chỉ huy đại xà đánh nhau với vài tên cổ võ giả đỉnh Răng Nhanh.
Liễu Như Yên nói: “Núi Trường Bạch không phải không phải lãnh địa tư nhân của các người, vì sao chúng tôi không thể đến đây chứ?”
Thanh niên vừa nói xong, một giọng nói lạnh băng đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng, bất chợt như ma quỷ, khiến người ta cực kì sợ hãi.
Thanh niên giật nảy mình, vừa định quay người xem cho ra lẽ...
Kết quả, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh ra ngoài, rơi vào trong biển lửa ở đối diện.
“Long Vương?”
Hoàng Long nhìn thấy Diệp Lâm giống như là nhìn thấy thần binh trời giáng, vừa mừng vừa lo.
Sau đó, anh ta nói xin lỗi: “Là tôi làm việc không xong, để cho đám cướp giật kia có cơ hội đốt xưởng thuốc!”
“May là lửa chưa cháy tới dây chuyền sản xuất, rất nhanh là có thể dập lửa...”
“Con mẹ nó!!!”
Lúc này, thanh niên đồ trắng hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi biển lửa.
Anh ta là tông sư nhị phẩm, có khi nào chịu nhục nhã như thế chứ?
Có điều, anh ta còn chưa thấy rõ mặt người mới đến thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh bằng: “Tao cho mày đi ra chưa?”
Bịch!
Một quyền vung ra, thanh niên bị đánh thắng vào trong biển lửa. Lần này anh ta không thể lao ra ngoài, vì lúc đánh ra một quyền, Diệp Lâm còn phong bế huyệt vị tứ chỉ của anh ta nữa.
“A...”
“Trong tiếng la hét thảm thiết, anh ta không thể chịu nổi lửa đốt, cuối cùng bỏ mạng bên trong biển lửa.
Chắc là cho đến tận lúc chết, anh ta cũng không ngờ trận lửa do mình đốt lên sẽ lấy mạng của mình.
“Ấy da...”
Lúc này, đám người nhà họ Trương và, Hoa Quốc 'Đống và Ngô Nhạc cũng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy tên cổ võ giả chết trong biển. lửa, đám người nhà họ Trương giật nảy mình, thay đối sắc mặt.
“Lần này phiền phức rồi!”
“Cổ võ giả núi Trường Bạch chết ở đây, còn bị thiêu sống nữa, phải giải thích thế nào đây?”
Bọn họ sợ cổ võ giả nổi giận khiến cho nhà họ. Trương bọn họ máu chảy thành sông.
Cho dù Diệp Lâm có mạnh đến mức giết chết Tọa Sơn Điêu, nhưng khi phải đối mặt với thế lực cổ võ núi Trường Bạch, một trong ba núi mạnh nhất, Diệp Lâm cũng chẳng thể tranh lại khi chỉ có một mình.
“Anh ta dám đốt xưởng thuốc của tôi, chết là đáng đời lâm, đi giải thích làm gì? Diệp Lâm nói: “Đây. chỉ mới là bắt đầu thôi”
“Lần này tôi tới đây là để san bằng thế lực cổ võ núi Trường Bạch!”
Cái gì?
Nghe vậy, đám người nhà họ Trương đều cực kì ngạc nhiên.
Bởi vì bọn họ mời Diệp Lâm đến đây để mượn tên tuổi Diệp Lâm đàm phán với thế lực cổ võ núi Trường Bạch. Kết quả là Diệp Lâm vừa đến đây đã định làm cho không đường đàm phán.
Sau đó, Diệp Lâm để đám người nhà họ Trương ở lại thu xếp công việc, còn mình thì dẫn theo Hoàng Long đi thắng đến núi Trường Bạch.
“Cổ võ giả núi Trường Bạch chủ yếu ở bảy đỉnh.”
“Ngoài đỉnh Ưng Chủy bị anh tiêu diệt ra thì còn có các đỉnh như là Xích Luyện, Răng Nanh, Ngũ Nữ, Vọng Nhân...”
“Trong đó thế lực đỉnh Xích Luyện là khổng lồ nhất.”
Trên đường đi, Ngô Nhạc giới thiệu đại khái về các nhánh thuộc thế lực núi Trường Bạch.
“Sao cậu hiểu rõ vậy?” Diệp Lâm có chút tò mò.
“Môn Bặc chúng tôi ổ vùng lân cận Phụng Thi thường xuyên qua lại với cổ võ núi Trường Bạch, có khi còn được mời đi làm khách, nên mới có hiểu biết” Ngô Nhạc nói.
“Tên cổ võ bị thiêu chết lúc nãy tự xưng là người của đỉnh Răng Nanh” Hoàng Long nói thêm.
Diệp Lâm nói: “Ừ, vậy chúng ta đi đỉnh Răng Nanh trước.”
Sau đó, đám người Diệp Lâm lái xe đi đỉnh Răng Nanh.
“Ây da, ở đây núi non đan xen giống như là răng nanh vậy” Sau khi xuống xe, Hoa Quốc Đống cảm thán liên tục. Đây là lần đầu tiên anh ta đi đến khu vực biên cảnh.
“Núi cao tựa rừng, rằng nanh đan xen!” Ngô Nhạc nói: “Vậy nên nó mới có tên là đỉnh Răng Nanh.”
Đám người xuống xe đi lên núi, rồi chợt nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng dã thú rít gào truyền đến từ cách đó không xa.
“Ơ, tiếng rít gào này...” Diệp Lâm cảm thấy quen quen.
Đi lại gần mới thấy là Liễu Như Yên chỉ huy đại xà đánh nhau với vài tên cổ võ giả đỉnh Răng Nhanh.
Liễu Như Yên nói: “Núi Trường Bạch không phải không phải lãnh địa tư nhân của các người, vì sao chúng tôi không thể đến đây chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.