Chương 718: Tao liều mạng với mày
Phúc Vương
30/03/2024
Ở trong mắt đám người kia, Diệp Lâm chính là người chết, bọn họ muốn xử lý thế nào thì xử lý.
Bọn họ đâu ngờ ở trong mắt Diệp Lâm, bọn họ chỉ như là con kiến, muốn giết là có thể giết ngay.
“Các người cùng lên đi!” Đối mặt với một chiêu mạnh mẽ của Hứa Lộc, Diệp Lâm bình tính nói: “Tôi còn có việc, không rảnh ở đây lâu.”
“Mẹ nó! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng!” Hứa Lộc nổi giận gào lên, vung cây gậy ngựa trong tay: “Để tao đập nát cái miệng thối tha của mày trước đất”
Hứa Lộc vừa nói chuyện vừa nện cây gậy ngựa về phía gò má của Diệp Lâm.
Một gậy nhanh như chớp, có được phong thái của cha mình!
Mọi người xung quanh thấy vậy đều âm thầm gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên là cha nào con nấy!
Nếu nhắm mắt lại không nhìn thì còn tưởng rằng người đang đánh nhau là Hứa Đại Mã Bổng nữa đấy!
Ba anh em nhà họ Hứa cũng rất chấn động với uy lực đến từ một gậy kia của lão nhị Hứa Lộc.
Hiển nhiên thực lực của lão nhị đã là mạnh nhất trong đám anh em bọn họ.
“Một nửa Hóa Cảnh hả?” Hồ Điệp Mê nhíu mày, thầm nghĩ lão nhị mới tuổi này thôi mà đã bước vào một nửa Hóa Cảnh, chỉ căn thêm một thời gian nữa là đỉnh Ưng Chủy sẽ không còn chỗ đứng của mình nữa, mình phải nhanh chóng tính toán đường lui mới được.
Thấy vậy, Diệp Lâm vẫn không chút hoang mang.
Lúc cây gậy ngựa mang theo tiếng gió lao tới gò má Diệp Lâm, chỉ còn cách khoảng cách một quyền. Diệp Lâm cuối cùng cũng ra tay.
Không ai thấy rõ thanh kiếm xuất hiện trong tay Diệp Lâm khi nào.
Đến khi mọi người thấy thanh kiếm kia, thì nó đã vung lên chém đứt cây gậy ngựa khổng lồ thành hai khúc rồi.
Và chỗ cổ họng Hứa Lộc dường như có một sợi chỉ đỏ quấn quanh.
Một giây sau, anh ta đầu mình hai nơi.
Gậy gãy!
Người chết!
Yên tĩnh!
Hiện trường lập tức rơi vào trong yên tĩnh.
Không một ai ngờ rằng trận chiến kết thúc nhanh như vậy.
Và kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh hai!”
Lão tam Hứa Trân và lão tứ Hứa Tường run rẩy đi lại bên cạnh nhị ca đỡ đầu anh ta lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi khó tin.
“Chết rồi... lão nhị chết thật rồi?” Ngay cả lão đại Hứa Phúc cũng không nhịn được lộ vẻ sợ hãi.
“Hít hà.. Ngay cả đám cao thủ Thanh Môn và chợ đen đều sửng sốt, hít hà một hơi.
Bọn họ thậm chí chưa thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào, thì một vị cao thủ một nửa Hóa Cảnh đã đầu mình hai nơi rồi?
Rốt cuộc là sao vậy?
Đây là giả hả?
“Thạch tiên sinh, thằng nhãi kia sao vậy?”
Giờ phút này, Hoàng Kim Bưu nhìn thấy một màn khó ngờ trước mắt thì giật nảy mình nói không nên lời.
Vốn tưởng rằng đây là một trận đấu nghiêng về một phía, kết quả đúng là nghiêng về một phía, nhưng mà là nghiêng về phía Diệp Lâm!
“Tông sư Hóa Cảnh?” Thạch tiên sinh nhíu mày Thật ra thì ông ta cũng không thấy rõ thực lực của đối phương.
Có điều, có thể đánh gục một nửa Hóa Cảnh trong chớp mắt thì chắc chắn là tông sư Hóa Cảnh.
Trong nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt bất ngờ.
Thật sự không dám tưởng tượng là một người trẻ tuổi lại có được thực lực khủng bố như thết
Thảo nào anh ta dám tiếp khiêu chiến của bảy thị cổ võ!
“Nhãi ranh, mày giấu kỹ dữ ha!” Hồ Điệp Mê vừa tức giận vừa bất ngờ.
Nhà họ Hứa đi một chuyến Bạch Vân Quan, có thế nói là tổn thất nặng nề.
Không chỉ có đại đương gia chết không rõ ràng, mà còn mất thêm một hổ nhà họ Hứa nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì đỉnh Ưng Chủy nhà bọn họ cũng xong rồi.
“Mày dám giết anh hai của tao hả?”
“Tao liều mạng với mày!”
Lão tam Hứa Trân trợn tròn mắt muốn đi lên đánh Diệp Lâm, nhưng lại thấy mình không phải là đối thủ nên không dám tùy tiện ra tay.
Anh ta nhìn về phía anh cả Hứa Phúc, Hứa Phúc cũng đang do dự.
“Các vị Thanh Môn và chợ đen, xin hãy giúp nhà họ Hứa chúng tôi một tay!”
Lúc này, Hồ Điệp Mê vội vàng xin giúp đỡ.
Nếu đại đương gia còn sống thì có thể dễ dàng đánh với Hóa Cảnh, chỉ là bây giờ không có đại đương gia nên có chút khó khăn.
“Thắng nhãi kia là tông sư Hóa Cảnh hả? Vậy thì chúng ta càng phải cùng nhau hợp tác giết cậu ta!
Cao thủ Thanh Môn hiểu được sự nguy hiểm của người trước mắt. Nếu cứ để mặc cho Diệp Lâm phát triển thì Diệp Lâm sẽ trở thành mối họa lớn của Thanh Môn bọn họ.
“Thạch tiên sinh, ông cũng là Hóa Cảnh, ông mau giết thẳng nhãi kia đi!” Hoàng Kim Bưu vội vàng giục.
Bọn họ đâu ngờ ở trong mắt Diệp Lâm, bọn họ chỉ như là con kiến, muốn giết là có thể giết ngay.
“Các người cùng lên đi!” Đối mặt với một chiêu mạnh mẽ của Hứa Lộc, Diệp Lâm bình tính nói: “Tôi còn có việc, không rảnh ở đây lâu.”
“Mẹ nó! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng!” Hứa Lộc nổi giận gào lên, vung cây gậy ngựa trong tay: “Để tao đập nát cái miệng thối tha của mày trước đất”
Hứa Lộc vừa nói chuyện vừa nện cây gậy ngựa về phía gò má của Diệp Lâm.
Một gậy nhanh như chớp, có được phong thái của cha mình!
Mọi người xung quanh thấy vậy đều âm thầm gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên là cha nào con nấy!
Nếu nhắm mắt lại không nhìn thì còn tưởng rằng người đang đánh nhau là Hứa Đại Mã Bổng nữa đấy!
Ba anh em nhà họ Hứa cũng rất chấn động với uy lực đến từ một gậy kia của lão nhị Hứa Lộc.
Hiển nhiên thực lực của lão nhị đã là mạnh nhất trong đám anh em bọn họ.
“Một nửa Hóa Cảnh hả?” Hồ Điệp Mê nhíu mày, thầm nghĩ lão nhị mới tuổi này thôi mà đã bước vào một nửa Hóa Cảnh, chỉ căn thêm một thời gian nữa là đỉnh Ưng Chủy sẽ không còn chỗ đứng của mình nữa, mình phải nhanh chóng tính toán đường lui mới được.
Thấy vậy, Diệp Lâm vẫn không chút hoang mang.
Lúc cây gậy ngựa mang theo tiếng gió lao tới gò má Diệp Lâm, chỉ còn cách khoảng cách một quyền. Diệp Lâm cuối cùng cũng ra tay.
Không ai thấy rõ thanh kiếm xuất hiện trong tay Diệp Lâm khi nào.
Đến khi mọi người thấy thanh kiếm kia, thì nó đã vung lên chém đứt cây gậy ngựa khổng lồ thành hai khúc rồi.
Và chỗ cổ họng Hứa Lộc dường như có một sợi chỉ đỏ quấn quanh.
Một giây sau, anh ta đầu mình hai nơi.
Gậy gãy!
Người chết!
Yên tĩnh!
Hiện trường lập tức rơi vào trong yên tĩnh.
Không một ai ngờ rằng trận chiến kết thúc nhanh như vậy.
Và kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Anh hai!”
Lão tam Hứa Trân và lão tứ Hứa Tường run rẩy đi lại bên cạnh nhị ca đỡ đầu anh ta lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi khó tin.
“Chết rồi... lão nhị chết thật rồi?” Ngay cả lão đại Hứa Phúc cũng không nhịn được lộ vẻ sợ hãi.
“Hít hà.. Ngay cả đám cao thủ Thanh Môn và chợ đen đều sửng sốt, hít hà một hơi.
Bọn họ thậm chí chưa thấy rõ Diệp Lâm ra tay như thế nào, thì một vị cao thủ một nửa Hóa Cảnh đã đầu mình hai nơi rồi?
Rốt cuộc là sao vậy?
Đây là giả hả?
“Thạch tiên sinh, thằng nhãi kia sao vậy?”
Giờ phút này, Hoàng Kim Bưu nhìn thấy một màn khó ngờ trước mắt thì giật nảy mình nói không nên lời.
Vốn tưởng rằng đây là một trận đấu nghiêng về một phía, kết quả đúng là nghiêng về một phía, nhưng mà là nghiêng về phía Diệp Lâm!
“Tông sư Hóa Cảnh?” Thạch tiên sinh nhíu mày Thật ra thì ông ta cũng không thấy rõ thực lực của đối phương.
Có điều, có thể đánh gục một nửa Hóa Cảnh trong chớp mắt thì chắc chắn là tông sư Hóa Cảnh.
Trong nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt bất ngờ.
Thật sự không dám tưởng tượng là một người trẻ tuổi lại có được thực lực khủng bố như thết
Thảo nào anh ta dám tiếp khiêu chiến của bảy thị cổ võ!
“Nhãi ranh, mày giấu kỹ dữ ha!” Hồ Điệp Mê vừa tức giận vừa bất ngờ.
Nhà họ Hứa đi một chuyến Bạch Vân Quan, có thế nói là tổn thất nặng nề.
Không chỉ có đại đương gia chết không rõ ràng, mà còn mất thêm một hổ nhà họ Hứa nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì đỉnh Ưng Chủy nhà bọn họ cũng xong rồi.
“Mày dám giết anh hai của tao hả?”
“Tao liều mạng với mày!”
Lão tam Hứa Trân trợn tròn mắt muốn đi lên đánh Diệp Lâm, nhưng lại thấy mình không phải là đối thủ nên không dám tùy tiện ra tay.
Anh ta nhìn về phía anh cả Hứa Phúc, Hứa Phúc cũng đang do dự.
“Các vị Thanh Môn và chợ đen, xin hãy giúp nhà họ Hứa chúng tôi một tay!”
Lúc này, Hồ Điệp Mê vội vàng xin giúp đỡ.
Nếu đại đương gia còn sống thì có thể dễ dàng đánh với Hóa Cảnh, chỉ là bây giờ không có đại đương gia nên có chút khó khăn.
“Thắng nhãi kia là tông sư Hóa Cảnh hả? Vậy thì chúng ta càng phải cùng nhau hợp tác giết cậu ta!
Cao thủ Thanh Môn hiểu được sự nguy hiểm của người trước mắt. Nếu cứ để mặc cho Diệp Lâm phát triển thì Diệp Lâm sẽ trở thành mối họa lớn của Thanh Môn bọn họ.
“Thạch tiên sinh, ông cũng là Hóa Cảnh, ông mau giết thẳng nhãi kia đi!” Hoàng Kim Bưu vội vàng giục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.