Chương 719: Mày rốt cuộc là ai hả
Phúc Vương
30/03/2024
“Ừ!” Thạch tiên sinh bước lên phía trước, định ra tay đánh chết Diệp Lâm.
“Mọi người cùng nhau lên đi!” Hồ Điệp Mê phả ra một ngụm khói về phía Diệp Lâm, sau đó nhẹ nhàng phất quạt về phía Diệp Lâm rồi dẫn đầu tấn công.
Trong nhất thời, Tam Hổ nhà họ Hứa, ba đại cao thủ Thanh Môn và Thạch tiên sinh chợ đen cùng nhau ra chiêu về phía Diệp Lâm.
Thấy vậy, Diệp Lâm vẫn cứ đứng chắp tay, không một chút hoảng hốt
Ở trong mắt anh, dù là thế công vừa rồi của Hứa Lộc hay là một chiêu hợp lực của đám người kia thì đều không có gì khác nhau.
Bất cứ một thế công nào dưới Thần Cảnh cũng là mưa bụi ở trong mắt Diệp Lâm.
“Nhãi ranh, đi chết đi!”
Thạch tiên sinh dẫn đầu dùng thế như sấm sét đánh về phía trước mặt Diệp Lâm.
Thấy Diệp Lâm không tránh không né, trong lòng ông ta lập tức vui mừng, cho rằng mình thẳng chắc rồi
Kết quả là lúc tưởng chừng như sắp đánh trúng Diệp Lâm rồi, thì lại thấy quanh thân Diệp Lâm bùng nổ ánh vàng rực rỡ lóa mắt.
Còn một quyền của ông ta thì như đấm vào mặt tường kín kẽ, không thể làm cho Diệp Lâm bị thương. dù chỉ là một chút.
“Sao lại vậy chứ?” Thạch tiên sinh giật nảy mình.
Cùng lúc đó, thế công của những người khác. cũng đã tới.
Ầm!
Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện răng một chiêu hợp lực của bọn họ thế mà lại không thể chạm vào đối phương một chút nào.
Chấn động!
Sợ hãi!
Sợ hãi đột nhiên dâng cao!
Lúc bọn họ rốt cuộc nhận ra được rằng thực lực của người trước mắt khủng bố hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, bọn họ muốn thu tay chạy trốn..
Muộn rồi!
Ánh sáng sắc bén trong tay Diệp Lâm chợt lóe lên.
Quy Nhất kiếm giống như lưỡi hái Tử Thần gặt hết đầu người.
Thạch tiên sinh đứng ở khoảng cách gần nhất, thậm chí còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra là đã bị chém rồi.
Sau đó, Tam Hổ nhà họ Hứa cũng liên tục ngã xuống.
Ba đại cao thú của Thanh Môn bị một kiếm đâm xuyên tim. Ông cụ kéo đến cuối cùng khó khăn lắm mới tránh đi điểm yếu, nhưng cũng bị thương nặng ngã xuống.
Cuối cùng, Hồ Điệp Mê hoảng sợ nhìn thanh kiếm khổng lồ đang bay về phía mình, cả người cứng đờ tại chỗ.
“Mày... mày rốt cuộc là ai hả?”
Cô ta không thể nào tưởng tượng ra được thực lực của người trước mắt nữa.
Thậm chí cô ta còn nảy sinh một suy đoán lớn gan khiến bản thân cô ta phải sợ hãi: Chẳng lẽ người giết đại đương gia là cậu ta?
Và một trận ác chiến trong Bạch Vân Quan cũng là việc làm cậu ta?
Phụt!
Các suy nghĩ miên man của Hồ Điệp Mê đột nhiên im bặt.
Một kiếm!
Diệp Lâm chỉ chém ra một kiếm...
Nhà họ Hứa núi Trường Bạch, Thanh Môn nước ngoài, chợ đen Đông Hải... bảy chết một bị thương nặng.
Còn nhà họ Hứa thì đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cả nhà không một người sống sót
Giờ phút này, hiện trường chỉ còn lại đại lão chợ đen là Hoàng Kim Bưu và ông cụ Thanh Môn bị thương nặng.
Diệp Lâm thu kiếm, đi về phía Hoàng Kim Bưu.
“Đừng đừng đừng qua đây..” Hoàng Kim Bưu sợ tới mức chân tay mềm nhũn, ngồi bệt xuống mất đất, nước tiểu chảy ra: “Anh đừng tới đây!!”
“Mọi người cùng nhau lên đi!” Hồ Điệp Mê phả ra một ngụm khói về phía Diệp Lâm, sau đó nhẹ nhàng phất quạt về phía Diệp Lâm rồi dẫn đầu tấn công.
Trong nhất thời, Tam Hổ nhà họ Hứa, ba đại cao thủ Thanh Môn và Thạch tiên sinh chợ đen cùng nhau ra chiêu về phía Diệp Lâm.
Thấy vậy, Diệp Lâm vẫn cứ đứng chắp tay, không một chút hoảng hốt
Ở trong mắt anh, dù là thế công vừa rồi của Hứa Lộc hay là một chiêu hợp lực của đám người kia thì đều không có gì khác nhau.
Bất cứ một thế công nào dưới Thần Cảnh cũng là mưa bụi ở trong mắt Diệp Lâm.
“Nhãi ranh, đi chết đi!”
Thạch tiên sinh dẫn đầu dùng thế như sấm sét đánh về phía trước mặt Diệp Lâm.
Thấy Diệp Lâm không tránh không né, trong lòng ông ta lập tức vui mừng, cho rằng mình thẳng chắc rồi
Kết quả là lúc tưởng chừng như sắp đánh trúng Diệp Lâm rồi, thì lại thấy quanh thân Diệp Lâm bùng nổ ánh vàng rực rỡ lóa mắt.
Còn một quyền của ông ta thì như đấm vào mặt tường kín kẽ, không thể làm cho Diệp Lâm bị thương. dù chỉ là một chút.
“Sao lại vậy chứ?” Thạch tiên sinh giật nảy mình.
Cùng lúc đó, thế công của những người khác. cũng đã tới.
Ầm!
Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện răng một chiêu hợp lực của bọn họ thế mà lại không thể chạm vào đối phương một chút nào.
Chấn động!
Sợ hãi!
Sợ hãi đột nhiên dâng cao!
Lúc bọn họ rốt cuộc nhận ra được rằng thực lực của người trước mắt khủng bố hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, bọn họ muốn thu tay chạy trốn..
Muộn rồi!
Ánh sáng sắc bén trong tay Diệp Lâm chợt lóe lên.
Quy Nhất kiếm giống như lưỡi hái Tử Thần gặt hết đầu người.
Thạch tiên sinh đứng ở khoảng cách gần nhất, thậm chí còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra là đã bị chém rồi.
Sau đó, Tam Hổ nhà họ Hứa cũng liên tục ngã xuống.
Ba đại cao thú của Thanh Môn bị một kiếm đâm xuyên tim. Ông cụ kéo đến cuối cùng khó khăn lắm mới tránh đi điểm yếu, nhưng cũng bị thương nặng ngã xuống.
Cuối cùng, Hồ Điệp Mê hoảng sợ nhìn thanh kiếm khổng lồ đang bay về phía mình, cả người cứng đờ tại chỗ.
“Mày... mày rốt cuộc là ai hả?”
Cô ta không thể nào tưởng tượng ra được thực lực của người trước mắt nữa.
Thậm chí cô ta còn nảy sinh một suy đoán lớn gan khiến bản thân cô ta phải sợ hãi: Chẳng lẽ người giết đại đương gia là cậu ta?
Và một trận ác chiến trong Bạch Vân Quan cũng là việc làm cậu ta?
Phụt!
Các suy nghĩ miên man của Hồ Điệp Mê đột nhiên im bặt.
Một kiếm!
Diệp Lâm chỉ chém ra một kiếm...
Nhà họ Hứa núi Trường Bạch, Thanh Môn nước ngoài, chợ đen Đông Hải... bảy chết một bị thương nặng.
Còn nhà họ Hứa thì đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cả nhà không một người sống sót
Giờ phút này, hiện trường chỉ còn lại đại lão chợ đen là Hoàng Kim Bưu và ông cụ Thanh Môn bị thương nặng.
Diệp Lâm thu kiếm, đi về phía Hoàng Kim Bưu.
“Đừng đừng đừng qua đây..” Hoàng Kim Bưu sợ tới mức chân tay mềm nhũn, ngồi bệt xuống mất đất, nước tiểu chảy ra: “Anh đừng tới đây!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.